"Vừa rồi Lý tổng quản đến truyền, hoàng thượng muốn nương nương đi đến Long Hành cung." Lệ Hưu hơi hơi thở phì phò, sắc mặt có chút phiếm hồng.
"Uh. Đã biết." Tần Hương Y hơi cúi mắt. Hắn lại muốn làm gì?
Không hề suy nghĩ nhiều, sửa lại dung trang, ra Phượng Du cung, ngồi trên xe phượng, đi về hướng Long Hành cung. Lúc này bóng đêm tới gần, chân trời mọc lên một vầng trăng rằm, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong hoàng cung xa hoa, cũng hài hòa như vậy, địa phương trang nghiêm này, khoá nhiều thiếu nữ thanh xuân.
Chu quanh yên tĩnh khác thừng, bóng cây sặc khiến cho tâm Tần Hương Y không khỏi có chút thê lương. Con đường phía trước dài đằng đẵng, tiến cung lâu như vậy, nhưng chẳng làm nên trò trống gì, gánh nặng phục quốc báo thù ép tới nàng có chút không thở nổi.
Phục quốc đáng giá sao? Báo thù đáng giá sao? Thỉnh thoảng nàng nghĩ vấn đề này.
Bất tri bất giác, xe phượng đã đứng ở trước Long Hành cung. Cung nhân xốc màn xe lên, Tần Hương Y chậm rãi xuống, nhìn đèn cung đình treo trên cao Long Hành cung, nàng hơi nhắm mắt, định lại tâm tình, dứt khoát đi vào.
Ở chung với Bắc Đường Húc Phong, không thể nghi ngờ là đánh giặc, đánh tâm trận, ai chịu không được liền thua.
Long Hành cung rất vắng vẻ, cung nhân lui đi. Bình phong hoa lệ, lư hương lượn lờ như trước, Tần Hương Y hít hít mũi, một ngụm hương tiến vào trong phổi, rất thư sướng.
Bắc Đường Húc Phong tựa hồ có yêu thích đặc biệt với đàn hương. Mỗi lần đến, ở đây đều là hương thơm nồng đầy phòng.
"Hoàng hậu tới!" Đột nhiên một đôi cánh tay vươn lại, ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của Tần Hương Y, hô hấp cực nóng ở bên tai lưu động, cảm giác rất khác thường.
Tần Hương Y mẫn cảm run lên một chút, ngoái đầu nhìn lại, là hắn — Bắc Đường Húc Phong, tha không có lập tức giãy, chỉ là lắng đọng tâm tình phập phồng một chút, miễn cưỡng nở nụ cười, "Sao Hoàng thượng không lên tiếng, hù chết nô tì." Nàng vừa nói vừa nỗ lđẩy ra bàn tay to siết chặt bên eo của đối phương.
"Phải không? Để trẫm xem, hoàng hậu có phải bị doạ hay không?" Bắc Đường Húc Phong cong môi cười, bàn tay to, trợt lên bộ ngực của nàng.
"Hoàng thượng –" sắc mặt Tần Hương Y đột biến, phút chốc nắm tay của Bắc Đường Húc Phong, ngăn lại động tác tiếp theo của hắn.
"Hoàng hậu thực động lòng người. Nhị hoàng huynh của trẫm lại vì hoàng hậu cam nguyện buông tha giang sơn." Bắc Đường Húc Phong nheo lại tròng mắt âm hiểm, một tay kia vẫn như cũ không an phận trượt bên eo của Tần Hương Y.
"Nô tì nghe không hiểu lời của hoàng thượng." Trong lòng Tần Hương Y nổi lên nói thầm, xem ra chuyện gì hắn đều biết rất rõ ràng, chỉ là lúc này, nàng phải giả bộ hồ đồ, lúc này bảo vệ mình là phương pháp hay nhất.
"Vừa rồi Vinh Vương gia tới gặp trẫm. Hắn không có hướng trẫm đòi lại bố binh đồ, mà là trực tiếp hướng trẫm đòi hoàng hậu ngươi. Bất quá trẫm không có đáp ứng, hoàng hậu cỷa trẫm quốc sắc thiên hương, trẫm làm sao bỏ được? Trẫm niệm hắn thâm tình, chỉ để hắn gặp hoàng hậu một lần." Bắc Đường Húc Phong ghé vào bên tai Tần Hương Y, nhẹ nhàng mà nói, hơi thở lưu động quanh quẩn tại vị trí mẫn cảm, trong lòng nữ tử nóng một trận. Nàng cuống quít muốn né ra. Ai ngờ hắn lại ôm càng chặt.
"Hoàng thượng không phải luyến tiếc nô tì, mà là muốn lợi dụng nô tì đánh bại kẻ thù mà thôi." Tần Hương Y cười lạnh một tiếng.
"Hoàng hậu quả nhiên thông minh. Bất quá trẫm nghĩ hoàng hậu thực sự rất mê người." Thanh âm của Bắc Đường Húc Phong rất nhu hoà, tựa như mưa phùn hạ xuống, hắn đột nhiên đem môi vùi vào trong cổ của nàng, nhẹ nhàng hôn, một lần một lần.
Quả nhiên là cao thủ ve vãn, Tần Hương Y cảm thấy thân thể có chút lâng lâng, khép hờ hai tròng mắt, cư nhiên bắt đầu hưởng thụ một khắc tốt đẹp. Hắn hôn sâu hôn, sâu hơn nữa, rơi vào trên tai của nàng, nhẹ nhàng cắn –
"Không –" Tần Hương Y mạnh mở mắt ra, thân run lên, phút chốc đẩy ra Bắc Đường Húc Phong.
Nàng thối lui đến một bên, giật mình, cúi đầu nhìn Bắc Đường Húc Phong một cái, gương mặt cư nhiên nổi lên đỏ ửng.
Nữ tử này xấu hổ! Trong lòng Bắc Đường Húc Phong buồn bực.
"Hoàng hậu cũng không phải lần đầu tiên, không cần xấu hổ như vậy chứ?" Bắc Đường Húc Phong nhẹ phất ống tay áo, khì cười một tiếng.
"Hoàng thượng, không nên ô nhục nô tì." Trên mặt Tần Hương Y nổi lên vài phần nổi giận, mỗi khi Bắc Đường Húc Phong nhắc tới chuyện này, lòng của nàng liền một trận đau đớn.
"Ô nhục? Theo hoàng hậu nói như vậy, lần đầu tiên cũng không phải là tự mong muốn?" Tìm kiếm cái lạ nổi lên trong lòng Bắc Đường Húc Phong, hắn nhịn không được tiếp một câu.
"Hoàng thượng nếu ghét bỏ nô tì, cứ phế nô tì đi." Tần Hương Y cắn cắn môi, oán hận liếc Bắc Đường Húc Phong, đích xác, ba năm trước đây vô tri khiến nàng hối hận suốt đời. Kiếm khách kia là ai? Nàng đến bây giờ vẫn không nhớ nổi.
"Hoàng hậu nói quá lời. Hoàng hậu thông minh như vậy. Trẫm sao vứt bỏ hoàng hậu đây?" Khóe môi Bắc Đường Húc Phong đột nhiên giương lên, bàn tay to giơ lên, ôm vai Tần Hương Y, khiêu khích khều cằm của nàng một cái.
"Hoàng thượng chỉ là xuất phát từ tâm lý tìm kiếm cái lạ, muốn chinh phục nô tì mà thôi." Tần Hương Y lắc đầu cười, thần tình lạnh nhạt.
"Trẫm không cảm thấy a. Hoàng hậu là công chúa Băng Tuyết quốc, có oán hận với trẫm là đương nhiên. Nhưng trẫm tự tin, sẽ khiến hoàng hậu không chỉ không có hận, còn có thể yêu trẫm." Bắc Đường Húc Phong ôm chặt Tần Hương Y, dự đoán tình hình trước.
"Nô tì nghĩ điều đó không có khả năng." Đôi mắt đẹp của Tần Hương Y lưu chuyển, mạnh nhấc lên, ngang ngạnh bỏ lại một câu.
"Hoàng hậu cứ chờ." Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa giơ bàn tay to lên, ngón tay để lên gương mặt trắng noãn của Tần Hương Y chạy một vòng, sau đó lôi tay nàng, "Hoàng hậu cùng dùng bữa tối với trẫm."
Hắn đột nhiên ôn nhu khiến Tần Hương Y có chút không biết làm sao, hắn muốn làm gì? Thực sự muốn thu phục lòng! Tuyệt đối không có khả năng.
Dùng xong bữa tối, bóng đêm càng sâu.
Bắc Đường Húc Phong duỗi lưng một cái, phút chốc từ trên ghế ngồi dậy, liếc mắt Tần Hương Y đối diện, nói: "Hoàng hậu, cùng trẫm phê duyệt tấu chương, được không?"
"Đã trễ thế này, hoàng thượng còn muốn phê duyệt tấu chương?" Tần Hương Y chỉ là thuận miệng vừa hỏi.
"Vậy hoàng hậu muốn làm gì?" Bắc Đường Húc Phong quỷ dị cười.
"Nô tì không có ý tứ khác. Nô tì sẽ cùng." Tần Hương Y cũng không để ý tới Bắc Đường Húc Phong trêu tức khiêu khích, giật mình nói=.
Trong ngự thư phòng, đèn đuốc sáng trưng, trên bàn tấu chương chồng chất như núi.
Bắc Đường Húc Phong ngồi xuống, liền chưa từng nâng lên..., cau mày, thập phần chăm chú phê duyệt mỗi một phần tấu chương. Tần Hương Y ở một bên, chỉ có ngắm nhìn.
Hắn, vẫn tuấn dật như trước, đường viền trên mặt tinh xảo cực kỳ, hình dáng cúi đầu, càng thêm mê người, hai bó tóc đen theo bờ vai rộng rãi rơi trước ngực, như mực đen, trong con ngươi đen thâm trầm luôn luôn lóe một cỗ ánh sáng kỳ dị, sắc bén, cơ trí, có khí phách cùng rộng lượng của quân vương. Này đã định trước hắn không phải bình thường.
Đế vương chăm chỉ như vậy, hắn sống, là phúc của dân chúng, Tần Hương Y đột nhiên có một ý nghĩ như vậy. Nếu hắn không phải minh quân, mình cũng sẽ không do dự như vậy, một đao chấm dứt hắn, liền báo thù cha. Ai, nàng thầm than một tiếng.
Nhìn hình dáng khổ cực của hắn, cuối cùng nhịn không được, pha một ly trà hương đưa qua, "Hoàng thượng, nếu mệt mỏi, uống một ngụm trà." Nhẹ nhàng để lên bàn, đang muốn xoay người lui ra.
"Hương Y –" đột nhiên một bàn tay to giữ cổ tay của nàng lại, thanh âm ôn nhu vang lên, có chút cảm giác ám muội.