Nhưng kỳ quái, bàn tay của Bắc Đường Húc Phong trên cổ Tần Hương Y đột nhiên dừng lại, tay gắt gao nắm cổ nàng buông ra, tự nhiên bàn tay ôm lấy, giữ nàng sát lại, sau đó từ chỗ ngồi ôm lấy nàng đi về phượng giường điêu khắc tinh mỹ.
"Bắc Đường Húc Phong, ngươi buông ta xuống!" – Tần Hương Y nắm chặt tay đánh vào ngực Bắc Đường Húc Phong. Đôi mắt tràn đầy tia hận, nếu như có khả năng, hận không thể một phát ăn hắn.
Chẳng lẽ một chút tôn nghiêm tối thiểu hắn cũng không cho nàng?
Bắc Đường Húc Phong cũng không để ý đến Tần Hương Y, ánh nhìn tựa như băng lãnh, tự đi nhanh về phía trước, ôm cả người nàng bước đến giường, sau đó cởi áo ngủ bằng gấm mềm mại trên người nàng đi. Không có bất cứ khúc nhạc dạo đầu gì, hắn hôn đôi môi hồng nhuận như cánh hoa của nàng, vội vàng khiến nàng vô lực phản kháng, giống như rắn nước lượn vòng trong miệng thơm hương của nàng, từ từ hưởng thụ.
Cái loại trấn áp này đau tận đáy lòng, Tần Hương Y nắm chặt đệm giường, trong miệng giữ chặt lưỡi hắn, gắt gao cắn lấy, thật hung hăng.
Đang lúc này, hắn tựa hồ cảm thấy được cái gì, phút chốc lui khỏi. Hắn trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt bay ra tia nhìn lạnh lùng, khóe môi đắc ý nhếch lên. Hắn tựa hồ đã biết nàng sắp tới sẽ làm cái gì.
"Hoàng hậu, trẫm rất muốn biết ngươi vì ai mà thủ thân tới cùng như vậy?" – Bắc Đường Húc Phong dùng ống tay áo thoáng lau khóe môi còn lưu hương thơm của nàng cùng máu còn trên môi.
"Hoàng thượng cũng không thương thần thiếp, cần gì phải quan tâm?" – Tần Hương Y không gọi thẳng tên của hắn nữa, tính nhẫn nại của mỗi người cũng có cực hạn, nếu nàng chọc giận hắn nữa, sợ là Trảm Long cùng Nhược Băng cũng sẽ bị nhậni trọng tội, không vì bản thân, cũng phải vì hai đứa con của mình.
"Ngươi ..." – Bắc Đường Húc Phong nhíu mày, mạnh mẽ vung tay áo, hắn không tìm được lý do để nói lại. Bỗng nhiên sắc mặt của hắn trầm xuống, khóe môi nổi lên cười lạnh, nói: "Hoàng hậu là nữ nhân của trẫm! Lời trẫm nói là mệnh lệnh, hoàng hậu phải trả lời".
Tần Hương Y nằm ở trên giường, ánh mắt lãnh đạm, chỉ là nhàn nhạt cười lạnh nói: "Thiên hạ đều là của hoàng thượng. Hoàng thượng cần gì phải quan tâm thần thiếp đã là thân tàn hoa bại liễu này?"
Sau khi Bắc Đường Húc Phong nghe xong, đầu óc căng thẳng, nữ nhân này thật là không tầm thường, nếu là tính tình trước kia của hắn, sợ là nàng sớm đã gặp Diêm vương, chỉ là hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý. Nữ nhân này thật thong tuệ, mỹ lệ, giữ lại chắc có lúc dùng đến. Hôm nay nhược điểm của nàng đã vào tay, nghĩ rằng khống chế nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Hoàng hậu, mời ngươi cởi áo cho trẫm!" – hắn đột nhiên nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tần Hương Y miễn cưỡng liếc nhìn Bắc Đường Húc Phong, hắn có thói quen tâm tình bất định.
"Hoàng hậu nếu không muốn trẫm ở lại, trẫm liền sẽ đi An Bình Cung thăm Trảm Long cùng Nhược Băng xem có tốt không?" – Bắc Đường Húc Phong khẽ liếc nhìn Tần Hương Y, vung tay áo xoay người ý muốn đi.
Chết tiệt, lại dùng Trảm Long cùng Nhược Băng uy hiếp ta? Đích xác, hai đứa con là nhược điểm trí mạng của nàng.
"Hoàng thượng ..." – Tần Hương Y vội vàng đứng lên, túm lấy bàn tay của Bắc Đường Húc Phong, "Hoàng thượng hãy lưu lại đây". Nàng thật là không tình nguyện, nhưng vì hài tử, nàng không còn cách nào khác.
Nữ tử đứng lên, bước xuống dưới giường, đi tới bên người Bắc Đường Húc Phong, nhẹ cởi đi long bào. "Vì sao hoàng thượng muốn buông tha cho thần thiếp?" – Tần Hương Y vừa khom lưng giúp hắn cởi áo, vừa hỏi
"Trẫm cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ là đồng tình cảnh ngộ của hoàng hậu, hiện tại trẫm là phu quân của hoàng hậu, nếu trẫm cũng không thông cảm cho hoàng hậu, nàng nhất định sẽ rất thương tâm" – bàn tay Bắc Đường Húc Phong đặt lên búi tóc của Tần Hương Y, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói ôn nhã, cứ như là lời tâm huyết.
Sau khi Tần Hương Y nghe xong, không khỏi nhếch môi cười, tất cả những điều này bất quá là tượng trưng mà thôi. Nếu nàng không còn giá trị lợi dụng, thì lấy tích cách của Bắc Đường Húc Phong, nàng hiện tại sẽ không còn ở Phượng Du Cung mà là ở Thiên lao.
"Vậy sao?" – Tần Hương Y hỏi lại.
"Chỉ cần hoàng hậu quên hết mọi chuyện thù hận lúc trước. Trẫm sẽ đối với hoàng hậu thật tốt" – Bắc Đường Húc Phong hơi hơi cúi đầu, gần sát bên tai Tần Hương Y, nhẹ nhàng nói, bàn tay nâng gương mặt nàng lại gần, sau đó ôn nhu hôn trên môi nàng một cái.
"Uh" – Tần Hương Y âm thầm bật cười, hoàng thượng này thật sự cao thâm khó lường, hôm nay hắn đã phát hiện ra bí mật của nàng, sợ là sau này hắn lại nổi giận. Những lời từ miệng hắn nói ra, đó là hoàn toàn không thể tin được, bất qua hắn muốn dụ dỗ nàng, tới cùng muốn rắp tâm làm gì? Náng đoán không ra!
Nhưng điều mấu chốt là thật sự không thể lại chọc giận hắn nữa.
Vạt áo được mở, lồng ngực Bắc Đường Húc Phong thật rắn chắc, hắn cao lớn, cường tráng, ý chí hắn cũng rất ấm áp, nhưng Tần Hương Y vĩnh viễn hiểu, trong ngực kìa là của kẻ thù, vĩnh viễn không phải là nơi nàng tránh gió.
Ánh mắt hoảng loạn trong nháy mắt, một luồng ấm áp tại trên môi, một đôi bàn tay đã ôm nàng vào ngực. Gần sát da thịt nóng bỏng của hắn, trong ngực của hắn rất là ấm, rất rộng, tựa như bức tường thật dày, có thể che đao chắn kiếm! rất có cảm giác an toàn.
Hắn thật là cao thủ tán tỉnh, ôn nhu, hôn đủ để cho bất kì nữ tử nào cũng mê đắm. Tần Hương Y có điểm lâng lâng, nhớ lại quốc thù gia hận, nàng đột nhiên thanh tĩnh. Hắn không phải là đế vương bình thường, đối nội, hắn muốn thuần phục được Bắc Đường Húc Vinh, mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước; đối ngoại, hắn muốn thâu tóm Mã Nhã đại quốc, thực hiện giấc mộng thâu tóm thiên hạ. Cho nên hắn sẽ không vì bất cứ nữ nhân nào mà dừng lại.
Cho dù hiểm ác, Tần Hương Y không thể không khuất phục tùng hắn, đón nhận nụ hôn của hắn, đón nhận sự vuốt ve của hắn. Bởi vì các con nàng vẫn còn trong tay của hắn.
Nụ hôn ôn nhu, giằng co chỉ chốc lát, Bắc Đường Húc Phong đột nhiên dời môi đi, con ngươi đen tựa hồ hàm chứa tình cảm nào đó, tầm mắt nhìn nỗi thống khổ trên mặt Tần Hương Y, "Xem ra hoàng hậu rất thiện lương, vì hài tử, cái gì cũng có thể hy sinh".
"Thần thiếp không có" – Tần Hương Y mở tầm mắt lạnh lùng, một chút cũng không muốn nhìn thẳng vào hắn.
"Nói như vậy hoàng hậu là thật tâm" – Trên mặt Bắc Đường Húc Phong vui vẻ không giảm, đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh.
Tần Hương Y hơi hơi gật đầu, quay mặt đi, không muốn cùng hắn nói chuyện, hắn rõ ràng cái gì cũng biết, lại còn muốn biết rõ hơn nữa, thật sự là ghê tởm hết sức.
Bắc Đường Húc Phong gần sát lại mặt Tần Hương Y, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên mi mắt căng thẳng, che ngực, thân hình lắc lư, sắc mặt dần dần xám đen, gương mặt tuấn dật thống khổ, nhăn lại thành đoàn.
"Hoàng hậu, ngươi cứ nhiên đối với trẫm mà hạ độc!" – Bắc Đường Húc Phong chống tay ngồi xuống giường, thần sắc hoảng hốt, ánh nhìn lạnh lẽo quét về phía Tần Hương Y, tiếp theo hắn dùng tay quẹt thoáng qua môi – thấy một màu đỏ tươi – là do vừa hôn Tần Hương Y mà có, đó là môi chì (môi son) dính từ môi nàng, trong môi chì có độc! Nữ nhân này có ý muốn giết hắn!
"Hoàng thượng, thần thiếp không có!" – Tần Hương Y lắc đầu liên tục, Nếu Bắc Đường Húc Phong, tại Phượng Du Cung của nàng mà xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ không thoát khỏi liên quan.
Bắc Đường Húc Phong trừng mắt nhìn Tần Hương Y, thở hổn hển từng hơi khó nhọc, vội vàng khoanh chân mà ngồi, vận khí ra lòng bàn tay, cố gắng dùng nội lực bức độc khí ra ngoài cơ thể.