Chương 266: Ngờ vực
Editor: Ha Ni Kên
Thần Quang không biết làm thế nào, đành tự mình chạy về phủ Quan Quân Hầu.
"Lê cô nương có việc gì à?" Thiệu Minh Uyên hỏi.
Thần Quang ngẩn người.
Sao mà hắn biết cô nương nhà người ta có việc gì được! Hắn chỉ là phu xe thôi, có phải nha hoàn đâu.
"Lê cô nương xuất môn rồi à?"
"Nào có."
Tướng quân trẻ tuổi nhíu mày: "Không xuất môn thì có việc gì?"
Thêu hoa? Cắt vải? Vẫn cảm thấy Lê cô nương không giống những người thích những việc như vậy cho lắm.
"Có lẽ, Tam cô nương cảm thấy hôm nay đã đến đây hai lần rồi nên không muốn đến nữa." Thần Quang suy đoán.
Ai bảo lần nào cởi áo người cũng không chịu hợp tác ngay cơ, chắc chắn là Tam cô nương tức rồi.
"Về mời lại đi."
"Dạ?" Thần Quang choáng váng.
Tam cô nương đã quyết rồi, người ta đã không muốn đến, sao hắn còn mặt dày mời lại?
Thiệu Minh Uyên che miệng, ho khan hai tiếng: "Về bảo ta lại hộc máu rồi."
"Dạ --" Thần Quang khó xử.
Tướng quân đại nhân trợn mắt nói dối thế này có vẻ không hay lắm...
"Mau đi đi." Thiệu Minh Uyên lạnh lùng liếc hắn.
Thần Quang lập tức đứng thẳng người: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Kiều Chiêu đang ngồi ăn mơ ướp dưới tàng cây.
Mơ tươi chua chua ngọt ngọt, ngón tay và khóe miệng đều vương chút màu tím.
Vừa nghe Thiệu Minh Uyên lại hộc máu, nàng đành vội vàng thu xếp rồi hối hả chạy đến.
Một ngày hộc máu tận ba lần, thế thì nghiêm trọng đấy.
Rõ ràng là không thể thế được, chẳng lẽ lại không uống thuốc nàng dặn à?
"Thiệu Tướng quân sao rồi?" Bước nhanh vào phòng, Kiều Chiêu vừa nhìn đã thấy Kiều Mặc đứng yên trước cửa sổ.
Kiều Mặc xoay người, tầm mắt giao với Kiều Chiêu.
Chàng nhìn Kiều Chiêu rất lâu, mắt đen thăm thẳm, như đầm sâu nước lặng.
"Kiều Đại ca?" Kiều Chiêu bị Kiều Mặc nhìn chằm chằm một hồi chẳng tài nào giải thích được, nghiêng đầu lại thấy ngay Thiệu Minh Uyên đang đứng gần.
Kiều Chiêu khá bất ngờ, cẩn thận quan sát Thiệu Minh Uyên một lượt rồi nói: "Thiệu Tướng quân, sắc mặt huynh tốt thế này, sao mà lại hộc máu tiếp được?"
"À –" Thiệu Minh Uyên há miệng định nói.
Bây giờ mà còn tiếp tục nói dối thì thành chuyện lớn đấy.
"Mời Thiệu Tướng quân đưa cổ tay ra đây."
"Thật ra thì lần này mời Lê cô nương sang là có chuyện khác." Vừa thấy người ta đòi xem cổ tay, người nào đó quyết định trung thực thẳng thắn.
Kiều Chiêu nhìn Thiệu Minh Uyên chòng chọc một hồi, rồi mới lạnh nhạt nói: "Thế tức là, Thiệu Tướng quân cũng không bị hộc máu phải không?"
Thế mà dám nói dối, hại nàng lo như lửa đốt chạy vội đến đây!
Thiệu Minh Uyên liếc nhanh tiểu cô nương, ngoan ngoãn nhận sai: "Xin lỗi, thực sự là có việc gấp muốn tìm Lê cô nương."
Chẳng lẽ Lê cô nương đang ăn dở thì chạy vội đến đây à?
Trông có vẻ như vừa ăn mơ ướp...
Mặt Kiều Chiêu đen xì.
Cứ có việc gấp là được lợi dụng lòng quan tâm của người thầy thuốc đối với bệnh nhân à?
Hừ, nàng tạm không so đo đấy.
"Thế rốt cuộc Thiệu Tướng quân có việc gì gấp?"
Thiệu Minh Uyên thấy Kiều Chiêu không truy xét thêm, thở phào trong lòng, rồi nhìn Kiều Mặc.
Kiều Mặc lại gần, đưa dải lụa trắng ra trước mặt Kiều Chiêu: "Đây là đồ của Lê cô nương à?"
Kiều Chiêu cũng không chối: "Phải."
Kiều Mặc từ từ mở dải lụa ra, lộ ra dòng chữ bằng máu, nghiêm giọng hỏi: "Thế chữ này thì sao?"
"Cũng là do ta viết." Kiều Chiêu biết bây giờ không có cách nào phủ nhận việc này, thoải mái thừa nhận.
Ánh mắt Kiều Mặc nghiêm lại, tiến lên: "Lê cô nương có thể viết mấy chữ cho ta xem được không?"
"Không cần." Thiệu Minh Uyên nói.
Kiều Mặc nhìn chàng.
Thiệu Minh Uyên đưa cho Kiều Mặc một đơn thuốc: "Đây là toa thuốc Lê cô nương mới kê, cữu huynh có thể nhìn xem."
Kiều Mặc nhìn chằm chằm toa thuốc, không chớp mắt. Vết mực trên giấy còn chưa khô hẳn, vẫn ngửi được hương mực nhàn nhạt.
Một lúc sau, chàng xếp đơn thuốc và dải lụa cạnh nhau, nhìn Kiều Chiêu: "Lê cô nương có thể giải thích một chút được không, vì sao chữ của cô nương lại giống hệt nét chữ của Đại muội của ta?"
Kiều Chiêu mím môi.
Tuy tình cảm giữa nàng và Đại ca tốt đẹp, nhưng thực ra thời gian cạnh nhau cũng không nhiều.
Trước mặt Đại ca, trước giờ nàng chưa bao giờ có ý định che giấu điều gì. Tất nhiên cũng từng có hy vọng tận sâu trong đáy lòng rằng, Đại ca có thể dựa vào các chi tiết nảy sinh những phỏng đoán về nàng giống như Lý gia gia, rồi từ đó hợp tình hợp lý nhận nhau.
Nhưng, chẳng lẽ bây giờ đã đến lúc rồi ư?
Kiều Chiêu không nhịn được liếc nhìn Thiệu Minh Uyên, trong lòng căng thẳng một cashc khó hiểu.
Mượn xác hoàn hồn, mặc dù Lý gia gia có thể tin tưởng, nhưng chính nàng cũng không tin Đại ca có thể tin, càng không tin rằng Thiệu Minh Uyên sẽ tin.
Tất nhiên, Thiệu Minh Uyên có tin hay không thì nàng chẳng thèm quan tâm, chỉ là nàng không dám đánh cược đối với Đại ca.
Nàng và Lý gia gia không hề có bất kỳ lợi ích nào liên quan đến nhau, mà Lý gia gia cũng không phải người cân nhắc mấy chuyện này. Nhưng Đại ca không như vậy, cả nhà vừa gặp trận hỏa hoạn như vậy, Đại ca không thể nào không suy nghĩ nhiều.
"Lê cô nương bắt chước nét chữ của Đại muội ta như vậy, không biết có vì mục đích gì không?" Kiều Mặc hỏi.
Cái chết của Đại muội hằn sâu một vết thương trong lòng chàng, bất luận khi trước Lê cô nương có lưu lại cho chàng ấn tượng tốt đến mấy thì chàng vẫn không thể nào dễ dàng tha thứ cho người dám mượn thanh danh của Đại muội hòng mưu đồ bất kỳ điều gì.
Ví dụ như –
Kiều Mặc liếc nhanh Quan Quân Hầu.
Ví dụ như vị trí phu nhân Quan Quân Hầu, ví dụ như những uẩn khúc của trận hỏa hoạn kia.
Kiều Mặc lãnh đạm nhìn thiếu nữ trước mắt.
Đây là một cô nương thông minh vô cùng, nàng ta dựa vào những điểm tương đồng với Đại muội, dễ dàng tìm được cơ hội đến gần chàng, phá vỡ trở ngại trong lòng chàng.
Nhưng, những điểm tương đồng ấy là do trùng hợp, hay còn vì lẽ khác?
Một trận hỏa hoạn, nhà cửa tan tành trong nháy mắt. Ngày hôm nay, đến cả nhà ngoại cũng không nhờ vả được thì sao còn dám tin tưởng cái gì? Tiểu cô nương đứng trước mặt vào thời điểm hiện tại, rốt cuộc là chính bản thân nàng ta, hay là do phe phái thế lực ngầm nào cố tình bồi dưỡng nên?
"Mục đích?" Mặc dù nàng tự có dự cảm rằng huynh trưởng sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thật mượn xác hoàn hồn như vậy, nhưng nghe được câu hỏi của Kiều Mặc, Kiều Chiêu dường như cảm nhận lại cơn đau nhức nhối khi bị mũi tên nhọn xuyên qua trái tim lúc đứng trên tường thành Yến thành hôm ấy.
Nàng đau đến không thở nổi, nước mắt lập tức trào ra.
Khóc?
Kiều Mặc trợn tròn mắt.
Sao lại khóc rồi? Chàng đã chuẩn bị nhiều câu hỏi lắm, giờ mới hỏi được một câu thôi!
Nếu phe phái thế lực nào có thể đưa một cô nương như thế này đến đây, thì đúng là quá mưu mô xảo quyệt rồi. Khóc như thế thì sao người ta hỏi tiếp được?
Khóc trước mặt huynh trưởng cũng không có vấn đề gì, nhưng bên cạnh vẫn còn Thiệu Minh Uyên, Kiều cô nương cảm thấy có chút mất mặt.
Nàng vội lấy tay lau qua khóe mắt, trừng mắt lườm Thiệu Minh Uyên.
Tướng quân trẻ tuổi vô tội vô cùng.
Chàng có nói cái gì đâu!
Đối mặt với một tiểu cô nương đang khóc thút thít, hai thanh niên nhất thời sững sờ.
"Chậc, Lê cô nương đừng khóc nữa, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi –" Chẳng biết tại sao, rõ ràng trong lòng chàng vẫn ngờ vực rằng tiểu cô nương trước mặt có mục đích không tốt, nhưng nhìn đôi mắt đẫm nước của nàng, Kiều Mặc lại cảm thấy lòng buồn rười rượi.
Kiều Chiêu nghe xong thì càng khó chịu.
Thuận miệng hỏi? Rõ ràng Đại ca đang nghi ngờ nàng, làm gì có chuyện thuận miệng hỏi cơ chứ?
Lần đầu đến đây ngày hôm nay, nàng đã sớm phát hiện ra thái độ hời hợt lạnh lùng của Đại ca đối với nàng rồi.
Kiều cô nương tủi thân vô cùng, giơ tay lau nước mắt.
Kiều Mặc nhìn Thiệu Minh Uyên cầu cứu.
Chương 267: Người trong cuộc cũng phải mù mờ
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên nhắm mắt lên tiếng: "Lê cô nương –"
"Sao?" Tiểu cô nương ngước sang.
"Ta, ta cảm thấy đầu hơi đau, cô nương có thể xem giúp ta được không?" Nói xong, Thiệu Minh Uyên chỉ tiếc không thể tự cắn đứt lưỡi.
Chàng nói linh tinh cái gì thế không biết.
Thế nhưng Kiều Chiêu lại bình tĩnh lại: "Được."
Nàng không nhìn Kiều Mặc nữa, bắt mạch cho Thiệu Minh Uyên, nghiêm túc nghiền ngẫm vẻ mặt của chàng.
Vẻ nghiêm túc của nàng lại khiến Kiều Mặc cảm thấy áy náy khó hiểu.
Chẳng lẽ đúng là chàng đã nghĩ quá nhiều?
Nhưng làm sao trên đời này lại có một người giống Đại muội đến vậy? Mặc dù có đi chăng nữa, thì chữ viết cũng không thể giống đến thế, trừ khi là cố hết sức để bắt chước theo!
