Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu lau sạch người, lại thay sang bộ quần áo ngủ mới.
Đến khi đai hông cũng đã buộc chặt xong, anh mới kéo chăn lên, rồi nằm xuống.
Cơ thể không còn khó chịu nữa, tâm trạng anh cũng thả lỏng, lại nhìn rèm cửa sổ kéo chặt.
Đó không chỉ là rèm cửa chắn sáng.
Nó vừa dày vừa nặng, trong ngoài bốn lớp, có thể ngăn được tiếng sóng biển, cũng có thể ngăn được phần lớn tiếng nói chuyện.
Lý Tinh Trạch cố gắng hạ thấp giọng, Tạ Chu Nghiêu lại càng không nghe được gì.
Anh nằm một lúc, nghĩ rằng gió biển bên ngoài rất lạnh, vẫn nên để Lý Tinh Trạch đi vào sớm một tí thì hơn.
Anh kéo chặt chăn trên vai, gọi tên Lý Tinh Trạch.
Bên ngoài không có ai trả lời anh, anh chờ, lại gọi một lần nữa, vẫn yên tĩnh.
Nghĩ tới vừa rồi hai người không vui vẻ gì, Tạ Chu Nghiêu nằm không yên.
Lý Tinh Trạch có phải lại giận anh rồi không?
Lần trước anh ngủ ở bên ngoài bị gió biển thổi vào người, kết quả là bị sốt, vậy nên không thể để Lý Tinh Trạch cũng như anh được.
Anh vén chăn lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa vừa dày vừa nặng ra.
Lan can chạm trổ hoa văn phía trước không có ai.
Anh nhìn sang bên phải, Lý Tinh Trạch đang ngồi trên trên sàn ở một góc, đôi chân dài gập lại, mặt chôn trên đầu gối không có tiếng động, bên chân là một chiếc bình rỗng và điện thoại.
Tạ Chu Nghiêu nhìn một cái liền nhận ra đó là bình rượu tây mà trước đó anh đặt trên chiếc bàn nhỏ ở ban công, định mỗi tối trước khi đi ngủ thì uống một chút.
Chỉ là gần đây sức khỏe anh không tốt, bình rượu đó uống được hai lần thì bị bỏ đó.
Nửa bình còn lại, không phải Lý Tinh Trạch tu một hơi cạn sạch đó chứ?
Anh hơi bực, không phải chỉ là cãi nhau mấy câu, không cho Lý Tinh Trạch giúp anh tắm thôi sao? Thế mà Lý Tinh Trạch đã ra ban công uống rượu giải sầu rồi?
“Lý Tinh Trạch.” Anh sầm mặt, đứng im tại chỗ gọi người kia.
Lý Tinh Trạch vẫn không nhúc nhích, hình như say rồi, ngay cả cánh tay đặt hai bên thân cũng không động đậy.
Tạ Chu Nghiêu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, dù cho có uống nửa chai rượu mạnh, cũng không đến nỗi mới một lúc mà đã say đến không có ý thức.
Gió biển bên ngoài quá lạnh, phả vào người khiến đầu anh lại bắt đầu đau.
Anh không muốn dây dưa như thế này nữa, chỉ đành đi tới bên cạnh Lý Tinh Trạch, muốn nâng đầu người này lên xem làm sao.
Kết quả vừa nâng lên thì hết hồn.
Lý Tinh Trạch mở to mắt, nhưng ánh mắt lại như không có tiêu điểm mà nhìn về phía anh, đến cả động tác chớp mắt cũng không có.
“Có phải cậu say rồi không?” Tạ Chu Nghiêu vỗ mặt hắn, Lý Tinh Trạch dường như đã thấy rõ người trước mắt, mí mắt giật giật, bỗng đưa tay ra.
Tạ Chu Nghiêu đang ngồi xổm, bị hắn kéo một cái, cả người ngã nhào vào ngực hắn.
Lần này Tạ Chu Nghiêu giận thật, muốn giãy ra, lại nghe thấy giọng nói không rõ ràng của hắn nói bên tai: “Xin lỗi…em xin lỗi…”
Tạ Chu Nghiêu dừng động tác, lúc Lý Tinh Trạch chôn đầu ở cần cổ anh, ở đó vẫn còn đeo vòng chống cắn, Lý Tinh Trạch đang chạm vào thứ đó.
“Chu Nghiêu, em xin lỗi, xin lỗi anh.”
Lý Tinh Trạch như bánh răng bị kẹt chỉ biết liên tục xin lỗi. Tạ Chu Nghiêu bị hắn làm cho bối rối, chống bả vai hắn, dùng sức tách hai người ra, đang định hỏi hắn có chuyện gì, thì đã thấy khóe mắt hắn ươn ướt.
Cổ họng Tạ Chu Nghiêu nghẹn lại, dù cho ở ban công không bật đèn, anh cũng có thể nhìn rõ hơi nước đang ngưng tụ trong đôi mắt rực rỡ kia.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lúc anh hỏi, Lý Tinh Trạch đồng thời lại đưa tay qua nách anh, kéo anh qua đó.
Lần này chôn mặt ở trước ngực anh, cơ thể khẽ run rẩy.
Sau lưng Lý Tinh Trạch là tường cẩm thạch lạnh như băng.
Tạ Chu Nghiêu chống một lúc, khí lạnh theo ngón tay đi vào cơ thể anh.
Mà ngực anh cũng dần dần truyền tới sự ẩm ướt nóng lạnh đan xen khác.
Cuối cùng anh cũng bó tay, thở dài, kéo lưng Lý Tinh Trạch rồi ôm lấy, không để người kia dựa vào tường.
Anh không hỏi có chuyện gì xảy ra nữa, Lý Tinh Trạch cũng không nói một câu nào.
Nếu như không phải ngực càng ngày càng ướt, anh cũng không cảm nhận được là Lý Tinh Trạch đang khóc.
Anh không biết Lý Tinh Trạch gặp phải chuyện gì đau khổ, nhưng anh nhớ anh chưa từng thấy dáng vẻ rơi nước mắt của Lý Tinh Trạch.
Vào giây phút này nỗi đau cùng nỗi oán hận dao động trong tim tạm thời bị thu vào một góc.
Anh nhẹ nhàng vuốt lưng Lý Tinh Trạch, chờ người này trút hết ra rồi bình tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy trong gió đêm hồi lâu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng anh hắt xì, Lý Tinh Trạch mới ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn hắn một lần nữa, nét ân cần và dịu dàng quen thuộc đã trở lại trong đôi mắt kia.
Lý Tinh Trạch sờ trán anh, không nói hai lời liền bế anh lên, đặt về giường.
Quay người đóng lại cửa sổ sát sàn, lại chỉnh máy sưởi trong phòng lên mức cao nhất.
Tạ Chu Nghiêu rúc trong chăn mà run, chân tay anh đã lạnh đến nỗi không còn cảm giác.
Lý Tinh Trạch đi rót hai cốc nước nóng tới, đầu tiên là đút anh uống một cốc, bản thân uống một cốc, sau đó lên giường ôm anh, giúp anh làm ấm tay chân.
Nằm như vậy một lúc, Tạ Chu Nghiêu mới dần ấm lên.
Lý Tinh Trạch vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, vào giây phút ánh mắt chạm nhau, Lý Tinh Trạch rõ ràng có lời muốn nói.
Nhưng môi động đậy, rồi cuối cùng lại kéo tay Tạ Chu Nghiêu lên, đặt đầu ngón tay lên môi mình mà ve vuốt.
Hắn khác thường như vậy, Tạ Chu Nghiêu thật sự không nhịn nổi nửa, hỏi: “Có thể nói có tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay không?”
Lý Tinh Trạch không chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm, một hồi lâu sau mới lắc đầu: “Không có chuyện gì cả.”
Giọng nói khàn khàn như từng bị giấy nhám mài qua, trong đôi mắt sưng đỏ cũng hiện lên đầy tia máu.
Nghĩ tới dáng vẻ suy sụp đến nỗi bật khóc của hắn, Tạ Chu Nghiêu mới không thèm tin là không có chuyện gì.
Nhưng với thân phận của mình hiện tại, Lý Tinh Trạch không muốn nói, cũng không thích hợp để anh ép người ta nói.
Hơn nữa, Lý Tinh Trạch đột nhiên mất kiểm soát như vậy, trong lòng anh có chút suy đoán mơ hồ.
Cứ có cảm giác chuyện này có liên quan tới mình.
Nghĩ tới đây, anh lại nhớ vừa rồi lúc ở ban công, thấy điện thoại của Lý Tinh Trạch rơi trên mặt đất.
Lẽ nào Lý Tinh Trạch đã nói chuyện điện thoại cùng ai sao? Tưởng Lê? Hay là Lý Hằng Sinh?
Nghĩ tới hai người này, anh có thể đoán ra được lý do vì sao Lý Tinh Trạch đột nhiên lại như vậy.
Có phải chuyện không muốn đính hôn bị Lý Hằng Sinh phát hiện, Lý Hằng Sinh cương quyết không đồng ý, vậy nên tâm trạng của Lý Tinh Trạch mới sụp đổ như vậy?
Anh càng nghĩ càng cảm thấy hẳn là như vậy, đang do dự có nên hỏi hay không, liền cảm thấy trên bụng chợt lạnh ngắt.
Bàn tay vẫn chưa hoàn toàn ấm lại của Lý Tinh Trạch lại thừa dịp anh không để ý sờ tới bụng của anh, dừng lại trên vết sẹo.
Mấy ngày nay, anh đã không còn ghét bỏ Lý Tinh Trạch chạm vào nơi đó nữa.
Nhưng bởi vì tay Lý Tinh Trạch vẫn còn lạnh, anh theo bản năng mà trốn về phía sau.
Tay Lý Tinh Trạch vòng qua eo anh, dùng sức ôm anh vào trong ngực, hai người ngực dán ngực, giữa hai cơ thể không có chút khe hở nào.
“Chu Nghiêu.” Lý Tinh Trạch mở lời trong ánh mắt muốn nói lại thôi của anh: “Nếu như sau này có cơ hội có thể khiến anh tha thứ cho em, anh còn bằng lòng sinh con với em không?”
Tạ Chu Nghiêu trong thoáng chốc bị câu nói không đầu không đuôi làm cho tiếp lời được.
Cái gì mà gọi là sau này có cơ hội tha thứ?
Lý Tinh Trạch chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, giống như muốn từ đồng tử đen tuyền kia nhìn thấu được tâm tư giấu kỹ của anh
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sưởi chạy như có như không, Tạ Chu Nghiêu nhìn rèm cửa đóng chặt, đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác.
Chẳng lẽ cuộc gọi vừa rồi không phải là của Tưởng Lê hay Lý Hằng Sinh? Là Lý Tinh Trạch lại tra ra được cái gì rồi sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nhịp tim của anh liền trở lên thất thường.
Lý Tinh Trạch rốt cuộc đã tra ra được cái gì? Đã biết hết tất cả rồi sao? Hay mới chỉ biết một phần trong đó mà thôi?
Tạ Chu Nghiêu nắm chặt đai trên eo trong vô thức, cuối cùng mở miệng nói: “Cuối cùng là cậu muốn nói cái gì?”
Lý Tinh Trạch chống ở trên anh, rõ ràng dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại một nữa trở lên mơ hồ: “Ba năm anh bị nhốt lại ấy… có phải vẫn luôn chờ em không?
Tim Tạ Chu Nghiêu thắt lại mạch suy nghĩ theo câu nói này, mất kiểm soát mà trở về khoảng thời gian đó.
Mỗi ngày mở mắt ra đều phải chống chọi cùng hy vọng không thể nhìn thấy và nỗi tuyệt vọng quấn thân để sống qua ngày
Sau khi đứa bé được sinh ra, có lẽ là vì thương hại anh, Ôn Thành Khôn tăng mỗi ngày một bữa cơm thành hai bữa.
Nhìn những bữa cơm trở lên phong phú, anh cũng không tuyệt thực như bác sĩ gia đình vẫn lo sợ.
Trái lại bữa nào cũng ăn bằng sạch.
Anh biết anh không thể chết.
Mẹ anh vẫn còn phải lệ thuộc vào sự chăm sóc của Lý Hằng Sinh.
Nếu như anh chết, Lý Hằng Sinh không cần phải kiêng dè nữa, vậy thì mẹ anh phải làm thế nào đây?
Anh không biết bản thân có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng chính vì băn khoăn như vậy mà anh giữ tính mạng của mình, đợi được đến khi Ôn Thế Tước tới.
Ôn Thành Khôn sẽ không tới nơi nhốt anh.
Vậy nên ngày hôm ấy, lúc anh đứng bên cửa sổ nhìn thấy hai chiếc xe sedan màu đen lái vào, anh còn nghĩ có phải có chuyện gì rồi không.
Kết quả không đợi được đến lúc Ôn Thế Tước đi vào anh đã ngất đi.
Khoảng thời gian đó anh thường xuyên đột nhiên bị ngất, tần suất bác sĩ gia đình đến khám cho anh cũng nhiều hơn trước kia.
Nhưng bác sĩ từ trước tới nay không nói chuyện với anh, cũng không đưa thuốc riêng cho anh, đều là vào lúc anh phải uống thì người giúp việc mang tới.
Anh biết bọn họ sợ anh tự tìm đến cái chết, nên nhất định phải để ý anh cẩn thận.
Mãi tới ngày hôm ấy, Ôn Thế Tước đưa anh vào bệnh viện, anh mới biết được hóa ra anh đã bước một chân vào quỷ môn quan..
Kết quả chuẩn đoán của bệnh viện là chứng chặn tin tức tố, một chứng bệnh có tỉ lệ mắc bệnh cực thấp, cũng không có thuốc nào có thể chữa khỏi hoàn toàn.
Anh yên lặng nghe lời căn dặn của bác sĩ chữa trị, lại hỏi bác sĩ có rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao anh lại ở trong bệnh viện? Tại sao người bên cạnh lại biến thành những gương mặt xa lạ này?
Nhưng không có ai trả lời anh, mãi cho đến buổi tối ngày hôm sau Ôn Thế Tước mới xuất hiện.
Đếm hôm ấy hai người nói chuyện hồi lâu.
Ôn Thế Tước nói Ôn Thành Khôn đột nhiên phát bệnh rồi chết, lúc luật sư xử lý di sản mới biết Ôn Thành Khôn còn có một phần tài sản tư hữu này.
Tạ Chu Nghiêu lúc đó không có cảm xúc gì, vừa không cảm thấy vui vẻ, cũng không cảm thấy được giải thoát.
Chỉ vào lúc Ôn Thế Tước nói cần bồi thường gì mới ngẩng đầu lên, nhìn cửa sổ phòng bệnh.
“Tôi muốn về nhà.”
Anh nhớ lúc ấy mình đã nói bốn chữ ấy.
Đúng vậy, anh chỉ muốn về nhà.
Trở về cuộc sống không sung túc của sáu năm trước, nhưng hai mẹ con dựa dẫm vào nhau, ở trong ngôi nhà ấm áp, ngập tràn hy vọng.
Nhưng kết quả thì sao?
Nhìn người đàn ông trước mắt, người đã trao cho anh tất cả niềm hạnh phúc và bất hạnh, viền mắt Tạ Chu Nghiêu nóng lên, đột nhiên cười khẩy thành tiếng.
Sinh con?
Lý Tinh Trạch vẫn còn dám nhắc tới chuyện sinh con với anh?!
Tâm trạng đột nhiên mất kiểm soát tựa như dòng đất đá trôi tắc lại nơi lồng ngực anh, ngột ngạt đến nỗi anh không thở nổi.
Anh không thèm nghĩ gì mà huých đầu gối vào thân dưới của Lý Tinh Trạch.
Nhìn khuôn mặt trong nháy mắt trở nên ngột ngạt của Lý Tinh Trạch, anh cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Lý Tinh Trạch đau không nói được, chỉ biết nắm chặt lấy cổ tay cảu anh.
Anh dùng sức rút tay về, trong đầu đều là suy nghĩ không muốn ở chung phòng với người này nữa.
“Chu Nghiêu…” Lý Tinh Trạch chật vật gọi tên anh.
Tạ Chu Nghiêu không quay đầu lại, vội vã đạp giường.
Nhưng do anh quá kích động, đột nhiên đứng dậy đầu choáng váng, toàn thân liền mất kiểm soát mà ngã về phía trước.
Kết quả không máy, bụng va vào tay vịn trên ghế.
Anh đau đớn kêu lên, ngã xuống đất co người lại.
Lý Tinh Trạch thấy anh ngã xuống, nào còn quan tâm mình bị đau, vội vàng bò xuống xem anh thế nào.
Lần va chạm này rất mạnh, lại vào đúng vị trí của khoang sinh sản ở bụng, Tạ Chu Nghiêu đau đến nỗi trước mắt đều biến thành màu đen, lại nhớ tới ý nghĩ vô cùng hoang đường trước đó.
Anh va chạm mạnh như vậy, nếu thật sự có, có phải sẽ ảnh hưởng tới đứa bé chưa kịp hình thành đó không?
Anh dùng móng tay gảy lên mu bàn tay của Lý Tinh Trạch, mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống.
Đôi môi tái nhợt cử động mấy lần, nhưng cũng không nói được là gọi bác sĩ, vào lúc đau đớn dữ dội liền ngất đi..
Danh Sách Chương: