-Mệt chết đi được.. Huhuhu.._Nhỏ nhu môi nói đầu dựa vào vai cô bộ giám mệt mỏi
-Đây là đâu thế Rain?_Kin liếc mắt nhìn nói hỏi nó nhưng đáp lại cậu là một cái khuếch môi của nó
-Lão Đại.._Roy khẽ gọi nó nhưng chưa nói hết câu đã bị nó ngăn lại
-Ken giúp tôi bố trí nơi ở cho bọn họ,Roy theo tôi_Nó lạnh lùng nói sau đó thong thả thọc tay túi quần bước đi
-Ở Rain...cậu/mày đi đâu vậy?_cả bọn đồng thanh nói như nó vẫn như cũ thủy chung bước nhanh đi
-Mời đi theo tôi.._Ken lạnh lùng nói rồi cũng bước nhanh đi để lại năm người kia khó hiểu nhìn nhau sau cũng nhanh lẹ bước theo
Và cứ thế 3 ngày liên tiếp bọn bọ không hề trông thấy bóng dáng của nó ở đâu nên cũng chẵng có hứng thú đi chơi cứ nằm ường trong biệt thự lòng thấp thảm không yên
-Rốt cuộc Rain bỏ đi đâu thế không biết?_Cô cau mày nói
-Ai mà biết..nó lúc nào mà chẵng hành tung bất định làm tao lo chết đi được..._Nhỏ chen vào nói lông mày cũng gần như dính chặc lại
-Hay là chúng ta đi tìm cậu ấy đi.._Bin lo lắng nói
-Bin nói phải đấy chúng ta đi tìm Rain đi.._Kin cũng chen vào nói vẻ mặt cũng hành sự cau lại
-Haiz..các người quên thân phận của Rain là gì à? Là đại Boss của bang xã hội đen lừng lẫy đấy nó có thể xảy ra chuyện gì được không chứ?_Cô thở dài nói rất nhanh căn phòng rộng lớn đã lặng im
-À mà Rin anh ta đi đâu từ sáng tới giờ nhỉ?_Nhỏ lo lắng nhìn về phía Kin, Bin hỏi và hình như đây cũng là câu hỏi đây quanh quẩn trong tâm trí của một ai đó nhưng miệng thì vẫn không tài nào nói ra được
-Haiz..thằng đó cũng hành tung bất định lắm ai mà biết nó muốn đi đâu không chừng đang ở sau lưng chúng ta cũng nên..._Bin thở dài nói
-Đâu?_nhưng lời Bin vừa dứt cả cô và nhỏ đã đồng thanh quay đầu nhìn ra cửa nhưng chẵng thấy bóng dáng của ai rất nhanh căn phòng lại im lặng đến đáng sợ
Đúng là trên đời này không gì là không thể có người hạnh phúc cũng có người đau khổ cũng như bọn họ hiện tại mỗi người đã xác định rõ ràng tình cảm trong lòng nhưng lại không một ai giám thừa nhận. Bin cậu thích nó và Kin cũng vậy, nhưng Sera lại thích Bin, và chắc có lẽ cả Cô và nhỏ hình như cũng đang úp ủ một tình cảm nhỏ bé với hắn nhưng còn hắn hắn thích ai? Cứ như thế không biết đến cuối cùng thì mọi chuyện sẽ đi đến đâu..
....Tại một căn biệt thự khác...
-Chủ tịch.._Một người mặc đồ đen cuối đầu nói với một người đàn ông đang ngồi lặng trên chiếc ghế xoay
-Việc tôi giao cho cậu làm tới đây rồi?_vừa nói ngườu đàn ông kia khẽ xoay ghế lại khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng
-Thưa chủ tịch vẫn chưa có kết qủa gì ạ?_Người áo đen kia cuối đầu trả lời
-Đúng là một lũ ăn hại làm có chút việc cũng không xong...chỉ là một tập đoàn mafia nhỏ bé mà muốn đấu với DTS của ta sao..đúng là đám nhải ranh..hừ tao cho tụi mày 1 tuần nữa để đều tra thông tin vừa MFA nếu tìm không ra thì đem đầu đến cho tao..._Người đàn ô kia cố kiềm chế cơn tức giận lạnh lùng nói
-Vâng thưa chủ tịch.._Người kia khẽ lau mồ hôi lạnh nói
-Ừ đi làm đi.._Ngồi xuống chiếc ghế xoay người đàn ông kia nói
-À chủ tịch..tiểu thư..tiểu thư cô ấy đã đến đây rồi..có cần đưa cô ấy về nhà không ạ?_Người áo đen kia nói
-Moon..nó về Pháp rồi ư? Hừm..thôi mặc kệ nó dù sao nó cũng không thích ta thì thôi tùy nó muốn làm gì thì làm không cần quan tâm...mà tụi bây tìm ra thằng nhãi ranh giám gửi thư đe dọa đến tao...ra đi..._Người đàn ông lạnh lùng nói cây bút trong tay cũng bị ông ta bóp nát lúc vào không hay
-Hừm..muốn đấu với Dương Thiếu Sơn ta ư? Nhãi ranh chưa có trình độ đâu.._Người đàn ông đập mạnh ray xuống bàn lạnh lùng nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng
...Tại một căn phòng khác...
-Chủ tịch..._Roy khẽ gọi
-Nói...._Nó khuôn mặt nhợt nhạt đôi mắt tím vô hồn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ lạnh lùng đáp
-Dương Thiếu Sơn lão hồ ly đó đã bắt đầu hành động rồi..lão ta cho tập hợp tất cả lực lượng của Tập Đoàn STS trên toàn châu âu tụ tập về Pháp và còn đang cho người săn lùng thông tin của chủ tịch_Roy khẽ cau mày nhìn nó nói
-Hư..hồ ly đúng là hồ ly tiếp tục theo dõi để xem lão ta muốn làm gì..._Nó khuếch môi cười như không cười ngồi xuống chiếc ghế xoay còn Roy thì lại nhìn nó với ánh mắt đầy thương xót
-Chủ tịch..._Từ cửa bước vào Ken hướng nó chào hỏi
-Nói.._Vẫn bằng một từ ngắn không chủ vị nó lạnh lùng đáp
-Chủ tịch không lẽ cứ để 5 người kia ở lại biệt thự King? E là rất nguy hiểm đối với bọn họ....Hay là ngài muốn đưa họ vào trận chiến này?_Ken lạnh lùng nói đôi mắt vẫn đặt trên thân thể gày ốm của nó
-việc đó các cậu đừng qúa lo..Tôi sẽ không đưa bọn họ vào cuộc chiến của chúng ta đâu ngày mai tôi sẽ trở lại biệt thự và đưa bọn họ trở lại Việt Nam..mà các cậu phải nhớ đừng để lộ chút thông tin nào của cả Tập đoàn MFA và Devil ra ngoài nếu không tôi không đảm bảo tính mạng cho toàn bộ chúng ta đâu.._Nó lạnh lùng nói bước chân cũng linh hoạt bước nhanh ra khỏi phòng khuất sau cánh cửa lớn hoà mình vào màn đêm đen tối còn lại Roy và Ken chỉ biết nhìn nó đầy đau xót đôi mắt ai cũng mang một nỗi buồn khó hiểu
-Tớ nghĩ Rain không chịu đựng được nỗi nữa đâu...cũng sắp đước 6 năm rồi còn gì..._Roy khẽ thở dài nhìn Ken
-Hừm..tớ cũng muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc nhưng có vẻ nó không được thuận lợi cho lắm..liên hiệp chủng quốc đang truy lùng cô ấy rất ghét gao..._Ken cũng thở dài nói nhưng rất nhanh căn phòng lại trở nên im lặng như lúc đầu
.............
Trong màn đêm u tối những ánh đèn sáng rạng rỡ như những ngôi sao sáng trên trời,xe cộ đi lại tấp nập đầy nhộn nhịp nhưng vẫn không thể che lấp được nỗi buồn trong đôi mắt của 1 người con trai khuôn mặt luôn dự bị sẵn 1 vẻ mặt lạnh lùng vô cảm và bất cần người đó không ai khác chính là hắn..
Hắn lặng lẽ đi trong màn đêm lạnh lẽo rồi lại 1 mình cầm chai rượu vang đi về phía con sông rộng lớn với từng ngọn gió ùa vào mặt,từng đợt sóng đập mạnh vào bờ tạo ra âm thanh vui ngọn như đối với hắn giờ đây cũng chủ là phù phiếm bước chân hắn chao đảo như muốn say nhưng hình như lại không say đi chao đảo nhưng sắp ngã lại có 1 vòng tay lạnh lẽo yếu ớt đở lấy hắn
-Sao cậu lại ở đây Rain?_Hắn gạt tay nó ra sau đó ngồi bệch xuống bờ cát trắng khuếch môi hỏi
-Sao anh lại ở đây?_Nó không trả lời câu hỏi của hắn chỉ lạnh lùng hỏi lại rồi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn và rồi khuôn cảnh lại trở nên im lặng..
-Cậu không hạnh phúc phải không Rain?_Bỗng hắn hỏi nó 1 câu hỏi mà đến cả hắn và nó đều giật mình. Câu hỏi của hắn khiến nó hơi buồn cười hạnh phúc ư? Đã lâu có chưa nghe đến hai từ nay hạnh phúc đới với nó hơi xa vời...
-Sao anh lại hỏi vậy?_Nó khuếch môi cười tiện tay lấy chai rượu từ tay hắn tu một hơi dài còn hắn nhìn nó đôi mày khẽ cau lại chắc có lẽ hắn vẫn còn bân khuâng bởi câu nói của nó “ 16 năm 5840 ngày sống vô ích,1095 ngày thừa thải còn lại 165 ngày tẻ nhạt”
-Tôi cũng không biết.._Hắn cười nhẹ lấy chai rượu từ tay nó uống
-Còn anh? Anh chắc hạnh phúc lắm nhỉ?_Nó khẽ tháo đi lớp mặt nạ lạnh lùng trên mặt xuống thay vào đó là một nụ cười dịu dàng hỏi hắn..
-Sao cậu lại nghĩ rằng tôi hạnh phúc_Hắn dừng lại động tát lại 1 chút nhưng rất nhanh đã nở lại nụ cười nhìn nó
-Vì anh có gì đâu mà không hạnh phúc chứ? Là đại thiếu gia 1 gia đình giàu có với gia tài kết xù có papa yêu thương hết mực nuôi anh lớn với tình yêu thương vô bờ bến thì có gì mà không bạnh phúc.._Nó khẽ cười đưa chai rượu lại cho hắn
-Hừ..cũng có lẽ vậy...chứ còn cậu? Theo tôi cậu chắc cũng là một ông chủ trẻ tuổi giàu có chắc cũng là con của một ông trùm giàu có nào đấy nhỉ?_Hắn uống 1 ngụm rượu lớn rồi lại đưa chai rượu cho nó nhưng với câu hỏi lần này của hắn nó lại không trả lời chỉ thấy khuôn mặt nó thoáng buồn song nụ cười lại rất nhanh nở rộ nhưng lại rất nhạt nhẽo
-Tôi là trẻ mồ côi_Câu nói nhạt nhẽo vừa dứt đã khiến trái tim hắn như bị ai bóp chặt nhìn nó đầy đau xót vì hắn vốn tưởng chắc nó cũng giống như bọn hắn là con của 1 gia tộc giàu có nên mới kiêu ngạo lạnh lùng được như vậy nhưng ai nghĩ nó lại là trẻ mồ côi..
-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó tôi không muốn người khác tỏ ra thương hại_Nó nằng bệch xuống nền cát trắng đôi mắt nhắm chặt lại còn hắn cũng không nói gì cũng nằm xuống bên cạnh nó
-Này.._Nó quay sang gọi hắn
-Gì.._Hắn đáp lời
-Không có gì.._Đang định nói gì đó nhưng nó lại không nói nữa lại lẵng lặng nhắm mắt lại
-Rain cậu đã yêu ai bao giờ chưa?_bỗng hắn ngồi dậy tay chống cằm nhìn nó hỏi,trong màn đêm từng cơn gió thổi tung mái tóc đen của hắn lên để lộ ra khuôn mặt đẹp trai hơi ửng hồng do men rượu nhìn nó không chớp mắt khẽ khiến trái tim nó đập lệch một nhịp hơi bối rối quay đầu đi hướng khác nhưng đôi tay hắn lại không an phận kéo đầu nó quay về phía mình để mặt đối mặt nhìn nhau
-Anh..anh say rồi.._Nó ấp úng trả lời
-Ai bảo là tôi say chứ tôi rất tỉnh_hắn bật cười nhìn nó nụ cười như tia nắng ấm áp sọi vào tim nó khiến nó nhất thời bị hắn lôi cuốn
-Thật ra tôi thích 1 người,người ấy rất xinh đẹp,rất đáng yêu,rất kỳ cục,rất không biết nghe lời,rất thích quậy phá nói chung là chẵng có gì tối nhưng tôi lại rất rất rất thích người ấy,vậy yêu yêu yêu người ấy. Hì hì.. Rain à? Theo cậu tôi phải làm gì đây.._Hắn vừa nói vừa cười ngây ngô nhìn nó nhưng nghĩ lời hắn nói không biết sao lại khiến trái tim nó khẽ khói lên nhưng tại sao nó lại cảm thấy như vậy chứ? Hắn thích ai thì liên quan gì tới nó chứ..
-làm sao tôi biết được đó là chuyện của anh.._Nó bối rối nhắm chặc đôi mắt lại
-Đúng là không thể không liên quan đến cậu được. _Hắn lại tiếp tục cười ngây ngô nhìn chằm chằm nó tư thế có hơi bất tiện cả người hắn và nó gần như dính chặt vào nhau
-Ý anh là gì? Anh thích Moon à?_nó hỏi hắn mong hắn nói là phải hắn yêu nhỏ như vậy nó sẽ không lo lắng cho nhỏ nữa nhưng 1 phần nào đó nó mong rằng câu trả lời của hắn sẽ ngược lại
-Moon á! Hì hì cô nhóc ấy rất đáng yêu rất hài hước rất dễ gần tôi rất thích cô ấy.._Hắn lại tiếp tục cười ngây ngô chắc tại vì đang say nên hắn mới có thể cười như vậy còn nó như bị sét đánh ngang tai chỉ cảm thấy tim như bị bóp lại rất khó chịu nhưng nó cũng sẽ rất vui khi nhỏ có người yêu mình đến như vậy
-Nhưng..Nhưng..nhưng...nhưng thật ra tôi là GAY.._Hắn vẫn tiếp tục cười còn nó thì như bị sét đánh trúng lần 2 đầu óc quay tròn hắn nói gì nó không kịp tiêu hóa hắn nói hắn là gay là gay á? Vậy người hắn thích chẵng lẽ là Bin hay Kin?
-Anh..anh nói..ư..._Lời nói chưa thốt ra khỏi miệng bờ môi ướt át của nó đã bị bờ môi lạnh lẽo của ai kia chiếm lấy trong khi hai mắt nó đang trợn tráo nhìn hắn thì bờ môi hắn đã linh hoạt chiếm sâu vào trong dịu dàng thăm hỏi bên trong cái miệng dễ thương lấy từng ngụm hơi thở của nó khiến đầu óc nó choáng váng muống thoát ra khỏi bờ môi ma quái của hắn nhưng lại bị vòng tay cứng rắn của hắn ôm chặt rất lâu sau mới chịu buông tha cho cái môi sưng lên vì bị hắn hành hạ bên phải môi cả 2 đầu có vết máu đọng lại..
-Thực ra anh rất rất y..._Hắn đang tính nói gì đó nhưng chưa nói hết câu đã nằm đè lên nó ngủ còn nó thì vẫn đơ người nhìn hắn không chớp mắt khẽ đưa tay lên xoa nhẹ bờ môi rồi lại giật mình để xuống đở hắn đứng dậy lảo đảo đi về....