Nghĩ vậy, mềm yếu vừa nhen nhóm trong ánh mắt chàng đã bị lạnh lùng thay thế.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, sau này tốt nhất là chàng phải giữ khoảng cách với Lê cô nương.
"Thiệu Tướng quân mất máu quá nhiều, ăn mấy món bồi bổ khí huyết là được." Kiều Chiêu hỏi Thiệu Minh Uyên: "Chắc Thiệu Tướng quân cũng biết cái gì thì bồi bổ khí huyết chứ?"
"Biết."
"Không cần ta phải kê đơn đúng không?"
Thế mà dám lấy toa thuốc nàng ghi để làm vật chứng cho Đại ca!
Thiệu Minh Uyên lúng túng cười gượng.
"Nếu Thiệu Tướng quân không sao thì ta về trước."
Thiệu Minh Uyên nhìn sang Kiều Mặc, thấy vẻ bình tĩnh của chàng, thì thở dài trong lòng: "Ta tiễn Lê cô nương ra ngoài."
Chàng lừa người ta đến đây, rốt cuộc mọi chuyện lại thành ra như thế này, đúng là áy náy vô cùng.
Kiều Chiêu chẳng nói gì, bỏ ra ngoài.
Bây giờ trời cũng về chiều, nhưng nóng nực vẫn chưa vơi đi, trời vẫn sáng trưng, ánh sáng chiếu xuống khiến người ta phải nheo mắt lại.
"Lê cô nương chờ chút đã." Thiệu Minh Uyên vào lại trong nhà, nhanh chóng quay ra, cầm một cây ô có tay cầm bằng trúc đưa cho Kiều Chiêu: "Vẫn còn nắng lắm, hôm nay làm khổ Lê cô nương rồi."
Kiều Chiêu bỗng nhiên nhớ lại ngày mưa hôm ấy, vẫn là cái người đang đứng trước mặt nàng bây giờ, bện cho nàng một chiếc nón lá, giúp nàng che mưa.
Giúp nàng che mưa, thay nàng che nắng. Tiếc là nàng không phải Kiều Chiêu, huynh trưởng đề phòng nàng hết mức, ngày nhận nhau chẳng biết là bao giờ.
Kiều Chiêu nắm chặt cây dù, nước mắt lã chã.
Thiệu Minh Uyên luống cuống chân tay: "Lê cô nương –"
Chàng chỉ đưa mỗi cái ô thôi, sao lại khóc mất rồi?
"Đừng có mà nói gì!" Giọng nói của tiểu cô nương nghèn nghẹn.
"À." Thiệu Minh Uyên ngoan ngoãn trật tự.
Hai người đứng dưới tàng cây hợp hoan, có cơn gió thoảng qua, hoa hợp hoan hồng hồng trắng trằng tà tà rơi xuống, lả lướt vờn quanh tà áo của hai người.
*cây hợp hoan
Không ít thân vệ lén lút nhìn trộm, ai nấy đều kích động đến nóng máu.
Tạ ơn trời đất, rốt cuộc Tướng quân đại nhân của bọn họ cũng đến ngày vạn tuế nở hoa!
Chuyện này nghĩa là bọn họ sẽ nhanh chóng có phu nhân Tướng quân đúng không? Có phu nhân Tướng quân thu xếp, đám thanh niên sắp lỡ thì như bọn họ cũng sẽ nhanh chóng cưới được vợ đúng không?
"Trông Lê cô nương có vẻ như đang khóc. Hay Tướng quân đại nhân lại chọc người ta khóc rồi?"
"Đừng có mà nói linh tinh, nhất định là Lê cô nương đang rất cảm động, Tướng quân đại nhân còn biết lấy ô ra che nắng cho Lê cô nương kia kìa, quan tâm thế kia cơ mà."
Đám thị vệ trốn ở khắp nơi thì thầm rất nhỏ, nhưng thính lực của Thiệu Minh Uyên quá tốt, chàng không làm gì được tiểu cô nương đang khóc nhè, nhưng lại có sức uy hiếp đám thuộc hạ này ngàn lần.
Chàng lạnh lùng lia mắt nhìn, đám thân vệ lập tức tản tác như chim muông.
