• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thần ngồi vào trong xe, nhìn Bình An đứng đó, cúi đầu nhặt lại chiếc ô lên. Anh mím môi, đập mạnh vào vô lăng. Nhìn cậu cứ đứng mãi ở đó, Diệp Thần giận dữ khởi động xe lao nhanh lên phía trước rồi phanh bất ngờ trước mặt Bình An. Trong lòng cậu không khỏi sửng sốt nhưng bên ngoài vẫn lạnh nhạt


Anh mở cửa xe, không nói lời nào mà đi đến trước mặt cậu, ôm chầm lấy cậu, chiếc ô màu tím rơi xuống lần nữa


-Đừng bỏ anh lại...có được không?


Bình An nhắm mắt, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cậu cố gắng đẩy anh ra nhưng không thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ này


-Em đừng như vậy...Bình An. Anh phải làm thế nào...em mới có thể đừng bỏ đi


-Diệp Thần, em đã nói rồi...giữa chúng ta đã hết rồi, em không muốn ở bên cạnh anh nữa


Diệp Thần vẫn biết làm như này, việc cậu cự tuyệt là rất lớn, nhưng lúc này khi nghe được câu trả lời lại lần nữa, vẫn là đau lòng không kìm được


-Vậy tại sao em lại khóc? Em từng nói...chỉ cần anh thấy khổ sở, em nhất định sẽ ở bên anh không đi đâu cả, em


Bình An sững sờ nhìn Diệp Thần


-Anh hiện tại còn tin? Đúng vậy, em đã khóc, thì sao chứ...Nhưng có một sự thật là em ghét anh...và em cũng hận chính mình nữa.


Bình An mỉm cười nhìn anh rồi xoay lưng đi về phía trước không quay đầu lại để lại anh trân trân đứng đó không thể nói thêm một lời nào. Thành phố ảm đạm phủ đầy những rạn vỡ và chông chênh, những màu u tối chằng chịt...


Lúc Bình An gần về đến tiểu khu thì trời cũng tạnh mưa, Thanh Mẫn ở trong nhà đang dọn đồ thì ngạc nhiên


-Mưa như vậy không biết tìm chỗ trú...chị vừa về, đi thay đồ đi


Bình An chỉ gật đầu định đi thẳng thì bị Thanh Mẫn kéo tay lại


-Hình như...em có chuyện gì sao? Tiểu An?


-Em không sao...em lên lầu thay quần áo


Thanh Mẫn ngạc nhiên nhìn Bình An bởi vì chưa bao giờ cô thấy cậu ở bộ dạng này. Cậu ngâm mình trong bồn tắm, giống như muốn nằm đó mãi mãi, cả người như chìm dần. Kể cả những giọt nước mắt có khóc đến cạn kiệt dường như cũng chẳng thể làm trái tim cậu yên ổn


-Bình An. Chị vào nhé...


Thanh Mẫn không thấy cậu trả lời, có chút sốt ruột, gọi thêm lần nữa vẫn không thấy cậu lên tiếng, cô mở cửa


-Chị làm gì vậy...em đang thay đồ mà


-Vậy...sao không trả lời chị


-Nãy ngậm bàn chải...nên không tiện trả lời


Thanh Mẫn bĩu môi ngồi xuống giường


-Mắt em đỏ vậy....có phải là vì chuyện kia...


Bình An cười


-Mẹ đã nói hết với chị rồi?


Thanh Mẫn im lặng ngầm thừa nhận. Cậu nằm lên giường, đắp chăn đến kín cả người, cả căn phòng rơi vào mảnh im lặng


-Chị rất tiếc, Tiểu An... Nhưng em cũng không thể trái ý mẹ được... Nghỉ ngơi đi, chị xuống nấu bữa tối. Bình An này... có mấy ngày thôi, mà em gầy quá rồi...


Bình An ngủ một giấc đến khi Thanh Mẫn vào phòng gọi dậy ăn cơm thì cậu từ chối


-Để chị pha cho em cốc nước chanh, lúc nào đói thì hâm lại thức ăn...


Bình An lại tiếp tục ngủ. Cơn mưa chiều nay chỉ ngừng được một lúc rồi lại mưa dầm cho đến tận tối muộn. Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đến lần thứ 3, Bình An mới tỉnh dậy. Nhìn màn hình điện thoại, cậu cuối cùng vẫn là tắt máy không trả lời.


"Anh đang ở trước tiểu khu nhà em, Bình An..."


Cậu thở dài, tắt điện thoại rồi khoác thêm chiếc áo dài mỏng đi xuống nhà


-Em đi đâu vậy?


-Em đi mua chút đồ ở siêu thị thôi


Thanh Mẫn gật đầu


-À, mẹ nhắn cho chị là đang trên đường về đó, gặp mẹ thì về cùng nhé, trời đang mưa đấy


Bình An đứng thật lâu trong thang máy, suy nghĩ nhiều mà chẳng để ý, còn suýt bị kẹp tay, cậu buồn cười, từ khi nào mà bản thân lại trở nên như vậy.


Vừa đi đến sảnh chính thì cậu bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ


-Bác gái, cháu gọi điện cho Bình An mà cậu ấy không


-Cậu về đi.- Mẹ Trương lạnh lùng nhìn Diệp Thần


Anh ngạc nhiên nhìn mẹ Trương. Bà mặt không đổi sắc mà tiếp tục nói


-Diệp Thần, từ nay, hy vọng cậu đừng đến tìm Bình An nữa. Thằng bé không muốn gặp cậu... Trời đang mưa lớn...cậu về đi


Mẹ Trương nhìn Diệp Thần đứng ngây ngốc tại chỗ, bà có chút không cầm lòng được nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát quay lưng đi vào. Diệp Thần cả người ướt đẫm nhìn theo bóng dáng mẹ Trương bước đi mà không nói lên lời. Bình An vội vàng chạy đến núp sau cánh cửa, nhìn mẹ bước vào trong thang máy mà nước mắt lăn dài


Anh vẫn đứng đó nhìn chăm chú lên phòng cậu, đèn vẫn sáng, anh bật cười đau lòng, lần đầu trong đời biết đau lòng vì một người, cái cảm giác thực sự rất tồi tệ, như đem trái tim ra dày vò hành hạ, dù có cố gắng đến cỡ nào, rốt cuộc cũng thành con số 0.


Bình An nhìn Diệp Thần lắc đầu, cả người nặng nề bước vào trong xe rồi đi mất, cậu ngồi sụp xuống sàn, bật khóc thật lớn


Nợ anh một đoạn tình cảm này, có thế nào cũng không trả nổi...Thật xin lỗi, Diệp Thần!


Lúc Diệp Thần bước vào nhà, bộ dạng làm bác Niên bị dọa sợ


-Diệp Thần? Cháu sao thế này...đã xảy ra chuyện gì?


-Cháu không sao...cháu...lên lầu, bác nghỉ ngơi đi


Đêm nay Diệp Thần không ngủ được. Anh đã cho người điều tra, trong mấy ngày ra nước ngoài, gia đình Bình An và cậu tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra cả, càng suy nghĩ, anh lại càng không thể hiểu nổi.


Ngày mới bắt đầu, Diệp Thần mang bộ mặt lạnh lùng mà trước đến nay bác Niên chưa thấy bao giờ, hoặc giả là rất hiếm


-Cháu không khỏe chỗ nào sao...?- Bác Niên đặt bát canh xuống bàn, lo lắng hỏi Diệp Thần


-Hôm qua chỉ là cháu hơi mệt một chút thôi, bác đừng lo...có chuyện này, cháu muốn nói với bác


Bác Niên gật đầu ngồi xuống đối diện với Diệp Thần


-Ngày mai cháu sẽ sang Mỹ, cháu có lẽ sẽ định cư ở bên đó luôn...công việc bên này cháu cũng đang thu xếp ổn thỏa, cháu muốn sang đó mở rộng phát triển hơn...


-Diệp Thần...vậy là cháu cuối cùng cũng đã quyết định đi...ông chủ chắc cũng biết chứ?


Diệp Thần gật đầu mỉm cười. Vành mắt người phụ nữ trước mặt đỏ lên, bà mỉm cười, ở bên cạnh Diệp Thần từ khi còn bé, bà đương nhiên không thể kìm được mà buồn bã


-Ông ấy sẽ rất vui...Được rồi, ăn từ từ, để bác lên tầng giúp thu dọn đồ đạc


-Bác Niên...cảm ơn bác


-Đứa nhỏ này, ơn huệ gì...Nhưng mà Diệp Thần, còn cậu ấy...Tiểu An, cậu ấy đã biết chuyện cháu đi chưa?


Diệp Thần ngừng đũa, anh lại cười xòa


-Bọn cháu, không gặp nhau nữa. Có một số chuyện, cố gắng tìm hiểu cũng chỉ là hư vô...vậy nên....đành buông bỏ thôi...


Bác Niên sửng sốt, bà hít một hơi thật dài rồi lặng lẽ đi lên tầng. Căn nhà lại bao trùm không khí ảm đạm, tiếng mưa lách tách rơi, trong lòng anh nặng trĩu.


Diệp Thần không xóa số di động, cả email, những thứ cả hai đã từng liên lạc với nhau, anh đều không đành lòng xóa bỏ. Dặn lòng nhất định không được nhớ đến cậu, trái tim vẫn không kìm được mà thổn thức, cái cảm giác khó chịu ấy, tựa như một căn bệnh, hàng ngày hàng giờ gặm nhấm trái tim, muốn dứt không đành...


Ngày hôm ấy, trời mưa thật lớn, giống như có biết bao nhiêu thì dồn hết vào hôm ấy. Diệp Thần ngồi trong xe, một lần nữa nhìn lên căn phòng của cậu, chậm rãi mỉm cười


Dù sao cũng cảm ơn em, đã xuất hiện trong cuộc đời anh, giống như một đóa hoa hồng, đỏ thẫm ngạo kiều mà đầy gai góc. Anh yêu em, Bình An...


-Cậu định đi thật sao?- Nam Duy thở dài nhìn sang Diệp Thần ngồi bên cạnh


-Đã sắp xếp hết rồi, rảnh thì giúp tôi bên chi nhánh kia...


Cả hai cùng bật cười


-Vậy cậu định...sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa sao?


-Có lẽ vậy...đi thôi, mọi người đang đợi


Lại bước sang một mùa đông lạnh giá, hình như năm nay, thành phố tuyết rơi nhiều hơn. Mới chỉ là đầu mùa thôi mà cả trên những tán lá hay trên các mái nhà, tuyết đã phủ trắng. Thành phố khoác trên mình chiếc áo trắng bạc, một chút ủ rũ của khí trời ẩm ướt, một chút ảm đạm của những áng mây xám xịt lơ lửng trên bầu trời, lòng người cũng mơ hồ trôi đi nhẹ nhàng...


-Kết quả thực tập lần trước của em rất tốt, bài thuyết trình trước khoa cũng vô cùng ấn tượng.


-Cảm ơn giáo sư, em đã cố gắng rất nhiều nhờ vào sự hướng dẫn của giáo sư.


-Lần tới sau khi họp , tôi sẽ nói chuyện với Bình lão sư về em, Bình An...


Bình An mỉm cười cúi đầu cảm ơn.


Bước ra ngoài, trời đã ngả vàng. Mùa đông nên trời tối rất sớm.


-Về chung đi Bình An!


-Mọi người về trước đi, tớ còn có việc một chút


Đám sinh viên gật đầu cười, cũng không nói thêm nữa


-Bình An mấy thời gian gần đây đều cứ một mình như vậy nhỉ


-Ừm, từ hồi hè ra đã thế rồi. Giáo sư Nam nói hình như do học nhiều làm cậu ấy như vậy


-Ai biết được, mà kiểu như trầm cảm ấy nhỉ...


Bình An hôm nay không về thẳng nhà mà ghé qua tiệm cháo cuối con đường Tử Đằng


-Đứa nhỏ này, ăn nhiều một chút đi...dạo này toàn thấy cháu qua đây một mình, cậu trai kia đâu?


-Bà nói...ai cơ ạ?- Bình An ngạc nhiên nhìn bà chủ quán


Bà chủ hiền hậu mỉm cười


-Thì trước đây cậu toàn đi với một cậu trai nữa đó, còn ai vào đây sao...


-À...người đó...đi thật xa rồi...


Bà chủ sửng sốt đặt khăn xuống bàn, khóe mắt là những nếp nhăn co lại


-Đi xa...? Thằng bé ấy trước kia khi chưa cùng cậu đến đây, cũng đều hay đến chỗ này ăn, thảo nào dạo này không có thấy...Nó đi đâu sao?


-Cháu không biết...im lặng mà đi, kỳ thực...cháu cũng chẳng là gì để người đó thông báo...cháu có lẽ..cũng quên lâu lắm rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK