Quá kinh ngạc, nhưng cũng quá giỏi!
Không phải người đâu, Thiên Tước Lập Phong tuyệt đối không phải người thường, là thần!
Tuy không thể phủ nhận hành động thăng cấp này hơi bị hèn, nhưng với Lăng Tử Tiên mà nói, dù cs hèn thế nào cũng phải trả mối thù rớt cấp..
[Trò chuyện mật] [Lăng Ba Tiên Tử] Chuyện này…
[Trò chuyện mật] [Thiên Tước Lập Phong] ?
Mới làm quen với Thiên Tước Lập Phong vài ngày, Lăng Tử Tiên đã quen với lối đánh chữ rút gọn của anh, có thể rút gọn một chữ, anh cũng muốn rút gọn bằng hết. Cho nên dấu “?”, chính là rút gọn của câu “Làm sao thế?”
[Trò chuyện mật] [Lăng Ba Tiên Tử] Sao anh không hỏi em lý do bị tuột cấp?
Còn chưa kịp suy nghĩ chín chắn đã gõ ra, Lăng Tử Tiên liền hối hận, cô hỏi như thế, có phải hơi… Uhm, chủ động quá không nhỉ, được rồi, giống như con gái đang oán trách bạn trai ấy…
Thiên Tước Lập Phong cũng không lập tức trả lời, Lăng Tử Tiên cũng nản, nói chuyện này… Thiên Tước Lập Phong sẽ tưởng cô thật muốn bám anh, cũng là loại người thèm khát “điểm nổi trội” của anh?
Kỳ thật… Tuy thấy anh không tồi, nhưng cô là một người sống tự lập, chưa từng nghĩ đến việc theo đuôi nhà giàu.
[Trò chuyện mật] [Thiên Tước Lập Phong] Lúc nào em muốn nói thì sẽ tự nói thôi.
“Cho nên, anh không ép.”
Có thể thuận tiện “rút gọn” bớt câu sau đi, Lăng Tử Tiên đột ngột có thể mường tượng ra đằng sau màn hình một gương mặt lạnh nhạt.
Cũng có một ý tưởng, muốn xem Thiên Tước Lập Phong là người như thế nào.
Vốn dĩ kiệm lời, nhưng vẫn tạo ra cảm giác an toàn.
Quen nhau mấy ngày, nói anh gian manh cũng không hẳn, nhưng lại cực kỳ thú vị.
Hơn nữa quá giỏi~
Dù vậy, chuyện bị giết, cô nghĩ giấu anh là tốt hơn, mặc dù anh đã nói.
Giờ cũng khôi phục cấp cũ rồi, nhưng cũng không có nghĩa là quên đi chuyện bị chém tuột 10 cấp.
Cô, Lăng Tử Tiên thuộc loại người thù dai, Cô nương Hồng Diệp và Khinh Yên Vụ Ải, đúng không nhỉ?
Tốt lắm, chờ tôi báo thù!
[Trò chuyện mật] [Lăng Ba Tiên Tử] Tối nay có cần kết hôn nữa không?
Vừa gõ chữ, Lăng Tử Tiên lại khó chịu, đầu óc cô sao thế nhỉ?
[Trò chuyện mật] [Thiên Tước Lập Phong] Tám giờ hơn.
[Trò chuyện mật] [Lăng Ba Tiên Tử] Hả, à vâng…
Hoá ra không phải bản thân cô nhất sương tình nguyện!
Đến lúc đó còn mấy giờ nữa, Lăng Tử Tiên đều dành để xem toàn bộ kỹ năng các loại nghề nghiệp, cả trang bị, tấn công chiếm thành, bất cứ cái gì có thể đều xem hết.
Khi trước là do may mắn, cô gặp được mấy kẻ không có kỹ năng tốt, cấp thấp đánh cấp cao, vẫn có thể kiêu ngạo chiến thắng, nhưng đáng sợ nhất vẫn là thích khách có thao tác chuẩn.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, cô có trang bị, nhưng mà giờ để tên đỏ là một việc nguy hiểm, cho nên ưu tiên hàng đầu— Rửa sạch ác danh.
Nếu so sánh game như giang hồ, thì cuộc sống của thích khách đầy rẫy hiểm nguy, tiêu du trong giang hồ, sao có thể không đề phòng?
Hiện giờ cô cùng đầy kẻ thù, mà quan trọng nhất là không chừa cơ hội cho chúng.
Người mạnh mẽ mới đủ sức để có thể sống yên trong chốn giang hồ, không đúng sao?
Bảng tên đỏ… Xem ra đành tạm thời bỏ qua vậy, chờ báo được thù leo bảng cũng không muộn, cũng không hẳn là không thể được.
Lăng Tử Tiên nói với Thiên Tước Lập Phong muốn rửa sạch ác danh, anh cũng không phải đối, ngược lại trước khi kết hôn, Thiên Tước Lập Phong kêu gọi toàn bang đến chém người.
Nhìn một đám người, đại đa số đều là account phụ thứ 2, thứ 3 lần lượt đứng lên chém cô… May là có không ít kinh nghiệm, nếu không bị chém thế này, tý nữa có bị chém về thành trẻ sơ sinh cũng nên.
Quấ trình lên tên màu đỏ trong “Tiêu Dao” là từ màu trắng, vàng, tím rồi cuối cùng là đỏ.
Lúc trước, Lăng Tử Tiên giết người không ít, lại có tên trên Bảng tên đỏ, mấy tiếng đi luyện cấp cũng tẩy trắng không ít, nhưng cũng hơi bị lâu!
Nhưng mà thừa dịp này, cô cần phải đi train nhiều mới được.
Nhưng mà cũng vì thế mà nợ Thiên Tước Lập Phong càng nhiều, có khi về sau chẳng cần làm gì cả, có khi lại giống như tình nhân bị bao nuôi ấy.
Haizzz…
Lên được cấp 130 cũng là lên một đẳng cấp khác, không giống dưới đó, chỉ cần có thao tác giỏi, trang bị thường cũng có thể hạ được người chơi cao hơn mình 20, 30 cấp. Nhưng trên mốc 130, cạnh tranh kịch liệt, đây mới là chiến trường thật sự…