"Đối với cô nương nào ngươi cũng tốt như thế này à?" Kiều cô nương khóc đủ rồi, hai mắt ngấn lệ nhìn người cao lớn trước mặt.
Thiệu Minh Uyên kinh ngạc.
Nào có.
Chàng lớn bằng ngần này rồi mới biết mỗi một người con gái, chính là Lê cô nương đây. Lần đầu tiên gặp thê tử được đính hôn từ nhỏ cũng là ở dưới tường thành Yến thành đấy.
Đối xử với các cô nương khác như thế này ư? Tướng quân trẻ tuổi mờ mịt nghĩ.
Có lẽ ở trên chiến trường chàng cũng có thể đối xử tử tế với thuộc hạ trong lúc luyện binh.
Tất nhiên là không có chuyện cầm ô che cho đám thuộc hạ rồi, đám kia da dày thịt béo, không cần làm vậy.
Thấy chàng yên lặng, Kiều Chiêu bỗng cảm thấy xót xa trong lòng.
Thì ra là vậy, Đại ca nghi ngờ khi nàng tìm cách lại gần, còn Thiệu Minh Uyên thì đã bắt đầu dụ dỗ tiểu cô nương nhà người ta, ngay khi hài cốt nàng còn chưa lạnh!
"Thiệu Tướng quân dừng ở đây là được rồi." Kiều Chiêu sầm mặt bỏ đi, đi được mấy bước lại quay lại, nhét chiếc ô vào trong tay Thiệu Minh Uyên rồi mới đi hẳn.
Thần Quang chỉ hận sắt không rèn được thành thép, mặt mày méo xẹo, vội vã đuổi theo.
Thiệu Minh Uyên nhìn cái ô trong tay, mơ mơ hồ hồ lắc đầu rồi đi vào nhà.
"Lê cô nương đi rồi à?" Kiều Mặc hỏi.
"Ừm."
"Cô nương có nói gì với Hầu gia không?"
Nghe Kiều Mặc hỏi vậy, Thiệu Minh Uyên cẩn thận nghĩ lại một hồi.
Hình như có hỏi chàng là có đối xử tốt với các cô nương khác như vậy hay không.
Nhưng có vẻ không nên nói những câu này cho cữu huynh biết.
Thiệu Minh Uyên lắc đầu: "Không nói gì, Lê cô nương lại khóc thôi."
"À, à." Kiều Mặc bật cười, thấy ánh mắt ngờ vực của Thiệu Minh Uyên, thổn thức nói: "Thích khóc thế này cũng thật giống Đại muội của ta."
Trong ký ức của chàng, Đại muội hồi bé rất thích khóc nhè.
Thiệu Minh Uyên trầm ngâm rồi hỏi lại: "Lê cô nương thật sự... rất giống Kiều Chiêu ư?"
Kiều Mặc nhìn chàng thật kỹ, gật đầu: "Giống lắm, có đôi lúc ta thậm chí còn sinh ra ảo giác Lê cô nương chính là Đại muội. Khi ấy ta chỉ cảm khái là người giống người thôi. Nhưng hôm nay nhìn chữ của Lê cô nương thì mới biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Cứ cho là người giống người, cũng không thể giống cả nét chữ được. Điều ấy chỉ thể hiện rằng, Lê cô nương này đã hết lòng bắt chước thôi!"
"Hết lòng bắt chước?" Chẳng biết vì sao, khóe mắt rưng rưng của người con gái kia lại thoáng qua trong đầu Thiệu Minh Uyên.
Có lẽ là do được nước mắt gột rửa, đôi mắt kia càng trong suốt sáng ngời.
Người có đôi mắt như vậy, lại là hạng người mưu mô đầy người ư?
Đã từng gặp không ít gian tế ở đất Bắc, Thiệu Minh Uyên biết thừa đạo lý không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng trực giác của chàng thường rất chuẩn xác.
Lê cô nương không giống như loại người mà cữu huynh đang nghĩ đến.
"Lê cô nương còn nhỏ, làm sao lại có thể hết lòng bắt chước một người còn chưa từng gặp mặt được chứ?"
Kiều Mặc cười khổ: "Vậy mới nói mọi chuyện không hề đơn giản."
Nếu không phải hôm nay nhận được hồi chuông cảnh báo từ nét chữ giống y như đúc với Đại muội ấy, Lê cô nương sẽ dựa vào những điểm giống với Đại muội mà từng bước bước vào cuộc sống của chàng. Đã vậy, ai mà biết những thứ chàng hết lòng trông giữ có bị người khác lấy mất hay không?
"Có lẽ cữu huynh cả nghĩ rồi." Thiệu Minh Uyên khuyên nhủ.
Kiều Mặc nhìn Thiệu Minh Uyên, lời ít ý nhiều: "Có lẽ là do Hầu gia nghĩ không nhiều."
Quan Quân Hầu động lòng với Lê cô nương rồi à? Vào cái lúc Đại muội của chàng còn chưa qua đời được một năm...
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Kiều Mặc còn tệ hơn.
Rõ ràng phát hiện tiểu cô nương kia có ý đồ khác, vì sao chỉ cần nhớ đến bộ dạng nén nước mắt của tiểu cô nương, trong lòng chàng lại thấy khó chịu đến vậy?
Vậy mới bảo, nhất định chàng bị mê hoặc rồi!
Kiều Mặc âm thầm thuyết phục bản thân, dù thế nào cũng không được mềm lòng.
Đúng, thế nào cũng không được mềm lòng.
Chết chính là chết, dù có người còn sống giống đến mấy, cũng không phải muội muội của chàng.
Thiệu Minh Uyên nhạy bén, Kiều Mặc nói vậy, chàng rất nhanh hiểu ý ngầm, nghiêm túc nói: "Đúng là cữu huynh nghĩ nhiều rồi, Minh Uyên đã nói ra thì sẽ không thay đổi ý kiến."
Kiều Mặc nhìn Thiệu Minh Uyên, thở dài trong lòng.
Nói là không đổi, cũng có bảo là không động lòng đâu, cái thằng ngốc này!
Chương 268: Đến sắc thuốc
Editor: Ha Ni Kên
Trên đường trở về, Kiều Chiêu đã bình tĩnh hẳn, hoàn toàn không còn chút dấu vết gì của việc khóc lóc khi nãy.
Thần Quang len lén nói cho Băng Lục: "Tâm trạng Tam cô nương đang không thoải mái lắm, ngươi quan tâm nhiều chút."
"Lại sao rồi? Tướng quân các ngươi bắt nạt cô nương chúng ta à?"
"Sao thế được." Thần Quang gạt phăng, nghĩ thầm, cô nương nhà các ngươi cũng bắt nạt Tướng quân nhà chúng ta giỏi lắm đấy, thấy sạch sành sanh Tướng quân nhà ta rồi, thế mà Tướng quân đại nhân chẳng dám cãi câu nào.
"Chắc chắn là do Tướng quân nhà các ngươi bắt nạt cô nương nhà ta rồi. Hừ, cô nương nhà ta có bao giờ khóc đâu cơ chứ." Băng Lục hung hăng mắng mỏ Thần Quang rồi đỡ Kiều Chiêu xuống xe.
Lúc này, phòng bếp Tây phủ đã bắt tay chuẩn bị bữa tối, đi trong sân cũng có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức lượn lờ tản mát khắp nơi, tràn ngập khói lửa củi bếp chốn nhân gian.
Kiều Chiêu đứng trên con đường lát đá xanh, hít một hơi thật sâu.
"Cô nương đói rồi à?" Băng Lục hỏi.
Kiều Chiêu cười cười: "Ừm, đói rồi. Đi đến chỗ thái thái đi, xem có gì ngon để ăn không."
Hà thị vừa thấy Kiều Chiêu vào thì hơi ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ vô cùng: "Chiêu Chiêu tới đây, nhanh tới ngồi cạnh nương."
Kiều Chiêu bất ngờ phát hiện ra Lê Quang Văn cũng ở đây, hành lễ chào hai người.
Lê Quang Văn hơi khó xử: "Chiêu Chiêu ăn cơm chưa con?"
Kiều Chiêu không biết đáp thế nào, giờ phòng bếp mới bắt đầu nấu, nàng mà ăn rồi thì ăn ở đâu cơ chứ?
Nhìn hai tai đỏ ửng lên của Lê Quang Văn, Kiều Chiêu chớp chớp mắt, rồi mới muộn màng nhận ra là cha đang xấu hổ.
Lê Quang Văn đúng là xấu hổ thật, bao nhiêu năm nay đối xử tương kính lạnh nhạt như băng với Hà thị, đột nhên hôm nay lại bị con gái phát hiện ngồi chờ cơm tối cùng Hà thị, lúng túng vô cùng.
"À, con ăn rồi." Ý thức được bản thân đã quấy rầy giây phút hiếm hoi cha mẹ một mình bên nhau, Kiều Chiêu rất thức thời đáp, đang định cáo từ.
Hà thị kéo nàng lại, sẵng giọng: "Ăn đâu mà ăn? Nương nhìn cái bụng nhỏ của con xẹp lép vào rồi kia kìa, chắc chắn là chưa ăn gì hết. Con ngoan của nương ngồi xuống đi, tối nay ăn cơm với cha nương."
Kiều Chiêu cảm thấy lòng ấm áp vô cùng, ôm lấy cánh tay Hà thị: "Nương, con muốn ăn thịt viên kho tàu."
Thật ra nàng đã không thể là Kiều Chiêu đơn thuần từ rất lâu rồi, chẳng qua nàng một mực không muốn thừa nhận thôi.
"Được, thế chúng ta ăn thịt viên kho tàu." Hà thị yêu chiều nhéo má Kiều Chiêu, cao giọng: "Phương ma ma, đi làm một nồi thịt viên kho tàu đi, Tam cô nương muốn ăn."
"Thịt viên kho tàu nấu lâu lắm, không kịp cơm tối mất." Lê Quang Văn rất không thức thời nhắc nhở.
Thê tử liếc sang.
Lê Quang Văn mơ hồ gãi đầu.
Nhìn ông làm gì? Ông có nói gì sai đâu.
Hà thị liếc xéo: "Lão gia đúng là, khuê nữ muốn ăn thịt viên kho tàu thì hôm nay thể nào cũng phải được ăn, cùng lắm thì dành ăn đêm."
"Nhưng thịt viên kho tàu lắm dầu nhiều mỡ, không tốt cho tiêu hóa, ăn đêm như thế không hay –"
Hà thị: "..." Đây nhất định không phải phu quân bà thương mấy chục năm nay!
Kiều Chiêu: "..." Sao nương lại có thể hết lòng yêu cái vị phụ thân đại nhân thế này cơ chứ?
Chẳng biết vì sao, nhìn dáng vẻ hai người trừng mắt lườm nguýt, tâm trạng buồn bực của Kiều Chiêu tản đi mấy phần.
"Hay là để ta đi mua đi, thịt viên kho tàu ở Bách Vị Trai cũng không tệ đâu." Lê Quang Văn nhấc chân định đi.
Kiều Chiêu vội ngăn ông lại: "Cha, thật ra ăn gì cũng giống nhau mà, chỉ cần ngồi ăn cơm cùng cha nương là con đã cảm thấy rất vui rồi."
"Chiêu Chiêu thật ngoan." Hà thị vội kéo Lê Quang Văn ngồi xuống.
Ừ, thật ra thì hiếm có lúc ở cạnh lão gia, lão gia mà đi thì bà cũng không nỡ, may mà có khuê nữ ngoan ngoãn.
Lê Quang Văn luống cuống gạt tay Hà thị, thật nhanh liếc Kiều Chiêu rồi trách mắng: "Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì nữa!"
Kiều Chiêu mỉm cười.
Đến giờ ăn cơm, rốt cuộc cũng không kho kịp thịt viên, nhưng ba người một nhà cũng chẳng để bụng, vui vẻ hòa thuận ăn cơm với nhau.
Hà thị không có quen ngồi yên không nói gì, thỉnh thoảng sẽ vừa gắp thức ăn cho Lê Quang Văn và Kiều Chiêu, vừa nói chuyện.
Lê Quang Văn không nhịn nổi thêm: "Ngươi mà còn như vậy –"
Hà thị ngắt lời ông: "Ta biết rồi, sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa, nhưng mãi mới có dịp ăn cơm cùng