Hôm nay, Bích Hoa Linh Quân đeo Như Ý đản bên người xong, phe phẩy chiết phiến thong thả ra khỏi phòng, ngồi xuống trong đình, tiểu tiên đồng lập tức châm nước dâng trà, hắn bưng lên vừa uống một ngụm, linh thú trong viện đều sôi nổi tụ lại, hai tiểu hổ mới nuôi là xông tới nhanh nhất. Tiểu hổ tuy ít tuổi nhưng gan lớn, vọt tới bên đầu gối hắn, mài mài móng vuốt, thủ thế cong lưng, chuẩn bị nhào vào lòng hắn.
Tiểu lão hổ vừa chồm tới, Bích Hoa hóa thành một đạo kim quang biến mất không dấu vết, lão hổ nhào vào khoảng không, vọt qua bàn đá, đầu đập vào lan can té rầm xuống đất, ủy khuất kêu ư ử.
Bích Hoa Linh Quân đứng cách xa hơn một trượng, sờ sờ bụng: “May quá may quá”, sau đó gọi một tiểu tiên đồng tới, chỉ chỉ tiểu hổ nằm trên mặt đất nước mắt lưng tròng, “Trì Sinh, dỗ nó đi, coi nó có bị thương chỗ nào không thì chữa trị cho nó. Cho ăn rồi dẫn nó về viện.”
Tiểu tiên đồng vâng lệnh, ôm lấy tiểu hổ sờ sờ đầu nó, tiểu hổ khoát chân trước lên tay Trì Sinh, nhìn Bích Hoa Linh Quân, ô ô kêu lớn.
Trì Sinh nhìn bụng của Bích Hoa Linh Quân, đoán được Linh Quân đang ấp Như Ý đản trong truyền thuyết, vỗ vỗ đầu Tiểu Hổ trong lòng mình, nói với đám linh thú còn lại: “Mấy ngày nay Linh Quân phụng tiên mạng của Ngọc Đế, không có thời gian, sau này ta cho các ngươi ăn, đừng đến quấy rầy Linh Quân.”
Các linh thú kỳ thực đều có thể biến ảo thành người, càng nghe hiểu nhân ngôn, nghe xong những lời này, lại nhìn Bích Hoa Linh Quân đang đặt tay trên bụng, đều đại khái đoán được bảy tám phần, tự động giải tán.
Tiểu hổ bị đụng đầu cuộn người trong lòng Trì Sinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nhô lên trên bụng Bích Hoa Linh Quân, nó có thể cảm nhận được dưới lớp y phục có linh khí cực kỳ không tầm thường, so với nó mạnh hơn nhiều, lại ủy ủy khuất khuất kêu vài tiếng, vùi mũi vào y phục của Trì Sinh.
Trong việc nuôi dưỡng linh thú, thật ra Bích Hoa Linh Quân có một tật xấu, đó là có mới nới cũ, cái mới nhất là bảo bối nhất. Linh thú được hắn nuôi lâu cũng biết tật xấu này, đều một mắt nhắm một mắt mở cho qua, chỉ có tiểu lão hổ vừa được dưỡng chưa lâu, còn chưa hiểu được, trong nháy mắt bị thờ ơ làm nó có chút mất mát, rầu rĩ nằm sấp trong sân, cái gì cũng chỉ ăn qua loa, tiểu hổ còn lại tới lui bên cạnh, nó vẫn ủ rũ.
Bích Hoa Linh Quân cả ngày đi đứng nằm ngồi đều thật cẩn thận, chỉ sợ đè trúng Như Ý đản, ngay cả dựa vào lưng ghế cũng chậm hết nửa nhịp so với hàng ngày. Như Ý đản được làm phép cho dính trên người hắn, dựa vào hấp thu tiên khí của hắn mà lớn dần, hắn sợ tiên khí của mình không đủ dồi dào, còn dùng thêm một đạo thuật pháp, rót thêm tiên khí cho trứng.
Bích Hoa Linh Quân vuốt vuốt Như Ý đản, trong lòng cứ lăn qua lộn lại, hắn đến giờ vẫn chưa nghĩ ra mình rốt cục muốn ấp thành một linh thú thế nào. Sư tử với hổ hắn nuôi đã nhiều, miêu miêu cẩu cẩu thì quá bình thường, hồ ly chồn tuyết cũng rất thông dụng, hơn nữa tiên cách không đủ cao, còn rồng hoặc kỳ lân thì lại không có nhiều lông mao.
Hắn lật ngược lật xuôi các loại linh thú bốn chân trong đầu mấy lần, phát hiện không có loại nào có thể khiến mình hoàn toàn vừa ý, trái lại càng đau đầu hơn. Loại khó chịu này đè nặng trong lòng, không thể tiêu tan, vì vậy Bích Hoa Linh Quân thường xuyên thở dài.
Hôm sau, Bích Hoa Linh Quân đi Linh Tiêu điện cho có lệ, các tiên hữu ai cũng nhìn bụng hắn chằm chằm, mắt sáng trưng, lúc đứng vào hàng ngũ cũng chừa cho hắn khoảng trống rất lớn. Thái Thượng Lão Quân còn đặc biệt vòng qua, nhìn Bích Hoa Linh Quân bao kín trong quần áo nói: “Bích Hoa à, sau này cũng phải cẩn thận một chút, cũng không cần dập đầu gì đâu, hay là đi xin phép Ngọc Đế, về nhà an dưỡng đi.”
Bích Hoa Linh Quân cách lớp y phục sờ Như Ý đản một cái, nói, “Không có gì, chú ý một chút là được rồi. Đa tạ đa tạ. Đúng rồi, Lão Quân người nói xem, ta nên ấp ra cái gì thì tốt?”
Thái Thượng Lão Quân lại nhìn thứ gồ lên dưới lớp y phục, vuốt râu: “Việc này còn xem duyên phận, cưỡng cầu không thể, ngươi nuôi linh thú giải sầu, không cần nghĩ nhiều. Bất quá xem hình dạng, trên nhọn dưới tròn, nghe nói ở thế gian, bụng nhọn sinh nam, bụng tròn sinh nữ. Theo lão phu xem, là một con đực.”
Bích Hoa Linh Quân tất nhiên biết Lão Quân đang chọc mình, Lão Quân không chiếm được Như Ý đản, trong lòng không vui, hắn ha ha cười: “Theo lời Lão Quân, chỉ sợ trứng gà trên đời đều nở ra gà trống chứ không có gà mái rồi. Lão Quân thành tiên lâu, đã quên trứng chim đều là một đầu nhọn một đầu tròn, ngày khác ta có xuống trần nhất định tiện đường mang về cho người hai cân!”
Đang nói, Ngọc Đế lên điện, chúng tiên chỉnh y khom người hạ bái, Ngọc Đế nói bình thân, liếc mắt nhìn qua hướng Bích Hoa Linh Quân: “Bích Hoa tiên khanh, ngươi thân ấp linh đản, còn đến chầu?”
Bích Hoa Linh Quân lập tức đáp: “Bẩm Ngọc Đế, tiểu tiên không thấy có gì rườm rà, chỉ cần cẩn thận là tốt rồi.”
Ngọc Đế vuốt cằm: “Vậy thì được, nhưng ngươi cũng nên để ý một chút, gần đây không có đại sự gì, ngươi không đến cũng được, an tâm ấp trứng đi.”
Lời nói của Ngọc đế Bích Hoa Linh Quân xem như gió thoảng qua tai, hắn bây giờ toàn bộ tâm tư đều đang đặt vào chuyện nên ấp ra linh thú gì, mấy lời xì xào xung quanh hắn rộng lượng bỏ qua hết, dù sao Như Ý đản là do hắn ấp, các vị tiên hữu có muốn cũng không có biện pháp. Ngọc Đế chuẩn cho hắn không cần lên điện chầu, hắn mừng rỡ tuân theo, khom người nói tuân mệnh.
Từ sau đó, không có tiên vụ quấn thân, Bích Hoa Linh Quân trở nên rảnh rỗi. Rảnh rỗi xong, không biết thế nào, Bích Hoa Linh Quân nghĩ ấp ra cái gì cũng được, linh thú bên trong Như Ý đản nhất định không tệ, chỉ cần có đôi mắt đen ướt, lông mao mềm mại, bốn chân nho nhỏ, ấp ra cái gì đều không vấn đề.
Có lẽ do tiên khí quá nhiều, Như Ý đản hơi lớn hơn trước kia, Bích Hoa Linh Quân ở trong phủ tịch mịch, liền đi lòng vòng đến chỗ các tiên hữu khác nói chuyện linh tinh, cũng không có gì ngoài chuyện cái trứng hắn đang ấp, nói hết mấy tháng, thần tiên trên thiên đình đều nghe đến tai đóng kén. Hôm nay Bích Hoa Linh Quân đến quý phủ của Đông Hoa Đế Quân, Đông Hoa Đế Quân vừa nghe hắn nói, gật gật đầu gật đến cổ cũng ê ẩm, thừa dịp hắn vừa ngưng lời liền đề nghị hắn đi thăm hai vị tiên hữu vì phạm vào giới luật bị thiên đình giáng chức đày ra đảo xa – Tống Dao Tiên Quân và Hoành Văn Thanh Quân.
Vì thế, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, Bích Hoa Linh Quân cưỡi một ngọn gió lành chạy đến hòn đảo nhỏ đơn độc kia, gõ gõ đại môn duy nhất trên đảo.
Mở cửa chính là Tống Dao, sau khi mở cửa, ánh mắt đầu tiên dừng trên bụng Bích Hoa Linh Quân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cần biết Tống Dao là từ phàm nhân phi thăng thành tiên, tất nhiên không xa lạ gì bộ dáng hiện tại của Bích Hoa Linh Quân.
Bích Hoa Linh Quân khoan thai hành lễ: “Tống Dao huynh, đã lâu không gặp, nay ta đặc biệt đến thăm ngươi”, nói rồi nhe răng cười, vỗ vỗ vai Tống Dao, “Ngươi cùng Hoành Văn Thanh Quân ở đây sống có thoải mái không?”
Tống Dao tiên nhìn bụng hắn, thần sắc ngưng trọng: “Thoải mái. Bích Hoa Linh Quân ngươi… mới ít lâu không gặp… sao ngươi mang thai rồi?”
Bích Hoa Linh Quân vội ho một tiếng: “Là ấp trứng.”, thật cẩn thận sờ sờ bụng, “Là Như Ý đản từ Ngọc Nghiễn trì hóa ra, ta tốn không ít công phu mới giành được từ chỗ Ngọc Đế đó.” Vừa nói vừa nghênh ngang vào cửa, ngựa quen đường cũ đi đến một gian phòng lớn, bưng trà trên bàn uống.
Đang uống, Hoành Văn Thanh Quân từ cửa hông bước ra, nhìn thấy Bích Hoa Linh Quân cũng ngẩn ra, cười nói: “Bích Hoa huynh, lâu rồi không gặp, ngươi lại Linh Quân không làm đi làm Linh Cô, còn mang bầu luôn?”
Bích Hoa Linh Quân ha ha cười: “Đâu có đâu có, ta mấy ngày nay bị các tiên hữu giễu cợt, ngay cả ngươi cũng giống họ, không phúc hậu”, đặt chén trà xuống lại sờ sờ Như Ý đản, kể lại mọi chuyện một lượt nữa, cuối cùng nói, “Không biết có thể ấp ra cái gì.”
Tống Dao nói: “Trứng này có cơ duyên như thế hóa thành, ấp ra linh thú nhất định không tầm thường”, còn nửa câu sau “Chỉ mong đừng ấp ra thứ nhảm nhí gì” thì quyết đoán nuốt vào bụng.
Bích Hoa Linh Quân nghe thấy những lời này rất hài lòng, cười như trăm hoa đua nở.
Hoành Văn Thanh Quân cũng chỉ nhìn mà không nói gì.
Bích Hoa Linh Quân ăn chực cơm nước no nê, mới vừa lòng thỏa ý dẹp đường hồi phủ. Tống Dao cùng Hoành Văn Thanh Quân tiễn hắn ra cửa, Tống Dao nhìn bóng lưng Bích Hoa Linh Quân cưỡi gió mà đi, thở dài: “Bích Hoa đáng thương bị Ngọc Đế lừa, ta cảm thấy cái trứng đó nhất định có ẩn tình”, Hoành Văn Thanh Quân nói, “Mới rồi ta nhìn kỹ, linh khí quá mạnh, chỉ sợ sẽ ấp ra thứ gì…”
Ấp ra cái gì, thì chờ trứng nở sẽ biết.