Chương 44: Khoe ân ái.
Lâm Quán Quán?
Sao lại có chuyện này xảy ra được?
Không phải cô ấy đã chết rồi sao?
Tiêu Dục kinh ngạc nhìn Lâm Quán Quán, nhìn một hồi vẫn chưa lấy lại thần chí, càng nhìn càng không thể xác định được, lúc này Lâm Quán Quán đang mặc một bộ hán phục xinh đẹp, trang điểm tinh tế. Cô ấy đang ngồi trên một cái ghế sang trọng, ánh mắt tràn đầy phong tình, vô cùng quyến rũ.
Khí chất này….sao lại có thể làm Lâm Quán Quán được?
“Anh Dục! Anh Dục!”
Ánh mắt Tiêu Dục cứ dán trên người Lâm Quán Quán, Lâm Vi tức giận cắn răng.
Cô ta nắm chặt tay lại, cả người đột nhiên ngã xuống.
Tiêu Dục vội vàng đỡ lấy cô ta.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Vâng!” Lâm Vi dựa đầu vào vai Tiêu Dục, nhắm mắt lại, yếu ớt nói: “Đột nhiên cảm thấy chóng mặt.”
*Có phải say nắng rồi không?”
“Hình như vậy.”
Tiêu Dục không nghĩ nhiều nữa lập tức dìu Lâm Vi đến bóng râm, nhìn thấy vậy Tiểu Sảnh lập tức chạy đến cầm theo một cái quạt nhỏ bằng điện.
Tiêu Dục cầm lấy một tắm giấy ướt đặt lên trán cô ta, mặt đầy quan tâm, “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Vâng, đỡ hơn rồi.”
Nhìn thấy hai người họ như vậy, tất cả mọi người đều biết ý tránh ra xa.
Tiêu Dục lấy một cái ghế ngồi bên cạnh Lâm Vi, nhìn mặt cô ta đỏ bừng lên vì mặt thì vô cùng đau lòng nói: “Em đó, sức khỏe vốn dĩ đã không tốt còn làm công việc vất vả này.”
“Người ta thích mà.”
Tiêu Dục đành chịu.
Anh ta mở một chai nước đưa đến miệng Lâm Vi nói: “Em uống chút nước đi.”
Lâm Vi ngoan ngoãn uống hai ngụm nước.
Hai người ngồi dưới bóng râm nói về chuyện trong tổ làm phim, nói mãi nói mãi liền nói về Lâm Quán Quán.
“Anh A Dục, có một chuyện em muốn nói với anh mà không biết mở lời như nào nên giấu mãi đến giờ, nhưng càng giấu lại càng cảm thấy bắt an.”
“Chuyện gì vậy, em nói đi.”
“Diễn viên mà anh vừa nhìn thấy là chị.”
Tiêu Dục ngây người ra: “Em nói cái gì?”
Người diễn viên vừa nãy thật sự là Lâm Quán Quán?
“Chị thông qua việc quay thử nên mới vào được tổ quay phim đó, lúc mới bắt đầu em cũng bị dọa một phen, em cảm thấy giống chị em nhưng lại không chắc chắn nên đã gọi điện thoại hỏi Dư tổng, ông ấy nói người diễn viên đó tên Lâm Quán Quán, đến lúc đó em mới xác định đó là chị em.”
Lâm Vi cúi đầu, cười khổ, “Em thật sự không hiểu….Nếu chị chưa chết thì tại sao lại không đến tìm chúng ta, mà còn làm cho chúng ta nghĩ rằng chị đã chết. Anh A Dục, thực ra mấy năm nay em vẫn luôn cảm thấy áy náy với chị, năm đó, nếu như không phải vì em, anh sẽ không mắt đi lý trí mà đối xử với chị ấy như vậy, và sau này cũng không có nhiều chuyện phức tạp xảy ra.”
*V¡ Vi, chuyện này không thể trách em.”
Là Lâm Quán Quán cầm dao cắt hoa quả đâm vào Vi Vi, chuyện này Vi Vi không có lỗi, tại sao lại trách cô ấy được.
“Nhưng mà, chị ấy nhất định sẽ rất hận em.” Mũi Lâm Vi đỏ lên, mắt ngắn lệ, nắm chặt tay Tiêu Dục, sắc mặt yếu ớt, “Em nghe nói được mấy năm nay chị ở nước M, mới về nước được nửa tháng, nhưng chị ấy vừa trở về thì lại đến đoàn quay phim “Yên phi truyện”. Em lo lắng, lo lắng….Em biết là em nợ chị ấy, nếu như chị ấy muốn trả thù em thì em cũng nhận.”
“Nhưng mà, nhưng mà….” Những giọt nước mắt ngắn dài của Lâm Vi rơi xuống, “Chúng ta phải trải qua bao khó khăn mới có thể ở bên nhau, anh A Dục, em thật sự không thể chịu được nhiều biến cố nữa, bây giờ em chỉ muốn sống cùng anh đến bạc đầu…”
Sắc mặt Tiêu Dục thay đổi, “Lâm Quán Quán tìm em gây chuyện sao?”
Lâm Vĩ né tránh, “Không, không có…”
“Vị Vi, nói thật với anh.”
Lâm Vi như bị làm khó, cắn nhẹ môi nói, “Đều là chuyện nhỏ thôi, không nghiêm trọng.”
“Nói”
Lâm Vi cười khổ, không còn khách nào khác đành nói, “Em với chị ấy cũng có không ít cảnh đối đầu trong lúc quay phim, có lúc chị ấy sẽ tìm em gây chuyện… Nhưng chuyện này không quá nghiêm trọng, chị ấy rất hận em, nếu như chuyện anfy có thể làm cho chị ấy giảm đi hận thù trong lòng thì không sao hệt.”
Hôm đó cô ta với Lâm Quán Quán quay phim, không biết vì sao cô ta cứ quên lời thoại, nhưng cô ta đã nhận định rằng, đây chắc chắn là do Lâm Quán Quán giở trò.
“Cô gái ngốc, sao em lại ngốc như vậy.” Nghe cô ta nói nhiều như vậy, Tiêu Dục vô cùng đau lòng, “Sao em không nói mấy chuyện này với anh.”
“Đây đều là chuyện nhỏ.”
“Chuyện nhỏ của em là chuyện lớn của anh.” Tiêu Dục cắt lời cô ta, trầm mặc nói, “Huống hồ, chuyện năm đó em quên rồi sao? Ba năm trước, bởi vì em nhường cô ấy quá nhiều, nghĩ cho cô ấy quá nhiều nên cô ấy ngày càng ngạo mạn, cuối cùng còn ra tay với em.”
“Đây đều là vì em nợ chị ấy…”
“Đừng nói linh tinh.”
Lâm Vi sụt sùi, “Anh_A Dục, thực ra em rất lo lắng cho chị ấy…”
“Tại sao lại lo lắng cho cô ấy.”
“Em nghe Du tổng nói, vai diễn Thần phi trong “Yên phi truyện”
vốn dĩ là của Phan Tĩnh Vân, kết quả không biết vì sao lại đồi thành chị ấy….Còn nữa, sáng hôm nay có một người thần bí tặng đồ cho chị ấy, tổng cộng có 12 cái hộp, bên trong hộp đều là trang sức bằng vàng…”
Lâm Vi cố ý nói nửa vời để lôi kéo trí tưởng tượng của Tiêu Dục.
Cô ta quay đầu lại và nhìn thấy sắc mặt Tiêu Dục vô cùng khó coi.
“Anh Dục, anh cũng biết rồi đấy, giới giải trí là một mớ hỗn độn, loại người nào cũng có, em có thể phát triển trong giới giải trí là vì có anh chống lưng, vì vậy không có ai dám đến gây chú ý với em, nhưng mà chị em thì không như vậy, chị ấy vừa mới vào giới giải trí, cái gì cũng không hiểu, lại còn là một mỹ nữ, em sợ rằng chị ấy sẽ đi chệch hướng.”
Tiêu Dục thở dài, gõ nhẹ vào trán Lâm Vi một cái và nói: “Em đó, không lo lắng cho bản thân mình thì thôi đi, lại còn đi lo lắng cho Lâm Quán Quán, thật là…”
“Dù gì chị ấy cũng là chị của em, ba đối xử với em cũng rất tốt, em không thể đứng nhìn chị ấy đi vào chỗ chết.”
Tiêu Dục nặng nề thở dài, “Nếu như cô ấy cũng nghĩ được như vậy thì tốt.”
“Anh Dục..”
“Em không cần phải lo lắng vì chuyện này nữa, nếu như cô ấy sa đọa thì em có lo lắng nhiều hơn, nói nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được gì.”
Nét mặt Lâm Vi trở nên căng thẳng, “Nhưng mà…”
“Được rồi, không cần phải nói nữa, mỗi người đều có sự lựa chọn và con đường của riêng bản thân mình, cô ấy cũng như vậy.”
Tiêu Dục ngắt lời Lâm Vi.
Nếu như Lâm Quán Quán chết rồi thì trong lòng anh ta còn có chút hỗ thẹn, nhưng nếu như cô ấy chưa chết thì trong lòng anh ta cũng không còn chút hỗ thẹn nào nữa.
Nghĩ đến năm đó cả người Lâm Vi đầy máu, trái tim Tiêu Dục ý với em, nhưng mà chị em thì không như vậy, chị ấy vừa mới vào giới giải trí, cái gì cũng không hiểu, lại còn là một mỹ nữ, em sợ rằng chị ấy sẽ đi chệch hướng.”
Tiêu Dục thở dài, gõ nhẹ vào trán Lâm Vi một cái và nói: “Em đó, không lo lắng cho bản thân mình thì thôi đi, lại còn đi lo lắng cho Lâm Quán Quán, thật là…”
“Dù gì chị ấy cũng là chị của em, ba đối xử với em cũng rất tốt, em không thể đứng nhìn chị ấy đi vào chỗ chết.”
Tiêu Dục nặng nề thở dài, “Nếu như cô ấy cũng nghĩ được như vậy thì tốt.”
“Anh Dục..”
“Em không cần phải lo lắng vì chuyện này nữa, nếu như cô ấy sa đọa thì em có lo lắng nhiều hơn, nói nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được gì.”
Nét mặt Lâm Vi trở nên căng thẳng, “Nhưng mà…”
“Được rồi, không cần phải nói nữa, mỗi người đều có sự lựa chọn và con đường của riêng bản thân mình, cô ấy cũng như vậy.”
Tiêu Dục ngắt lời Lâm Ví.
Nếu như Lâm Quán Quán chết rồi thì trong lòng anh ta còn có chút hỗ thẹn, nhưng nếu như cô ấy chưa chết thì trong lòng anh ta cũng không còn chút hỗ thẹn nào nữa.
Nghĩ đến năm đó cả người Lâm Vi đầy máu, trái tim Tiêu Dục vẫn có chút run rầy, anh ta tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nữa.
Anh ta đứng lên mạnh mẽ, nói với Lâm Vi: “Em ở đây nghỉ ngơi cho tốt, anh đi nói chuyện với Lâm Quán Quán.”
“….Vâng.”