• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn uống xong xuôi, mọi người chia nhau ra đi săn, vì là bài thi độc lập nên mọi người chỉ có thể tự tìm cách săn bắt của riêng mình. Arina đi xung quanh cũng chỉ săn được vài con thú cấp bậc thấp đá quý màu xanh, có lẽ do là ở sát vìa rừng nên không có thú nào bậc cao hơn, cô đi sâu vào thêm một đoạn nữa đúng như dự đoán vừa vào đã gặp ngay linh vật hệ thú cấp bậc đá quý vàng ngang với cấp bập của cô, là con thú mặt cáo nhưng mình là nai. Nó nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng hận không thể vồ lấy cô mà cắn nuốt ngay lập tức. Không để nó chờ lâu, cô biến ra cung bắn về phía nó, phản xạ của nó rất nhanh nên tránh được vài mũi tên cô bắn ra nhưng vẫn bị trúng một mũi tên vào chân, nó như phát điên gào thét trong đêm tối bất chấp lao về phía cô. Cô nhanh chóng né, nhưng vừa bước được một bước đầu cô cảm thấy choáng váng xung quanh bắt đầu bị méo mó đủ dạng nhìn con thú đang càng ngày càng gần mình hơn. Cô lắc đầu cố gắng tỉnh táo để né đòn tấn công của con thú nhưng khi nhìn lại lần nữa thứ cô nhìn thấy không phải một màn đêm màu đen mà là màu đỏ máu, cô có chút hốt hoảng, tuy nhiên mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, cô còn cảm thấy tầm nhìn của mình rộng hơn và phản xạ cũng nhanh hơn. Cô khẽ động người liền tránh được đòn tấn công của nó, trong đầu cô hiện tại chỉ có một ý định duy nhất đó chính là giết con thú ngay trước mắt. Cô thu hồi lại cung tên biến ra hai thanh đao màu đỏ đen nhanh như tia chớp lao về phía nó chỉ bằng hai nhát đao con thú bị xé ra thành nhiều mảnh máu bắn tung tóe dính lên cả người cô. Đưa tay lau đi vết máu trên mặt mà ghét bỏ, lúc này tai cô trở nên thính hơn cô nghe được giọng nói của Charli và Kiteran đang ngày càng gần hơn. Cô quay người đi nhanh vào trong khu rừng, cô không muốn họ thấy bộ dạng của cô hiện tại vì đó là bí mật.

Đi một lúc thì thấy có bờ suối, cô lại gần để rửa mặt và lau đi vết máu dính trên quần áo, may là đồ màu đen nên lát về sẽ không ai phát hiện. Nhìn xuống dòng suối cô có chút hoảng hốt, ánh trắng chiếu xuống sáng một góc suối phản chiếu hình ảnh cô dưới dòng nước, thứ cô nhìn rõ nhất chính là đôi mắt màu đỏ máu của mình. Là độc yểm phát tác nhưng theo đúng như những gì cô và mẹ Mes nói thì đáng nhẽ cô phải mất đi ý thức và hành động như một con quỷ khát máu cho đến khi bầu trời đêm biến mất. Nhưng cô bây giờ lại có ý thức, cô nhớ toàn bộ những gì bản thân làm và mọi hành động đều là do cô điều khiển. Có lẽ phải về hỏi lại mẹ Mes, nhưng đôi mắt màu đỏ không biết bao giờ mới biến mất, chẳng lẽ phải đợi tới khi trời sáng, như thế mọi người sẽ lo lắng cho cô mất. Nhắm mắt lại với suy nghĩ muốn đôi mắt mau chóng trở về lại trạng thái bình thương. Cô thở dài nhìn xuống dòng nước suối tĩnh lặng, cô lại lần nữa ngạc nhiên nhìn mình trong nước, thế mà đôi mắt đỏ đã biến mất thay vào đó là đôi mắt bình thường của cô. Rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Cô có thể điều chỉnh màu mắt của mình? Và khi sở hữu đôi mắt màu đó cô không những không mất đi ý thức mà còn thuộc cấp bậc đá quý đỏ? À không cô cũng không rõ cấp bậc đó nữa nó có màu đỏ đen. Đang mải mê sắp xếp lại mọi thứ thì có giọng nói đằng sau lưng cô vang lên:

- Arina!

Cô quay lại nhìn, là anh, cô mỉm cười đáp:

- Renol, sao anh tìm được đến đây vậy?

Renol lại gần đỡ cô đứng dậy đáp:

- Mọi người đang tìm em ở vìa rừng nhưng không thấy, anh đã nghĩ em đi vào trong đây.

Cô gật đầu nói:

- Cũng đúng, cả anh và em từng vào đây một lần rồi mà.

Cô và anh ngồi cạnh bờ suối, cả hai cùng ngước lên nhìn bầu trời. Anh nhìn cô dịu dàng nói:

- Arina! Lần đó tại khu đầm lầy anh đã rất sợ!

Cô quay ra nhìn anh ái ngại nói:

- Xin lỗi, là tại em đã dọa anh rồi. Em biết khi biết em là người đã đâm anh chắc anh hốt hoảng lắm. Sẽ không có lần sau đâu.

Renol đưa tay lên xoa đầu cô nói:

- Không! Là khi nhìn thấy em vết thương đầy mình rồi ngất đi trong đau đớn, anh đã rất sợ, anh sợ không thể gặp được em nữa.

Arina nhìn anh mà ngơ ngác vài giây, trong lòng có cảm xúc hạnh phúc khó tả. Là anh đang lo cho cô, sợ không gặp được cô nữa:

- Cảm ơn vì đã lo lắng cho em. Nhưng giờ em vẫn đứng trước mặt anh mà.

Renol nhìn sâu vào đôi mắt cô thì thào nói:

- Nếu như anh mạnh thì đã không để em bị thương như vậy. Cảm ơn em chịu làm bạn với một người vô dụng như anh.

Nghe anh nói vậy, cô vội vàng đưa tay áp vào má anh để anh nhìn thẳng vào mình:

- Renol! Anh vẫn đang nỗ lực để mạnh lên mà, còn nữa anh không vô dụng, anh hiểu biết rất nhiều chỉ là do hoàn cảnh khiến anh gặp nhiều khó khăn trong việc tập luyện mà thôi. Nhưng từ giờ có em ở cạnh anh rồi, chúng ta cũng nhau cô gắng để trở nên mạnh hơn nhé.

Renol nở nụ cười tươi, cô như thấy ánh mặt trời giữa màn đêm tối. Anh nhẹ nhàng nói:

- Anh có thể ôm em không?

Cô không do dự gật đầu đồng ý, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, một cái ôm dịu dàng khiến cô cảm thấy ấm áp. Cô rung động thật rồi, rung động kể từ khi anh giúp cô trốn sự truy đuổi của Kiteran, từ lúc anh không ngại xả thân mình đỡ hộ cô một thanh đao, từ lúc cô đâm anh một nhát nhưng anh không một lời oán trách mà một mực vẫn lo lắng an ủi cô. Nhưng người cô chợt cứng lại, cô không biết cảm xúc của anh đối với mình là gì? Là biết ơn vì mình từng cứu anh khỏi kẻ bắt nạt hay thực sự thích cô? Cô đẩy anh ra cúi đầu xuống không nói gì. Anh cũng hơi bất ngờ khi bị cô đẩy ra, anh khẽ cười nói:

- Cảm ơn em vì đã chịu nói chuyện và làm bạn với anh. Từ khi có em bên cạnh anh mới thấy mặt trời thật ấm áp.

Nghe anh nói vậy cô lại chắc chắn về sau rằng anh cũng thích mình. Nhưng nếu giờ cô nói ra trước thì cũng không được, cô muốn anh thổ lộ với mình trước. Không biết trong hoàn cảnh này anh có thổ lộ cảm xúc mình ra không. Trong lòng cô đang có biết bao sự mong đợi. Thì đúng lúc này hai giọng nói từ đâu xen vào:

- Arina! Hai người ngồi đây sao! Có biết tụi mình tìm lo muốn chết luôn.

Arina ngại ngùng đứng dậy chạy lại chỗ hai người họ nói:

- À.. Mình săn một lúc mệt quá nên lại đây ngồi nghỉ ngơi thôi.

Charli thở dài nói:

- Thôi nào! Về lều thôi tớ buồn ngủ lắm rồi.

Arina quay ra nhìn anh sau đó quay lại cùng Charli đi trước, Kiteran và anh tản bộ phía sau. Cậu quay ra hỏi anh:

- Nhìn Arina có vẻ lạ, hai người có chuyện gì sao.

Anh quay ra nhìn cậu cười và nói:

- Chuyện này cũng không liên quan đến cậu thì phải.

Nói xong anh đi trước, cậu khó hiểu nhìn bóng dáng anh. Tên Renol này cậu cảm giác có gì đó rất bí ẩn. Cấp bậc đa quý đen sao, cậu cảm thấy rất khác biệt so với những người cùng giai cấp. Là vì điều này nên Arina mới để ý sao.

Sáng hôm sau do ai cũng mệt nên ngủ tới khi mặt trời lên đỉnh mới dậy, tất cả quay lại khu cánh đồng tìm hiểu về đặc tính của một vài loại linh vật hệ thực vật sau đó mới trở về trường. Trước khi trở về kí túc xá, Arina quay ra nhìn anh do dự nói:

- Thời gian ba ngày tới khi thi có thể chúng ta sẽ không gặp được nhau. Vì vậy chúc anh thi tốt.

Renol cười nói:

- Cảm ơn! Em cũng vậy!

Cả hai im lặng một hồi, cô ngại ngùng lên tiếng:

- Vậy.. em vào đây. Tạm biệt!

Anh gật đầu đáp:

- Tạm biệt!

Anh dứt lời cô liền nhanh chân chạy vào kí túc xá. Sau đêm hôm qua cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khó tả, nên lấy cớ luyện tập thi mấy ngày nay để không gặp anh. Cô cần thời gian để bình tĩnh lại. Nhìn cô chạy vào kí túc xá mà không quay lại nhìn anh lần nào, anh bật cười một tiếng sau đó cũng quay đi.

* * *

Cuối cùng kì thi mệt mỏi cũng trôi qua, Charli vừa bước ra khỏi phòng thi liền than với cô ngay:

- Tớ mệt chết mất Arina, cuối cùng kì thi cũng trôi qua, giờ các buổi học trong tuần cũng giảm đi rồi, chúng ta có thời gian nghỉ ngơi vào buổi sáng và buổi chiều rồi.

Arina mệt mỏi đáp:

- Tại sao lại học vào buổi tối chứ!

Charli thần bí nói:

- Hầu như trước các kì nghỉ đông, chúng ta đều có kì học vào buổi tối, đa số là thực hành tại các khu rừng gần trường thôi. Miễn không phải học lý thuyết là tốt rồi.

Arina nhìn Charli vui vẻ mà mắt sáng bừng lên lắc đầu nói:

- Thôi đành chịu vậy, dù tiết học ít đi nhưng cũng phải đến cuối tuần mới được về nhà.

Charli bĩu môi nói:

- Cậu nhớ nhà đến thế à. Thôi chúng ta đi ăn gì đi, tớ đói rồi.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, xong xuôi bừa ăn trưa. Cô về phòng nghỉ ngơi, nhìn lịch để đầu giường có mới nhớ, tối nay là ngày trăng tròn cô sẽ liên lạc với mẹ Mes để nhờ mẹ giải đáp thắc mắc của mình.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, cô lấy cớ muốn đi dạo một mình nên để Charli đi ăn tối trước. Đến vườn hoa Dunkelrote Rose, nơi đây không có người qua lại thích hợp để liên hệ. Cô ngồi một lúc đợi cho trăng lên cao nhất sau đó đưa vòng tay ra giỏ một giọt máu của mình lên trên, một lúc sau giọng của mẹ Mes vang lên:

- Rosabella lâu rồi không gặp con, con vẫn khỏe chứ?

Cô mỉm cười đáp:

- Con vẫn khỏe, còn mẹ?

Giọng Mes bên kia đáp lại:

- Mẹ khỏe! Một tuần nữa là đến đêm không trăng, còn chuẩn bị mọi thứ kĩ càng chưa?

Arina đáp:

- Con chuẩn bị rồi. Đúng rồi mẹ, mấy hôm trước yểm độc lại phát tác lúc con đang đi săn vào buổi tối.

Mes hốt hoảng nói:

- Vậy sao! Vậy con có làm sao không? Có bị thương không?

Arina mủi lòng nói:

- Con không sao. Đêm đó mắt côn biến thành màu đỏ, còn nhìn rõ được mọi thứ xung quanh hơn, tai nghe cũng thính hơn, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều nhưng con vẫn giữ được ý thức, vẫn hành động theo ý con muốn, đã vậy con còn có thể điều khiển màu mắt của mình trở lại bình thường. Điều này rất kì lạ.

Mes ngạc nhiên nói:

- Sao có thể, đó là giai đoạn bộc phát, dấu hiệu cho thấy con sắp mất đi xúc giác. Nhưng không thể nào xảy ra nhanh như vậy được, độc vừa phát tác được có vài tháng.

Arina bàng hoàng, không tin vào những gì mẹ Mes nói, cô cứ tưởng đó là tin vui khi mình không bị mất đi ý thức nhưng sao lại thành ra thế này:

- Mẹ Mes vậy là sao? Tại sao độc lại chuyển giai đoạn nhanh như vậy chứ? Vậy chẳng phải có thể ngày mai hoặc ngày kia thôi con sẽ mất đi xúc giác sau đo sẽ mất đi thị giác lúc nào không hay sao!

Mes lên tiếng an ủi cô:

- Rosabell, con hãy bình tĩnh, nó sẽ không diễn ra nhanh như vậy đâu. Trong thời gian đợi đến lúc không trăng và thực hiện nghĩ lễ, cùng lắm nếu trường hợp xấu nhất con chỉ mất đi xúc giác. Sau khi biết đó là ai, ta sẽ nhanh chóng giúp con lấy được máu tim từ hắn để giúp còn giải độc. Vì vậy hãy giữ bình tĩnh, được chứ!

Arina thở một hơi dài, lấy lại bình tĩnh nói:

- Mẹ Mes đừng lo cho con, con sẽ chấp nhận và đối mặt với mọi chuyện, dù nó có tồi tệ hơn thế nữa. Chỉ là con có chút bàng hoàng khi độc phát tác nhanh hơn so với những gì chúng ta nghĩ.

Mes an tâm nói:

- Được rồi, hãy giữ bình tĩnh dù có chuyện gì xảy ra nhé Rosabell, ta sẽ luôn bên con.

Arina ấm áp nói:

- Con cảm ơn mẹ! Con..

Cô còn chưa kịp nói dứt câu thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Arina? Là em sao?

Là Renol, anh xuất hiện ở đây lúc nào, cô có chút chột dạ ngắt kết nối giữa cô và mẹ Mes sau đó dò hỏi anh:

- Renol! Anh ở đây từ lúc nào thế?

Renol lại gần ngồi xuống bên cạnh cô đáp:

- Anh có gặp bạn em ở nhà ăn lại không thấy em đi cùng nên có hỏi, thì cô ấy bảo em đi dạo. Anh đoán là em sẽ ra đây ngồi, nên anh vừa đến thì gọi em đấy.

Arina mỉm cười không đáp, mấy ngày không gặp anh, cảm xúc của cô đã được điều chỉnh tốt hơn, nhưng đúng là mấy ngày không gặp cô có chút nhớ anh:

- Anh thi ổn chứ!

Anh gật đầu nói:

- Ổn. Cảm ơn em đã giúp anh luyện tập.

Cô mỉm cười đáp:

- Là do chúng ta đều cùng nhau nỗ lực.

Im lặng một hồi anh nhẹ nhàng nói:

- Arina! Mấy ngày không gặp em cảm giác thời gian trôi qua rất lâu.

Nghe anh nói vậy cô quay ra nhìn anh, cô cũng muốn nói rằng cô nhớ anh. Nhưng lại không dám nói ra. Cô gật đầu đáp:

- Đúng là thời gian mấy ngày nay trôi qua lâu thật.

Nói đến đây, cả hai rơi vào khoảng không im lặng, ai cũng đang có suy nghĩ của riêng mình. Im lặng ngồi đó bên cạnh nhau, không cần nói gì cả chỉ cần cảm nhận được rằng đối phương đang ở ngay bên cạnh mình, mọi cảnh vật đêm nay thật đẹp và khác biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang