Văn Minh Ngọc cảm thấy hai chân như không phải của mình nữa, như thể bị phế đi rồi ấy. Cậu thậm chí nhịn không được hoài nghi, cẩu hoàng đế có phải cố ý dạy cậu cưỡi ngựa chính là vì muốn nhìn cậu xấu hổ hay không.
Cậu thậm chí không thể đi bộ nổi, chỉ đành ngồi bộ liễn cùng Mục Trạm.
Lúc xuống khỏi bộ liễn trở về điện của mình, ánh mắt đám cung nhân nhìn cậu thực phức tạp lại càng khiến cậu muốn đào hố mà chui vào.
Những người này chắc chắn đã hiểu nhầm là cậu vừa thị tẩm, nói không chừng còn nghĩ trong lòng không hổ là bạo quân, hung mãnh như vậy, làm người ta thành như vậy.
Văn Minh Ngọc thực sự xấu hổ không chịu được.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất lưu loát, giây tiếp theo, Văn Minh Ngọc liền cảm giác thân thể mình bỗng chốc treo trên không, cậu kinh ngạc tới mức thấp giọng hô nhỏ một tiếng, theo phản xạ có điều kiện tóm lấy vạt áo Mục Trạm.
Mục Trạm bế cậu lên, là bế công chúa.
Trong thoáng chốc, Văn Minh Ngọc không thể xác định được mình bước đi như chim cánh cụt xấu hổ hơn hay là bị bế công chúa thế này xấu hổ hơn nữa.
Nhưng lần này không còn lựa chọn nào khác, cậu cúi đầu, vùi mặt vào ngực Mục Trạm, hơi giống như đà điểu vùi đầu trốn trong cát, như thể người khác không thấy mặt cậu thì đó không phải cậu vậy.
Sức lực Mục Trạm rất lớn, ôm cậu rất nhẹ nhàng, hắn bước nhanh vào trong điện, rất mau đã thả người lên trên giường.
Văn Minh Ngọc ngửa đầu nói: “Tạ bệ hạ.”
Mục Trạm nhìn cậu hai giây, lại lần nữa cười thành tiếng.
Văn Minh Ngọc: “……”
Mẹ nó giờ tôi rút lại lời cảm ơn được không.
Mục Trạm không thu liễm, trong mắt vẫn hàm chứa ý cười như cũ, xoay người nhìn về phía Tam Hỉ, nói: “Ngươi là kẻ hầu hạ bên người cậu ta?”
Tam Hỉ vội vàng cung kính đáp lời.
Mục Trạm mệnh lệnh: “Chuẩn bị nước ấm cho cậu ta ngâm chân, còn phải cẩn thận xoa bóp cẳng chân.”
Tam Hỉ lập tức đi chuẩn bị.
Không bao lâu, hắn bưng một chậu gỗ vào đặt xuống bên cạnh giường, cẩn thận cởi giày và tất của Văn Minh Ngọc rồi chậm rãi đặt chân cậu xuống nước.
Ngay khi ngón chân Văn Minh Ngọc chạm vào nước, cậu lập tức co quắp lại như bị điện giật, chạm vào nước nóng khiến da thịt cậu đỏ bừng.
Mục Trạm nhìn thấy, lạnh giọng chất vấn Tam Hỉ, “Nước ấm hay không cũng chưa thử? Ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao?”
Nước đã thử độ ấm rồi, nhưng bởi vì Thánh Thượng ở cạnh quan sát, Tam Hỉ quá mức khẩn trương nên đã quên trước tiên phải vẩy chút nước lên chân Văn Minh Ngọc để cậu thích ứng.
Tam Hỉ sợ hãi vội quỳ xuống thỉnh tội, nhưng Văn Minh Ngọc đã lên tiếng trước, "Bệ hạ, nước không nóng lắm, đó là do ta thôi, da ta nhạy cảm, chỉ khẽ kích thích cũng sẽ đỏ lên."
Nói xong, như để chứng minh, cậu bóp nhẹ lên mu bàn tay mình, tuy không dùng nhiều lực nhưng trên đó lại xuất hiện một vết đỏ mờ.
Ánh mắt Mục Trạm tối sầm lại, trong lòng nảy sinh ra một dục niệm mãnh liệt, muốn lưu lại càng nhiều dấu vết trên làn da trắng nõn kia.
Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ thấp giọng nói, “Yếu ớt.”
Văn Minh Ngọc nhấp nhấp khóe miệng, có hơi không cao hứng. Đây là thể chất trời sinh, yếu ớt cái gi chứ, cẩu hoàng đế chính là cẩu hoàng đế, miệng chó không phun ra ngà voi.
Thấy Thánh Thượng không có ý trách phạt, Tam Hỉ tiếp tục giúp Văn Minh Ngọc xoa bóp chân, tay hắn nâng chân Văn Minh Ngọc lên, một vàng một trắng, màu sắc đối lập cực kỳ rõ ràng. Tuy động tác của hắn đã rất nhẹ nhưng do da hắn thô ráp, nên chỉ một lúc sau, mu bàn chân Văn Minh Ngọc lại có thêm vài vệt đỏ.
Mục Trạm nhìn thấy, nhịn không được nhíu mày, cảm thấy thật sự rất chói mắt, trong lòng hắn cực ky không vui. Tất nhiên hắn sẽ chẳng nhẫn nhịn làm gì, trực tiếp đá Tam Hỉ một cước, tuy lực đạo không lớn, nhưng lại khiến Tam Hỉ sợ hãi không nhẹ.
“Cút xuống đi.”
Tam Hỉ không dám nói một câu, run rẩy lui sang một bên. Sau đó, hắn liền trông thấy Thánh Thượng ngồi xổm xuống vị trí vừa rồi của hắn rồi duỗi tay cầm chân Văn công tử……???
Tam Hỉ trợn tròn mắt.
Không chỉ là hắn, Triệu Đức Toàn cũng ngạc nhiên vô cùng, tuy trong lòng hắn biết Thánh Thượng rất sủng ái Văn công tử, nhưng làm thế này……cũng quá hu tôn hàng quý, Thánh Thượng sao có thể làm công việc của hạ nhân như vậy chứ.
Triệu Đức Toàn không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì, quả thực hận không thể tự chọc mù hai mắt mình. Hắn nhớ rõ tiền triều tựa hồ cũng có một vị Hoàng đế thích thưởng thức chân ngọc, chẳng lẽ Thánh Thượng cũng đam mê này?
Nhưng bất kể ra sao thì đây cũng không phải việc hắn có thể quản, cho nên hắn vội vàng vẫy lui Tam Hỉ cùng các cung nhân khác, mang theo bọn họ im ắng mà lui xuống, trả lại không gian cho hai người Mục Trạm cùng Văn Minh Ngọc.
Bọn họ đi ra ngoài, nhưng Văn Minh Ngọc một mình đối mặt với Mục Trạm đang hoảng sợ muốn chết, cẩu hoàng đế sao lại giữ chân mình? Không lẽ thấy chân mình không vừa mắt, muốn chặt sao?
Ngay khi Mục Trạm ngồi xổm xuống, Văn Minh Ngọc liền cúi người theo nóng lòng muốn kéo hắn lên, "Bệ hạ, ta có thể tự làm..."
Nhưng Mục Trạm dễ dàng tránh khỏi tay cậu, còn ra lệnh: "Đừng nhúc nhích."
Văn Minh Ngọc chỉ có thể khẽ khàng ôm đầu gối, thấp thỏm nhìn Mục Trạm, khớp xương rõ ràng của hắn đang nắm lấy cẳng chân cậu rồi dùng sức xoa ấn cơ bắp, cảm giác này…thật quá……
Văn Minh Ngọc đang suy nghĩ chuyện khác đột nhiên đau không chịu được, ngao ngao kêu.
"Đau quá... đừng, đừng chạm vào đó!"
“Bệ hạ, xin người, thực sự….”
“Không muốn nữa đâu, huhuhu….”
Văn Minh Ngọc đau đến nước mắt trào ra, giọng nức nở còn mang theo nét trẻ con, nghe thật vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Nhưng kẻ này là Mục Trạm, tính cách không quá bình thường, hắn nghe xong thanh âm này liền cảm giác như lục phủ ngũ tạng đột nhiên bị đập mạnh, hỗn loạn đến cực điểm, giống như một mồi lửa bị ném vào cánh đồng hoang đầy cỏ dại vậy, điên cuồng bốc cháy lên, từ đầu óc đốt tới trái tim, cũng nhanh chóng lan tràn đến toàn thân hắn. Lý trí của hắn bị phá hủy, m.áu sôi trào, tròng mắt sung huyết, huyệt Thái Dương kinh hoàng phồng lên đến phát đau. Thân thể rất khó chịu, nhưng đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn đến kỳ diệu.
Bắp chân của Văn Minh Ngọc rất đẹp, xương thịt cân đối, không quá mảnh mai, nhưng cũng không quá dày, rất vừa phải, mu bàn chân cong cong đẹp đẽ, làn da trắng trẻo tinh tế, sờ mềm mại, thật sự là đẹp như ngọc.
Tỳ vết duy nhất có lẽ là những vết bầm tím xuất hiện sau buổi luyện tập lúc chiều, vết bầm trên làn da trắng nhìn rất rõ.
Mục Trạm nhẹ nhàng vuốt ve vệt xanh tím trên mắt cá chân cậu, trông giống như dấu vết bị trói vậy, hắn cứ vậy mà nhìn chằm chằm, ánh mắt càng thêm thâm trầm, đen tối khó lường.
Văn Minh Ngọc cảm giác được bàn tay đang nắm chân mình hơi siết chặt lại, cậu cảm thấy có chút sững sờ không yên, thì thào nói: "... Bệ hạ?"
Cậu không biết, Mục Trạm căn bản không hề dời mắt, hắn thậm chí muốn cúi đầu hôn dọc theo bắp chân cậu hướng lên trên….mới chỉ tưởng tượng đến hình ảnh đó, hắn liền hưng phấn đến mức không khống chế được, tim đập cực nhanh, ngón tay đều hơi hơi run rẩy, tựa như một tên biến thái vậy.
Mục Trạm nhắm mắt lại, che giấu đi đáy mắt đang cuồn cuộn sóng ngầm, tiếp tục coi như không có việc gì mà xoa bóp chân cho Văn Minh Ngọc, nếu xem nhẹ việc mỗi khi xoa tới đâu hắn đều dừng lại rất lâu tới đó thì quả giống như một nhân viên chuyên nghiệp vậy.
Mặc dù quá trình xoa bóp đau đớn khủng khiếp, nhưng Văn Minh Ngọc không thể phủ nhận sau khi xoa bóp xong quả thực rất sảng khoái, cơ bắp toàn thân như thả lỏng.
Mục Trạm buông chân cậu ra, đứng dậy rửa tay, lại dùng khăn gấm lau khô, rồi ngồi xuống bên người Văn Minh Ngọc.
Chân Văn Minh Ngọc đặt ở bồn gỗ chợt giật giật, tâm tình có hơi phức tạp, không nghĩ tới bạo quân cư nhiên thật sự mát xa chân cho cậu. Định cho cậu một cây gậy một quả táo ngọt sao? Cậu không thể mắc lừa được. Mạch não của bạo quân không bình thường, không thể áp dụng tư duy của người bình thường mà suy đoán được.
Nhưng bất kể ra sao thì Mục Trạm cũng đã giúp cậu.
Văn Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn Mục Trạm, cười ngọt ngào, "Bệ hạ thật tốt, đa tạ bệ hạ."
Mục Trạm lại liếc nhìn cậu một cái, trực tiếp chọc thủng: “Không phải trong lòng vẫn còn đang mang thù, bất mãn chuyện cô vừa rồi cười nhạo ngươi sao?”
Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, sau đó dứt khoát lắc đầu, "Không đâu, vừa rồi chỉ có tí xíu, giờ hết rồi."
Cậu duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, ấn chúng vào nhau rồi tách chúng ra một khoảng rất nhỏ, nhấn mạnh rằng chỉ có vậy mà thôi.
Mục Trạm xuy một tiếng, cũng không tin tưởng, sau đó chợt duỗi tay nắm quai hàm Văn Minh Ngọc, ngón cái cọ một chút, lau đi vệt nước trên khóe mắt cậu, chậm rì rì nói: “Chút đau này đã chịu không nổi, về sau ngươi phải làm sao hả?”
Cái gì phải làm sao cơ?
Văn Minh Ngọc nháy mắt cảnh giác, chẳng lẽ là chuyện thị tẩm? Cậu nghe nói loại chuyện này lần đầu tiên sẽ rất rất đau, hơn nữa bạo quân này vừa nhìn liền biết không phải người dịu dàng, lúc ấy có xin tha chắc cũng vô dụng, cậu chắc chắn sẽ thực thảm, càng đừng nói còn có tin tức tố ảnh hưởng.
Văn Minh Ngọc không nói chuyện, chỉ khẽ liếc nhìn bàn tay Mục Trạm đang sờ trên mặt mình.
Mục Trạm: “Ghét bỏ cái gì? Vừa rồi chạm vào chân ngươi chứ ai.”
Văn Minh Ngọc cũng biết hắn vừa mới rửa tay, nhưng tâm lý người ta rất kỳ lạ, cho dù vậy cũng vẫn cảm thấy dơ, đụng chân rồi chạm mặt là không thể chấp nhận được.
Văn Minh Ngọc mỉm cười, "Sao có thể? Đương nhiên không phải."
“Thật không?” Khóe môi Mục Trạm giật giật, véo mặt cậu, giống như nhào bột mà chơi đùa hồi lâu.
Văn Minh Ngọc: “………….”
Thật muốn đánh chó!
Nhưng vị trước mặt này chính là bạo quân, cậu chỉ có thể nhịn xuống.
Mục Trạm nhéo một hồi, thấy cậu không phản ứng, liền cảm thấy không thú vị, sau đó tựa nhớ tới cái gì, lại nói: “Ngươi có biết vừa rồi cô nghĩ chuyện gì không?”
Văn Minh Ngọc lắc đầu.
Mục Trạm đột nhiên liếc mắt nhìn chân của cậu, khó hiểu mà rằng: "Chân của ngươi thật đẹp."
…..Cho nên sẽ cắt đi sao?!
Văn Minh Ngọc nghĩ đến những lời đồn về bạo quân tàn nhẫn ra sao, phản ứng đầu tiên chính là cái này, trong lòng nhịn không được rít gào, muốn đánh gãy chân chó của hắn đi cho rồi.
Văn Minh Ngọc cười: "Không phải, ta nghĩ chân của Bệ hạ trông đẹp hơn."
“Đã nhìn chưa?” Mục Trạm hỏi ngược lại.
Văn Minh Ngọc dừng một chút, trầm mặc lắc đầu.
Mục Trạm thở dài, “Nói dối cũng không biết, sao lại ngu si như vậy chứ.”
Văn Minh Ngọc muốn nói cậu không phải toàn dựa vào thủ đoạn thổi rắm cầu vồng để sống sót sao, cẩu hoàng đế bị gạt mới là ngu si ấy.
Văn Minh Ngọc không nói chuyện nhưng cũng không nhịn được mím môi, sau đó mới phản ứng lại, cười nói: "Ta chỉ cho rằng bệ hạ quá hoàn mỹ, cho nên tự nhiên cái gì cũng đẹp nhất."
Mục Trạm sờ soạng đầu cậu một chút, ngữ khí thực có lệ, giống y như dỗ dành trẻ nhỏ, “Phải phải, miệng ngươi ngọt nhất.”
Khiến Văn Minh Ngọc cảm thấy thực vi diệu.
“Ngươi thích màu gì? Cô cho ngươi làm cho ngươi một chiếc lắc chân, ngươi đeo chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Văn Minh Ngọc đầu đầy dấu hỏi. Thật không hổ là bạo quân, cái này mà cũng hỏi được, nghe giống y như kiểu hỏi ngươi thích bao tải mau gì vậy, mấu chốt người khác là nói đùa, còn bạo quân này hoàn toàn có thể làm thật.
Văn Minh Ngọc lễ phép từ chối, "Lòng tốt của bệ hạ ta xin nhận, nhưng không cần phiền phức như vậy đâu."
“Màu gì?”
Văn Minh Ngọc: "Thật sự không cần."
“Lần cuối.”
Văn Minh Ngọc bị ánh mắt áp lực mười phần kia nhìn chằm chằm, lập tức nói: “Vàng ánh kim!”
Sao đột nhiên lại nổi giận chứ? Làm người thật khó quá mà.
Lúc bấy giờ Mục Trạm mới vừa lòng cười cười, “Cô cũng cảm thấy ngươi rất hợp với màu này.”
Văn Minh Ngọc: "..."
Haha, đúng là cẩu hoàng đế.