Tôi: “…”
Chung Nguyên không đợi tôi nói gì, đột nhiên lao tới hôn phủ lên miệng tôi, miết nhẹ hai môi, sau đó hôn lên tai rồi xuống cổ, mãnh liệt không ngừng.
Tôi bị tấn công tới nỗi mặt nóng lên, nhưng cũng còn giữ được một chút lí trí, cố sức đẩy anh: “Cấm, cấm lộn xộn trước hôn nhân …”
Chung Nguyên phẫn nộ ngẩng đầu, một tay chống bên cạnh người tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc lởm chởm trên trán, hôn lên trán tôi, sau đó nhìn tôi u oán nói: “Chừng nào chúng ta mới kết hôn?”
Tôi đảo mắt, không biết trả lời vấn đề này như thế nào, nói thực là còn chưa có nghĩ tới. Dưới ánh mắt ép cung của Chung Nguyên, tôi do dự một lúc, chần chờ đáp: “Cái này … dù sao cũng phải chờ tốt nghiệp xong đã chứ?”
“Được, tốt nghiệp xong kết hôn ngay, cấm đổi ý.” Chung Nguyên nói xong, đứng dậy xuống giường, cầm cái áo khoác trên ghế lên lục lọi.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, kiếm cái quái gì trong đó thế?
Một lát sau, Chung Nguyên lấy ra một cái hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ, một lần nữa ngồi lên giường. Anh vừa cười vừa mở hộp ra, lấy từ trong đó ra một chiếc nhẫn, nắm lấy tay trái của tôi, đeo nhẫn vào ngón áp úp. Lực chú ý của tôi bị thu hút vào những ngón tay thon dài của anh, tinh thần nhất thời có điểm hoảng hốt.
“Vừa vặn.” Chung Nguyên nói xong, nâng bàn tay tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn.
Đôi môi mềm mại chạm vào tay, lòng tôi bỗng cảm thấy ngọt ngào khó tả.
Chung Nguyên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tôi, trong đôi mắt đen chứa đựng niềm vui. Anh lấy một chiếc nhẫn khác ra đưa cho tôi: “Tới lượt em.”
Mặt tôi đỏ bừng, cầm cái nhẫn kia run run đeo vào tay anh, cái nhẫn này cũng rất đẹp, màu sắc rất sáng, viên đá trên đó lấp lánh, nhìn giống y như kim cương.
Đeo vào rồi, tôi cũng bắt chước Chung Nguyên hôn lên nhẫn một cái.
Chung Nguyên kéo tôi vào lòng, ôm chặt, vừa xoa đầu tôi vừa nói: “Đầu gỗ, em có biết chúng ta … làm vậy có ý nghĩa gì không?”
“Ak” Thật ra tôi không biết, chẳng phải là tặng quà à?
Chung Nguyên nắm tay tôi thật chặt, cười khẽ, thấp giọng nói: “Nghĩa là chúng ta đính hôn.”
Tôi: “…”
Tôi dựa vào lòng anh, nắm tay anh, vừa nghịch ngợm mấy ngón tay vừa bất mãn nói: “Còn chưa có cầu hôn mà?”
Chung Nguyên nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi, âm trầm nói: “Em không muốn sao?”
Tôi gãi gãi đầu, do dự nói: “Cái này … chúng ta … có phải nhanh quá không?”
Chung Nguyên: “Nhanh? Anh hận không thể tìm lấy một cái đinh đóng em vào người anh luôn cho rồi.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên à, anh đúng là người có trí tưởng tượng phong phú >