Chiếc xe dừng lại ở trước cửa cung điện nguy nga tráng lệ, đó là phủ đệ của Bỉ Nặc.
Bỉ Nặc xuống xe trước, đứng chắp tay, sau đó xuống xe tiếp theo chính là Thiên Dịch ôm lấy Thường Cảnh ——
Thường Cảnh từ lần trước sau khi sử dụng chữa trị linh lực, thân thể vẫn chưa khôi phục hẳn, luôn mơ màng có cảm giác muốn ngủ, không có sức lực để nhấc nổi cả cánh tay.
Nép vào trong lòng ngực Thiên Dịch, Thường Cảnh hít thở thật sâu, hiển nhiên lại một lần nữa rơi vào tình trạng ngủ say.
“Hoan nghênh tới cung điện của ta, bầu bạn của ta, đang ở bên trong.” Bỉ Nặc nhìn cửa lớn cung điện trước mặt tinh xảo, vừa nghĩ tới bước vào trong sẽ nhìn thấy người kia ngủ say, sắc mặt khẽ biến động, lộ ra vết nứt ấm áp.
Hắn quay đầu, làm tư thế chủ nhân hoan nghênh khách mời, khóe miệng có chút cong lên.
“Xin theo ta tiến vào.”
Thiên Dịch gương mặt lạnh lùng, đáy mắt lạnh lẽo băng giá, không có bất kỳ ánh sáng, đồng thời cả người đều tỏa ra xa cách ngàn dặm đối với người bên ngoài —— bởi vì thân thể Thường Cảnh, khoảng thời gian này, khiến Thiên Dịch không có cách nào bình tĩnh lại.
Cậu căn bản không biết, sử dụng chữa trị linh lực sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu như sớm biết, cho dù bất luận có làm sao, sẽ không cho Thường Cảnh sử dụng, mặc dù tay cậu bị tổn thương diện tích khá lớn —— thế nhưng năng lực phục hồi của giống đực rất nhanh chóng, cho nên, bị thương như vậy, nhiều nhất cũng chỉ cần thời gian nửa tháng là có thể hồi phục.
Nhân tộc yếu ớt, cậu rõ ràng biết Thường Cảnh là Nhân tộc thế mà dưới tình huống đó lại không nghĩ tới sử dụng chữa trị linh lực có đem lại tác dụng phụ gì hay không……
Đúng, Thiên Dịch đang tự trách mình.
Cậu đang lo lắng, đang sợ hãi!
Đối với lời mời của Bỉ Nặc, Thiên Dịch không có cách nào mỉm cười lễ phép đi đáp lại.
Nói cậu trốn tránh trách nhiệm cũng được, không dám đối mặt cũng được, nói chung, cậu cho rằng tất cả những thứ đầu têu này, đều là do Bỉ Nặc bỗng nhiên xuất hiện mới phát sinh ra chuyện này, nếu không phải vậy, bọn họ vẫn khỏe mạnh ở Bình Thành……
Gắt gao ôm lấy người vào trong ngực, Thiên Dịch đáy mắt đã tiêu tan biến ảo, cuối cùng hóa thành lo âu và sâu sắc tự trách.
Không nghe được đáp lại, Bỉ Nặc cũng không có biểu lộ ra tức giận, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Thiên Dịch ôm Thường Cảnh, lập tức xoay người đi vào cửa lớn.
Thiên Dịch ngừng trong chốc lát, sau đó liền đi theo.
Mà vốn Thanh Ngưu thú đang đứng bên cạnh Bony, cũng chính là Kỵ Hành thú nhìn người khế ước muốn rời khỏi, vội vã lên tiếng xoát độ tồn tại, nếu không những tên Ma tộc vô tri kia sẽ đem nó cùng linh thú cấp thấp bên cạnh giam chung một chỗ, nó tuyệt đối sẽ phát điên.
Nghe được âm thanh Kỵ Hành thú, Thiên Dịch bước chân dừng một chút, sau đó liền không để ý đến trực tiếp rời đi —— bởi vì ở trong lòng của cậu, Kỵ Hành thú là kẻ cầm đầu hại Thường Cảnh hiện tại thỉnh thoảng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.
Bony ngơ ngác nhìn người khế ước làm lơ chính mình hơn nữa cũng không quay đầu lại: “……”
Tiến vào cung điện phía trước, Bỉ Nặc đã sớm giúp bọn họ chuẩn bị gian phòng kỹ càng.
Vào lúc này, Thiên Dịch ôm Thường Cảnh, trực tiếp theo một người đi tới bên trong phòng.
Cẩn thận từng li từng tí một đem người trong ngực đặt lên giường, tay chân nhẹ nhàng, như sợ vật trân quý trong lòng ngực sẽ bị vỡ nát.
Khi đầu Thường Cảnh chạm lên giường, y nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, mở đôi mắt ra. Ngước mắt, liền cùng ánh mắt Thiên Dịch chạm vào nhau, Thường Cảnh thấy rõ ràng, sâu trong đáy mắt đối phương là tự trách cùng lo lắng.
Khóe miệng hơi nâng lên, Thường Cảnh nhẹ giọng an ủi: “Thiên Dịch, anh không có chuyện gì.”
Mỗi một lần tỉnh lại, y đều có thể nhìn thấy Thiên Dịch nhìn thật kỹ vào ánh mắt của y.
Y rất khó chịu.
Thiên Dịch đem trách nhiệm đều đổ hết lên người mình, rất là tự trách, Thường Cảnh minh bạch, nhưng tất cả những thứ này cũng không thể trách Thiên Dịch, đương nhiên cũng không thể trách bất luận kẻ nào.
Đối với y mà nói, yêu cầu khiêu chiến khó khăn càng nhiều, thì y sẽ không từ bỏ, thế nhưng y không hi vọng mỗi lần sử dụng linh lực qua đi, sẽ thấy Thiên Dịch ánh mắt lo lắng tự trách.
Mà y hiện tại, chỉ mới sử dụng linh lực một lần, nếu số lần nhiều hơn, y không dám tưởng tượng, Thiên Dịch sẽ như thế nào.
Ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy lọn tóc mềm mại của Thường Cảnh, Thiên Dịch đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm người đang nửa dựa vào lòng ngực chính mình, nghe lời y nói xong, ánh mắt chớp chớp, môi rất quật cường mân lên.
“Nhưng mà, Tiểu Cảnh vẫn luôn ngủ.” Khuôn mặt dễ nhìn biểu tình rất nghiêm túc.
“Thế nhưng, thân thể anh đã rất tốt rồi, chỉ là muốn ngủ một chút thôi.” Cười gượng, Thường Cảnh véo lên gò má Thiên Dịch.
Từ sau lần sáng sớm ở khách điếm hôn môi kia, hai người bọn họ tiếp xúc càng ngày càng tự nhiên, Thiên Dịch cũng không còn như trước kia, chỉ cần chạm vào được Thường Cảnh, sẽ mặt đỏ tim đập. Tuy rằng vẫn thẹn thùng như thế, thế nhưng đã có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi.
“Tiểu Cảnh, chúng ta rời đi nơi này thôi.” Nắm chặt lấy tay đang véo gò má mình, Thiên Dịch cúi đầu nói.
Như đã sớm biết ý nghĩ của Thiên Dịch, Thường Cảnh lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Không được, Thiên Dịch, chúng ta đã đáp ứng phải giúp Bỉ Nặc trị liệu bầu bạn hắn.”
“Thân thể em căn bản không chịu nổi gánh nặng bị phản phệ sau khi sử dụng chữa trị linh lực.” Nhíu mày, Thiên Dịch đem người gắt gao ôm vào trong lòng ngực, thanh âm trở nên trầm thấp, thế nhưng lại lộ ra sự sợ hãi cùng lo lắng, “Nếu là, nếu Tiểu Cảnh lại một lần nữa ngất đi đến nửa tháng hoặc có thể lâu hơn mới tỉnh lại, như vậy ta nhất định sẽ điên lên mất.”
Thường Cảnh nghe Thiên Dịch kể ra sau khi nhìn thấy y té xỉu liền sợ hãi lo lắng đến dường nào, y không có trả lời. Đợi đến khi Thiên Dịch nói xong, y mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Tinh Linh trước mặt, nói: “Chẳng lẽ, chúng ta phải thất tín bội nghĩa sao?”
“Tiểu Cảnh vẫn là quan trọng hơn!” Mím môi thật chặt, Thiên Dịch chăm chú trả lời.
Trong đáy mắt của cậu, không có bất cứ sự vật gì có thể so với người ở trong ngực trọng yếu hơn.
—— người là do cậu mua trở về, chuyện này cuối cùng đã quyết định!
……
Nhìn người trên giường vẫn còn ngủ say, Bỉ Nặc vẻ mặt vốn dĩ không có biểu tình gì trong nháy mắt trở nên vô cùng dịu dàng, hắn ngồi xổm xuống đầu giường, ngón tay thon dài trắng nõn, từng điểm từng điểm miêu tả dáng hình người đang say ngủ trên giường.
Người nằm ở trên giường dung nhan cũng không xuất sắc cho lắm, ngũ quan bình thường tổ hợp lại với nhau nhiều nhất chỉ được xem như là thanh tú mà thôi, thế nhưng cho dù nhắm mắt rơi vào trạng thái ngủ say, khóe miệng cũng nâng lên ý cười nhàn nhạt, người bên ngoài có thể từ trên người y cảm giác được ôn hòa ấm áp như ánh mặt trời, khiến lòng người trong nháy mắt trở nên rất bình tĩnh.
Phác họa dung nhan người nằm trên giường, Bỉ Nặc nhếch miệng phạm vi càng lúc càng lớn, đáy mắt ấm áp càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng, những điều này đều hóa thành một hơi thở dài: “Jojo, ta đã trở về……”
Cúi đầu xuống, Bỉ Nặc nhẹ nhàng ở trên trán người nằm trên giường, hạ xuống nụ hôn ôn nhu, rất nhẹ nhàng……
“Jojo, ta đã tìm được người giúp em tỉnh lại, tuy rằng linh lực chữa trị của cậu ta vừa mới thức tỉnh, thế nhưng, vẫn là tia hi vọng rất lớn có phải không…… Jojo, ta rất nhớ em, thật đó, rất nhớ em……” Bỉ Nặc nắm tay người trên giường, trong miệng lẩm bẩm nói chuyện, thật nhẹ, giống như tình nhân đang nỉ non.
Nếu như bỏ qua việc người nằm trên giường nhắm mắt hơn nữa cũng không nhúc nhích chỉ còn tim đập từng nhịp, cái hình ảnh này, tuyệt đối sẽ rất ấm áp.
“Y cùng em nắm giữ thể chất đặc biệt, cậu ấy là giống cái của một tên Tinh Linh, y lại rất hiền lành. Nếu như em thấy được cậu ấy, nhất định sẽ rất yêu thích y……”
Bỉ Nặc vẻ mặt quá ôn nhu, hắn nhìn kỹ người trên giường, tiếp tục nói: “Jojo, chờ em tỉnh lại, ta liền dẫn em đi bên ngoài du ngoạn có được không, chúng ta sẽ đi phương đông đến vương quốc Tinh Linh, cũng có thể đi phương bắc là nơi rất lạnh giá, còn có thể đi bất kỳ địa phương nào mà em muốn, trước đây không phải em luôn ồn ào đòi đi xem Dục Hỏa Phượng Hoàng hay sao? Chờ em tỉnh lại, chúng ta liền đến xem có được hay không……”
Nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, Bỉ Nặc mới đứng lên, đưa tay rút đi y phục của chính mình, sau đó vén chăn bò lên giường, một lần nữa đắp chăn thật kỹ, hắn đem người đang ngủ say gắt gao ôm vào trong lòng ngực, đem đầu của mình chôn vào trong cổ người kia, ngửi được mùi vị quen thuộc, chậm rãi ngủ thiếp đi.
……
“Thiên Dịch, hiện tại anh không còn cảm giác khốn đốn như trước kia nữa.” Thường Cảnh từ trong lòng ngực Thiên Dịch bò ra, nâng lên cánh tay của mình, muốn biểu diễn sức mạnh của mình chứng minh mình hiện tại thân thể đã tốt lên.
“Tiểu Cảnh……” Ánh mắt phức tạp nhìn người ngồi ngay trước mặt mình cực lực che giấu biểu hiện của mình vẫn còn mệt mỏi, Thiên Dịch run run môi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
“Tiểu Cảnh, nếu có thể, ta thật sự muốn đem em giấu đi.” Cậu nhìn chăm chú vào hai mắt người ngồi trước mặt mình, từng câu từng chữ nói: “Hiện tại ta hối hận, rất hối hận, không nên đem em mang ra ngoài.”
Nếu như bọn họ còn ở trong thôn Tinh Linh, như vậy sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy, Tiểu Cảnh của cậu vẫn là một Nhân tộc bình thường, chỉ là vợ duy nhất của một mình cậu, không có linh lực chữa trị, cũng không có Ma tộc.
Thường Cảnh nghe xong, nghiêng đầu cười, nói: “Nhưng nếu như vậy linh lực Thiên Dịch sẽ không có cách nào tăng cao được.”
“Thế thì vẫn cứ như trước đi, ta mỗi ngày lên núi là được rồi.” Cậu quật cường nhìn Thường Cảnh, trong ánh mắt ánh lên chút mê man, “Hơn nữa, ta căn bản không biết sau này, còn có thể làm cái gì.”
“Sẽ không đâu, Thiên Dịch đã làm rất tốt rồi.” Sờ lên hai lỗ tai nhọn hoắt của Thiên Dịch, Thường Cảnh âm thanh thật ôn nhu, “Trước không phải đột phá chính mình rồi sao, bắt đầu có thể sử dụng sức mạnh tự nhiên đến từ Tinh Linh?”
Mới bắt đầu Tinh Linh là do Thế Giới Chi Thụ sinh ra, Thế Giới Chi Thụ giao cho bọn họ sức mạnh tự nhiên —— chỉ cần nơi nào đó có thảm thực vật, là có thể triệu hoán dây leo.
—— đó chính là Thế Giới Chi Thụ tặng cho những đứa con của ngài, năng lực đầu tiên của Tinh Linh.