Khanh Linh bám lấy cái đĩa, có chút kinh ngạc.
Không chỉ có cô mà còn có Cổ Vũ Yên, vì thế hai người bọn cô cũng không lên tiếng.
Cổ Vũ Yên biết những ân oán trước kia của Lâm Ngân Chi và Cố Vọng, không tin Cố Vọng thật sự có thể khiến Lâm Ngân Chi tỉnh lại.
Mà Khanh Linh lại biết, rõ ràng Tỏa Hồn trận này là Cố Vọng cố ý giữ lại để đối phó Lâm Ngân Chi.
Hận thù của hắn đối với Lâm Ngân Chi không hề giả, vậy vì sao lại nói ra lời như vậy.
Đúng là không hỏi thì làm sao biết, cô lập tức hỏi: “Có thật không?”
Cố Vọng miễn cưỡng nở nụ cười: “Giả đấy.”
Hắn không chút kiêng dè nói: “Hắn chết là tốt nhất.”
Tất cả mọi người: “...”
Chẳng biết vì sao, Khanh Linh luôn có một loại cảm giác ‘Quả nhiên, đây mới là hắn’.
Tôn Ly nhất thời cũng không nói nên lời, có chút nóng nảy nói: “Cố Vọng, việc này không phải là trò đùa, Lâm huynh chờ không được.”
Một bên là Cố Vọng, một bên là Lâm huynh.
Đúng là một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Khanh Linh ngước mắt lên, Cố Vọng dường như đối với chuyện này không chút để ý. Đối với hắn mà nói, có lẽ người khác ở ngay trước mặt hắn gọi hắn là ác quỷ, hắn cũng sẽ không nói gì, ngược lại còn rất cao hứng.
Cố Vọng giương mắt, nhìn về phía Cổ Vũ Yên: “Ta dám cứu, các ngươi dám để cho ta cứu sao?”
Lời này nghe vào tai lại có chút mùi vị khiêu khích.
Cổ Vũ Yên trầm giọng nói: “Ngươi phải cho ta một lý do.”
Nàng ta xác thực là không cho rằng Cố Vọng sẽ tốt bụng mà cứu sư huynh như vậy.
Mỗi lần hắn cùng sư huynh đánh nhau đều giống như muốn mạng của đối phương, bây giờ sư huynh thành ra như vậy, hắn thật sự sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn đấy chứ?
“Không có lý do gì cả.” Cố Vọng thu hồi tầm mắt, “Thích thì tin, không thích thì thôi.”
Mọi người: “...”
Rất tốt, không hổ là Cố Vọng.
Cổ Vũ Yên hít sâu một hơi, dùng sức nắm chặt kiếm không nói lời nào.
Khanh Linh nhìn thấy Cổ Vũ Yên giãy dụa, đại khái có thể đoán ra được một chút.
Chuyện giữa Lâm Ngân Chi và Cố Vọng, có lẽ Cổ Vũ Yên cũng biết là không bình thường, bởi vì nàng ta rõ ràng cũng không có cách bắt đầu vấn đề giữa hai người này, điều này khiến cho nàng ta hoàn toàn không thể đưa ra phán đoán.
Nàng ta không tin Cố Vọng, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng, dường như Cố Vọng thật sự biết Lâm Ngân Chi vì sao vẫn chưa tỉnh lại.
“Bỏ đi.” Cổ Vũ Yên như đã hạ quyết tâm, “Tôn Ly, chúng ta lập tức khởi hành, đến Nam Sở môn.”
Tôn Ly theo dõi qua lại giữa Cố Vọng và Cổ Vũ Yên: “Nhưng không phải hắn nói có thể làm cho Lâm huynh tỉnh lại...”
Cổ Vũ Yên khẽ lắc đầu: “Đi thôi.”
Nàng ta không dám mạo hiểm, nếu môn chủ của Nam Sở môn cũng không có cách nào thì mới mạo hiểm thử lại một lần.
Cố Vọng không chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nhất thiết phải tức giận.
Thậm chí còn rất có tâm tình tiếp tục gắp thức ăn cho Khanh Linh.
Khanh Linh chặn chiếc đũa của hắn lại: “Ta thật sự ăn không nổi nữa.”
Cố Vọng ừ một tiếng, để đũa xuống, đứng dậy muốn rời đi.
Cổ Vũ Yên bỗng nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút.”
Cố Vọng nhướng mí mắt: “Chuyện gì?”
Cổ Vũ Yên cắn môi: “Có thể mời ngươi đi cùng được không?”
Có vẻ phải hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra câu nói này.
“Xin lỗi, bởi vì chuyện trước kia nên ta tạm thời không thể tin tưởng ngươi, nhưng sư huynh... Ta không dám để cho hắn có bất kỳ sơ suất nào, nếu ngay cả Tống môn chủ của Nam Sở môn cũng không có cách, vậy thì cầu xin ngươi giúp đỡ.”
Cố Vọng nhàn nhạt hỏi: “Hiện tại đã tin tưởng rồi sao?”
Cổ Vũ Yên giải thích: “Sư huynh từng nói, ngươi cùng hắn là...”
Giọng nói của nàng ta nháy mắt ngừng lại, như là không biết có nên nói ra hay không.
Cố Vọng vẫn bày ra vẻ mặt ‘liên quan quái gì đến lão tử’, hờ hững hỏi: “Là cái gì?”
Cổ Vũ Yên hơi dừng lại: “Là huynh đệ.”
Nàng ta nói lời này trước mặt tất cả mọi người, cũng là vì muốn để đám người Tôn Ly làm chứng, đề phòng sau này Cố Vọng lại giở trò.
“Ồ?” Cố Vọng cuối cùng cũng hơi phản ứng lại, vẻ mặt giống như có chút bất ngờ, “Hắn nói với ngươi điều này sao?”
Cổ Vũ Yên gật đầu.
Khanh Linh ngược lại không hề bất ngờ, Cổ Vũ Yên và Lâm Ngân Chi là CP được thiết lập chính thức, là bạn đồng hành trong tương lai.
Biết việc này cũng quá mức bình thường, cô chỉ là tò mò chuyện Cố Vọng nói “Lâm Ngân Chi” không phải Lâm Ngân Chi thôi, liệu Cổ Vũ Yên có biết không?
Có thể là không biết thật, nếu không sao vẫn còn khăng khăng bảo vệ sư huynh của nàng ta như vậy.
Cổ Vũ Yên có chút nóng nảy hỏi: “Có thể không?”
Khanh Linh không nhịn được nghĩ: Cái này không phải là một cách nói khác của ‘Lốp dự phòng’ sao?
Hiện tại không tin tưởng Cố Vọng, nếu trị không được lại coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa à?
Với cái bản tính cục súc của Cố Vọng thì liệu có thể nhịn được không?
Nhưng ngoài mong đợi của cô, Cố Vọng nở nụ cười, xách Khanh Linh ở trên bàn lên: “Được.”
Khanh Linh bị hắn đặt ở trong lòng bàn tay, có chút mờ mịt: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”
“Đương nhiên.” Cố Vọng ngậm ý cười, “Hắn là đệ đệ tốt của ta mà.”
Nói xong, hắn nửa thật nửa giả bổ sung: “Muốn chết, cũng phải chết trong tay ta.”
Khanh Linh: “...”
Cô quay đầu liếc nhìn Cổ Vũ Yên, quả nhiên sắc mặt nàng ta càng khó coi hơn.
Khanh Linh an ủi nàng ta một câu: “Hắn nói giỡn đấy.”
Cổ Vũ Yên có vẻ vẫn không yên lòng, mang theo sắc mặt nặng nề quay lại trên lầu.
Khanh Linh thu hồi tầm mắt, khẽ dịch chuyển trên bàn tay của Cố Vọng, ngồi trên hổ khẩu* của hắn, gọi Tôn Ly đang ở một bên: “Tôn Ly, xin chào.”
(*Hổ khẩu: Khoảng cách tối đa giữa đầu ngón tay cái và đầu ngón tay giữa khi lòng bàn tay mở ra hết cỡ.)
Cô nhớ Cổ Vũ Yên từng gọi hắn ta bằng cái tên này.
Tôn Ly vừa cúi đầu xuống liền bắt gặp đôi mắt nai cong cong của Khanh Linh.
Như một đòn chí mạng.
Hắn ta ho nhẹ một tiếng: “Khanh cô nương.”
Cố Vọng đã thấy qua rất nhiều vẻ mặt của Khanh Linh, biết cô bày ra dáng vẻ như vậy là đang có ý gì.
Hắn hơi thu hẹp khoảng cách giữa hai ngón tay lại, lẳng lặng kẹp chặt thân thể của cô.
Khanh Linh không có chút cảm giác nào, cô ngẩng đầu hỏi Tôn Ly: “Thiếu môn chủ của các người hiện đang ở đâu?”
Tôn Ly có chút sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại: “Thiếu môn chủ đưa ngài... tới Cấm Nhai xong, chắc cũng phải trở về Nam Sở.”
Khanh Linh: “Vậy ngươi có thể truyền lời cho hắn không, kêu hắn mang ta tới đây.”
Tôn Ly: “…”
Cố Vọng rủ mắt: “Mang tới?”
Khanh Linh thành thật trả lời: “Ta cũng muốn đi theo ngươi.”
Nhưng nếu cô quay về Cấm Nhai lấy lại thân xác, chắc chắn sẽ bị chậm trễ, chưa kể là cô không cảm thấy Cố Vọng sẽ cho cô đi cùng, hoặc là đợi cô.
Cố Vọng hơi thả lỏng hổ khẩu, lần này rốt cuộc cũng không hỏi những vấn đề lung tung bát quái nữa, mà nhanh chóng đồng ý: “Được thôi.”
Khanh Linh có hơi nghi hoặc, ấy vậy mà không cần cô giải thích thêm?
Đối diện với tầm mắt của cô, Cố Vọng nhếch môi: “Trước khi đến hạn cá cược, không phải ngươi sẽ không rời xa ta sao?”
“Ta sẽ làm như ngươi mong muốn.”
Còn một câu hắn không nói ra: Không cần Khanh Linh chủ động nói ra là muốn đi cùng, hắn cũng sẽ không thả cho cô đi.
Là cô nói muốn theo hắn.
Vậy thì không có sự cho phép của hắn, bất kể ở đâu cô cũng không được đi.
Khanh Linh cứ cảm thấy lời của hắn là lạ, nhưng lại không thể phản bác.
Tôn Ly không hiểu giữa bọn họ ở đang cá cược chuyện gì, hắn ta lấy ngọc truyền âm ra: “Ta sẽ chuyển lời tới Thiếu môn chủ, bây giờ hai vị chuẩn bị qua một chút, chúng ta sẽ lập tức lên đường.”
Cố Vọng không bày tỏ ý kiến, xoay người mang theo Khanh Linh đi về hướng góc tường, mấy vị đầu bếp vẫn đang đợi sẵn ở đó.
Khanh Linh nhìn thấy động tác của hắn, trái tim nhất thời bị nhấc lên, cô thật sự ăn không nổi nữa.
Cô vội vàng kéo ngón cái của Cố Vọng: “Ngươi muốn làm gì?”
Cố Vọng cụp mắt liếc nhìn cô một cái, không trả lời cô mà chỉ hỏi mấy vị đầu bếp: “Ở chỗ các người có món điểm tâm nào không?”
Khanh Linh: “Hả?”
Mấy vị đầu bếp vội vàng gật đầu: “Có có có! Chúng ta đã chuẩn bị cho các tiên nhân rồi đây!”
Cố Vọng không chút khách khí nói: “Vậy lấy ra đây đi.”
Chờ ra khỏi cửa nhà bếp, Khanh Linh mới ngẩng đầu lên: “Ngươi lấy điểm tâm làm gì?”
Cố Vọng trầm ngâm một tiếng: “Cho heo ăn.”
Khanh Linh: “Cái gì?”
Cố Vọng cười xoa nhẹ đầu của cô.
Những món điểm tâm kia Cố Vọng không phải đưa cho Khanh Linh ăn, mà đều bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Khanh Linh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi nghi hoặc, hắn cho heo ăn?
–
Động tác của mọi người rất nhanh, chẳng mấy chốc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc ra cửa, vừa vặn gặp phải đoàn người của Vô Khuynh trưởng lão.
Cố Vọng đặt Khanh Linh vào trong túi càn khôn ở trong tay áo, đứng nghiêm chỉnh trước mặt Vô Khuynh trưởng lão: “Sư phụ.”
Vô Khuynh trưởng lão liếc nhìn tình trạng của hắn, ừm một tiếng: “Muốn đi đâu sao?”
Cổ Vũ Yên nhanh chóng đứng ra, mở miệng nói trước chuyện Cố Vọng muốn đến Nam Sở môn.
Ngay cả Khanh Linh cũng nhìn ra, đây là đang muốn nói rõ tình huống trước mặt Vô Khuynh trưởng lão, cũng coi như có thêm một tầng bảo đảm.
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng, nhưng cũng không hề ngăn cản nàng ta.
Sau khi nghe xong, Vô Khuynh Trưởng lão gật đầu một cái: “Cũng được, đây là nghiệp do ngươi tạo ra.”
Cố Vọng không lên tiếng.
Vô Khuynh Trưởng lão lại nói: “Lại đây.”
Nhìn dáng dấp là có lời muốn nói riêng.
Khanh Linh rất tự giác muốn rời đi, lại bị Cố Vọng ấn giữ lại.
Vô Khuynh trưởng lão liếc mắt nhìn tay áo của hắn, đương nhiên nhận ra sự khác biệt.
Có điều nhớ tới cuộc gặp gỡ ở Vô Trần Sơn trước đây, cộng thêm việc Cố Vọng vẫn luôn làm chủ mọi hành động của mình, cho nên cũng không quan tâm.
“Đinh U Trạch nằm ở phía bắc Nam Sở môn có một con Huyễn Linh Xà.” Vô Khuynh trưởng lão nói, “Con rắn này tuy rằng kịch độc, nhưng Đinh U Trạch cách Nam Sở môn rất gần, cũng rất nhiều linh dược, Huyễn Linh Xà được nuôi dưỡng trong thời gian dài, độc tính dược tính đều cực mạnh, nếu lấy được nó, xà đan đối với ngươi cực kỳ có lợi.”
Ý tứ chính là muốn Cố Vọng lấy được xà đan của Huyễn Linh Xà.
Đinh U Trạch…
Khanh Linh nghe tới đây đột nhiên ngẩn ra.
Đây không phải là nội dung trong kịch bản, Cố Vọng bị người trong Ma tộc tìm đến, bắt trở về Ma tộc, sau đó gặp phải mẫu thân của hắn sao?
Cố Vọng nghe vậy cũng không có nhiều phản ứng, chỉ đáp một tiếng: “Được.”
Vô Khuynh Trưởng lão giơ tay lên, một vệt kim quang tràn ra khỏi đầu ngón tay của ông ta, xuyên vào ấn đường của Cố Vọng.
Nốt chu sa trên ấn đường của hắn mơ hồ phát ra hồng quang, mãi một lát sau mới khôi phục lại vẻ bình thường.
Khanh Linh ở trong tay áo Cố Vọng chờ đợi, không nhìn thấy bên ngoài, nhưng rõ ràng cảm giác được thân thể của Cố Vọng căng thẳng một hồi lâu, hai tay cũng siết lại thành quyền.
Vô Khuynh trưởng lão thở dài: “Vọng Nhi, đừng cứng đầu nữa.”
Cố Vọng buông lỏng tay ra: “Sư phụ nếu không còn chuyện gì khác, ta xin cáo lui.”
“Đi đi.”
Trong khoảnh khắc Cố Vọng xoay người, Khanh Linh bỗng nhiên run rẩy, một sự bi thương trước nay chưa từng có bao trùm lấy cô, làm cơ thể cô không khỏi ớn lạnh.
Cảm giác này, hình như là đồng cảm, nhưng cũng không phải.
Cô đột nhiên nghĩ đến việc trước đây không lâu thần hồn của cô tiến vào thân thể của Tiêu Nguyệt, cảm xúc lúc này lại không phải của cô, vậy lẽ nào là di chứng của lần đó?
Khanh Linh từ trong tay áo của Cố Vọng thò nửa người ra ngoài, quay đầu nhìn lại.
Trong tay Vô Khuynh Trưởng lão đang cầm cái hộp nhốt Tiêu Nguyệt lần trước, cô cách Tiêu Nguyệt gần như thế, mới có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng ta.
Khanh Linh mím mím môi, lại rụt trở về.
Cô và Cố Vọng ngồi riêng một xe ngựa, con ngựa này không tầm thường, bề ngoài tuy rằng nhìn không ra, nhưng lại là linh thú thường được người trong Tiên môn sử dụng, tốc độ rất nhanh, cũng có linh tính.
Cố Vọng từ sau khi quay lại không thấy lên tiếng, Khanh Linh vẫn bị hắn nhét ở trong tay áo không lấy ra.
Bên trong vừa tối lại vừa bức bối, Khanh Linh không được thích cho lắm.
Cô giật nhẹ tay áo của Cố Vọng: “Ta muốn ra ngoài.”
Cố Vọng không hé răng, Khanh Linh tự đếm đến mười giây, sau đó bò ra ngoài.
Lúc này mới nhìn thấy Cố Vọng dựa vào trên xe ngựa, nhắm hai mắt lại như đang ngủ.
Nốt chu sa trên ấn đường của hắn mơ hồ phát ra ánh sáng, đỏ đến mức khiến người khác khiếp sợ.
Trên trán cũng toát ra giọt mồ hôi nhỏ.
Khanh Linh căng thẳng trong lòng, cố gắng bò đến trên bả vai của hắn: “Cố Vọng?”
Ấn đường của Cố Vọng hơi nhíu lại, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Khanh Linh áp người vào phần cổ của hắn, dùng tay kề sát vào cổ hắn, đem chút linh lực còn sót lại của mình chuyển vào bên trong.
Thật lâu sau, Cố Vọng mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm: “Ngươi làm gì vậy?”
Khanh Linh thu tay về: “Ta thấy ngươi có chút không thoải mái.”
Cố Vọng kéo cô xuống, rủ mắt nhàn nhạt nói: “Còn có chút hồn mà cũng không muốn giữ nữa sao?’
Khanh Linh: “Ta tự có tính toán.”
Cô hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Cố Vọng nhìn cô một lát, trên cổ dường như vẫn còn sót lại chút cảm giác mát mẻ, một lát sau, hắn ngả người ra phía sau, nói: “Máu huyết sôi sục.”
Không hề che giấu.
Khanh Linh còn chưa kịp nói gì, Cố Vọng lại nói: “Không phải ngươi từng thấy qua rồi sao?”
Hình như đúng là như vậy.
Ở Quỷ giới Cấm Nhai, ở Vô Trần sơn, ở Thần Cảnh Kim Uyên, cô hình như đều nhìn thấy qua.
Nhưng lần này hắn lại bình tĩnh đến khác thường.
Cố Vọng chỉ chỉ ấn đường của mình: “Nhìn thấy chưa?”
Khanh Linh gật đầu.
Cố Vọng khẽ cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, cộng thêm sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, nên tổng thể nhìn có chút quỷ dị. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đoán xem, nếu như vật này không còn nữa, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Khanh Linh lặng lẽ nghĩ: Ngươi sẽ nhập ma, sẽ mất đi nhân tính, sẽ phá huỷ thế giới này, sinh linh đồ thán.
Khanh Linh hỏi ngược lại: “Chuyện gì sẽ xảy ra?”
Cố Vọng nhìn vào đôi mắt của cô, mắt hơi híp lại, thấp giọng cười nói: “Ta cũng không biết.”
“Hoặc có lẽ chỉ là trở trời thôi.”
Đâu chỉ là trở trời.
Nhưng nghe ngữ khí của hắn, Khanh Linh bỗng có cảm giác kỳ lạ, cảm thấy như hắn đã linh cảm được những gì mình sẽ trở thành.
Khanh Linh trầm mặc nói: “Sẽ không đâu.”
Cố Vọng xoay chuyển Phật châu, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, một tay khác rung nhẹ cái chuông của cô: “Ai biết được.”
Tiếng chuông vừa mới vang lên, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
Khanh Linh: “Đến rồi sao?”
Cố Vọng: “Chưa ra khỏi thành nữa mà.”
Hắn nheo mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Khanh Linh vẫn bị sự bi thương của Tiêu Nguyệt ảnh hưởng, cô không nhịn được muốn nhìn ra bên ngoài một chút.
Có điều cửa sổ của xe ngựa rất cao, cửa xe lại có linh ấn của Tiên môn đè lên, đóng rất chặt, có đẩy cũng không đẩy ra được.
Cô chỉ có thể nhìn về hướng Cố Vọng: “Ta có thể nhìn một chút không?”
Tầm mắt của Cố Vọng thoáng dừng trên người cô, bỗng nhiên hắn giơ tay lên, ném Phật châu vào trong lòng cô.
Chớp mắt tiếp theo, sự bi thương đang bao trùm quanh người Khanh Linh hoàn toàn tan biến.
Cố Vọng lười biếng hỏi: “Còn muốn xem không?”
Khanh Linh ôm Phật châu, mím mím môi đáp: “Ừm.”
Mặc dù không còn nữa, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn xem thử.
Cố Vọng chế giễu: “Đúng là đồ lém lỉnh.”
Hắn giơ tay xách Khanh Linh lên, lại mở cửa sổ ra, ném cô lơ lửng trên bệ cửa sổ.
Khanh Linh duỗi chân đạp mấy cái mới miễn cưỡng ngồi vững ở bên trên.
Cũng thấy rõ bên ngoài lúc này đang xảy ra chuyện gì.
Mọi người đều ngừng lại, bởi vì phía trước có một người đang nằm, mặt vùi vào đất, không thấy rõ vẻ mặt.
Có người hỏi: “Sẽ không chết rồi chứ?”
Tôn Ly ngồi xổm trên mặt đất, dò xét mạch đập của người kia một hồi: “Thân thể rất yếu ớt, nếu không lập tức cứu chữa, sợ là sẽ không chịu đựng được.”
Cổ Vũ Yên cũng đang ở một bên, nàng ta đưa tay dìu người trên mặt đất lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó, trong lòng Khanh Linh đột nhiên nảy lên một cái.
Chẳng trách Tiêu Nguyệt lại khổ sở như vậy.
Đây rõ ràng là thiếu niên mà trong lúc đồng cảm cô đã nhìn thấy.
Là đứa con ruột của Tiêu Nguyệt đã bị vợ chồng Tô gia đuổi ra ngoài.
Đứa nhỏ khôi ngô tuấn tú, lúc này lại gầy gò đến mức tàn tạ, thoạt nhìn không hề có chút sức sống.
Giọng nói của Cổ Vũ Yên nghe có chút lo lắng: “Chi bằng chúng ta mang hắn lên xe trước.”
Với lương tâm của một người thầy thuốc, Tôn Ly cũng đang có ý đó: “Được.”
Như vậy sẽ không làm lỡ thời gian về Nam Sở, cũng không làm lỡ việc cứu chữa.
Mắt thấy thiếu niên được Tôn Li ôm về xe ngựa của nhóm người Cổ Vũ Yên, Khanh Linh nhịn không được cũng ló đầu nhìn sang.
Lúc này xe ngựa bỗng nhiên nhúc nhích, Khanh Linh ngồi không được vững, trực tiếp từ bệ cửa sổ ngã xuống dưới.
Khanh Linh: “Cố Vọng!!”
Cố Vọng chợt thấy hoa mắt, con người nhỏ bé vốn dĩ đang ngồi đó bỗng nhiên không thấy đâu nữa, chỉ nghe thấy tiếng chuông không ngừng vang vọng
Còn có cả tiếng thét kinh ngạc của Khanh Linh.
Thân hình hắn khẽ động đậy, sau đó bất chợt dừng lại, con ngươi trầm xuống.
Giọng nói của Khanh Linh có chút sốt sắng: “Cố Vọng…”
Dừng chốc lát, Cố Vọng mới nghiêng người nhìn sang, Khanh Linh không hề rơi xuống đất, xe ngựa của Nam Sở môn vẫn luôn xa hoa, cô chỉ là mắc vào món đồ trang trí bằng vàng bên cạnh xe ngựa mà thôi.
Nhưng chỉ cần động một cái là sẽ ngã xuống dưới.
Khanh Linh trừng lớn hai mắt, ra sức ôm lấy đồ trang trí của xe ngựa, thấy Cố Vọng rốt cuộc cũng nhìn thấy mình, cô thở phào nhẹ nhõm: “Có thể giúp ta một chút được không?”
Cố Vọng áp chế màu sắc dưới đáy mắt, cười khẽ nói: “Không phải muốn nhìn à? Như vậy chẳng phải sẽ nhìn càng rõ hơn sao?”
–
Tác giả có lời muốn nói
A Linh:???
Thứ chó má.