• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Lâm Tư Dao còn đang ngủ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an, nàng ấy mở mắt ra, chỉ thấy một con hạc giấy hồng nhạt cả người phát ra sắc quang màu trắng từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi xuống giữa lòng bàn tay, trên chóp mũi nhọn còn dính vết máu, sắc mặt Lâm Tư Dao ngưng trọng.

Không hay, Mặc Hàn đang gặp nguy hiểm.

Chỉ trong giây lát, thân ảnh của nàng ấy biến mất giữa màn đêm.

Lâm Tư Dao ngự kiếm đi theo hạc giấy, rất nhanh liền thấy thân ảnh Mặc Hàn hôn mê bất tỉnh trong bụi cỏ sau lưng.

Lúc này gió đêm hơi lạnh, mặt Mặc Hàn tái nhợt, môi trở nên trắng bệch, mái tóc của hắn che nửa khuôn mặt, nhưng không khó nhìn ra sống mũi cao thẳng kia, còn có dung nhan tinh xảo nữa. Trán hắn chảy mồ hôi lạnh, khóe miệng có vết máu, khuôn mặt hắn càng trở nên yêu dã tuấn mỹ.

Nếu ngày thường Lâm Tư Dao nhìn thấy, nhất định là không nhịn được mà đùa giỡn hắn hai câu, sau đó trước khi để hắn lộ ra ánh mắt muốn ăn thịt người, nàng lại nhanh chân chạy trốn, âm thầm thưởng thức vẻ mặt tức giận nhưng không thể làm được gì kia.

Nhưng mà giờ phút này, trong đầu Lâm Tư Dao trống rỗng, một chút ý tưởng trêu đùa cũng không còn, gió đêm thổi khiến thân mình nàng ấy hơi lạnh.

"Mặc Hàn? Mặc Hàn?"

Lâm Tư Dao nhẹ nhàng lay người hắn, lại xem xét hơi thở, thấy hơi thở nhè nhẹ, mỏng manh của hắn, Lâm Tư Dao lúc này mới yên lòng.

Nàng ấy duỗi tay sờ đầu của hắn, nóng tới mức suýt nữa rút tay về, rồi giúp Mặc Hàn cầm máu xong, đang chuẩn bị nâng hắn dậy thì bỗng nhiên bị một bàn tay cầm thật chặt, lực rất lớn, làm nàng ấy nhăn mày lại.

Lâm Tư Dao theo bản năng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Mặc Hàn.

Cặp mắt màu mực kia tràn đầy cảnh giác, đôi mắt oán hận giống như tẩm độc, mắt hắn có vài phần kinh ngạc, sau khi nhìn thấy người đến là Lâm Tư Dao oán hận trong mắt mới giảm xuống, như khảm kim cương vụn, mặt mày ôn nhu tuấn mỹ.

Hắn hơi buông lỏng Lâm Tư Dao, sửa thành nắm tay nàng, y hệt một hài đồng vui sướng, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên.

Hắn ôn nhu nói: "Mẫu thân, người tới rồi."

Lâm Tư Dao trong lòng đau xót, khóe mắt hơi đau nhức, cổ họng dường như có gì đó nghẹn lại, Mặc Hàn kéo nàng ấy, tiếp tục nói: "Mẫu thân, người tới đón nhi tử sao? Hài nhi đợi người rất nhiều năm, rất nhiều năm..."

Khóe mắt hắn hình như có nước mắt, Hàn Mặc kéo tay áo Lâm Tư Dao, chốc lát sau, lại mơ mơ màng màng hôn mê, chỉ là bàn tay kia vẫn nắm chặt tay áo Lâm Tư Dao, bất luận thế nào cũng không chịu buông ra.

Lâm Tư Dao chăm chú nhìn hắn ngủ say, chậm rãi cúi đầu, dưới ánh trăng, vài sợi tóc dài rơi xuống, cánh môi anh đào ôn nhu dừng trên hàng lông mày đang nhíu chặt của người nọ, bầu trời phía sau đầy sao lấp lánh.

"Mau! Lục soát kỹ cho ta!" Một người cộc cằn nói.

Có tiếng sột soạt, một người khác kêu to: "Bên này có vết máu! Hắn không chạy xa được đâu!"

Lâm Tư Dao nghe tiếng động càng ngày càng gần, ngửa đầu nhìn chăm chú về phía phát ra tiếng động, trong mắt hiện lên sát ý, trong tay gắt gao nắm chặt kiếm. Trước khi đám kia người tới, nàng đã mang theo Mặc Hàn rời đi.

Lâm Tư Dao chưa về Đạo Diễn tông ngay, mà đem Mạc Hàn bay tới sơn trang rộng rãi, phòng ốc san sát, vô cùng xa hoa.

Nàng ôm Mặc Hàn trực tiếp bay vào sân, có hạ nhân nhìn thấy, lập tức ngừng việc, nhìn nam tử đầy máu me đang hôn mê trong lòng Lâm Tư Dao, có chút kinh hoảng nói: "Tiểu thư, người sao lại quay về?"

"Đừng hỏi nhiều, mau tới đây giúp ta đem người vào trong phòng đi."

Hạ nhân cúi đầu, không dám hỏi nhiều, tiến lên đỡ Mặc Hàn.

Lâm Tư Dao lại nói: "Nhớ đừng lắm miệng với lão gia."

————————————————————————————

Hạ Lan Vi ở Hàn Băng Nhai đã ba tháng, cuối cùng cũng tới ngày được ra ngoài. Nàng ôm Xích diễm thú từ từ đi ra.

Đệ tử canh giữ ngoài động nhìn thấy Hạ Lan Vi, cung kính hành lễ: "Lan Vi sư thúc."

Hạ Lan Vi ôm Xích diễm thú màu trắng, nói: "Mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi."

Hai tiểu đệ tử không dám nhận, thấy trong lòng Hạ Lan Vi có tiểu linh thú, cũng không dám nhiều lời, chủ động cáo từ rời đi.

Con thú nhỏ trên tay Hạ Lan Vi kêu to vài tiếng, nàng sờ sờ đầu nó, vui sướng nói: "Tuyết Đoàn tử, chúng ta có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi, ngươi vui không?"

Tuyết Đoàn tử là tên nàng đặt cho Xích diễm thú, hiện giờ gọi như vậy, nó cũng đã biết là gọi nó rồi.

"Meo ~"

Xích diễm thú kêu một tiếng, xem như đáp lại lời Hạ Lan Vi.

Hạ Lan Vi ôm xích diễm thú đi ra ngoài, cuối cùng cũng thấy Hi Loan và Sở Minh đợi ở bên ngoài.

Hạ Lan Vi hai mắt sáng lên, tới chỗ Hi Loan, mặt mày đều có ý cười, vui vẻ nói: "Sư phụ, người tới rồi!"

Hi Loan hơi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Lan Vi ánh mắt sáng quắc nhìn Hi Loan, nói: "Sư phụ, đồ nhi rất nhớ người a ~"

Cũng không biết vì cái gì, hai tháng này, nàng thường xuyên mơ thấy sư phụ nhà mình, thậm chí mông lung tỉnh lại, đều thấy thân ảnh của mỹ nhân sư phụ. Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ là mùa xuân tới gần, trái tim thiếu nữ của nàng cũng ngo ngoe rục rịch theo?

Hi Loan bị Hạ Lan Vi nhìn chằm chằm đến ngượng cả người, chàng ho vài tiếng, giả vờ trách mắng: "Lại bắt đầu không đứng đắn."

Hạ Lan Vi híp mắt cười.

Sở Minh đứng ở bên cạnh, không biết tại sao, thấy sư muội và sư thúc như vậy, trong lòng hắn cảm thấy quái dị, luôn cảm thấy bầu không khí này của hai người, dường như quá mức thân mật. Chẳng lẽ là...

Sở Minh lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ trong đầu xóa bỏ hết, sư muội thích hồ nháo cũng không phải một hai ngày, mà sư thúc từ trước đến nay là người chính trực, cũng chiều chuộng sư muội không ít, quay hệ thầy trò tự nhiên thân mật hơi người khác, nghĩ đến ý niệm vừa rồi trong đầu mình hắn tự dưng thấy bản thân xấu xa.

Sở Minh ho nhẹ một tiếng, Hạ Lan Vi tức khắc nhìn tới, hắn giả vờ giận nói: "Sư muội, muội trong mắt chỉ có sư thúc, xem ra sư huynh này, chỉ là đồ thừa..."

Sở Minh xoay người làm bộ bỏ đi, Hạ Lan Vi khanh khách cười không ngừng, vội vàng giữ chặt tay áo Sở Minh, nói: "Sư huynh chớ có lấy ta làm trò cười, huynh biết sư muội không có ý này mà."

Sở Minh hừ nhẹ một tiếng, nói: "Cũng coi như muội chưa phải loại không tim không phổi."

"Cô Cô Gà đâu? Sao không đem nó đến?"

Sở Minh nói: "À, nó không biết đã chạy đi đâu chơi rồi, vậy nên ta đi tới một mình."

Sự thật là, hôm qua Cô Cô Gà ác ý, dùng móng vuốt xé nát bộ sưu tập sách quý của Sở Minh, giấy vụn vung vãi rơi đầy đất, cuối cùng Sở Minh không nhịn được nữa, đánh nó tơi bời một trận, nhốt lại trong căn phòng nhỏ.

Hạ Lan Vi không nghi ngờ hắn, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng còn lo lắng Cô Cô Gà thấy Tuyết Đoàn tử sẽ làm loạn. Hiện tại có thể kéo thời gian dài hơn một chút.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui, Xích diễm thú từ trong lòng Hạ Lan Vi nhẹ nhàng nhảy ra, đi tới bên cạnh Hi Loan, móng vuốt hồng nhạt nhẹ nhàng chạm vào vạt áo Hi Loan, ngửa đầu nhìn chàng.

Hi Loan vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi cùng Sở Minh, ánh mắt lạnh băng.

Sau một lúc lâu, Hi Loan mới nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên trở về đi."

Sở Minh theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc này mặt trời đang lên cao, vẫn còn rất sớm, hắn quay đầu lại nói: "Hơ, lúc này không phải còn rất sớm..."

Vừa quay đầu bắt gặp ánh mắt băng hàn của Hi Loan, hắn đột nhiên hơi sợ, nói: "Ta đột nhiên nhớ ra, sư phụ tìm ta còn có việc, buổi chiều ta sẽ đem Cô Cô Gà về cho muội."

Không chờ Hạ Lan Vi lên tiếng, Sở Minh lập tức vội vã quay đi.

Hạ Lan Vi nhìn hắn, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, nói: "Kỳ quái, sao sư huynh hôm nay hấp tấp bộp chộp thế?"

Hi Loan bế lên Tuyết Đoàn tử lên, tóc đen buông xuống, ánh mắt ôn nhu, quay đầu lại nhu hòa nói với nàng: "Chúng ta đi thôi."

Hạ Lan Vi đi theo Hi Loan, gió nhẹ phất quá, mùi hương từ trên người Hi Loan truyền đến, như chim hót hoa nở trên núi, Hạ Lan Vi không được tự nhiên sờ sờ mũi, tim nhảy không ngừng.

Buổi chiều, Sở Minh quả nhiên đem Cô Cô Gà tới, nhưng vì có việc gấp nên không ở lại bao lâu liền rời đi, chỉ còn lại Hạ Lan Vi đứng trên mặt đất cùng Cô Cô Gà.

Cô Cô Gà co thân mình, trên mặt làm bộ cao ngạo, lại kéo cổ, mào gà màu xanh lục dựng thẳng lên, mí mắt lười nhác nâng lên, nhìn Hạ Lan Vi, nói: "Nữ nhân, bổn gà đã trở lại."

Ba tháng không gặp, mấy đốm đen trên lông Cô Cô Gà đã hoàn toàn rút đi, màu trắng thuần khiết như tờ giấy, nhu thuận sáng bóng.

Hạ Lan Vi tiến lên ôn nhu sờ sờ đầu Cô Cô Gà, nói: "Ba tháng không gặp, ngươi đẹp không ít."

"Còn không xem bổn gà ta là ai."

Cô Cô Gà cao ngạo ngẩng đầu, trong lòng vui sướng, lại vẫn làm ra một bộ dáng cao lãnh, cánh màu trắng cánh hơi hơi đập, nhìn về phía Hạ Lan Vi nói: "A Lan, ba tháng không gặp, ngươi lại béo lên, nhưng bổn gà sẽ không ghét bỏ ngươi đâu."

Khóe miệng Hạ Lan Vi giật giật, khuôn mặt vặn vẹo. Thật sự muốn đem con gà này nấu ngay lập tức nấu mà. Nhưng nghĩ tới chuyện tiếp theo, Hạ Lan Vi hít sâu một hơi, khuôn mặt lại khôi phục vẻ ôn nhu, khóe miệng cười gượng, trái lương tâm nói: "Cô Cô Gà là tốt nhất."

Cô Cô Gà vui vẻ, cái đầu nghiêng nghiêng, Hạ Lan Vi nhân cơ hội nói: "Cái kia, lần này ta còn đem về một đồng bọn mới, là một tiểu linh thú đáng yêu, ngươi về sau còn có người chơi cùng rồi, vui không?"

Cô Cô Gà trợn to mắt, kích động đập cánh vài cái, toàn thân nhảy dựng, chỉ cánh về phía nàng, lớn tiếng thét: "Nữ nhân! Ngươi lại dám đem con gà khác về!"

Cô Cô Gà thét chói tai, cả người không ngừng nhảy, hiển nhiên là vì khó thở, Hạ Lan Vi tiến lên an ủi: "Không phải gà, không phải gà nha, là một con mèo con rất đáng yêu, là Tuyết Đoàn tử."

Tuy rằng sư phụ nói đó là Xích diễm thú, nhưng Hạ Lan Vi vẫn coi Tuyết Đoàn tử như một con mèo con.

Cô Cô Gà khiếp sợ nhìn Hạ Vi Lan, lui lại mấy bước, toàn thân run rẩy.

Tuyết Đoàn Tử ở phòng trong chơi cầu, nghe thấy Hạ Lan Vi nhắc tới tên nó, liền chậm rãi đi từ phòng ra, đến trước mặt Hạ Lan Vi, nhìn nàng bằng đôi mắt ươn ướt, kêu "Meo" một tiếng.

Hạ Lan Vi bị kêu, duỗi tay nắm lấy đệm thịt hồng hồng của nó, rất mềm mại, thật sự rất thoải mái.

Cô Cô Gà vỗ cánh kêu to: "Chính là con mèo rẻ rách này!"

Cô Cô Gà kêu to lập tức thu hút sự chú ý của Tuyết Đoàn tử, Tuyết Đoàn tử bước chân, chậm rãi tới gần Cô Cô Gà.

Xích diễm thú vốn không phải là loại linh thú nhỏ, tuy Tuyết Đoàn tử hiện giờ mới nửa tuổi, nhưng đi đến trước mặt Cô Cô Gà, cũng đã cao hơn nó một cái đầu.

Đôi mắt xanh lam kia nhìn chằm chằm Cô Cô Gà, ánh mắt hình như có chút tò mò, nó cúi đầu, không ngừng tới gần Cô Cô Gà.

Cô Cô Gà nhìn này cái mặt mèo đang dần phóng to lên, còn có đôi màu con ngươi xanh kia, dường như có xoáy nước vậy, người nhìn vào như bị hớp lấy hồn.

Cô Cô Gà có chút hoảng loạn mà lui về phía sau, nhưng nghĩ lại, chỉ vì chút dáng vẻ này mà con mèo đó mê hoặc được A Lan, nó lập tức buồn bực, cũng đi lên phía trước, cái mào màu xanh lục dựng thẳng lên.

Hạ Lan Vi nhìn hai con thú cứ đối diện như thế, hai bên có một bầu không khí cổ quái. Nàng nghĩ, hay là bỏ đi, không nên xen vào chuyện của chúng.

Nàng vừa mới nghĩ như vậy, bỗng nhiên phía trước có tiếng mèo truyền đến, nàng còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, Cô Cô Gà cũng kêu thảm thiết.

"Đừng cào vào mông ta!"

Giữa tiếng vừa thê lương vừa phẫn nộ của mèo, còn có tiếng thảm thiết của Cô Cô Gà, Hạ Lan Vi chạy nhanh tới tách hai bọn chúng ra, lập tức thấy trên trán Tuyết Đoàn tử bị mổ tới chảy máu, mà mông Cô Cô Gà cũng có vết mèo cào lớn.

Lông mày Hạ Lan Vi nhướng lên, trực giác nàng thấy, sắp tới sẽ không có cuộc sống yên ổn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK