Editor: Gió
Lúc Lý Hằng Sinh được đưa lên xe cấp cứu, Từ Lệ Viện muốn đi theo.
Nhưng Trần Ngọc Như gọi mấy tên vệ sĩ tới, cưỡng ép đưa Từ Lệ Viện và Lý Tinh Trạch về nhà, khóa trong phòng.
Lý Tinh Trạch biết mẹ cả của hắn từ trước tới nay rất khó nói chuyện, không ngờ lại ngang ngược không lý lẽ như ba hắn, đến cả chuyện giam giữ như này cũng làm được.
Hắn ra sức phản kháng, vệ sĩ lúc đầu còn kiêng kị không dám mạnh tay, nhưng sau khi hắn suýt chút nữa là thoát được, Trần Ngọc Như liền bảo vệ sĩ đánh ngất hắn.
Mắt thấy con trai bị đối xử thô bạo nhưa vậy, Từ Lệ Viện cũng kích động, kết quả bị chặn miệng, bị nhét vào trong xe cùng Lý Tinh Trạch
Khi Lý Tinh Trạch mở mắt ra, bọn họ đã bị nhốt trong kho chứa đồ trong nhà.
Lý Tinh Trạch vừa ngồi dậy liền nôn khan vài cái, đỡ giường mới vững được.
Trán của hắn bị Lý Hằng Sinh đập, lại còn bị vệ sĩ đập vào gáy, vừa tỉnh lại đầu liền choáng váng khó chịu.
Từ Lệ Viện vội càng vỗ lưng thuận khí cho hắn, hỏi hắn sao rồi.
Vết thương trên đầu của hắn còn chưa được xử lý, nhưng vết máu đã đông lại.
Từ Lệ Viện muốn băng bó cho vắn, nhưng trong kho chứa đồ không có thứ gì có thể dùng được.
Lý Tinh Trạch ngồi một lúc thì cũng hòa hoãn lại, cũng nhớ tới chuyện xảy ra trước khi ngất.
Hắn hỏi Từ Lệ Viện mình hôn mê bao lâu rồi, Từ Lệ Viện lắc đầu, nói rằng túi xách của bà rơi trong hội trường còn chưa kịp lấy.
Điện thoại của Lý Tinh Trạch cũng vì lúc xuống thuyền thì hết pin, đã giao cho Tống Thấm mang đi sạc, nên bây giờ không có trên người.
Hắn kiểm tra cửa kho chứa đồ, phát hiện đã bị khóa rất chặt, lại tới bên cạnh cửa sổ.
Biệt thự Lý gia nằm ở bên sườn núi xinh đẹp.
Lý Hằng Sinh thích cảm giác cách xa thành phố náo nhiệt, cũng đã mua lại bốn phía của biệt thự, vậy nên nhà bọn họ không có hàng xóm.
Kho chứa đồ mà hai mẹ con hắn bị nhốt là ở tầng bốn, bên ngoài có vệ sĩ trông coi, vườn hoa dưới tầng cũng có vệ sĩ đang dắt chó săn đi tuần, ngay cả ở cổng lớn cũng có mấy người.
Bình thường vệ sĩ trong nhà chỉ có khoảng mười người, có lẽ là do chuyện tối nay nên nhân số nhiều lên gấp đôi.
Lý Tinh Trạch xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, mặc dù chỗ này là tầng bốn, nhưng cũng không phải là không xuống được.
Hắn áng chừng độ cao, quay đầu tìm đồ trong kho chứa đồ
Thấy hắn không sao rồi, Từ Lệ Viện lại lo lắng: “Bây giờ đáng lo nhất là tình hình của ba con kìa, trông mẹ cả của con tức giận đến như vậy, lỡ mà ba con có mệnh hệ gì, không biết bà ta sẽ là gì mẹ con mình đâu.”
Lý Tinh Trạch không đáp lời, Từ Lệ Viện lại đổ lửa giận lên người hắn: “Con nói cho mẹ nghe, có phải con bị thằng nhóc lẳng lơ nào mê hồn rồi không? Ba con vốn dĩ đã không định so đo chuyện này, con yên phận đính hôn có phải tốt hơn không! Lại cứ thích đi chọc giận mẹ… khụ khụ khụ!”
Từ Lệ Viện kích động đến nỗi sặc nước bọt, vỗ ngực kho khan.
Lý Tinh Trạch vốn đang chăm chú tìm đồ, nghe bà nói như vậy liền đứng dậy, nắm bả vai của Từ Lệ Viện nói: “Thằng nhóc lẳng lơ gì cơ ạ?”
Từ Lệ Viện trừng hắn, vất vả lắm mới thuận khí, vỗ một nhát lên vai hắn: “Con không biết xấu hổ à mà còn hỏi! Chuyện con với cậu Từ Cẩn gì đó trên tàu Viking ba con đã biết hết rồi! Nếu không phải dạo này sức khỏe Tưởng Bình Văn không tốt, chuyện này được ba con giấu đi.
Con nghĩ nhà họ Tưởng nói chuyện dễ thế à? Còn để con tiếp tục đính hôn với Tưởng Lê đó à?”
Lý Tinh Trạch nghe xong liền thả lỏng, chuyện này đã nằm trong dự đoán của hắn, chỉ cần không phải là Tạ Chu Nghiêu là được.
Nhưng nhắc đến Tưởng Bình Văn, hắn nhớ ra lúc ở hội trường ồn ào căng thẳng như vậy cũng không thấy Tưởng Bình Văn xuất hiện, không nhịn được mà hỏi: “Tưởng Bình Văn có bệnh gì vậy ạ? Có phải hôm nay ông ta không tới đúng không?”
Từ Lệ Viện vốn còn định mắng hắn, nghe đến chuyện này thì sầu muộn thở dài: “Sức khỏe ông ta gần đây không tốt, còn phải nhập viện.
Nhưng chuyện này cũng chỉ nhà bọn họ và người nhà chúng ta biết, giấu bên ngoài.
Cụ thể là bệnh gì thì ba con không nói, con cũng biết mà, ba con không muốn nói thì mẹ cũng không ngại hỏi nhiều.”
Lý Tinh Trạch không nói gì, hắn nhớ Tưởng Lê nói cô có nỗi khổ riêng, chẳng lẽ là bởi vì sức khỏe của Tưởng Bình Văn?
Nhưng Lý Tinh Trạch cũng không rảnh nghĩ nhiều, điều hắn lo lắng nhất là Tạ Chu Nghiêu.
Vừa rồi ầm ĩ lớn như vậy, Tạ Chu Nghiêu chắc chắn rất lo cho hắn.
Hiện tại hắn lại bị nhốt ở đây, điện thoại cũng không gọi được.
Nghĩ tới đây, hắn lại tiếp tục lật mở những rương đồ.
Từ Lệ Viện vốn còn đang mắng hắn, kết quả thấy hắn mải tìm đồ, không phải phản ứng lại, hỏi hắn đang tìm cái gì.
Hắn không trở lời, tìm tới tìm lui một hồi mới tìm được một cuộn dây.
Hắn thử độ chắc của cuộn dây kia, rồi tới bên cửa sổ tìm chỗ cố định lại.
Cuộn giây này vốn dĩ là để dùng cho du thuyền của nhà, hồi đó mua thừa ra một cuộn, hắn tiện tay vứt vào kho để đồ.
Không ngờ hôm nay lại giúp được một việc lớn như thế này.
Thấy hắn cố định giây ở trên khung cửa sổ, Từ Lệ Viện cuối cùng cũng hiểu hắn định làm gì, sợ hãi nắm lấy tay hắn không chịu buông: “Con trai, con đừng làm bậy! Ngã từ đây xuống không chết cũng tàn phế!”
Lý Tinh Trạch cố định một đầu xong, quay sang an ủi bà, nói: “Không sao đâu mẹ, dưới này mỗi tầng để có chỗ đặt chân, con chỉ cần cẩn thận một chút thôi.”
“Không được! Dù có để con xuống đó thì con có thể đi đâu được? Giờ ba con đã tức đến nỗi nhập viện, tình hình của ông ấy thế nào chúng ta còn chưa biết, trong nhà này chỉ có lời của mẹ cả con và anh cả con là có trọng lượng.
Con làm như thế này chỉ càng chọc giận bọn họ thôi!” Từ Lệ Viện giận, vẫn không chịu buông tay.
“Mẹ! Chẳng lẽ mẹ con mình cứ ngồi đây chờ chết hay sao?” Lý Tinh Trạch cũng nổi nóng: “Dù cho ba con không sao thì chúng ta cũng không thể sống trong cái nhà này được nữa!”
“Sao lại không sống được nữa?! Cái nhà này đã nuôi con lớn, có để con thua thiệt chỗ nào không hả? Nếu không có ba con thì con có thể tạo ra được tàu Viking à?”
Thấy Lý Tinh Trạch càng nói càng ngang ngược, Từ Lệ Viện vừa giận vừa cuống, nước mắt cũng lăn xuống.
Bà không biết rốt cuộc Lý Tinh Trạch bị làm sao, tại sao sau khi quay về lại như trở thành một người khác như vậy.
Vào giây phút quan trọng thế này lại làm một chuyện nguy hiểm đến nhu vậy, đứa con ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy của bà ngày xưa đi đâu mất rồi.
Lý Tinh Trạch cũng biết nếu như không thuyết phục bà thì hắn không thể nào rời đi, liền buông sợi dây, đỡ bà ngồi xuống: “Mẹ, con kể cho mẹ nghe một chuyện, sau khi mẹ nghe xong thì hãng quyết định có cản con hay không nhé.”
Từ Lệ Viện lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, vốn quyết tâm rằng bất kể Lý Tinh Trạch có kể cho bà nghe chuyện gì đi nữa thì bà cũng sẽ không thay đổi chính kiến của mình.
Nhưng sau khi bà nghe xong tất cả những gì Tạ Chu Nghiêu đã gặp phải, những đau đớn và ý nghĩ phải che giấu của Lý Tinh Trạch trong những năm qua, bà cảm giác giống như có một chiếc xương cá nghẹn cứng trong cổ họng bà, đau đớn đến nỗi bà không thể cất thành lời.
Bà biết mình không phải là một người mẹ tốt, ban đầu khi bước chân vào cổng Lý gia, bà đã biết rằng con đường sau này bà đi sẽ như thế nào.
Bà cũng biết trong cái nhà này Lý Tinh Trạch sống khổ sở đến nhường nào.
Lý Hằng Sinh không yêu bà thật lòng, vậy nên đối diện với sự hoạnh họe của Trần Ngọc Như, bà chỉ có thể nuốt xuống, để đổi lấy một chỗ ngồi cho hai mẹ con bà trong ngôi nhà này.
Sự cẩn thận dè dặt của bà đã ảnh hưởng đến Lý Tinh Trạch.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Tinh Trạch không có quyền thể hiện rằng mình thích cái gì, tất cả đều do Lý Hằng Sinh quyết định.
Ngay cả đến việc năm đó Lý Tinh Trạch vì thất tình mà thành tích tuột dốc, bà cũng không dám quan tâm xem con trai mình có buồn hay không.
Bà chỉ có thể ép con trai mình học, nhanh chóng khôi phục lại thành tích, nhất định phải khiến Lý Hằng Sinh hài lòng.
Bà hoàn toàn không nghĩ tới chuyện năm đó Tạ Chu Nghiêu bị Lý Hằng Sinh đưa đi, tạo thành tổn thương to lớn đối với con trai bà.
Bà càng không biết rằng, đứa con trai những năm qua trông thì bình thường nhưng thật ra nội tâm đã trống rỗng từ lâu.
Vậy nên mới chịu bảo sao nghe vậy, bảo cái gì thì làm cái này.
Bất kể là đi Seatle học ngành sản xuất hay là kết hôn với Tưởng Lê.
Với những quyết định ảnh hưởng tới cả một đời người này, Lý Tinh Trạch chưa từng bày tỏ ý kiến của chính mình.
Hai mẹ con bà đã bao lâu chưa mặt đối mặt mà mở lòng với nhau như thế này rồi?
Từ Lệ Viện đưa tay, lau đi dấu vết nơi khóe mắt của Lý Tinh Trạch.
Bà đã nợ đứa con này quá nhiều.
“Mẹ, Chu Nghiêu vẫn còn đang chờ con, con không thể phụ lòng anh ấy được.” Lý Tinh Trạch nắm nay của Từ Lệ Viện, đặt lên môi hôn một cái: “Con gặp được Tạ Chu Nghiêu xong sẽ quay lại đón mẹ.
Nếu mẹ cả không chịu thả người con sẽ báo cảnh sát.”
Từ Lệ Viện che mắt lắc đầu, một lát sau mới hít một hơi thật sau, kéo Lý Tinh Trạch đứng lên: “Không cần ồn ào đến như vậy đâu, nói thể nào đi nữa thì mẹ cũng là bà chủ của Lý gia, mẹ cả con không dám ra tay với mẹ đâu.”
“Con cứ yên tâm mà đi đi, mẹ ở đây chờ ba con tỉnh lại.
Ba con mà biết chuyện của tàu Viking là do anh cả con làm, ông ấy không đối xử với con như vậy nữa đâu.” Bà nhìn vết thương trên trán Lý Tinh Trạch, đau lòng nói: “Khi ấy ba con chỉ cả giận mất khôn mà thôi, thật ra ông ấy coi trọng con lắm đấy.”
Lý Tinh Trạch biết, chung quy lại Từ Lệ Viện không muốn thấy hai cha con hắn lục đục với nhau, hắn cũng không muốn vào lúc này phân chia rạch ròi những chuyện vô nghĩa.
Hắn an ủi Từ Lệ Viện vài câu, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đám vệ sĩ đương nhiên là không nghĩ đến chuyện vị tam thiếu gia như hắn sẽ leo cửa sổ để chạy trốn, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Lý Tinh Trạch nói Từ Lệ Viện tắt đèn trong kho chứa đồ, lại chờ thêm khoảng nửa tiếng nữa mới thăm dò mà thoát thân, nắm dây thừng từ từ leo xuống.
Trước chuyến chạy thử của tàu Viking hắn từng học khóa kĩ năng cứu hộ trên biển cơ bản, cũng có nền tảng trong việc leo giây thừng.
Nhưng sáng này trời mưa, lúc này ngoài tường rất nhiều chỗ bị ứ đọng nước.
Lý Tinh Trạch đi xuống rất khó khăn, mấy lần trượt chân dọa Từ Lệ Viện ở bên trên đang nhìn hắn một trận, suýt chút nữa là kêu ra tiếng.
Cũng may chỗ dừng chân bên ngoài tường biệt thự nhiều, dù không dễ dàng nhưng cũng để Lý Tinh Trạch thuận lợi trèo xuống đất
Đến khi hắn đứng thẳng dậy, Từ Lệ Viện mới thở ra, đang định ra hiệu dặn dò hắn cẩn thận, đã thấy đường rẽ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con chó lao tới.
Đó là giống chó Dobermann(1) được nuôi trong nhà, không biết tại sao mà vào lúc này lại không bị nhốt trong lồng.
Nó vừa nhìn thấy Lý Tinh Trạch liền sủa, vệ sĩ cách đó không ra liền phản ứng lại.
Thấy không ổn, Lý Tinh Trạch liền chạy về phía cổng, nhưng vẫn không thể nhanh bằng chó săn.
Con chó săn kia cao bằng nửa người, vốn dĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không dễ cắn người.
Không biết có phải vì con chó Dobermann cũng xông lên hay không mà chó săn vọt lên trước mặt Lý Tinh Trạch rồi nhảy lên, há mồm ra cắn.
Lý Tinh Trạch theo phản xạ có điều kiện giơ tay ra đỡ, nhưng vẫn bị hàm răng sắc bén của chó săn cán vào cánh tay, ngay lập tức cảm nhận được sự đau đớn như kim châm muối sát.
Vệ sĩ chạy tới kéo chó săn ra.
Cứ như vậy một lúc, tay áo âu phục của Lý Tinh Trạch đã thấm một mảng máu.
Từ Lệ Viện ở trên tàng thấy rất rõ, vừa giận vừa sợ trực muốn khóc.
Vì để phòng hắn lại bỏ trốn lần nữa, hai vệ sĩ vạm vỡ đè hắn xuống đất, một người khác thì gọi điện báo cho Trần Ngọc Như.
Không biết Trần Ngọc Như đã nói gì, vệ sĩ cúp máy rồi bảo hai người kia đem hắn về phòng.
Lý Tinh Trạch vẫn muốn phản kháng, nhưng cánh tay bị thương không có lực, hắn vẫn bị hai vệ sĩ vạm vỡ kia giải về phòng mình.
Vệ sĩ cầm máu và băng bó khẩn cấp cho hắn, việc trông coi hắn càng trở nên nghiêm ngặt hơn.
Vết thương trên cánh tay hắn như lửa đốt mà đau đớn suốt một đêm, lòng hắn lại lo lắng cho Tạ Chu Nghiêu, chịu đựng đến buổi sáng thì bắt đầu sốt.
Vệ sĩ lại gọi điện xin chỉ thị, thái độ của Trần Ngọc Như còn ngang ngạnh hơn tối qua, nói sốt thôi không chết được.
Hắn cứ nằm như vậy chống đỡ được đến lúc hơn 10 giờ, trước mắt đã trở nên mơ hồ.
Lúc này lại có người bấm chuông bên ngoài cổng lớn, hắn muốn ngồi dậy xem là ai tới, vệ sĩ ở trong cùng phòng lại không để hắn ngồi dậy.
Một lúc sau, một vệ sĩ cao lớn đi vào, sắc mặt nghiêm nghị nhìn hắn: “Tam thiếu gia, Tưởng tiểu thư tới, nói muốn gặp cậu.
Bà Lý bảo tôi nói với cậu rằng đừng nói linh tinh, nếu không mẹ cậu sẽ không được nhốt trong nhà kho một cách thoải mái như vậy đâu.
(1) Giống chó Dobermann
.
Danh Sách Chương: