• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thần đi được một lúc thì có người đến đón Bách Vân


-Cậu chủ, hôm nay phu nhân về rồi ạ..


Diệp Thần đang trên đường nhưng do mưa lớn nên có chút tắc đường. Tay chống vô lăng, anh tiện tay bật đài lên


Please let me know that it's real.
You're just too good to be true.
Can't take my eyes off you.


I love you, baby,
And if it's quite alright,
I need you, baby,
To warm a lonely night.
I love you, baby.
Trust in me when I say:
Oh, pretty baby,
Don't bring me down, I pray.
Oh, pretty baby, now that I found you, stay
And let me love you, baby.
Let me love you.


Cũng đã lâu rồi không nghe lại bài này, hình như là từ khi còn ở C quốc. Sang bên này, có vài lần lơ đãng rảnh rỗi muốn bật mà lại thôi, giống như là mỗi khi bài hát này vang lên, hình ảnh Bình An lại xuất hiện trong tâm trí.


Thẳng đến khi còi xe ô tô đằng sau vang lên, Diệp Thần mới định thần lại. Bài hát mang âm điệu vui vẻ, như kéo anh vào trong những miền ký ức xưa cũ, nơi có nụ cười của cậu, tựa như ám ảnh mãi không thôi....


Quãng thời gian gần 3 năm không phải là dài, nhưng đối với vài người, cũng đủ để đem người cũ thả vào trong lãng quên, nhưng Diệp Thần không làm được, dường như anh vẫn dung túng cho trái tim mình, anh không muốn quên. Anh thậm chí không biết hiện tại cậu sống ra sao, hay, đã có người mới hay chưa, nhưng bản thân không thể ép buộc mình có cảm tình với bất cứ ai, không một ai khác...


Vừa về đến nhà, Diệp Thần đã vội vàng lên mạng xem thông tin về cơn bão. Thành phố A nơi cậu đang sinh sống tuy không có ảnh hưởng nặng nề nhưng quan trọng hiện tại trên mạng đang chia sẻ tin tức một nhóm sinh viên đại học T đang phải ở lại thành phố N vì không thể về được do mưa bão, hai học sinh bị mất tích đến nay chưa tìm được
Nhớ lại hôm trước Nam Duy có nói về nhóm học sinh trong đó có Tiểu Phương, đoạn sau ấp úng chắc có cả Bình An thì Diệp Thần không khỏi lo lắng. Anh đi lại trong phòng, không biết nên làm gì.


Chuông điện thoại reo, là Nam Duy, anh nhíu mày, nhanh chóng bắt máy


-Xảy ra chuyện gì...?


-"A...Là cậu?"- Giọng Nam Duy có vẻ ngạc nhiên


-...?


-"Tớ gọi nhầm, sorry nha"


-Khoan đã...vừa nãy tớ có đọc tin trên mạng....cái kia, hai sinh viên đó là ai, cậu có biết không...?- Diệp Thần hơi do dự


Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi mới trả lời


-"Tớ đang định gọi cho hiệu trưởng...vì tớ cũng không liên lạc được với Tiểu Phương..."


-Cậu...còn những người khác?- Diệp Thần có chút hoảng loạn


-Tớ chỉ có số của Tiểu Phương và...cậu ấy, vì cả hai gọi đều không được nên mới gọi đến hiệu trưởng, ai ngờ lại ấn nhầm gọi cho cậu..


Diệp Thần hô hấp đình trệ. Anh mím môi, một lúc mới trả lời


-Cậu...gọi cho hiệu trưởng đi, nếu có thông tin gì thì bảo tớ...tớ đợi điện thoại của cậu


Nam Duy đáp ứng rồi tắt máy.


Diệp Thần hiện tại chỉ biết ngồi đợi tin tức, không biết nên làm gì, cả người bỗng run đến lợi hại


-Em nhất định sẽ bình an, Bình An...


Lần đầu từ khi sang đây, hai tiếng Bình An mới được anh cất tiếng nói, cảm giác chua xót đến đau lòng...


Đi đến cửa sổ sát đất, anh đứng đó một lúc, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài


Diệp Thần đứng lặng như thế không biết bao lâu, thẳng cho đến khi điện thoại trong túi quần vang lên


-Nam Duy, thế nào rồi...?


-"Tôi vừa ấn gọi 1 giây... cậu đã"


-Rốt cuộc là đã có tin gì chưa?


-"Vẫn chưa liên lạc được. Thầy Hiệu trưởng đang gọi về các gia đình xem xét...nhưng mà cậu cũng đừng lo lắng quá...sẽ không có chuyện gì đâu, bên đó cũng khuya rồi nghỉ ngơi đi"


Diệp Thần tắt máy mới để ý đồng hồ, cũng hơn 12 giờ đêm rồi, bên C quốc là buổi chiều. Anh thở dài đi vào phòng ngủ


Buổi sáng hôm sau, tinh thần của anh sa sút hẳn. Trong cuộc họp giữa các phòng ban, mọi người đều nhận ra sự khác thường của anh


Diệp Thần cứ ngồi khoanh tay thẫn thờ, tâm trí đã bay về tận C quốc


-Diệp tổng.... Alice đang hỏi ý kiến của anh về thị trường bên Úc của chi nhánh chúng ta...- Trợ lý Emma nói nhỏ


Diệp Thần lúc này mới định thần lại, khuôn mặt có chút ủ rũ, đứng lên


-Hôm nay họp đến đây thôi, về việc thâm nhập thị trường thì chiều nay gửi đến cho tôi bản kế hoạch chi tiết. Sáng mai sẽ họp tiếp, 8 giờ.


Khi Diệp Thần đi rồi, mọi người mới bắt đầu bàn tán


-Vừa họp được có 20 phút thôi mà.


-Hôm nay tôi thấy sắc mặt của Diệp tổng không tốt lắm


-Daniel chắc chắn có vấn đề rồi. Bình thường anh ấy đều vui vẻ lắm mà...


Diệp Thần đang đi bộ xuống phòng nhân sự có chút chuyện thì Nam Duy gọi điện đến


-"Diệp Thần....có chuyện này, cậu phải bình tĩnh..."


Diệp Thần cơ hồ không thở được. Tay trái vịn xuống bàn, chặt đến mức nhìn thấy cả gân xanh


-Xảy ra chuyện gì...?


-"Bình An, cậu ấy...là người mất tích, hiện tại đã 4 ngày vẫn không tìm thấy....Thầy Hiệu trưởng gọi điện báo cho tôi như vậy. Tôi gọi cho Tiểu Phương nhưng không gọi được, có Bình An và một người nữa..."


-Có thật là cậu ấy không?


Thái độ của Diệp Thần làm mọi nhân viên hết sức ngạc nhiên, không ai dám lên tiếng. Vài người nước ngoài không hiểu anh đang nói gì, nhưng không dám lên tiếng hỏi người bên cạnh


Diệp Thần tắt máy, cả người run rẩy, anh mím môi bước vào thang máy chuyên dụng, để lại các nhân viên ngơ ngác.


-Hôm nay có việc gì cứ tạm gửi lại chỗ chị, không ai được vào phòng em.


Emma sửng sốt nhìn Diệp Thần rồi vội vàng gật đầu. Đi theo làm trợ lý cho Diệp Thần được 3 năm rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Dù không hiểu có chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, Emma không biết nên mở lời thế nào.


Diệp Thần ở trong văn phòng đóng cửa từ lúc đó cho đến tận khi tối muộn. Emma vì lo lắng nên vẫn ở ngoài, cô gọi điện thoại mấy lần đều không được


-Diệp tổng- Emma vừa gõ cửa vừa gọi


-Chị về đi, em ở đây thêm lát nữa- Tiếng nói từ trong phòng vọng ra bên ngoài


-Diệp tổng...có chuyện gì vậy...?- Emma lo lắng hỏi


-Không sao đâu, chị về trước đi.


Emma thở dài, nhìn lại rồi quyết định đi về. Mọi người đồn nhau rằng, vốn dĩ Diệp Thần đã có chuyện gì đó từ lúc sáng, nhưng sau khi nghe một cuộc điện thoại, DIệp Thần giống như đã gặp phải cú sốc nào đó.,


Đêm hôm nay, anh không trở về nhà.


Diệp Thần tựa như một lần nữa lâm vào cảnh cô độc như lúc còn nhỏ. Run rẩy chạm lên những bức ảnh trên màn hình di động, anh mím môi, cả người gồng lên căng cứng.


Diệp Thần bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, giống như là bất cần hơn hết, nhưng không ai biết, ẩn sau vẻ bề ngoài ấy là một con người cô đơn đến nao lòng. Một khi đã dồn hết tình cảm cho ai đó, đến khi người ta bất ngờ bỏ đi, anh đau đớn chẳng khác gì bị đem ra lăng trì.


Sáng sớm khi Emma đến, định mở cửa vào phòng lấy văn kiện thì phát hiện cửa vẫn khóa bên trong, cô giật mình.


Vội vàng điện thoại cho Diệp Thần nhưng vẫn không thấy anh bắt máy. Dự cảm không ổn, Emma nhanh chóng đến phòng bảo vệ xem camera tối qua, cư nhiên thấy từ khi Diệp Thần bước vào trong phòng cho đến hiện tại không ra ngoài.


Gõ cửa vài lần, cuối cùng bên trong mới mở ra. Emma sửng sốt.


Diệp Thần cả người đều toát ra vẻ mệt mỏi dù đã thay quần áo khác, râu dưới cằm mọc lún phún, ánh mắt lộ ra tơ máu


-Chị đã chuẩn bị báo cáo chưa, lát nữa mang vào em xem qua


-Chuyển cuộc họp sang hôm khác đi Diệp Thần, hôm nay em không thể đến họp với bộ dạng thế này được.


Emma đổi cách xưng hô, lần này cô không thể để yên được. Mặc kệ chuyện gì, nhưng nếu cứ tiếp tục, cô e rằng Diệp Thần sẽ không chịu đựng được.


Emma là con gái ruột của người quản gia đã từng làm cho Diệp gia suốt cả quãng đời hiện đã mất. Emma đối với Diệp Thần tình cảm như là chị em ruột thịt, cô biết Diệp Thần từ nhỏ, lúc nào cũng lo lắng quan tâm đến anh, lần này thấy bộ dạng nghiêm trọng trước mắt, cô không khỏi đau lòng


-Chị đừng quản, cuộc họp 8 giờ vẫn diễn ra bình thường. Chị bảo nhà bếp làm cho em ít cơm rang.


Không để Emma nói thêm câu nào, Diệp Thần đã đi vào trong.


Emma không thể làm gì hơn, đành quay đầu đi nhanh chóng bảo nhà bếp làm cơm và chuẩn bị thức ăn sáng nhiều dinh dưỡng hơn, còn lên diễn đàn của công ty thông báo mọi người hôm nay họp thì cần khẩn trương không lề mề, vì lý do Diệp tổng không được khỏe.


Diệp Thần giữ tâm trạng nặng nề từ đó đến gần một tuần


Cuối tuần, mẹ Diệp cùng gia đình anh cả đến thăm, trông bộ dạng của Diệp Thần như vậy thì không khỏi bất ngờ


Anh cả Diệp Nguyên vốn mặt than không muốn nói nhiều, chỉ nhắc nhở vài câu nhưng đã mời bác sĩ gia đình thỉnh thoảng đến kiểm tra sức khỏe cho Diệp Thần, còn mẹ Diệp đương nhiên đau lòng không thôi.


-Đừng có chỉ lúc nào cũng công việc, con xem, người con đã gầy đi một vòng rồi. Không chịu khó giữ gìn sức khỏe, con sao có thể chịu được. Ba con mà thấy, thể nào ông ấy cũng nổi giận


Mẹ Diệp vừa pha sữa vừa nói giọng mang đầy lo âu.


Diệp Thần cười


-Con không sao, cũng lớn rồi đâu phải con nít, cả nhà quan trọng lên như vậy làm gì


-Con còn thấy cả xương chú rõ ràng thế kia mà- Diệp Đoàn, con trai của Diệp Nguyên ngồi trong lòng Diệp Thần chỉ trỏ


-Đúng vậy, em cũng phải biết nghĩ cho chính mình, ngày một ngày hai còn chịu được, lâu dài sẽ bệnh nặng...- Vợ của Diệp Nguyên cũng chen vào


Diệp Thần mỉm cười gật đầu. Gia đình dù thế nào trước kia lạnh nhạt nhưng hiện tại cũng khiến anh thấy an ủi được phần nào


Giá như có cả em ở đây, vẫn có em, thì anh còn đòi hỏi gì hơn, Bình An...


Chuông điện thoại vang ,lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Thần


-"Diệp Thần, thật xin lỗi!"- Nam Duy nhỏ giọng


Hôm nay mưa lớn nên không ra ngoài uống trà sữa được, đành ở nhà xong chương này :((


Cấp tốc quá :v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK