• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:Nguyễn Ngọc

Beta: Đậu Xanh

Lúc này đã là đêm khuya, dưới ánh nến chập chờn, hiện lên khuôn mặt nghiêm trọng của Hạ Lan Vi. Nàng cầm bút lên, nghiêm túc viết cái gì đó, thỉnh thoảng mày còn nhíu lại, có lúc đem giấy vò lại thành một cục hình tròn, ném ra phía sau, rồi tiếp tục rút ra tờ giấy tiếp theo, cẩn thận viết lên.

Đêm, còn dài.

Ngày thứ hai, Hạ Lan Vi dậy rất sớm.

Lúc này Cô Cô Gà còn đang ngủ say trong ổ của nó, hai chân gà một cái bên trái một cái bên phải, cả người nằm xoài trên ô, mào màu xanh lục vẹo rũ ở một bên, lông gà màu trắng co thành một cục.

Từ xa nhìn lại, nếu không nhìn thấy ngực còn phập phồng hô hấp, dáng vẻ này bị người ta nhìn thấy còn tưởng rằng một con gà chết.

Hạ Lan Vi tay chân lanh lẹ thu thập đồ vật. Đầu tiên lấy vài món quần áo thường dùng, rồi chuẩn bị một ít linh thạch, còn có mấy món pháp bảo. Nàng đem toàn bộ đồ vật của mình ném lên trên giường, chuẩn bị ném chúng vào trong nhẫn không gian, nhìn xuống một cái, chuyển thành ngạc nhiên nhìn vào đồ vật đó.

Nàng cầm lấy bộ đồ màu trắng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve chỉ thêu tơ vàng ở cổ áo, đây là thứ mà trước kia lúc đi học ở tư viện, mỗi ngày đều phải mặc, còn tơ vàng này là nàng và Lâm Tư Dao hứng lên thêu. Bởi vì thêu không giỏi, nàng nhớ rõ lúc ấy còn bị Trần chưởng giáo còn hung hăng cười nhạo một lúc.

Đôi mắt nàng ửng đỏ, tiếp theo cầm lấy cái chong chóng, đây là lúc Vân Ca nhi vừa mới hiểu chuyện đưa cho nàng. Còn cái tượng gốm này, là sư huynh Sở Minh tự mình làm ra, cái đồng tiền khoá là của mỹ nhân sư bá nổi hứng lên tặng nàng...

Khoé mắt nàng dần lướt xuống, cuối cùng nhìn vào mặt trên của gương đồng Thanh Loan.

Đây là truyền âm kính sư phụ đưa cho nàng năm đó.

Nàng nắm chặt tay, cuối cùng đưa ra quyết định, lấy truyền âm kính từ bên trong ra bỏ vào trong ngực, đem tất cả các đồ vật còn lại đặt trở lại chỗ cũ, ngay cả nhẫn không gian nàng cũng đặt ở đầu giường.

Hạ Lan Vi bước ra, lưu luyến nhìn qua các vật ở trong phòng, vào ngày thường thì cảm thấy rất giản dị, giống như vẫn có người ở đó.

Cô Cô Gà còn bình yên ngủ trong ổ, còn thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh nỉ non "Thầm thì."

Nàng hít sâu một hơi, lấy bức thư nàng viết lúc tối qua từ trên bàn sách nhét vào trong ngực, cầm băng huyền kiếm, đi đến phòng Hi Loan.

Trong phòng không có một bóng người, Hạ Lan Vi nhìn xung quanh, nghĩ chắc là sư phụ vội vã đi xem xét đại hội võ. Nàng đem phong thư đặt trên bàn sách của Hi Loan rồi xoay người rời đi.

Thật ra Hạ Lan Vi cũng không vội vã rời khỏi Đạo Diễn tông, mà là đi tìm Sở Minh và Lâm Tư Dao, không nghĩ đến tới không đúng lúc, hai người đều không có đó, vừa vặn đụng phải Túc Hoà đang muốn đi ra ngoài.

Túc Hoà đang chuẩn bị đến xem đại hội luận võ, ngay ở cửa chính, thì gặp phải Hạ Lan Vi đang đứng thập thò bên ngoài.

"Ồ, đây không phải là Lan sư điệt ư? Tới tìm sư bá hả?"

Đôi mắt đào hoa nhanh chóng hưng phấn lên.

Hạ Lan Vi nhìn phải nhìn trái sau lưng hắn, hỏi: "Sư huynh sư tỷ đâu ạ? Sao sáng sớm đã không thấy bọn họ?"

Trên mặt Túc Hoà nhanh chóng hiện lên sự thất vọng, ôm ngực nói: "Tiểu sư điệt, không phải đến tìm ta..."

Hạ Lan Vi:"...."

Túc Hoà lại nghiêm túc nói:"Hai cái tiểu tế tử này, một người cả đêm không thèm về, một người mới sáng sớm đã chạy ra ngoài, ta thấy hai đứa đó muốn làm phản rồi!"

"Vậy thì..."

Hạ Lan Vi cụp mắt, cuối cùng nở một nu cười nói:" Vậy, ngày khác ta sẽ đến tìm sư huynh sư tỷ."

Túc Hoà gật đầu, Hạ Lan Vi xoay người, đi vài bước, lại nhịn không được quay trở lại, nhìn chằm chằm vào bộ mặt không đáng tin cậy của Túc Hoà, cụp mắt do dự một chút, vẫn mở miệng nói, có chút gấp gáp:"Sư bá———"

"Chưởng môn sư bá."

Một giọng nữ lạnh lùng chậm rãi cũng đồng thời vang lên, làm cho Hạ Lan Vi lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.

Nàng xoay người lại, thấy Cố Phán Yên một thân bạch y khuôn mặt lạnh băng, trong tay cầm thứ gì đó, bước lại gần hai người.

Cố Phán Yên một thân bạch y thẳng tắp, khí thế cao ngạo, mắt lạnh lùng, khuôn mặt không cảm xúc.

Nhìn một thân bạch y này, Hạ Lan Vi cũng không tự giác mà nhớ tới bộ dáng cúi đầu cụp mắt của sư phụ ở dưới cây đào, mà Cố Phán Yên vẫn đang chậm rãi lại gần, mỗi một bước giống như đạp vào lòng nàng, nặng nề mà lạnh băng.

Túc Hoà vẫn cười như thế, cũng không quan tâm đến việc lúc nãy Hạ Lan Vi muốn nói với hắn, đi đến trước mặt Cố Phán Yên, nói:"Thì ra là sư điệt à, sao lại rảnh rỗi tới tìm ta thế?"

Túc Hoà hơi nghiêng người, chỉ vào Hạ Lan Vi đứng phía sau nói:"Đây là sư tỷ của ngươi Lan Vi."

Tiếp theo chỉ vào Cố Phán Yên nhìn Hạ Lan Vi nói:"Đây là đồ đệ của Tân Hoà sư thúc mới thu, Cố Phán Yên."

Đây là lần đầu tiên Cố Phán Yên chính thức nhìn thẳng vào trên người đang mặc một thân hồng y là Hạ Lan Vi.

Đây chính là đồ đệ của Hi Loan?

Đôi mắt nàng hơi híp lại, khoé mắt hiện lên sự lạnh lùng, khoé miệng hơi nhếch lên một chút nở một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ:"đồ đệ này, cũng chỉ được như thế."

Cứ như thế, nàng không nhanh không chậm nhìn Hạ Lan Vi chào một tiếng.

Trong lòng Hạ Lan Vi nhảy dựng lên, khuôn mặt lại cực kỳ bình tĩnh, cũng đáp lại Cố Phán Yên một tiếng sau đó chào Túc Hoà rồi xoay người đi.

Cố Phán Yên nhìn bóng dáng của Hạ Lan Vi đang đi xa dần, con ngươi lạnh lùng, không biết suy nghĩ gì. Xuy quỷ lại đột nhiên nói:"Chủ nhân, ta cảm thấy Hạ Lan Vi này có chút kỳ lạ."

Cố Phán Yên thu hồi tầm mắt, đáy lòng phát ra tiếng cười nhạo:"Chẳng qua cũng chỉ là một nữ tu sĩ có chút thiên phú công lực cao một chút thôi, có gì kỳ lạ."

Thanh âm Xuy quỷ mang theo chút lo lắng:

" Chính là ta cảm thấy có chút sai sai."

Cố Phán Yêu giễu cợt, phủ nhận:"Từ khi trà trộn vào Đạo Diễn tông, cảm giác của ngươi càng ngày càng lệch lạc."

Xuy quỷ thấy Cố Phán Yên không tin hắn, cũng không nói gì thêm, sợ chọc giận nàng ta.

Thấy Cố Phán Yên mãi không nói gì, Túc Hoà nhìn Cố Phán Yên, hỏi lại:"Tới tìm sư bá có việc gì?"

Cố Phán Yên đưa hộp gấm trong tay qua, cung kính nói:"Sư phụ nói ta đưa đến cho ngài, nói là đan dược mới đã luyện nhiều ngày."

Túc Hoà tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua, hờ hững đóng lại, nói:"Nói với sư phó ngươi lần sau đừng đưa gì đến nữa, dù sao cũng không dùng đến."

Đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, hiện lên chút không kiên nhẫn.

Cố Phán Yên đem hết thảy thu vào mắt, không nói gì thêm, trực tiếp đồng ý.

———

Giờ phút này người đang chuẩn bị rời đi Hạ Lan Vi.

Hiện giờ trong tông đang cử hành đại hội luận võ, nên rất nhiều người qua lại, Hạ Lan Vi sợ bị phát hiện, cố ý chọn một con đường ít người đi để xuống núi.

Từ lúc xuyên đến đây, nàng đã chuẩn bị kế hoạch kỹ càng. Chờ nữ chính xuất hiện, nàng sẽ rời khỏi Đạo Diễn tông, không muốn cuốn vào cốt truyện, tiêu sái sống cuộc sống của mình. Chỉ là đến ngày này, bước đi một bước nàng lại cảm thấy trong tim buồn hơn một chút, như là có một tảng đá ngàn cân đè vào ngực nàng, làm cho nàng không thở được.

"A a a!"

Hạ Lan Vi gồng người hét lên, chân hung hăng dậm một cái, trên mặt đất hiện lên một dấu giày, sau đó phất tay áo, ngồi lên trên tảng đá to, với tư thế chán nản.

Một tay nàng chống cằm, một tay cầm nhánh cây, vẽ trên mặt đất, trong đầu toàn là hình ảnh của Cố Phán Yên lúc nãy, trên mặt hoang mang, từng người nhỏ hiện lên nói.

Người A: Trước mắt xem nữ chính, chắc là mục đích đến đúng như trong cốt truyện <<tu tiên để báo thù>>, hơn nữa hẳn là bên người nàng ta còn có tà linh sống đã hơn 1000 năm, nếu ngươi không đi, sau này nói không chừng cũng giống như nguyên chủ, làm bàn đạp cho nữ chính! Ngươi mau tỉnh lại đi Hạ lan Vi!"

Người B: Chỉ là, nếu đi rồi, mấy người cùng với sư phụ chẳng phải sẽ...

Người C:exm?? Sư phụ thích nữ chính, đây là cốt truyện tác giả định sẵn, chỉ là một nữ phụ như ngươi thì thay đổi được gì?? Đi tặng đầu mình à?

Người D: Kỳ thật ta cảm thấy, hiện tại cũng không cần phải vội rời đi, dù sao thì hiện tại nữ chính cũng chưa bắt đầu xấu, ngươi chỉ cần thành thật một chút, không làm cho nữ chính chú ý đến, vẫn có thể...

Người B: Đúng đó! Đến lúc đó không ổn thì chạy cũng không muộn!

Nàng quyết định, chờ một thời gian nữa rồi đi! Ít nhất phải chờ đến khi...

Chờ đến một tháng sau lúc đại hội luận võ kết thúc lại đi!

Hơn nữa nàng còn chưa tạm biệt Sở Minh và Lâm Tư Dao đâu, nàng có báo danh tham gia đại hội luận võ, đến lúc đó mà nàng không đến người ta còn nghĩ là nàng sợ đó!

Hạ Lan Vi càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay không phải là một ngày thích hợp để rời đi, lấy băng huyền kiếm ra, xoay người quay lại đường cũ.

"Tiểu cô nương——"

Một thanh âm trầm thấp của nam tử trung niên vang lên trước mặt nàng, Hạ Lan Vi vừa mới ngẩng đầu nhìn lên, đã sợ đến mức lùi về sau mấy bước.

Nam nhân đó mặc quần áo màu xanh, khuôn mặt chữ điền hiền hậu, ngũ quan đoan chính, với một đôi mắt phượng, thêm vài phần quyến rũ, chỉ là, mắt phượng đó đen láy mi mắt màu xanh lục, thật sự có chút cay mắt.

Nam nhân đó dường như sợ Hạ Lan Vi hiểu lầm, vội vàng nói:"Cô nương đừng sợ, bổn——ta không phải người xấu."

Hạ Lan Vi nhìn chằm chằm cặp mắt phượng của hắn, nuốt một ngụm nước miếng. Rất lâu rồi nàng chưa thấy ai có mi mắt màu đó...

Hơn nữa, nàng vô cùng ngạc nhiên chính là, sao mi mắt lại màu xanh lục? Hiện tại rất lưu hành cái này à? Có tốt đến vậy cũng không nên vẽ làm xấu chính mình nha!

Trong lòng Hạ Lan Vi liên tục cảm thán, trên mặt lại nở một nụ cười cực kỳ thân thiện. Bởi vì nam nhân trang điểm kỳ quái ở đối diện, vừa nhìn liền biết là một cao thủ, không phải dễ chọc.

Nàng hỏi:"Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Nam nhân hơi nhíu mày, do dự một lát, có chút buồn rầu nhìn Hạ Lan Vi nói:" Ngươi đã từng thấy trứng của ta chưa?"

Hạ Lan Vi hơi ngây ra, khuôn mặt hiện lên biểu cảm quỷ dị, không tự giác lui về sau mấy bước.

Nam nhân đó cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ của Hạ Lan Vi, nhìn nàng, bừng tỉnh đại ngộ nói:"À! Đúng rồi, quả trứng này của chúng ta cũng không giống nhau, ta cho ngươi xem—-"

Nói xong liền bắt đầu tìm trong quần áo.

!!!!

Nàng đây là gặp phải biến thái à!!

Trong lúc hắn đang mải tìm đồ, Hạ Lan Vi lắc mình, chạy trốn không còn bóng dáng.

Nam nhân lấy từ trong ngực ra một cuốn da, mặt trên vẽ một quả trứng bóng loáng, trên vỏ trứng còn có hoa văn màu xanh lục.

Hắn ngẩng đầu nói:"Cô nương, đây là thứ ta muốn——"

Hắn nhìn vị trí trống không trước mắt, hơi ngạc nhiên, kèm theo chút nghi ngờ.

Sao người bỗng nhiên biến đâu rồi?

Bên kia Hạ Lan Vi đột nhiên dừng lại, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, dựa vào mặt sau thân cây, thở hồng hộc.

Tên biến thái lúc nãy, cũng may nàng chạy nhanh, bằng không chắc chắn nàng không đánh lại hắn!

Thật không nghĩ tới, cổ đại cũng có người biến thái như thế.

Sau khi thở đều, nàng ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy có một tấm bia gần đó, khắc một chữ "cấm " ở trên. Mà xung quanh lại rất hoang vu, cỏ dại cũng không có, tất cả đều là vách đá trụi lủi, nhìn qua rất hoang vắng.

Tấm bia được đặt ở lưng chừng núi trên vách đá cao phía trước, vách đá đó có màu vàng xám, hình dạng kỳ lạ, như là một toà núi lớn hoàn chỉnh bị người ta bổ ra, dữ tợn khiến người nhìn vào kinh sợ, khí thế bức người.

Trời, lúc nãy do nàng quá sợ nên mất phương hướng, bây giờ tự nhiên lại chạy đến cấm địa phía sau núi sao?

Cả người nàng run rẩy, lúc trước nàng bị bắt chép phạt nội quy của tông, nhớ rõ rành mạch, xâm phạm cấm địa phải bị sét đánh.

Nhưng địa phương quan trọng thế mà trong tông không có kết giới hay trận pháp gì à? Thế nhưng nàng lại có thể đến được đây?

Hạ Lan Vi nhíu mày, duỗi tay khua khua trên không trung, đi vòng quanh nhìn một vòng.

Khó trách.

Hạ Lan Vi chậm rãi hiểu ra, nơi này vốn dĩ có kết giới, chỉ là có một góc kết giới đã trở nên lỏng lẻo, nàng lúc nãy trúng lúc vội vàng nên đã vô tình xông vào.

Nàng nhìn núi đá quỷ dị ở phía sau, xoay người chạy nhanh rời đi.

Nếu mà bị người ta phát hiện nàng đã đi vào đây thì không ổn rồi!

Huống hồ nơi bí mật này, không nên tò mò mới tốt nhất.

Nghĩ như thế, nàng cũng không giám ở lại lâu, nhanh chóng xoay người đi ra khỏi nơi quỷ quái đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK