“A.” La Tố không muốn cười nhưng khoảnh khắc nghe thấy câu nói này, cậu vẫn không nhịn được, tiếng cười trầm thấp trong không khí hoàn toàn kích động Ngải Lộ: “Có gì buồn cười? Anh không phải tôi, anh làm thế nào hiểu được cảm thụ của tôi? ! Anh không biết đối với tôi bị ba ba xem nhẹ như vậy là chuyện khó chịu cỡ nào! Thân là đứa nhỏ khát vọng tình yêu thương của người nhà có gì không đúng?”
“Tôi cười vì lời nói của cậu có mâu thuẫn, đừng quên, vì thân phận hiện tại của mình cậu mới có thể cao ngạo yêu cầu hết thảy, hơn nữa dựa theo lý luận của cậu, nếu cậu không phải giống cái, cũng không phải hồn thú thì cậu dựa vào cái gì để được ba ba quan tâm yêu thương?”
“Nguyện vọng của cậu không thực tế, suy nghĩ của cậu quá mâu thuẫn, bất quá….. nếu cậu thực tình cảm thấy trở thành thú nhân giống tôi có thể làm ba ba yêu thương, tôi cũng không ngại thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của cậu.” La Tố phát tán lực tinh thần của mình, ý đồ kết nối với hồn thú trong cơ thể Ngải Lộ, bất quá vài giây sau, cậu đành từ bỏ, bởi vì không cò hình thể nên không thể kết nối sao? Bất quá vì muốn làm Ngải Lộ tin lời cậu cũng không quá khó.
“Ha ha ha! Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có thể làm được chuyện này?” Ngải Lộ khó tin, cậu định dùng ngọn lửa công kích tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng lúc nâng tay lên cậu liền giật mình vì ngọn lửa không còn bùng lên nữa.
“Này…… điều này sao có thể?” Ngải Lộ lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, cậu liên tục chuyển hóa linh hồn nguyên thạch trong cơ thể, muốn hoàn toàn chuyển hóa thành hình thái dã thú, nhưng cậu phát hiện mình không thể làm được.
Chẳng lẽ…… chẳng lẽ những lời anh hai nói khi nãy là thực? Không có khả năng, anh hai là á thú! Làm thế nào lại có sức mạnh như vậy? Anh hai nhất định đã tìm ai đó giúp đỡ, chính là rốt cuộc là ai lại có năng lực đáng sợ như vậy? Nếu có thể biến hồn thú thành thú nhân bình thường, liên minh thú nhân nhất định sẽ có ghi chép.
Ngải Lộ bất an, cậu sợ nhất chính là mình mất đi sức mạnh hồn thú, cậu không phải giống cái trời sinh, vì hồn thú của cậu là ngụy phượng hoàng, tuy kém xa phượng hoàng thực sự nhưng chỉ cần là phượng hoàng thì đều là loài lưỡng tính, đơn giản mà nói cơ thể cậu kì thật không có khả năng sinh đẻ, nhưng vì lúc mới sinh đã thức tỉnh hồn thú nên cậu có năng lực của giống cái.
Nếu mất đi hồn thú, chẳng những trở thành á thú, còn mất đi địa vị cao quý của giống cái, Ngải Lộ lần đầu tiên cảm thấy sợ như vậy, nếu cậu mất đi tất cả mọi thứ đang có thì sao? Cậu…….
“Đây không phải nguyện vọng của cậu sao? Thật là kết quả đáng chúc mừng, cậu trở thành thú nhân giống tôi, ba ba biết nhất định sẽ rất thương cậu, đây là điều cậu vừa nói với tôi a, vì có được tình yêu của ba ba, cậu nguyện từ bỏ tất cả mọi thứ.” La Tố biết cách dùng ngôn từ để đánh bại địch nhân, cậu cùng Ngải Lộ không thể nói chuyện hòa bình, chỉ có thể làm đối phương hoàn toàn sợ hãi mới có thể giải quyết mọi chuyện.
“Tôi…….. tôi……..” Ngải Lộ bị sợ hãi bao trùm, cậu không thể nói nên lời, rõ ràng cậu thật tâm cảm thấy vì tình thương của ba ba cậu có thể vứt bỏ tất cả, nhưng vì cái gì bây giờ….. cậu lại sợ hãi như vậy? Lỡ như cậu mất đi tất cả, ba ba vẫn không chịu để ý cậu nhiều hơn thì sao? Kia không phải cậu hoàn toàn trắng tay sao? Không cần! Cậu không cần tương lai như vậy? Cậu phải là….. phải là giống cái hồn thú cao cao tại thượng a!
“Thống khổ sao?” La Tố dùng chân thân xuất hiện trước mặt Ngải Lộ, bất quá lúc này Ngải Lộ đã bất chấp thật giả, cậu kinh ngạc nhìn La Tố trước mặt, hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo, ương ngạnh trong dĩ vãng.
“Tôi hi vọng cậu nhớ kĩ, Tiểu Hoàng bị thương cũng từng thống khổ như vậy.” La Tố cúi đầu nhìn Ngải Lộ đã hoàn toàn thất thần, thản nhiên mở miệng: “Tôi sẽ không lấy đi năng lực hồn thú của cậu, vì cậu là em trai tôi, nhưng cậu phải nhớ kĩ cậu đã dùng hết một lần nhân từ của ta dành cho người nhà, vì thế…… không có lần thứ hai.”
Mặt La Tố cách Ngải Lộ rất gần, Ngải Lộ có thể thấy rõ đôi mắt đen láy sâu thẳm của đối phương, hệt như vực sâu lạnh lẻo ảm đạm, không hề có chút nhân tình tồn tại, Ngải Lộ hoảng hốt, bởi vì anh cả cũng từng nói như vậy…… không có lần thứ hai, nếu cậu còn gây chuyện thì…….
Ngải Lộ rùng mình, anh hai rất nghiêm túc! Nếu còn có lần sau, anh hai nhất định sẽ cướp đi sức mạnh hồn thú của cậu, anh hai căn bản là một tên ác ma! Nếu cậu mất đi sức mạnh này……. Ngải Lộ căn bản không thể tưởng tượng tới kết quả…….
“Cậu có thể rời đi, nhớ kĩ, không có lần thứ hai.” La Tố ra lệnh đuổi khách, Ngải Lộ nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, cậu không thể tin nhìn La Tố, sau đó vội vàng chạy khỏi nơi kinh khủng này, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống trên người, sợ hãi, phẫn nộ, khiếp sợ, đủ loại cảm xúc lẫn lộn trong đầu, làm cậu căn bản không thể tự hỏi…….
Bên trong rừng rậm nhân tạo, La Tố đã ra lệnh cho huyễn nhãn thú giải trừ ảo giác với Ngải Lộ, một con huyễn nhãn thú khác vẫn theo lệnh tiếp tục duy trì ảo giác với thiết bị giám sát, lúc này nhóm quái nham thạch đều hiện thân, bởi vì có chúng nó nên ngọn lửa của Ngải Lộ hoàn toàn không có hiệu quả gì.
“Tụi mày vất vả rồi.” La Tố để nhóm quái nham thạch theo sự che dấu của huyễn nhãn thú trở về phân khu của mình, bận rộn một hồi rừng rậm nhân tạo mới khôi phục bộ dáng vốn có.
La Tố căn bản không cướp đi năng lực hồn thú trong cơ thể Ngải Lộ, cậu chỉ kết hợp nhóm khế ước thú để chơi một ván bài tâm lý mà thôi, trước tiên cậu dùng lời nói kích thích Ngải Lộ để Ngải Lộ lãng phí thể lực không ngừng phóng ra ngọn lửa, tiếp đó cậu dùng la mật khâu để ngăn chặn, vì thế lúc Ngải Lộ cạn kiệt sức lực, không thể phóng ra ngọn lửa là chuyện rất bình thường.
Còn Ngải Lộ không thể biến hình hồn thú lại là chuyện khác, đầu tiên cậu dùng lực tinh thần quấy nhiễu ý thức Ngải Lộ, muốn biến hình hồn thú cần phải tập trung cao độ, ngay lúc đó thể xác cùng tinh thần Ngải Lộ đều trong trạng thái không xong, vì thế mới thất bại.
Sau khi thất bại, Ngải Lộ nhất định tiếp tục thử lại, mãi tới khi hết hi vọng mới thôi, La Tố không lo lắng Ngải Lộ sẽ thành công, nếu làm được thì cũng không sao, thực tế Ngải Lộ đích xác có một lần suýt tiếp cận thành công, cơ thể cậu ta đã phát ra ánh sáng, nhưng nhờ vào ảo giác của huyễn nhãn thú để lừa gạt, Ngải Lộ lại mất đi niềm tin, vì thế sự kết hợp cùng linh hồn nguyên hạch bị gián đoạn.
Người quá mức sợ hãi cùng khiếp sợ rất dễ dàng xem nhẹ những chuyện khác, Ngải Lộ chính là vậy.
La Tố nhìn Tiểu Hoàng một lần liền rời khỏi rừng nhân tạo, theo biểu hiện cuối cùng của Ngải Lộ, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không tìm cậu gây phiền toái nữa.
***
Ngải Lộ chạy về kí túc xá không ngừng run rẩy, tuy cậu không ngừng bảo mình phải tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không nghe lời, cậu thử kết hợp với linh hồn nguyên hạch, nhưng vì tâm trí không ổn định vì thế ba lần mới thành công một lần, điều này làm cậu lại càng kinh hoảng hơn.
Trừ bỏ đả kích bên ngoài, trong lòng Ngải Lộ cũng bị tổn thương không nhẹ, những lời cuối cùng La Tố nói không ngừng vang vọng bên tai cậu, vì cái gì? Từ tận đáy lòng cậu luôn nghĩ rằng nếu có thể làm ba ba chú ý, cậu tình nguyện buông tha tất cả những gì mình có bây giờ, nhưng tới thời điểm thực sự phải từ bỏ vì sao cậu lại sợ như vậy? Chẳng lẽ oán hận của cậu, mong đợi của cậu tất cả đều là giả dối hay sao? Hay là đúng như lời anh hai nói, cậu chỉ để ý chính mình mà thôi?
Không, cậu mới không phải người như vậy, cậu…… ngay lúc tinh thần Ngải Lộ một lần nữa bắt đầu hoảng loạn, cửa kí túc xá đột nhiên mở ra, xuất hiện ở cửa là Lô Tạp, Ngải Lộ nhìn chằm chằm người thân của anh cả, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Anh vào bằng cách nào? Kí túc xá giống cái hẳn là không cho phép giống đực tiến vào.”
“Này a, là bạn cậu mang tôi vào, không tính là phạm vi đi? Cậu nói xem có phải không, Hưu Tư?” Lô Tạp nghiêng người tựa vào cạnh cửa, nhếch môi cười khẽ.
“Đúng vậy, Lô Tạp học trưởng nói tìm cậu có việc, vì thế mình liền dẫn anh ấy lên đây.” Hưu Tư cũng xuất hiện trước cửa, cậu cùng Ngải Lộ chẳng những là bạn tốt, hai người còn ở chung phòng kí túc xá, vì thế cậu mới có thể mang Lô Tạp tiến vào.
“Mình còn việc phải làm, hai người chậm rãi nói chuyện đi.” Hưu Tư nháy mắt với Ngải Lộ, cậu cảm thấy Lô Tạp tới tìm Ngải Lộ nhất định là vì coi trọng Ngải Lộ, thân là một giống cái thông minh, cậu đương nhiên không thể ở lại làm bóng đèn.
Ngải Lộ cũng nhận ra ám chỉ của Hưu Tư, bất quá thời điểm này cậu không có tâm tình nghĩ tới những chuyện này, huống chi Lô Tạp cũng không phải loại hình cậu thích, vì tâm tình không xong nên giọng điệu nói chuyện với Lô Tạp cũng không được tốt lắm: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi cũng bất đắc dĩ, là anh cậu bảo tôi tới xem cậu.” Lô Tạp buông lỏng tay trả lời, anh rốt cuộc vì sao phải đáp ứng Ngải Địch làm cái chuyện không có chút lợi ích nào thế này a? Quả nhiên anh là loại thích tự ngược đi? Hay anh đã quen bị Ngải Địch ngược? Không nên, không nên, thói quen này không tốt, phải sửa thôi, phải sửa thôi. Bất quá trước đó vẫn hoàn thành chuyện này đã, dù sao đứa em bốc đồng của Ngải Địch cũng không dễ đối phó.
Vì thế mới nói…… so với giống cái, á thú vẫn đáng yêu nhất a!