Chương 31 : Lê Kiều
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Lê Quang Văn có chút bối rối.
Nếu giờ lại quay trở lại dạy bảo thì có vẻ không ra dáng lắm. Vừa mới chơi cờ kia kìa, người chính trực như ông sao lại có thể làm việc không đàng hoàng như thế?
Nhưng nếu không quay trở lại dạy bảo, nha đầu kia sau này càng gây nhiều chuyện xằng bậy thì sao?
Ông đắn đo do dự một hồi rồi giơ tay đẩy cửa thư phòng ra.
Thôi cứ quay lại đi, tiện thể hỏi luôn tại sao kỳ nghệ của nha đầu kia lại cao cường như thế.
Kế thất Hà thị của Lê Quang Văn tiền nhiều như nước, vốn bị người khác chế nhạo xuất thân thì tự cảm thấy mình làm liên lụy nữ nhi; bèn vung tiền mời các tiên sinh giỏi nhất đến dạy Lê Chiêu. Bà ngóng chờ một ngày tài cầm kỳ thi họa cưỡi ngựa bắn cung của nữ nhi có thể hơn được các cô nương hai phủ Đông Tây.
Tiếc rằng Lê Chiêu tới nay biểu hiện thường thường, nhất là cưỡi ngựa bắn cung thì không khen nổi. Theo lời hạ nhân trong phủ nói, Tam cô nương tính tình ngang ngược, thể chất cũng ngang ngược theo.
Trong ấn tượng của Lê Quang Văn, nữ nhi này tư chất bình thường, biểu hiện hôm nay quả nhiên làm người khác chấn kinh.
Lê Huy chạy đến Đông Khoa viện, an ủi tỷ tỷ ruột thịt: "Đại tỷ, tỷ đừng để chuyện ấy trong lòng. Lê Chiêu chính là kẻ như vậy, nó có bảo giờ nói được cái gì tử tế đâu!"
Lê Kiểu đưa cho đệ đệ một chén trà, nhẹ nhàng nói: "Ta không để ý đâu, nếu để ý thì đã sớm không chịu nổi rồi."
Lê Huy nghe xong trong lòng khó chịu, tay cầm lấy tay của Lê Kiểu: "Đại tỷ, làm tỷ phải chịu nhiều ấm ức rồi. Ta hiện tại cả ngày đều ở Quốc Tử Giám, tỷ bị bắt nạt cũng không bảo vệ ngay được."
Lê Kiểu rút tay về, nghiêm mặt nói: "Tam đệ, hiện giờ đối với đệ đọc sách là chuyện quan trọng nhất, đừng có suốt ngày nghĩ đến ta. Đệ phải nhớ kỹ, bây giờ đệ phải đọc sách không thua kém ai thì sau này ta mới không phải chịu ấm ức."
Lê Huy nghe xong vừa đau lòng vừa sôi sục nhiệt huyết, trịnh trọng đồng ý: "Đại tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ thi đỗ tiến sĩ sớm hơn cả phụ thân, tương lai không ai có thể coi thường bắt nạt tỷ!"
Lê Kiểu nhấc miệng nở nụ cười, nâng tay chỉnh lại quần áo cho Lê Huy, sâu xa nói: "So với phụ thân làm gì, phải so với Đại đường bá."
Đại đường bá chính là Đại lão gia Đông phủ, con trai của Hương Quân Khương lão phu nhân. Bốn mươi tuổi đã lên chức Thị Lang, làm quan tam phẩm, xét theo cơ cấu quan văn ở Đại Lương, được cho là tuổi trẻ hứa hẹn.
Mà phụ thân hai người là Lê Quang Văn, vốn có tên trên bảng vàng tại Hàn Lâm Viện lại chậm chạp thăng tiến, trở thành người có danh thanh bạch chốn quan trường. Mười mấy năm qua đi, chậc, ông vẫn ngồi chồm hỗm ở Hàn Lâm Viện soạn sách sử thôi.
Lê Kiểu nghĩ đến là lại phiền lòng.
Phụ thân nàng vốn là Thám Hoa, lại còn cưới vợ là quý nữ, thế mà tính cách cứng nhắc, hủy hết cả tiền đồ, còn chẳng bằng Nhị thúc làm Tri phủ ở tỉnh ngoài.
"Được rồi, mau trở về đọc sách đi, ở đây lâu người khác lại rảnh rỗi mà nói lời không hay." Lê Kiểu đẩy Lê Huy đi.
Lê Huy có phần không vui: "Chúng ta là tỷ đệ ruột, người khác dám nói cái gì?"
Nói vậy nhưng cậu vẫn nghe lời đứng dậy, cáo từ rồi rời đi.
Chờ Lê Huy đi khuất, Lê Kiểu mới hoàn toàn thả lỏng, nghiêng người dựa vào thành giường, gương mặt lộ ra ý cười thản nhiên.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Lê Chiêu hại nàng bị từ hôn, tương lai mọi người trong phủ sẽ càng chán ghét nó. Mà nàng dù có mang tiếng bị từ hôn thì sao chứ, cũng chẳng phải là do nàng đã làm sai điều gì, tương lai kiễn nhẫn mưu tính tất vẫn tìm được mối hôn sự tốt.
Nói thẳng ra thì cho dù cả đời có làm gái lỡ thì cũng tốt hơn nhiều so với việc gả cho kẻ vô liêm sỉ như thế.
Chỉ là lần này trở lại, Lê Chiêu có vẻ có chút thay đổi ---
Lê Kiểu đang nghĩ ngợi, một nha hoàn nhẹ chân tiến đến bẩm báo: "Cô nương, lão gia đã đi khỏi Tây viện quay về thư phòng rồi ạ."
"Thế hả, phụ thân phản ứng như thế nào?" Lê Kiểu mỉm cười hỏi.
Nha hoàn vẻ mắt rối rắm, cứ muốn nói lại thôi.
"Biểu tình như thế là thế nào? Hay ngươi cũng muốn nhân cơ hội mà coi thường ta?" Lê Kiểu ngổi thẳng lại, giận tái mặt, trong lòng không hiểu sao lại có dự cảm không ổn.
"Nô tỳ nào dám! Lão gia... lão gia ngài vừa đi ra vừa cười..."
"Cười? Ngươi nhìn rõ chứ? Là cười lạnh, cười khổ hay là ---"
"Không phải ạ. Lão gia cười trông rất ngây ngô, cứ như là được người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hoặc như là trong cơn đói khát được bát cháo hành vậy." Nha hoàn nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm được phép so sánh hợp lý.
"Thật sao?" Nụ cười vụt mất trên mặt Lê Kiểu. Nàng nhịn không được ngoái đầu nhìn cửa sổ.
Ngoài cửa sổ hoa đào nở bừng, xuân ý dạt dào.
Nàng đã nói mà, từ khi nha đầu chết tiệt kia quay lại, chỗ nào cũng thấy quỷ quái!
"Cô nương ---"
Lê Kiểu hoàn hồn, buông lỏng khăn tay đang nắm chặt, mặt không đổi sắc nói: "Lui xuống đi."
Nha hoàn mới đi ra ngoài không lâu liền quay lại: "Cô nương, Nhị cô nương và Ngũ cô nương Đông phủ đến ạ."
Lê Kiểu vội ngồi thẳng lại, chưa kịp đứng dậy thì một cô nương mặc áo đỏ tươi tiến vào, theo sau là một cô nương váy vàng trông rất vâng lời.
Cô nương áo đỏ tươi đúng là Nhị cô nương Lê Kiều, ngày thường mắt phượng mày ngài, hoạt bát vô cùng.
"Đại tỷ, ta đến thăm tỷ." Lê Kiều mở miệng, khóe miệng nở nụ cười hoàn hảo.
Lê Kiểu trong lòng không khỏi cực kỳ hâm mộ.
Đường muội này của nàng, rõ ràng tính cách kiêu căng, nhưng số mệnh lại tốt đẹp. Có một vị tổ mẫu là Hương Quân, từ bé được tổ mẫu nghiêm khắc răn dạy từ cách đi đứng đến ăn mặc. Mấy vị cô nương Tây phủ như nàng cùng lắm được thơm lây sang Đông phủ học cùng, không thể mong nhiều hơn.
Lê Kiểu nghĩ vậy, có chút khó chịu.
Mẫu thân của nàng cũng là quý nữ Bá phủ, nếu còn sống thì không chừng có thể xoay sở tìm được một vị nữ quan dạy lễ nghi chỉ bảo cho nàng...
"Đại tỷ, ta nghe người khác nói rồi, Lê Chiêu hại tỷ bị từ hôn. Tỷ chờ đấy, ta sẽ xả giận cho tỷ."
Lê Kiều qua loa mấy câu, liền đi thẳng đến Tây viện.
Lê Kiểu như mở cờ trong bụng, trên mặt lại ra vẻ vội vàng bất an: "Nhị muội, muội không cần như thế --"
Nha hoàn bên người Lê Kiểu là Xuân Phương cười nói: "Vẫn là Nhị cô nương đối tốt với cô nương."
Hai phủ có nhiều cô nương như vậy, cô nương nhà mình có thể cùng cô nương quý trọng nhất Đông phủ thân thiết, nha hoàn cũng cảm thấy vinh dự thay.
Lời này lại làm Lê Kiểu không vui.
Nàng không khỏi cười lạnh trong lòng. Tốt? Nếu như cầm kỳ thi họa cưỡi ngựa bắn cung nàng không vừa vặn kém Lê Kiều một chút như thế, Lê Kiều sẽ còn tốt với nàng sao?
"Không cần đi theo ta, đứng trong sân đi!" Lê Kiểu nghiêm mặt dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.
Ở Tây viện, Lê Chiêu đã xếp gọn lại bàn cờ, đang cầm chén trà dạy bảo A Châu tỉ mỉ: "Em mới đến đây, nếu không cố ý đi giao hảo cùng đám hạ nhân khác trong phủ, người ta sẽ cảm thấy em lạnh nhạt, thờ ơ. Một trăm lượng bạc này dù sao cũng thành cát bụi, không cần đau lòng cho đi. Em mau chóng tìm người gác cổng, phòng bếp, mấy người nhạy bén thông tin mà tạo mối quan hệ tốt. Sau này bên ngoài xảy ra chuyện gì, ta hy vọng có thể biết thật sớm.»
Nàng không quan tâm hôm nay cô nương nào được khen là giỏi giang, ngày mai vị thái thái nào phát tài; nhưng mấy chuyện bên ngoài nàng cũng không muốn thành kẻ mù người điếc.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, huynh trưởng lúc này hẳn đã ở phủ của ngoại tổ phụ. Thiệu Minh Uyên hôm qua chiến thắng trở về, hôm nay đúng là thời cơ hoàn hảo ngoại tổ phụ làm rõ trận hỏa hoạn của Kiều gia. Nếu hôm nay kinh thành không có động tĩnh gì thì nàng sẽ phải lo lắng xem liệu huynh trưởng có thuận lợi hồi kinh hay không.
Kiều Chiêu không yên lòng nghĩ về huynh trưởng, trong lòng trăm mối tơ vò, chén trà đã uống cạn từ lúc nào cũng không rõ, vẫn còn nâng lên uống.
Bên ngoài truyền đến giọng của Băng Lục: "Nhị cô nương, ngài đừng vội xông vào, để nô tỳ bẩm báo cho cô nương trước."
Chương 32 : Bị thương
Edit & Beta : Ha Ni Kên
Một tiểu nha hoàn đương nhiên không thể ngăn cản được Nhị cô nương Lê Kiều.
Hoặc nói đúng hơn, Băng Lục cũng có phần khôn vặt. Đại cô nương cùng cô nương nhà mình vốn là đối thủ truyền kiếp, đương nhiên phải kiên định che chở cho cô nương. Nhưng Nhị cô nương là cô nương được coi trọng nhất ở Lê phủ, ngay cả các cô nương bình thường cũng phải cố ý lấy lòng, nếu nàng ngoan cố ngăn lại, chắc chắn sẽ chuốc thù cho cô nương nhà nàng.
Vì vậy Lê Kiều cứ thế xông vào.
Nàng đi vào đúng lúc Kiều Chiêu đang cầm chén trà cạn không còn một giọt lên uống, nghe thấy tiếng động thì đưa mắt lơ đãng nhìn qua cửa rồi lại đưa tay nhấc ấm trà lên rót trà.
Thanh thản như vậy làm Lê Kiều gai hết cả mắt.
Nàng không nhớ là từ trước đến giờ Lê Tam lại có lúc nào dám khinh thường nàng như thế này!
Lê Kiều bước qua, mắt phượng kiêu căng, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lê Tam, đây là khuôn phép của ngươi đấy hả, thấy ta đến còn cố uống trà tiếp?"
Kiều Chiêu buông chén trà xuống, thoải mái nở nụ cười: "Ta không ngờ là Nhị tỷ có thể bàn luận đến khuôn phép của người khác đấy. Hóa ra dù chính bản thân không có thì vẫn có thể giảng đạo lý cho người khác."
Lê Kiều trợn tròn hai mắt, không tưởng tượng nổi nhìn trừng trừng Kiều Chiêu .
Nàng có đang nghe nhầm không? Lê Tam dám nói chuyện với nàng kiểu thế à?
Đại cô nương Lê Kiểu đến sau cũng kinh ngạc.
Sao nó dám ---
Ngũ cô nương Lê Thù cúi gằm mặt xuống, cố gắng hết sức trở thành người vô hình.
"Nhị tỷ uống trà đi." Kiều Chiêu tự mình rót một chén trà, đưa qua.
Vẻ mặt bình tĩnh, ngữ điệu thong thả của nàng trong mắt Lê Kiều trở nên khiêu khích vô cùng.
Khi nhỏ còn không hiểu chuyện, hồi đấy tỷ muội còn cùng nàng cãi nhau, lớn hơn rồi, loại tình huống này đã sớm biến mất.
Cũng vì thế, Lê Kiều không tài nào nhẫn nại được, giơ tay hất tung bàn tay cầm chén trà vô tội kia.
Chén trà bị hất đi, chuẩn xác rơi trúng vào mũi chân của Lê Kiều.
Nỗi đau đớn thấu tận tâm can làm Lê Kiều hét lên một tiếng, theo bản năng nhấc chân đạp vào sàn nhà còn trơn ướt, ngã oạch một cái trên đất, trượt đến tận bên cạnh Lê Kiểu.
Lê Kiểu há mồm trợn mắt.
Lê Kiều xấu hổ không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Ngu ngốc, còn không đỡ ta dậy!"
Đáy mắt Lê Kiểu chợt thoáng nét u ám khó chịu, nhưng cũng vội nghiêng người đỡ nàng lên.
Mũi chân của Lê Kiều đau đến tê dại, trong lòng bàn tay lại còn bị mảnh vỡ cắt qua, nóng bỏng nhức nhối.
Mặt mũi nàng trắng bệch lại, căm tức nhìn Kiều Chiêu: "Ngươi cố ý đúng không?"
"Chính Nhị tỷ gạt xuống chén trà ta đưa mà." Kiều Chiêu kiên nhẫn giải thích cho nàng.
Lê Kiểu càng cáu, nâng tay định tát Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu nghiêng nhẹ đầu tránh được, Lê Kiều mất đà, tay đánh thẳng vào tấm bình phong, thét lên một tiếng chói tai.
Kiều Chiêu giơ tay đỡ, bình phong đang lung lay mới không đổ xuống đất.
Lê Kiểu sợ hãi, vội đỡ lấy Lê Kiều: "Nhị muội, muội sao rồi?"
"Đau --" Lê Kiều cong thắt lưng lại.
Ngày xuân nên cô nương xỏ giày mềm nhẹ, giày Lê Kiều mang hôm nay còn là giày thêu trân châu màu ngà. Lúc này chén trà rơi vào mũi chân, khiến trên mũi giày loang ra vết đỏ.
Lê Kiểu suýt thì không che được sự sảng khoái trong đôi mắt, vội rũ mắt giọng điệu gấp gáp: "Trời ơi, chân của Nhị muội chảy máu rồi, mau mời thầy thuốc đến."
Nàng quay đầu lại mới phát hiện nha hoàn không có đi theo, mà Lê Kiều và Lê Thù đều không đem theo nha hoàn.
Lúc này Ngũ cô nương Lê Thù mắt mày trắng bệnh, thân hình lung lay không vững, hiển nhiên chẳng trông đợi được cái gì. Lê Kiểu đành quát Lê Chiêu: «Tam muội, Nhị muội bị thương, mau sai người mời thầy thuốc đến!»
Trong lòng nàng lại nghĩ: Lê Tam lúc này mà lằng nhằng không cho mời thầy thuốc đến thì càng vui!
Tiếc là Lê Kiểu phải thất vọng nhanh chóng. Kiều Chiêu từ tốn phân phó Băng Lục: "Em đến Thanh Tùng đường nói cho lão phu nhân rằng chân của Nhị cô nương bị thương, cần người thông thạo chuyện băng bó đến đây để xử lý, cũng cần một bà tử khỏe mạnh cõng tỷ ấy trở về."
"Dạ!" Băng Lục cảm thấy hôm nay rất kích thích, dạ một tiếng rồi biến mất như một làn gió.
Cầu trời phù hộ cho cô nương nhà nàng không bị lão phu nhân Đông phủ ăn thịt, cái vị Hương Quân đấy cưng nhất là Nhị cô nương đấy!
A Châu không nói một lời, cầm chổi vào định lau dọn, Lê Kiều lạnh lùng nói: "Không được lau dọn, để yên đấy cho ta!"
Nàng oán hận trừng mắt nhìn Kiều Chiêu : "Ngươi nghĩ có thể dễ dàng phi tang chứng cứ thế hả?"
A Châu dừng lại, nhìn Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu nhẹ nhàng gật đầu với A Châu: "Cứ để như thế đã."
A Châu không nhịn được lo lắng trong lòng. Nhưng khi thấy Kiều Chiêu bình tĩnh thản nhiên, không hiểu sao nàng lại thấy bình tâm hơn, yên lặng lui về một bên.
Tại Thanh Tùng đường, Nhị thái thái Lưu thị đang tố khổ với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, con dâu nói có sai đâu, từ sau khi Tam nha đầu trở về chúng ta không tỏ thái độ gì nên Trường Xuân Bá phủ kia mới lập tức muốn từ hôn. Ôi, bị Tam nha đầu liên lụy như vậy thì các cô nương khác sau này làm sao --"
Đặng lão phu nhân giật giật lông mày.
Hừm, nói thẳng ra thì Tam nha đầu trở về, việc tốt nhất làm ra chính là việc này.
Lui hôn là chuyện thật tốt làm sao! Đại nha đầu chẳng mấy phải gả chồng. Nhưng cứ nghĩ đến việc cháu gái trong sạch của mình phải gả cho tên tiểu súc sinh như vậy, ban đêm bà ngủ cũng không yên!
Bây giờ thì tốt rồi. Từ hôn xong cũng không cần để ý đến đám người phủ Cố Xương Bá kia nghĩ cái gì, vẹn cả đôi đường.
Đặng lão phu nhân nghĩ ngợi liên tục, tay nhấc một trái hoa quả trên mâm lên cắn một miếng.
Lão phu nhân răng tốt, cắn một tiếng giòn tan, trái hoa quả đã bị khuyết mất một nửa.
Lưu thị kiềm chế giật giật khóe miệng, cắn răng một cái rồi khóc ầm lên: "Lão phu nhân, con dâu còn có hai nha đầu chưa gả chồng, hôm nay người mà không giải thích rõ ràng, con dâu liền --"
"Đệ muội được lắm!" Hà thị nhấc chân chạy đến, qua loa làm lễ với Đặng lão phu nhân rồi trực tiếp chống nạng cãi nhau với Lưu thị: "Ta biết ngay mà, đến chậm một giây nữa là đệ muội sẽ vứt khuê nữ nhà ta xuống đáy vực có phải không! Khuê nữ nhà ngươi thì là khuê nữ, còn khuê nữ nhà ta là do gió thổi đến à? Hay mua son trên phố được tặng kèm?"
Nàng nói một hồi rồi quay đầu khóc lóc với Đặng lão phu nhân: "Ôi trời ơi, lão phu nhân phải làm chủ cho con dâu, làm gì có người thẩm thẩm nào nhất quyết không buông tha mà lại muốn bức tử cháu gái của mình? Nhà chúng ta không phải là dòng dõi thư hương sao? Làm chuyện mất nhân tính như thế, con dâu thật là mở mang --"
"Hà thị!" Lưu thị tức đến nổ đầu.
Sao lại có kẻ nói thẳng ruột ngựa ra như thế không biết, rõ là khó nghe! Đúng là con gái địa chủ thô tục!
"Ôi, mẫu thân người nghe xem, đệ muội có thèm khách khí với con dâu đâu. Con dâu dù là vợ kế, nhưng cũng là được Đại bá muội ấy dùng kiệu tám người nâng về, cưới hỏi đàng hoàng--"
Đặng lão phu nhân liếc Lưu thị một cái.
Lưu thị tức đến suýt trợn ngược cả mắt, trong lòng phải không ngừng khuyên nhủ bản thân: mình không thể cư xử giống con gái địa chủ được, phải nhã nhặn, phải lịch sự!
"Đại tẩu." Bà nhẫn nại gọi một tiếng.
Hà thị ngừng khóc lập tức đáp lại mạnh mẽ: "Làm sao!"
Đặng lão phu nhân cầm trái hoa quả lên, lại cắn thêm miếng nữa.
Bà không tức giận đâu, nếu thực sự tính toán thì đã sớm bị hai cái người con dâu này hại cho tức chết rồi!
Lúc này đại nha hoàn Thanh Quân dẫn theo Băng Lục vội vàng tiến vào, Băng Lục quỳ sụp xuống một tiếng: "Lão phu nhân, Nhị cô nương bị thương ở chân!"
Lời này vừa nói xong, mí mắt của Đặng lão phu nhân giật đùng đùng.
Lưu thị thấy là Băng Lục, khóe miệng nhếch lên: "Ôi chao, đây không phải Băng Lục bên người Tam cô nương sao, Nhị cô nương đến chỗ của Tam cô nương à? Đang yên đang lành sao chân cẳng lại bị thương rồi?"
Hà thị sốt sắng: "Lão phu nhân, con dâu đi xem trước!"
Đặng lão phu nhân đứng lên, phân phó bà tử bên cạnh: "Dung ma ma, gọi Quế ma ma đến Nhã Hòa Uyển. Thanh Quân, ngươi đi sang Đông phủ báo cho Hương Quân."
Đặng lão phu nhân sai phó xong, một đám người chậm rãi đi về chỗ ở của Kiều Chiêu .
Chương 33 : Thanh danh
Edit & Beta : Ha Ni Kên
Đoàn người đi đến Tây viện của Nhã Hòa Uyển. Mới tiến đến sân đã nghe thấy Nhị cô nương Lê Kiều rên rỉ từng tiếng từng tiếng, tiếng sau so tiếng trước còn to hơn.
Lưu thị khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên: "Lão phu nhân, người xem, hình như Nhị cô nương bị thương không nhẹ đâu!"
Đặng lão phu nhân mặt không đổi sắc: "Thương thế như nào phải nhìn trực tiếp mới biết được."
Tiểu nha hoàn Thạch Lựu thấy nhiều chủ tử đến như vậy, sợ đến rụt cổ lại, chạy vội vào phòng: "Thái thái, cô nương! Lão phu nhân đến ạ!"
Mảnh vỡ vương đầy trên sàn lại còn kèm theo tiếng rên rỉ của Lê Kiều vốn làm cho Hà thị rối rắm, nghe tiểu nha hoàn bẩm báo xong thì giật hết cả mình, kết quả không cẩn thận đạp vào vũng nước, á một tiếng ngã bẹp lên ghế tựa.
Bà sợ nữ nhi thấy bà vô dụng, cắn răng không hé câu nào.
"Nương có dẫm phải mảnh vỡ không?" Kiều Chiêu tự nhiên ngồi xổm xuống đất, giơ tay vén đuôi váy của Hà thị lên xem.
Hà thị theo bản năng co chân lại, cuống quít: "Không có, không có --"
Một đôi tay mềm mại nhưng hơi lạnh lẽo giữ bà lại, nhẹ nhàng nói: "Nương đừng cử động."
Kiều Chiêu vươn hai tay nâng chân phải Hà thị lên, nhìn thấy trên giày có một vết gì đó, nhưng không bị xuyên thủng, nhẹ nhàng thở ra, ngửa đầu lên mỉm cười: "Không có việc gì rồi."
Hà thị như bị người khác điểm huyệt, chỉ ngây ngốc nhìn Kiều Chiêu, đôi mắt từ từ ẩm ướt.
Đúng lúc Đặng lão phu nhân bước vào, thấy tình cảnh bên trong không khỏi buồn bực: "Hà thị, chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Hà thị phục hồi tinh thần, cười hề hề: "Con dâu vừa mới không cẩn thận dẫm phải mảnh vỡ, Chiêu Chiêu sợ con dâu bị thương còn xem chân cho con dâu. Lão phu nhân người xem, Chiêu Chiêu hiểu chuyện hơn hồi trước biết bao nhiêu!"
Cho nên Nhị cô nương bị thương thành như thế chắc chắn do nó tự làm tự chịu, lão phu nhân nhất định phải minh giám!
Hà thị kích động một hồi, nước mắt đã sắp lăn xuống, vẫn không quên đắc ý liếc nhìn Lưu thị một cái.
Lưu thị khinh thường bĩu môi, trong lòng có chút không vui.
Hai khuê nữ của bà trước giờ cũng không săn sóc đến như vậy!
Lưu thị nhìn về Kiều Chiêu , thầm nghĩ, nha đầu chết tiệt này sao vẫn không trở lại như cũ? Bà nhìn thế nào cũng không quen nổi!
Kiều Chiêu không-bao-giờ... có-thể-trở-lại-như-cũ hành lễ: "Tổ mẫu, Nhị thẩm."
Đặng lão phu nhân nhìn mảnh vỡ vương vãi đầy đất, nhíu mày: "Sao chưa lau dọn cho sạch sẽ?"
Nhị cô nương Lê Kiều vừa nghe, liền trừng mắt cảnh cáo nhìn Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu mỉm cười thành thật nói: "Nhị tỷ bảo phải giữ lại bằng chứng."
Đặng lão phu nhân nhìn thấy mặt đất một mảnh hỗn đỗn, đi đến phía Lê Kiều ngồi trên ghế: "Nhị nha đầu chân bị thương à? Cho thẩm tổ mẫu nhìn được không?"
Đông phủ chỉ có mình Lê Kiều là đích nữ, tên chỉ một chữ "Kiều", được nuông chiều từ bé. Lúc này nàng bị thương ở chân, sợ đau không dám cởi giày ra, vội vươn bàn tay bị thương, đáng thương tố khổ với Đặng lão phu nhân: "Thẩm tổ mẫu, người xem, ta không chỉ bị thương ở chân, mà tay cũng bị thương. Đau quá, tất cả là do Lê Chiêu hại..."
Trong lòng bàn tay trắng nõn của cô nương có một vệt đỏ nhạt, là vết máu khô lại.
Đặng lão phu nhân thấy bị thương cũng không nặng, thở phào trong lòng, cũng không biết vết thương trên chân như thế nào, phân phó: "Quế ma ma, ra xem chân của Nhị cô nương."
Quế ma ma là nha hoàn của lão phu nhân, có biết sơ sơ y thuật. Tây phủ cũng không phải là môn hộ giàu có, bình thường nhóm nữ quyến có ai đau đầu hay bệnh vặt ngoài da, không đáng để gọi đại phu thì đều nhờ Quế ma ma đến xem.
"Vâng." Quế ma ma lên tiếng, đi về phía Lê Kiều.
Lê Kiều vừa thấy bà tử chân tay thô kệch, trong lòng trăm phần ghét bỏ, nhíu mày co chân lại, quay ra làm nũng với Đặng lão phu nhân: "Thẩm tổ mẫu, người đã nói cho tổ mẫu và nương ta chưa? Ta muốn chờ Đổng ma ma đến xem cơ."
Đổng ma ma này thật ra cũng có chút bản lĩnh. Nghĩa mẫu của bà họ Đổng, vốn là y nữ trong cung. Hương Quân Khương lão phu nhân lúc xuất giá được mẫu thân tự mình cầu quý nhân trong cung, thưởng Đổng y nữ làm của hồi môn cho bà.
Đổng y nữ ở Lê phủ hai mươi năm, lúc lớn tuổi nhận một nha hoàn trong phủ làm khuê nữ, đem một thân y thuật dạy cho nàng.
Đấy chính là Đổng ma ma. Sau khi Đổng y nữ qua đời thì Đổng ma ma thay thế vị trí của bà ở Đông phủ.
Đương nhiên là y thuật của Đổng y nữ không thể so với ngự y ở Thái Y viện, đồ đệ Đổng ma ma của bà y thuật cũng không thể giỏi nhất, vẫn hơn nhiều so với bà
Danh Sách Chương: