Chương 27: Người hèn hạ thì xứng với cẩu.
“Tôi có trở thành người bị người khác đuổi đánh như một con chuột trên phố hay không thì tôi không biết nhưng cô nhất định sẽ bị như vậy.”
Lâm Vi cau mày lại nói: “Chị có ý gì?”
Lâm Quán Quán đang ngồi thì nho nhã đứng dậy, mở túi xách của mình lấy ra một xập giấy A4 rồi đưa cho Lâm Vi.
Lâm Vi hoài nghi nhìn cô một cái rồi mới chìa tay ra nhận lấy xấp giấy.
Nhìn thấy nội dung trên đó thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, trên tập giấy đó là những bức ảnh vô cùng đặc sắc, toàn bộ đều là cảnh thân mật của cô ta với Tiêu Dục, trong ảnh, khuôn mặt của cô nhìn có chút non trẻ, ở mỗi góc phải của từng tấm ảnh còn có thời gian chụp ảnh.
Đồng thời, trên giấy còn có bức ảnh thân mật của Lâm Quán Quán với Tiêu Dục khi đi dạo phố, ở góc phải của tắm ảnh có thời gian trùng với thời gian khi anh ta đi với Lâm Vi, có lúc, anh ta còn mặc bộ đồ giống nhau khi hẹn cả hai người đi chơi.
Những tắm ảnh này nói rõ, trước khi Tiêu Dục chia tay với Lâm Quán Quán thì anh ta đã bắt đầu gian díu với Lâm Vi.
Nếu những tắm ảnh này bị truyền ra ngoài…
Lâm Vi rùng mình một cái, chuyện này cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới, sau đó mạnh mẽ xé nát những tắm ảnh.
*Xé đi, tôi in rất nhiều, không thiếu.”
Lâm Vi nói lớn: “Lâm Quán Quán!”
“Cô cứ đi công bố chuyện cũ của tôi đi, để tôi xem xem đến lúc đó chuyện một nữ diễn viên mới xuất hiện sinh con của Ngưu Lang là tin chân động hay là một nữ diễn viên nổi tiếng không biết xấu hổ làm tiểu tam, còn giành đi bạn trai của chị gái mình….xem xem đến lúc đó các tờ báo lớn thích tin của ai hơn.”
Sắc mặt Lâm Vi trắng bệch.
Lâm Quán Quán đi đến bên cạnh Lâm Vi, vỗ vỗ vai cô ta, nói: “Ò, xem mấy tắm ảnh mà mặt đã trắng nhọợt vậy rồi, sợ gì chứ!
Không phải chỉ là một tin tức xấu hay sao, không quá phiền phức đâu, công ty Tinh Quang của mấy người nhất định sẽ tìm thủy quân đề tẩy trắng cho cô. Nhưng mà cô nói xem… nếu lúc đó truyền thông có tin tức rồi nhưng không công bố mà đi điều tra…phát hiện Lâm Quán Quán tôi đã chết từ ba năm trước, tang lễ đã làm rồi, hộ khẩu cũng xóa rồi, cô nói xem, đến lúc đó có khi nào sẽ kinh động đến phía cảnh sát không, làm thêm một cuộc điều tra nữa, cộng thêm khẩu cung của tôi…cho dù không tìm được chứng cứ, cũng đủ để hủy hoại sự nghiệp nghệ thuật của cô.”
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Vi trắng bệch, trong lòng Lâm Quán Quán lại càng vui mừng, cô cười nhẹ một cái nói: “Đúng rồi!
Cảm tình của cô với Tiêu Dục thế nào?”
“Chị muốn làm gì?”
“Nhìn xem ánh mắt đề phòng của cô kìa, cô yên tâm đi, con người tôi sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ, loại người đều như Tiêu Dục, bây giờ một chút hứng thú với anh ta tôi cũng không có! Nói thật là tôi thấy hai người rất xứng với nhau.
Ừm….câu đó nói như nào nhỉ, người hèn hạ thì xứng với cẩu, như vậy mới bền lâu. Hai người tuyệt đối đừng chia tay, đây sẽ là việc trừ hại cho muôn dân.”
“Lâm Quán Quán!!!”
“Như vậy đã tức giận rồi sao? Tôi còn chưa nói xong mà! Cô với Tiêu Dục cũng qua lại với nhau ba năm rồi, Tiêu Dục năm nay cũng 26 tuổi rồi. Cũng đã đến độ tuổi nói chuyện kết hôn rồi. Hai người tình thâm như hải, ngày ngày khoe ân ái ở trên báo, xin hỏi Tiêu Dục đưa cô về nhà gặp bố mẹ anh ta chưa?
Theo tôi được biết, bố mẹ anh ta có yêu cầu rất cao với con dâu, đặc biệt là không thích phụ nữ làm trong giới giải trí.”
Đây chính là lí do vì sao trước kia cô vô cùng thích làm diễn viên mà lại từ bỏ.
Lâm Quán Quán lấy lại thần chí, nhìn sắc mặt của Lâm Vi càng ngày càng khó coi, không nhịn được cười lên: “Nhìn biểu tình này của cô, cô vẫn chưa được bố mẹ anh ta chấp nhận! Nếu vậy thì khó rồi, nếu như họ thích cô thì cô có tin tức xấu cũng không sao, nhưng nếu bố mẹ anh ta không thích cô mà cô lại ra tin tức xấu, cô nói xem, cô còn cơ hội bước vào nhà họ Tiêu hay không?”
Đương nhiên là không.
Lâm Vi biết rõ bố mẹ Tiêu Dục không nhìn trúng cô ta! Anh ta là hào môn, còn cô ta chỉ là một đứa con của chồng trước được mẹ cô ta đưa theo khi kết hôn….Ba năm nay, cô ta bán mạng lấy lòng bố mẹ Tiêu Dục, nhưng người ta căn bản không cho cô cơ hội.
Ngay cả gặp mặt họ một lần cũng là điều xa xỉ đối với cô ta.
Đến bây giờ cô ta vẫn không thể quên được ánh mắt của họ.
Miệt thị, khinh thường!
Dường như cô chẳng là cái thá gì trước mặt họ.
Nếu như họ biết được cô có tin tức xấu….Lâm Vi rùng mình.
Không!
Mình không dễ dàng gì mới được ở bên cạnh A Dục, mình không thể mắt đi anh áy.
“Lâm Quán Quán! Chị dám!”
Sắc mặt Lâm Quán Quán trở nên lạnh lùng.
Cô cười nhạo Lâm Vi, nói: “Dám hay không thì cô có thể thử xem, tôi dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mấy người thì đương nhiên đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ! Còn cô….đừng có xem tôi là Lâm Quán Quán dễ bị bắt nạt ba năm trước nữa. Chúng ta cứ thử đấu một trận xem xem ai mới là người chết thảm.”
“Lâm Quán Quán, rốt cục cô muốn thế nào?”
“Thu lại dáng vẻ đáng thương đó của cô đi, tôi không mắc bẫy.”
Lâm Quán Quán vỗ võ túi xách nhắc nhở Lâm Vi, “Cô đó, tốt nhất là trở về nhà nói với mẹ cô một chút, chuyện năm đó chỉ có mấy người chúng ta biết. Tôi nhất định phải nhắc nhở cô, chỉ cần tôi nhìn thấy tư liệu của tôi ở trên báo…không cần biết người tung tin đó là ai thì tôi cũng sẽ công khai toàn bộ tin tức trong tay tôi cho truyền thông.”
Một câu nói chặn hết mọi đường của Lâm Vi.
Lâm Vi tức muốn hộc máu.
“Không nói nhiều nữa, nếu như chúng ta đã nói xong rồi thì tôi đi trước, sau này chúng ta ở đoàn làm phim thì tự dựa vào bản lĩnh của mình.”
Nói xong, Lâm Quán Quán không thèm để ý sắc mặt Lâm vi khó coi như nào mà cười một tiếng rồi xuống xe.
Xuống xe!
Không khí bên ngoài thật tươi mới, Lâm Quán Quán nhẹ nhàng hít thở, cảm giác khó thở trong lồng ngực cũng giảm đi nhiều.
Hứa Dịch nói cho cô biết nữ chính của bộ phim “Uyễn phi truyện” là Lâm Vi thì cô đã biết nhất định sẽ có ngày này vì vậy đã phái Hứa Dịch đi điều tra chuyện trước kia.
Hứa Dịch quả là thần thông quảng đại, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tìm ra chứng cứ làm thuyền bị lật ba năm trước.
Hôm nay, những thứ đó quả nhiên đã có tác dụng.
Lâm Quán Quán đứng ở cửa xe nghe tiếng đồ vật trong xe vỡ thì mỉm cười một cái.
Ôi ôi!
Quả nhiên là sống thoải mái quen rồi, ngay cả một chút năng lực chịu đựng cũng không có.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Lâm Vi đập hết đồ trong xe vẫn không nguôi giận, cô ta mắt đỏ hoe ngồi trong xe thở một cách bực tức.
Lâm Quán Quán!
Lâm Quán Quán!
Sự tồn tại của chị là một sai lầm.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hai người ở cùng nhau thì mọi ánh nhìn đều dồn về phía chị! Dựa vào cái gì!? Dựa vào vẻ bề ngoài xinh đẹp sao?
Hồi bé thì tranh bó với tôi, lớn lên thì tranh đàn ông với tôi!
Lâm Quán Quán!
Sao chị lại không chết!? Sao chị lại không chết!
Ba năm trước, rõ ràng mẹ nói là đã đẩy chị ta xuống biển, sao chị ta không giống với người mẹ hèn hạ của chị ta, chết thảm đến nỗi ngay cả xương cũng không tìm thấy.
Chết?!
Lâm Vi đột nhiên sững sờ.
Cùng lúc đó, cô ta nở nụ cười, đúng vậy, chỉ cần chị ta chết đi…tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết.