Thế nên khi nhìn thấy cà chua do ba tự trồng, tôi vô cùng xúc động. Lúc ấy ba tôi rất hoảng, vỗ đầu khuyên tôi: “Nha đầu, chỉ là mấy trái cà chua thôi mà, phải biết giữ gìn khí tiết chứ?” [khí tiết có vẻ to tát quá =.=]
Hôm nay tôi cầm tay trái miếng dưa vàng, tay phải là cà chua, khoái trá ngồi ăn, vừa ăn vừa đoán xem hôm nay thằng cha Chung Nguyên này lại muốn giở trò yêu quái gì. Ăn xong cơm trưa đã đi ra ngoài, bây giờ là chạng vạng rồi, còn chưa về nha. Tôi hỏi hắn đi làm gì, hắn cứ thần thần bí bí nói, đến lúc đó em sẽ biết, làm như đi làm công tác mật không bằng.
Tuy rằng rất khinh bỉ cái sự lén lút của hắn, nhưng một ngày không có Chung Nguyên là một ngày không có áp bức, tôi phải trân trọng thời gian này mới được. Thế là tôi treo một cái võng dưới tàng cây ngô đồng, nằm lên đu đưa qua lại, vừa ngắm hoa ngô đồng vừa hưởng thụ dưa vàng và cà chua.
Đột nhiên một bóng người chặn tầm mắt lại.
Trương Húc đang đứng bên cạnh, hơi cúi người nhìn tôi.
Tôi bị cái người đột nhiên xuất hiện này làm cho giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn: “Trương Húc … có việc sao?”
Trong tay Trương Húc cầm một cái giỏ trúc nhỏ, nhìn giống một cô gái đi hái nấm dễ sợ. Anh ấy nhìn tôi, tôi nhìn lại, mặt anh liền đỏ lên, cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: “Sao em không gọi anh là anh Trương Húc nữa?”
Tôi vuốt vuốt mấy cọng tóc, đáp: “Ak, dạo này ta hơi thiếu tôn ti trật tự.” Nếu mà tôi không sửa chắc bị thằng cha kia cười thúi mặt >