- A! A! A! Ba mẹ ơi! Anh trai ơi!
Nghe thấy tiếng la của cô bọn họ xông vào phòng thấy cô mắt mở to tay chỉ vào gương lắp bắp:
- Chuyện.. gì vậy? Ai đây? Đừng bảo hôm qua bị khách chê nhiều quá ba mẹ tức liền chuốc thuốc mê con rồi đem con đi phẫu thuật thẩm mĩ nha!
Ba cô cảm thấy bất lực trước cô con gái có trí tưởng tượng phong phú này, lên tiếng giải thích:
- Con nghĩ linh tinh gì vậy. Chuyện đêm hôm qua xảy ra con không nhớ gì sao?
Cô nghi ngờ nhìn họ, đêm qua có chuyện gì xảy ra chứ. Chẳng phải tan tiệc xong cô liền về phòng rồi ngủ một mạch đến sáng sao:
- Có chuyện gì xảy ra sao? Con không nhớ gì cả.
Mẹ cô định nói gì đó anh trai cô liền cắt ngang:
- Chuyện này nói ra em cũng không hiểu đâu. Tóm lại đây mới là ngoài hình thật của em, trước đó vì muốn bảo vệ em khỏi con mắt của giới thượng lưu nên mới cố tình cho em uống một loại thuốc biến đổi cơ thể. Giờ đủ tuổi rồi thì thuốc hết tác dụng nên em trở lại bình thường thôi. Em cũng biết đấy gia tộc mình luôn thừa hưởng gen cao quý bị các dòng tộc khác nhòm ngó, mà gia tộc mình cũng không đủ mạnh để phản kháng nên chỉ còn cách này thôi. Dù sao em cũng là tiểu thư duy nhất của gia tộc mà.
Cô cảm thấy lời anh nói cũng có lý, dù sao ở gia tộc, cô luôn được yêu quý dù ngoại hình không đẹp. Giờ thì cô hiểu rồi. Bảo sao gia tộc ai cũng có nhan sắc sao mình cô lại khác biệt vậy chứ. Cô ngập ngừng hỏi:
- Vậy giờ con có cần che giấu nữa không?
Mẹ cô đáp:
- Tạm thời con hãy che giấu đi, còn nữa, hứa với mẹ tuyệt đối không được tháo dây truyền trên cổ xuống.
Cô mặc dù còn thắc mắc, nhưng sắp muộn giờ học rồi nên nhanh chóng bảo mọi người ra ngoài. Ra khỏi phòng mẹ cô lập tức hỏi anh trai cô:
- Martser, tại sao phải nó dối em con chứ, nó cũng lớn rồi, nên để nó biết mà đề phòng sẽ tốt hơn là không biết gì cả.
Ba cô cũng gật đầu đồng tình. Anh cô lắc đầu phản bác:
- Chưa đến lúc thích hợp để nói. Hiện tại cứ che giấu em ấy đã, con sợ em ấy biết rồi thì sẽ càng dễ bị lộ. Chúng ta đã che giấu và bảo vệ em ấy bao lâu nay, chúng ta nên làm vậy đến cùng.
Trong lòng họ đều biết sóng gió hiện tại mới bắt đầu, có nhiều dự cảm không lành cho tương lai.
* * *
Cô hôm nay chính thức dọn đến kí túc xá của trường để ở, may rằng được Alent đưa đến tận phòng chứ không để mình cô đi qua rừng cây này thì cô không dám đi luôn. Kí túc xá mỗi người một phòng khá rộng rãi, tầng một là khu ăn uống mua sắm. Cô ở tầng 3, phòng bên cạnh cô là phòng của Charli. Căn phòng cách âm khá tốt, cô cứ nghĩ sau rừng rậm kia sẽ là một khu kí túc xá tồi tàn ai ngờ khang trang đến vậy. Và điều đặc biệt là tuy các lớp học của các giai cấp tách biệt nhau nhưng kí túc xá lại tập trung cùng một khu. Chỉ cần ra ngoài đi dạo có thể vô tình gặp các giai cấp bậc khác nhau. Chiều nay không có tiết cô ngồi gần bệ cửa sổ mân mê sợi dây chuyền trên cổ. Sợi dây truyền mảnh khảnh sáng lấp lánh, mặt dây chuyền là hình giọt máu đỏ tươi có chút đặc biệt nhưng không biết tại sao mẹ lại dặn cô không được tháo nó. Cô chắc chắn còn có chuyện gì đó liên quan đến mình mà họ giấu không cho cô biết, cô sẽ từ từ tìm hiểu. Trời về xế chiều, cô cảm thấy trong phòng lâu cũng hơi ngột ngạt nên quyết định ra ngoài đi dạo. Vào nhà tắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước gương, cô cảm thán:
- Thật xinh đẹp, đây là mặt của mình sao, không thể tin nổi mà.
Cô lấy đồ trang điểm ra chỉnh trang cho mình giống vẻ mặt trước đây. Nhưng dáng người, nước da này cô không che giấu được nên cũng đành kệ, dù sao chả ai để ý, quan tâm đến cô. Bước xuống sân, cô đi dạo một vòng thế nào mà đi bộ hẳn ra rừng cây rồi. Cô đứng im một chỗ:
- Gì vậy, thế nào lại lạc ra rừng cây đáng sợ này rồi. Phải nhanh chóng quay lại thôi.
Cô loay hoay tìm đường ra, từ đằng xa phát ra tiếng động. Như tiếng có người đang đánh nhau, cô tò mò đi lại gần thì thấy một nhóm học viên nam đang không ngừng đá lên người một học viên nam nằm dưới mặt đất:
- Đây là hậu quả của việc dám động vào bọn tao.
Cô nhìn đai trên tay áo của bọn họ:
- Là đai đỏ, còn của học viên nam kia là đai đen. Gì vậy, cậy mình mạnh rồi bắt nạt kẻ yếu? Đã vậy lại còn là yếu nhất nữa, bọn họ đúng là đáng khinh mà.
Đợi nhóm học viên kia rời đi, cô chạy ra chỗ nam học viên kia đang nằm, cả người anh ta toàn máu, hơi thở cũng yếu, khuôn mặt bị máu và tóc che lại khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta. Cô đỡ anh ta dậy hỏi thăm:
- Này! Anh không sao chứ! Này! Đừng bất tỉnh nha! Tôi đưa anh đi lên phòng y tế.
Học viên nam từ từ mở mắt nhìn cô lên tiếng từ chối:
- Không cần!
Sau đó anh đẩy cô ra muốn tự mình đứng lên. Cô khó chịu, cô có lòng tốt mà anh ta lại có thái độ như vậy sao. Giúp người thì giúp cho chót. Cô mặc kệ, tiến lại gần đỡ học viên nam đó đứng dậy:
- Anh có thể nào yên phận chút không! Bị thương thì bớt kiêu căng đi. Thật là..
Học viên nam đó lần nữa đẩy cô ra rồi ngã xuống đất, lạnh lùng lên tiếng:
- Không liên quan đến cô!
Ơ hay cái người này, đã thế cô cứ giúp đấy làm gì được cô. Cô lại gần đỡ anh ta lên:
- Con người tôi vốn tốt bụng, thấy người bị thương là phải giúp, không giúp không được cơ. Vì vậy ngoan ngoãn mà nhận sự giúp đỡ này đi.
Nói xong liền đỡ anh ta dậy, anh cũng cảm thấy thua trước cô gái này nên để cô giúp:
- Vậy cô đỡ tôi ra chỗ gốc cây kia đi, tôi không muốn lên phòng y tế.
Thấy anh ta đã nghe lời mình cô vui vẻ đáp ứng. Đỡ anh ta lại gần gốc cây, cô tiện tay xé một góc áo của mình lau máu cho anh ta:
- Không có khăn, dùng tạm cái này. Anh đụng chạm gì đến họ mà bị đánh vậy?
Anh nhắm mắt từ tốn nói:
- Cô vào trường cũng phải biết chứ, chỉ cần là những người yếu kém như giai cấp đen và xanh đụng mặt để họ nhìn thấy họ chướng mắt họ đánh thôi.
Cô giật giật môi:
- Đúng là không thể hiểu nổi mà.
Anh nhìn cô không khỏi bật cười, thầm nghĩ: 'Cô ấy có nhiều biểu cảm thật":
- Cô tên gì?
Nghe anh hỏi cô giật mình lên tiếng trêu đùa:
- Tôi tên Arina, không cần phải báo ơn tôi đâu, tôi tùy tiện giúp mà thôi.
Anh chỉ cười không nói gì, thấy vậy cô nói tiếp:
- Tôi nói tên của mình rồi đó, theo phép lịch sự thì anh cũng nên cho tôi biết anh tên là gì chứ.
Trong mắt anh lộ ra vẻ sững sờ có chút mù mịt:
- Tên của tôi sao?
Cô nhíu mày khó hiểu:
- Đúng rồi, chỉ là tên thôi mà. Có vấn đề gì à?
Anh khẽ cười lắc đầu:
- Không, tên tôi là Renolfer.
Sau khi biết được tên anh cô đứng dậy nói:
- Được rồi, Renolfer! Tên hơi dài tôi có thể gọi ngắn gọn là Renol được chứ! Vậy đi, cũng muộn rồi tôi về đây. Chào anh, Renol!
Nói xong cô cười thật tươi vãy tay chào anh rồi quay đầu trở về kí túc xá. Cô đi được một lúc rồi, anh vẫn ngồi đó ngẩn ngơ nhìn theo hướng cô đi lẩm bẩm trong miệng:
- Renol! Renol à! Thật tuyệt!
Bỗng một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng anh, bóng đen đó cúi đầu cung kính chào anh:
- Thưa chủ nhân! Người có sao không ạ? Thần đến trễ! Xin người thứ tội.
Mặt anh giờ trở nên lạnh lẽo không còn độ ấm áp như vừa nãy, giọng nói đầy vẻ chết chóc:
- Không sao! Đem chúng đi chặt rời hết tứ tri rồi thả vào đầm sói.
Bóng đen cung kính tuân lệnh:
- Vâng!
Anh nhoẻn miệng lên cười thích thú, đôi mắt màu đen giờ thay bằng đôi mắt màu máu đỏ sẫm, trên người những vết thương trước đó đều biến mất như chưa từng xuất hiện trên người anh:
- À, nhớ gửi mắt và cái đầu của chúng về cho gia tộc chúng.
Tên đó không khỏi rùng mình:
- Vâng. Nhiệm vụ ở đây đã hoàn thành. Người có trở về không ạ?
Anh mân mê tấm vải mà cô xé để lau vết thương cho anh, nở nụ cười tà mị khó đoán:
- Không vội, ta còn có việc cần làm, Turis! Tìm hiểu thông tin cho ta về cô gái tên Arina thuộc đai xanh! Hãy đưa thông tin sớm nhất có thể.
Bóng đen đó là Turis cận vệ trung thành của Renolfer. Anh ta kính cẩn đáp:
- Vâng! Chủ nhân!
Sau đó, Turis rời đi, anh ta thầm cảm thương cho cô gái xấu số nào đó bị chủ nhân của anh ta nhìn trúng. Những cô gái mà được chủ nhân nhìn trúng trước đây chỉ sau vài tháng đều có kết cục rất thảm, không chết do bị lấy cạn kiệt máu nuôi thú cưng của chủ nhân thì cũng do bị chủ nhân chán ghét mà vứt xuống đầm sói.
* * *Renolfer là ai vẫn còn là con số bí ẩn! Điều gì sẽ xảy ra với Arina..