Mục lục
Yêu Phải Tình Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Về nhà giam, Giả Thân đưa hộp gỗ cho Trì Sính.
Trì Sính nhẹ nhíu mày: “Cậu ấy không cần?”
“Không, đây là anh ta bảo tôi chuyển cho anh.”
Giả Thân tỉ mỉ phát hiện, từ lúc Trì Sính hiểu lầm Ngô Sở Úy không cần, đến khi hắn biết đây là do Ngô Sở Úy đưa lại, ánh mắt hắn trải qua một đoạn lên dốc thẳng tắp.

Sự chuyển biến này, khiến trong lòng Giả Thân ít nhiều cũng không thoải mái.
“Anh ta rốt cuộc là ai?” Giả Thân hỏi.
Trì Sính trầm mặc hồi lâu, nói: “Bạn từ nhỏ của tôi.”
Giả Thân đột nhiên có cảm giác thở ra: “Thật sự là bạn từ nhỏ?”
Trì Sính lạnh mặt nhìn gương mặt tuấn tú của Giả Thân, hỏi lại: “Nếu không cậu cho là gì chứ?”
“Tôi không cho là gì hết, chỉ là không tin tưởng lắm mà thôi.”
“Hiện tại tin chưa?”
Giả Thân cười, gác một chân lên ghế, ánh mắt thâm ý nhìn Trì Sính.
“Tôi có tin hay không đối với anh có quan trọng không?”
“Quan trọng.”
Lòng Giả Thân đột nhiên căng thẳng, giống như bị điện giật, cả khoang ngực đều tê dại.

Lúc đi ra ngoài, còn có cảm giác choáng váng phiêu phiêu không chân thật.
Giả Thân đi rồi, Trì Sính mở cái hộp ra.
Bên trong là kẹo mà Ngô Sở Úy thổi, vốn muốn thổi một trái tim, không biết sao thổi một hồi lại thành ra hai trái trứng.


Sau đó nghĩ lại thì quyết định kệ, có lẽ là ý trời, thế là liền tặng trứng đường cho Trì Sính.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Trì Sính hiện lên nụ cười nhạt, dường như không phải đang nhìn vào cây kẹo, mà đang nhìn vào hai trái trứng lớn không cẩn thận gồ ra khi Ngô Sở Úy kéo quần quá chặt.
Kẹo đường trong tay người khác thì chỉ là cây kẹo, nhưng cầm trong bàn tay gân guốc của Trì Sính, lại giống như một giọt nước, hễ không cẩn thận sẽ tan ra.
Giả Thân trở về phòng trực, theo thói quen đảo mắt nhìn màn hình theo dõi, bất giác sững người.
Thân hình tráng kiện của Trì Sính tựa nghiêng trên đầu giường, cánh tay đầy cơ bắp nhẹ nâng lên, ngón tay thô sần đang cầm một cây kẹo hoàn toàn không phù hợp với hình tượng khí chất của hắn.

Không ngốn nga ngốn nghiến như bình thường, mà chậm rãi đưa vào miệng, ăn đặc biệt nghiêm túc tỉ mỉ, giống như muốn để vị ngọt đó từ từ thấm vào tim.
Vì ống kính hơi xa Trì Sính, Giả Thân không thấy rõ hình dạng cây kẹo trong tay hắn.

Chỉ đơn thuần cảm thấy, Trì Sính bình thường uy vũ bá khí, vậy mà khi ăn kẹo lại đáng yêu như thế, thu hút như thế, có một khí chất mê người khó thể nói rõ.
Giả Thân nhìn đến xuất thần, cảm thấy tim mình cũng ngọt ngào theo.
Lại là một sáng sớm, Ngô Sở Úy đứng trên đường, cả người bị nắng chiếu phờ phạc ra.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, khiến tinh thần y run rẩy.
Không phải chứ? Mơ chuẩn vậy à?
Uông Thạc đi qua từ bên kia đường, gương mặt chẳng có gì khác biệt, nhưng tư thế đi đường cực kỳ khác lạ.

Cho dù y kéo mũ rất thấp, ánh mắt bị mặt trời chói nên híp thành đường kẽ, Ngô Sở Úy vẫn có thể nhìn ra được ý đồ không tốt trong mắt y.
“Ôi chao, cậu không phải là, là…” Uông Thạc giả vờ bừng tỉnh: “Tổng giám đốc Ngô sao! Đúng, không phải cậu là Tổng giám đốc Ngô đó sao? Nửa năm không gặp, sao lại đổi nghề rồi?”
Ngô Sở Úy giả đò không nghe thấy, lo cọ cặn đường dính trên giá gỗ.
“Tôi nói này tổng giám đốc Ngô, năm ngoái tôi đến chỗ cậu mua đèn, cậu còn nói với tôi: khỏi cần đưa tiền, cứ coi như tôi tặng anh vậy.” Uông Thạc khoa trương học theo giọng điệu hào phóng của Ngô Sở Úy, vung tay lên: “Giao số hàng này cho anh Uông đi!”
Ngô Sở Úy âm u nhìn Uông Thạc một cái, vẫn không nói gì.
Uông Thạc vẫn không chịu thôi, “Tôi nói, vị đó nhà cậu đâu nhỉ? Cái vị họ Trì nào đó cam nguyện vì cậu từ bỏ con đường chăn nuôi bước vào đường quan chức đâu rồi? Vừa rồi tôi gọi điện cho cậu ta sao cậu ta không nghe máy vậy? Cậu ta…”

“Anh không phải là do cha mẹ anh sinh ra.” Ngô Sở Úy nói.
Khóe môi đang nhếch cao của Uông Thạc lập tức bắn ngược về, mặt thoáng cái nghẹn thành màu tím.
Đúng lúc này, một người đàn ông khí thế mạnh mẽ, biểu cảm tiêu sái bước lại đây, người đi đường lũ lượt tránh xa cả mét.
Ngô Sở Úy thấy Uông Trẫm, có cảm giác như trở về giấc mộng.
Kết quả, Uông Trẫm còn chưa lại gần sạp hàng của Ngô Sở Úy, đã bị Uông Thạc kéo ra ngoài ba mét.
“Cậu ta nói tôi không phải là con ruột của ba mẹ.”
“Căn bản không phải.” Uông Trẫm lạnh lùng mở miệng: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi.”
“Cái đó không phải là anh đùa sao?” Sắc mặt Uông Thạc xanh mét.
Uông Trẫm nói: “Em xem lời của anh mình là trò đùa, mà có thể xem lời người khác là thật?”
Uông Trẫm nói thế, Uông Thạc mới buông hắn ra, tiếp tục lại chỗ Ngô Sở Úy.
Ánh mắt Ngô Sở Úy nhìn xuyên qua người Uông Thạc, va chạm với đường nhìn của Uông Trẫm, lóe ra vô số tia lửa.
“Cậu dựa vào cái gì nói chúng tôi không phải anh em ruột?” Uông Thạc hỏi.
Ngô Sở Úy trưng vẻ không nông cạn như anh: “Đúng, hai người là anh em ruột khác cha khác mẹ.”
Uông Thạc: “…”
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại nói: “Anh tùy tiện kéo một người trên đường này hỏi thử đi, xem có ai có thể nhìn ra hai người là anh em ruột không.

Anh tự xem lại mình đi, hai người có chỗ nào giống sao?”
Uông Thạc âm u nói: “Cho dù không phải anh em ruột, tôi cũng là con ruột, anh ta mới là người được nhận nuôi.”
“Không thể.” Ngô Sở Úy bật cười chế nhạo.
Uông Thạc híp mắt đảo qua Ngô Sở Úy: “Sao lại không thể?”
“Tôi từng xem ảnh chụp của ba mẹ anh, họ đều rất trắng.”

Ngô Sở Úy cố ý nhấn mạnh chữ “trắng” đó.
Uông Thạc sầm mặt nghẹn một hồi, cuối cùng thật sự không nghẹn được chữ nào, lại bắt đầu càm ràm: “Ôi chao, cậu không phải là, là… tổng giám đốc Ngô sao! Đúng, cậu không phải là tổng giám đốc ngô đó sao? Nửa năm không gặp, sao cậu lại đổi nghề rồi?”
Ngô Sở Úy bị chọc cười rất lâu, cười đến mức Uông Thạc suýt nữa đã ụp chậu đường lên đầu y.
Sau đó có hai vị khách đến, Uông Thạc nhìn Ngô Sở Úy thành thục thổi hai đóa hoa hồng cho người ta, thầm nói: Cũng thật có chút bản lĩnh đó!
Khách đi rồi, Uông Thạc lại nói: “Tôi cũng không thể đến không một chuyến, thấy cậu khó khăn như thế, tôi cũng muốn đưa tay ra trợ giúp.

Trực tiếp cho cậu tiền chắc cậu không cần, tôi chỉ có thể mua mấy cây kẹo của cậu, ủng hộ cậu.”
Nói xong, quay sang nhìn Uông Trẫm: “Anh nói xem, muốn cậu ta thổi cái gì?”
Uông Thạc chỉ là muốn thăm dò Uông Trẫm, xem thử hắn đau lòng Ngô Sở Úy bao nhiêu.
Ánh mắt Uông Trẫm nhìn Ngô Sở Úy tuy rất lạnh nhạt, nhưng thật ra bên trong hàm chứa một chút dịu dàng khó thể phát giác.
“Thổi một trăm cái bong bóng đi.”
Uông Thạc nghe thế, mài răng cười lạnh.
“Bong bóng… không bằng anh trực tiếp mua luôn cái chậu đường này đi! Tránh cho phải ở đây phơi nắng… anh làm vậy không phải là trá hình bố thí, cố ý chê bai người ta sao? Thế này đi, đại Úy, tôi xem trọng cậu.

Cậu thổi cho tôi mười con nhím, tôi cho cậu năm tệ, cậu thấy sao?”
Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng: “Tôi cho anh năm trăm tệ, anh mau tìm chỗ nào mát nghỉ ngơi đi!”
Uông Thạc cười hề hề, thật ra cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn nhắc nhở Ngô Sở Úy.

Đối phó với người âm thầm hại cậu, thì phải lấy ra cái tinh thần dùng để đối phó tôi.
Uông Trẫm đặt tay lên vai Uông Thạc, vai Uông Thạc tên rần.

Giống như bị điểm huyệt câm, không nói được một câu nào nữa.
“Chúng tôi vừa mới xuống máy bay, phải đi sắp xếp một chút, khi nào có thời gian chúng ta lại nói chuyện.” Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy gật đầu: “Ở đây quá nóng, hai anh mau về nghỉ ngơi đi.”
Uông Trẫm không nói thêm gì, kéo Uông Thạc đi về.

Ngô Sở Úy nhanh chóng lấy một cây kẹo đã thổi xong, bước vội theo sau Uông Trẫm.

Phóng người lên, cắm cây kẹo vào tai Uông Trẫm.
Uông Thạc cảm thấy động tĩnh khác thường sau lưng, vì đau vai, lần đầu quay đầu qua không quay lại được.

Lần thứ hai khi quay đầu, cây kẹo cài trên tai Uông Trẫm đã không thấy nữa.
Sự nghi hoặc lóe qua trong mắt Uông Thạc, y lại quay đầu về.
Uông Trẫm liếm môi, vừa rồi ăn nhanh quá, không nếm được vị gì hết.
Đại Uông nhị Uông đi rồi, Ngô Sở Úy sờ túi áo, quả nhiên có một cái vỏ sò to bằng lòng bàn tay.

Đây là Uông Trẫm nhặt bên bờ biển, nhân lúc Uông Thạc chê bai Ngô Sở Úy, lén nhét vào túi áo của y.
Vỏ sò có tác dụng an thần, trong lòng Ngô Sở Úy cảm thấy ấm áp.

Đến hôm Giả Thân trực ban, Ngô Sở Úy mua rất nhiều đậu khô và thức ăn cay, toàn là thứ Trì Sính thích ăn, rồi nhờ Giả Thân đưa vào.
Lần này, thái độ của Giả Thân tốt hơn nhiều, còn đùa với Ngô Sở Úy.
“Bình thường Trì Sính ở trước mặt các anh có phải rất đại gia không? Vào tù còn được chăm sóc đặc biệt như vậy, còn muốn các anh mang đồ ăn từ bên ngoài vào?”
Ngô Sở Úy cười ha ha nói: “Đúng, bây giờ nếu tôi không quan tâm anh ta nhiều, anh ta ra rồi đảm bảo sẽ chỉnh tôi đó!”
Giả Thân cười ha ha: “Trước mặt tôi anh ta chưa từng dám làm vậy, nói chuyện luôn rất hòa khí.”
“Vậy sao?” Ngô Sở Úy giả bộ kinh ngạc: “Vậy thì anh thật có tài! Anh ta đối với chúng tôi không giống vậy đâu, chưa đến ba câu đảm bảo đã chịu đánh.”
Giả Thân nhấc chân chống lên tường, đưa tay búng bụi trên giày, cười ha ha nói: “Đó là vì anh ta chưa thân với tôi.”
Ngô Sở Úy theo sát một câu: “Câu này anh nói sai rồi, anh ta đối với người quen hay người lạ đều giống nhau.

Quan trọng là ánh mắt, nếu anh ta thấy anh tốt, bất luận lúc nào tính cách cũng tốt.”
Giả Thân nhếch môi cười, dường như đang đợi câu nói này của Ngô Sở Úy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK