Bọn họ mày ủ mặt ê, bọn họ lo lắng đề phòng.
Ví dụ như sáng nay, Đan Chu Tiên Đế rời giường cũng không còn sớm, sau khi thức dậy cũng mang vẻ biếng nhác như cũ, nhưng tựa hồ lại có cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn khác thường.
Đan Chu Tiên Đế đi đến hành lang, Bích Hoa Linh Quân hôm nay không xuất môn, đang ngồi ở trung đình, một con báo con đang nằm trên đầu gối hắn gà gật ngủ, hai chân trước mũm mĩm đầy thịt ôm lấy dải lưu vân bội Bích Hoa Linh Quân đeo ở thắt lưng, ngậm lấy sợi tua rua ngáy khò khò, Bích Hoa Linh Quân đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi bụng nó.
Vân Thanh đứng sau cây cột, thấy Đan Chu Tiên Đế nhìn chăm chú vào Linh Quân, khóe miệng Tiên Đế bất giác thoáng hiện nét cười, bước xuống bậc thang đi về phía Linh Quân.
Đan Chu đi tới bên cạnh Bích Hoa Linh Quân, Bích Hoa Linh Quân ngẩng đầu, tầm mắt hai bên chạm nhau, Đan Chu mỉm cười, ngồi xuống kề sát Bích Hoa Linh Quân, cũng đưa tay ra, cùng Bích Hoa Linh Quân vuốt ve cái bụng con báo nhỏ.
Lông tóc trên người Vân Thanh đồng loạt dựng đứng.
Nhưng hàn ý trên người cậu, so ra còn kém xa Thảng Địch đang nằm trong một bụi cỏ gần chỗ Bích Hoa Linh Quân.
Thảng Địch vẫn bị con cao dược hồ kia bám trên ngực, ủ rũ nằm bẹp trong bụi cỏ xem náo nhiệt, an ủi sự bực bội của chính mình, nó thấy Đan Chu Tiên Đế thân mật ngồi xuống cạnh Bích Hoa Linh Quân, vừa đưa tay gãi gãi bụng con báo con, vừa thấp giọng gọi: “Thanh Tịch.”
Lúc vừa nghe, Thảng Địch không biết Thanh Tịch rốt cuộc là cái gì, nghe giống như tên gọi, nhưng tiểu báo tử không phải tên Thanh Tịch. Đúng lúc đó, nó lại nghe thấy Đan Chu Tiên Đế nói tiếp: “Thanh Tịch, vừa nghĩ tới sau này chỉ có ta kêu khanh như vậy, ta thực vui vẻ.”
Thảng Địch lúc này mới giật mình hiểu ra, trong lúc nhất thời không nhịn được muốn xù hết lông lên, rùng mình một cái, cơ hồ chấn rớt cao dược hồ đang dán trên người xuống luôn, tiểu cao dược lập tức xoay xoay vặn vặn, lại dính sát vào Thảng Địch như cũ.
Tiếp sau đó, Bích Hoa Linh Quân đứng lên, Đan Chu Tiên Đế cũng đứng lên theo, Bích Hoa Linh Quân ngồi, Đan Chu Tiên Đế liền ngồi bên cạnh, rốt cục lúc Trì Sinh vào phòng dâng trà thì thấy Linh Quân nâng tay, rót trà cho Đan Chu Tiên Đế, Đế tọa nâng chung trà lên, hai mắt thâm tình chân thành nhìn Linh Quân một lát rồi mới uống. (Phong: … nổi hết da gà, cứu mạng -__- )
Xong rồi. Nếu trước đây Linh Quân cùng Đan Chu Tiên Đế vẫn chỉ là lén lút câu kết làm bậy, như vậy từ hôm nay trở đi đã biến thành quang minh chính đại ân ân ái ái như keo như sơn.
Đám tiểu tiên đồng Vân Thanh, Trì Sinh đoàn đoàn loạn chuyển: “Vạn nhất bị phát hiện, Linh Quân bị Ngọc Đế phán lên Tru tiên đài thì sao?”
Bầy tiên thú nằm úp sấp thở dài, Cát Nguyệt bình thản không nói không rằng, huyền quy chìa nửa cái đầu ra khỏi mai, não nề nói: “Vướng vào tình duyên cũng như vướng vào ma chướng, giải không được.”
Thảng Địch nói : “Đế tọa kia, tội khẳng định không nhỏ, nhưng Đế tọa lão nhân gia tiên giai cao như thế, nếu hắn thật sự khăng khăng một mực coi trọng Linh Quân, Ngọc Đế nói không chừng cũng sẽ không có cách nào.”, cái đuôi phẩy phẩy cỏ, “Cũng chỉ là nói không chừng mà thôi.”
Các tiểu tiên đồng gánh không được đại sự, gấp đến độ sắp òa khóc: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, trước mắt có ai có thể giúp đỡ Linh Quân cùng Tiên Đế giải ma chướng gì đó hay không?”
Nhưng không có ai nào trả lời được câu hỏi này.
Suy đi nghĩ lại, quả thực không ai có thể giúp được. Đông Hoa Đế Quân luôn thích giúp người, thế nhưng năm đó khi Tống Dao Nguyên Quân cùng Hoành Văn Thanh Quân có tư tình thì Bích Hoa Linh Quân cùng Đông Hoa Đế Quân hai người cộng lại còn không cản được, lần này chỉ có một mình Đông Hoa Đế Quân, đương nhiên là không thể nào.
Đông Hoa đế quân không trông cậy được, tiên giả ngoài hắn ra tự nhiên là càng không trông cậy được.
Trì Sinh nói, “Người ở phàm gian có gì khó khăn đều muốn ông trời hỗ trợ, mà nay chúng ta ở trên trời thì biết kêu ai giúp đây?”
Có lẽ là cửu trùng thiên linh khí trùng trùng, nghe được sầu bi của Trì Sinh, thật sự từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một vị thần tiên có thể giúp đỡ.
Đó lại là ngày hôm sau nữa, Đan Chu vẫn ngồi bên cạnh Bích Hoa Linh Quân nói chuyện phiếm, trong mắt các tiểu tiên đồng, chính là một cảnh tượng ân ân ái ái.
Trong lòng Bích Hoa Linh Quân sớm có chủ ý, hắn biết Đan Chu luôn luôn không kiên nhẫn, hứng thú nhất thời cũng sẽ kéo dài không lâu, cho nên đã chuẩn bị tinh thần theo một chữ “Tha” (kéo dài), cứ kéo trái kéo phải, kéo tới khi nào Đan Chu không còn hứng thú, việc này liền tan thành mây khói.
Đối với Đan Chu, Bích Hoa Linh Quân nắm chắc mười phần, lão nhân gia từ khi sinh ra đến nay, đều là cao cao tại thượng, lại đường đường là Tiên Đế, không có mấy tiên nhân cấp bậc cao hơn y, càng không ai có thể thắng được y, trừ bỏ khi theo đuổi bạch khổng tước gặp chút cay đắng ra thì dường như không có chuyện gì trái ý y cả.
Đối với bạch khổng tước, Đan Chu cảm thấy đó là chuyện đã qua, mà nay y đã không giống với ngày xưa nữa, hiểu được nắm chắc, hiểu được đúng mực. Tỷ như đêm hôm đó, biết được Bích Hoa Linh Quân có đạo hào là Như Ý, y cực kỳ không phúc hậu muốn cười nhưng vẫn cố nén được, thâm tình nói, “Tên này, quả thật, khụ khụ, phàm nhân nào đặt tên này cho khanh thật không hiểu tốt xấu, khụ, coi như không có đi, Thanh Tịch, ta chỉ gọi khanh là Thanh Tịch thôi”, lúc ấy Bích Hoa Linh Quân thần sắc có chút cổ quái lại cứng ngắc, Đan Chu nghĩ đó là biểu hiện của sự ngượng ngùng cảm động.
Hơn nữa, tính tình Bích Hoa Linh Quân và bạch khổng tước khác nhau rất nhiều, Bích Hoa Linh Quân tính khí ôn hòa, ngẫu nhiên còn biết nói lời ngọt ngào khiến Đan Chu sinh ra cảm giác như gặp được tri kỷ, càng thêm biết tài mến tài[1]. Bích Hoa Linh Quân tướng mạo tuấn lãng, vốn không phải sở thích của Đan Chu, y luôn thích dạng thanh tú văn nhược, nhưng gần đây y càng nhìn càng thấy Bích Hoa Linh Quân vô cùng thuận mắt. Y cho rằng đây là bởi vì yêu.
Tướng mạo xứng, tính tình hợp, một vườn linh thú đáng yêu của Bích Hoa Linh Quân Đan Chu cũng rất thích, bởi vậy coi như sở thích cũng giống nhau, Đan Chu tự phân tích như thế, cảm giác mình cùng Bích Hoa Linh Quân quả thực là một đôi tiên lữ đẹp nhất thiên giới.
Vì thế, dưới con mắt chân tình thiết ý của đan chu, lại thêm Bích Hoa chủ ý kéo dài, cả hai đều tự cố gắng vì điều mình cho là tốt, trong cơn gió êm dịu rộn ràng, Đan Chu cười, Bích Hoa cũng cùng cười, Đan Chu nâng tay thay Bích Hoa châm một chén trà, Bích Hoa Linh Quân vừa bưng chung trà lên, tiểu tiên đồng báo lại: “Đế tọa, Linh Quân, Lăng Chương cung Hoa Quang Thiên Quân đến đây, nói đến bái kiến Đế tọa.”
Bích Hoa Linh Quân vội vàng đứng dậy: “Mau mời.”
Hoa Quang Thiên Quân chưởng quản Lăng Chương cung, rất ít khi lộ diện, Bích Hoa Linh Quân ở thiên đình vô số năm, cũng chỉ thấy ít ỏi vài lần, chúng tiên thường xuyên đến đây vấn an Đan Chu, nhưng Hoa Quang Thiên Quân quả thật chưa từng tới, cũng bởi vì hôm nay y đến đây, Bích Hoa Linh Quân mới nhớ ra tựa hồ y chưa tới lần nào.
Đan Chu nói : “Ồ, lại là vị tiểu tiên nào vậy, cho hắn vào đây.” Tiểu tiên đồng lĩnh mệnh mà đi, đợi cho thân ảnh kia xuất hiện ở trung đình thì Đan Chu tùy ý nhìn lại, trong một chốc, thần sắc ngưng đọng.
Bích Hoa Linh Quân đang muốn đứng dậy nghênh tiếp Hoa Quang Thiên Quân, lại thấy người dừng lại cách đó không xa, Đan Chu thần tình kinh ngạc, chậm rãi đứng lên, hai bên tầm mắt giao nhau, trong hơi thở bỗng dưng có một loại sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào.
Hoa Quang Thiên Quân mặc tiên bào màu trắng bạc, tay áo lay động trong gió nhẹ, dung nhan thanh nhã văn tú như mặt hồ bình thản mà hờ hững, lại dường như che giấu rất nhiều cảm xúc không nói rõ.
Bích Hoa Linh Quân chợt hiểu ra, nguyên thân của Hoa Quang Thiên Quân, hình như là bạch khổng tước.
Thế gian có câu nói rất đúng, ngàn vạn lần đừng nói sau lưng người khác. Quả nhiên, vừa mới nghe Đế tọa kể lại tình sử bi thương cầu mà không được, thì đối tượng tương tư không có kết quả của lão nhân gia năm đó liền tới cửa rồi.
Bích Hoa Linh Quân hưng trí bừng bừng đứng ở một bên, Đan Chu hai mắt nhìn thẳng tắp đi ra khỏi lương đình, thân ảnh ngân bạch cũng tiến về phía trước vài bước, thanh âm ôn nhã bay tới: “Đế tọa, mấy năm không gặp, người vẫn tốt chứ?”
Đan Chu đã đi đến trước mặt Quang Hoa Thiên Quân, chăm chú nhìn: “Bạch Hoa, ngươi… Ngươi… chịu đến gặp ta. Ngươi không oán ta?”
[1] Nguyên văn惺惺相惜, cũng có câu惺惺惜惺惺, tức là người tài gặp nhau, biết tài năng lẫn nhau thì càng thêm ngưỡng mộ quý mến.
◕ ‿ ◕
Nguyên thân của Quang Hoa Thiên Quân là bạch khổng tước, tức là con công trắng ~ Huhuhu đẹp kỳ diệu lắm, chả trách lão phượng hoàng si mê ಥ_ಥ