"Tối nay ăn cái này đi."
Vừa định đưa lên miệng, đã bị một đôi tay giật lấy, cả tay lẫn bắp đều bị ấn lên bàn, xương bàn tay suýt nữa bị nghiền nát.
"Bắp nấu có gì mà ăn? Lát nữa tôi dẫn cậu ra ngoài ăn." Trì Sính nói.
Mấy phòng gần đó đều sôi sục, Trì công tử mở miệng mời khách, đãi ngộ có thể kém được sao? Lập tức không ai muốn ăn bắp nấu nữa, toàn bộ để bụng giành cho buổi tối. Trì Sính quả thật không bạc đãi họ, khách sạn năm sao bao luôn hai bàn, rượu ngoại món ngon chiêu đãi, cả đám nói chuyện vui vẻ, Trì Sính thì không ăn cơm, chỉ uống hai ly rượu rồi về.
Cương Tử ngồi trong xe ngáp một cái, liếc nhìn Trì Sính lấy bắp nấu lên ăn.
"Cậu chưa no sao?"
Trì Sính đang cắn rất hứng, làm gì có hơi sức để tâm đến hắn? Hạt bắp thơm ngon, non mịn như cái mông của Ngô Sở Úy, càng cắn càng thơm, càng nếm càng có vị.
"Thật ra tôi cũng không ăn no." Cương Tử thò tay vào túi ni lông, "Tôi cũng ăn một trái bắp vậy."
Không có chút bất ngờ, cổ tay bị nắm lại.
Giây tiếp theo, Trì Sính mở cửa xe ra ngoài.
Cương Tử vẻ mặt mê mang, chuyện gì đây? Nghe nói Trì Sính không phải người xa cách mà! Mỗi lần ăn cơm đều gọi người ăn cùng, không đến mức vì một trái bắp mà trở mặt chứ? Còn chưa nghĩ thông, Trì Sính đã trở lại, tiếp theo một túi ni lông nặng trịch bị ném qua, mở ra toàn là đồ ăn.
"Ăn cái này." Trì Sính nói.
Cương Tử càng thêm mù mờ, Trì Sính trúng tà gì vậy? Chạy đi mua cơm về cho hắn? Đúng là khó gặp trong đời! Nhanh chóng chụp ảnh đang lên weibo, đặc biệt đáng để kỷ niệm a!
Trì Sính lại cầm một trái bắp lên gặm, cắn cắn một hồi, đột nhiên nhớ tới gì đó, liền lấy di động ra.
Ngô Sở Úy đưa bắp nấu cho Trì Sính xong thì đến trại nuôi rắn, vì rắn mẹ đẻ trứng cần có đủ không gian, y lại thuê thêm hai căn phòng. Sắp xếp hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mới xong việc. Vừa lau mồ hôi vừa bước ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm thán. Con người chính là không thể ngồi không a! Ngồi không lâu rồi thịt trên người cũng lười ra, hơi động một chút là toàn thân đau nhức.
Đang nghĩ thế, Trì Sính gọi điện đến.
"Hôm nay mệt chết ông rồi." Ngô Sở Úy biếng nhác nói.
Trên mặt Trì Sính lộ ra một chút tươi cười, "Để người khác an ủi cho còn kêu mệt?"
"Ai nói cái đó hả!" Tiếng mài răng ken két, "Làm bao nhiêu việc đây."
"Làm việc gì?" Trì Sính hỏi.
"Thuê thêm hai phòng khác nuôi rắn, hầu hạ mấy ông rắn, a, không, mấy bà rắn! Khi rắn đẻ trứng quả thật khó chịu, muốn chuyển chỗ cho nó, nó còn cắn tôi, may mà không có độc..."
Trước kia Ngô Sở Úy luôn không nói gì với Trì Sính, điện thoại suốt nửa tiếng có thể trầm mặc hết hai mươi chín phút, một phút còn lại ho khan hai tiếng rồi thôi. Hiện tại đã có thể nói thêm vài câu, chuyện trong nhà ngoài cửa, Trì Sính thật sự có thể nghe lọt.
"Nhưng có chuyện rất vui đó, tôi tưởng trứng rắn phải nhổ ra từ miệng, hóa ra không phải! Nó cũng có mông đ*t đó, khi đẻ trứng chỗ đó nở ra rất lớn, cái lỗ kít một phát là ra, he he..."
"Cậu phải học hỏi nó." Trì Sính nói đầy hàm ý.
"Cút!"
Lúc bất giác lại một trái bắp vào bụng, Trì Sính đưa mắt nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Cương Tử liếc mắt nhìn Trì Sính, trong lòng khó hiểu, Trì Sính gần đây không bình thường cho lắm! Trước kia thậm chí được gọi là vua tính giây, gọi điện chưa bao giờ vượt qua một phút, bất kể đối phương còn nói gì hay không, hắn nói xong đã tự cúp máy. Đám bạn thường xuyên lấy chuyện này ra đùa, nói tốc độ cúp điện thoại của Trì Sính cũng nhanh ngang tốc độ bắn tinh của hắn. Hiện tại thì không dùng được nữa, lúc nào cũng dài thật là dài, Cương Tử gọi điện cho hắn, mười lần hết chín lần đang bận mấy.
Cái này còn chưa tính là gì, điều khiến Cương Tử không thể tiếp nhận hơn là, Trì Sính cư nhiên tốn thời gian nói những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này! Không phải hắn ghét nhất là bị người khác lải nhải sao? Sao còn chủ động lải nhải với người khác?
Đang nghĩ thế, Trì Sính lại cầm di động lên.
Ngô Sở Úy vừa định mắng, giọng nói thấp trầm của Trì Sính dội đến.
"Ngày mai có mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù."
Miệng Ngô Sở Úy mở mở đóng đóng, đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.