Một đường bụi bặm tung bay, Kỵ Hành thú một đường lao nhanh không kịp thở dốc, bỏ ra không đến nửa canh giờ, đã đến chỗ cần đến —— đó là chỗ cách đây không lâu Thường Cảnh thấy khói bếp bay lên.
Đây là một thôn trang nhỏ rất yên tĩnh, bốn phía đều có cây lúa mạch vàng óng bay trong gió chập chờn như dáng người con gái thướt tha, rất mỹ lệ.
Thường Cảnh cùng Thiên Dịch từ trên người Kỵ Hành thú bước xuống đi tới một căn nhà, gõ cửa.
Gõ rất lâu mới có người đến mở cửa, mở cửa chính là một giống đực Nhân tộc, hắn đầu tiên nhìn thấy Thường Cảnh, mắt sáng rực lên, ánh mắt có chút ngây người.
Nam nhân lộ ra nụ cười quyến rũ nhìn Thường Cảnh, nói: “Giống cái mỹ lệ, cưng có chuyện cần ta giúp đỡ sao?”
Thường Cảnh thấy nụ cười nam nhân cảm thấy sợ hãi lùi về sau một bước, lưng tựa vào trong lòng ngực Thiên Dịch.
Khóe mắt co rút, Thường Cảnh cảm thấy khó mà tin nổi.
Thấy Thường Cảnh không nói gì, nam nhân tiến về phía trước một bước, hắn cười hắc hắc, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên có một bàn tay chặn đường đi, tách ra khoảng cách giữa hắn và Thường Cảnh.
Theo cánh tay nhìn lên, nam nhân lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Thiên Dịch, Nhân tộc bản chất yếu đuối nhu nhược trong nháy mắt nam nhân lùi mười mấy bước, bộ mặt sợ hãi nhìn Thiên Dịch.
“Xin lỗi, ta không biết giống cái này có bầu bạn, ta không có ý tứ mạo phạm.”
“Cút.”
Thiên Dịch mở miệng ra, chỉ thốt một chữ, gương mặt lạnh lùng như băng, ánh mắt có thể đông chết người.
Vì thế, nam nhân nhanh chóng chạy biến ra khỏi nhà.
Thường Cảnh nhìn căn nhà trống rỗng ngay trước mặt, lại nghiêng đầu nhìn nam nhân chạy đi rất xa, “……”
“Nè, Thiên Dịch, chúng ta làm như vậy, coi như trắng trợn cưới đoạt nhà dân rồi?”
“……”
Không còn tâm tình, cho dù gian nhà trống rỗng bọn Thường Cảnh cũng không ngủ lại tại đây, liền xoay người rời đi căn nhà này.
Thôn này không lớn, thế là bọn Thiên Dịch chẳng tốn mấy phút liền nhìn thấy một căn nhà mới.
Lần này, Thiên Dịch kéo Thường Cảnh ra phía sau, chính mình đi tới gõ cửa.
—— vợ mình bị dòm ngó một lần là quá đủ, cậu có thể nhịn được lần thứ nhất nhưng không chắc còn có thể tiếp tục lần nữa hay không.
Rất nhanh, đã có người tới mở cửa. Mở cửa chính là một ông lão đã ngoài năm mươi tuổi, ông chống một cây gậy trúc, híp mắt đánh giá Tinh Linh trẻ tuổi gõ cửa trước mặt, đương nhiên, ông cũng nhìn thấy Thường Cảnh.
“Xin hỏi, các người đến đây có chuyện gì?” Ông lão hỏi.
Thiên Dịch gương mặt băng giá lạnh lẽo không nói chuyện, nên Thường Cảnh từ phía sau Thiên Dịch ló đầu ra, lễ phép nói: “Tụi con có đi ngang qua đây, muốn tá túc một đêm, ông có thể cho tụi con ở lại đây được không?”
“Được, vào đi, ngược lại gian nhà này cũng chỉ có một mình ta ở trong này, nếu tụi con không chê, cứ ở đi.”
“Con cảm ơn ông.”
Bọn Thường Cảnh đương nhiên sẽ không ghét bỏ —— sơn động đã trải qua rồi, nơi nào còn ghét bỏ nữa đây.
Nhà ông lão cũng không lớn lắm, thế nhưng đi vào bên trong mới phát hiện, nhà tuy rằng không lớn thế nhưng vẫn thiết kế được hai căn phòng riêng.
Dẫn bọn Thường Cảnh tới một căn phòng, ông lão nói: “Đây vốn dĩ là nơi ở của con trai ta, thế nhưng ba tháng trước nó đi đến trong thành, không còn quay trở về nữa, các con trước hết cứ ở lại đây đi.”
Thường Cảnh cười híp mắt gật đầu, “Cảm ơn ngài.”
Phất phất tay, ông lão chống gậy xoay người rời khỏi căn phòng, có điều đi chưa tới một nửa, ông như nhớ ra cái gì đó, quay đầu dặn dò bọn Thường Cảnh: “Gần đây buổi tối không yên ổn, các con tốt nhất không nên đi ra khỏi cửa.”
“Dạ, cảm ơn ngài.” Thường Cảnh gật đầu biểu thị y đã hiểu.
Ông lão hài lòng xoay người rời đi, ông lão vừa rời đi, Thường Cảnh liền trực tiếp không có hình tượng hướng về cái giường trước mặt, bò lên giường nằm sấp co vào trong lòng ngực Thiên Dịch —— thần à tha thứ cho y đi, đi ra đường gì chứ, thật sự hiện tại y quá mệt rồi.
Thiên Dịch đáy mắt không có tia gợn sóng tự nhiên toát ra ý cười nhẹ nhàng, tay cậu nắm lên eo vợ mình trong lòng ngực, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, để người trong ngực có thể dựa vào càng thêm thoải mái.
Thường Cảnh hưởng thụ được Thiên Dịch chăm sóc như vậy, thỏa mãn nheo mắt lại.
Ừ, được người khác mọi thời điểm nâng niu chiều chuộng cảm giác quá tốt đi.
Ặc, tuy rằng hai người bọn họ một thành niên bình thường cùng một vị thành niên mà nói, hẳn là mình phải chăm sóc Thiên Dịch đi……
Có điều, cái gì, tuổi tác á?
—— suy nghĩ nhiều quá rồi, Thiên Dịch đã chín mươi bảy tuổi, ờ, so với y còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều lần.
—— mặc dù, nếu tính theo tuổi tác của Tinh Linh mà nói, vẫn là một đứa nhỏ vị thành niên (……)
Vì thế, người nào đó cứ yên tâm thoải mái.
……
Buổi tối, bầu trời như một tấm màn đen trên sân khấu che khuất cả bầu trời, không có một tia sáng, quả thật nếu như đưa năm ngón tay ra ngoài sẽ không thấy đâu.
Nâng gương mặt gối đầu gối trên giường, Thiên Dịch xem xét bầu trời bên ngoài một chút, ánh mắt lóe lóe.
Thường Cảnh ngồi ở một bên đã có dấu hiệu ngáp lên ngáp xuống.
Sắc mặt ấm áp, Thiên Dịch vỗ vai Thường Cảnh, nhẹ giọng nói: “Mệt mỏi thì ngủ trước đi.”
“Ừm,” dụi dụi mắt, Thường Cảnh rất nỗ lực đem hai mắt mở to, “Chờ cậu cùng ngủ chung.”
Nụ cười càng lớn hơn, nghe vợ mình nói câu này khiến trong lòng mềm nhũn ra, Thiên Dịch liền đem chuyện muốn làm gác sang một bên.
“Ừ, chúng ta cùng ngủ.”
Dứt lời, Thiên Dịch tiến đến Thường Cảnh hôn lên miệng một cái, ngữ khí ôn nhu như chìm vào trong nước, “Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon……” Thường Cảnh đôi mắt như muốn díp lại, có điều sau khi nói xong câu này, đầu lệch đi, nhắm mắt lại —— y đã ngủ.
Thổi tắt đèn dầu, Thiên Dịch không ngủ.
Ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ ràng bên ngoài truyền đến tiếng gió —— tuy rằng không lớn, thế nhưng vẫn rất rõ ràng.
Mãi đến khi tận nửa đêm, Thường Cảnh mơ mơ màng màng như nghe đến tiếng gào thét của dã thú, Thiên Dịch muốn hướng về phía lòng ngực nó đâm tới —— như vậy mới có thể ngăn chặn được âm thanh đó.
Chính là, Thường Cảnh theo bản năng hướng về lòng ngực người bên cạnh dựa vào, nhưng không cảm nhận được có người.
Mở choàng mắt, Thường Cảnh ở trong bóng tối sờ soạng một phen, mở miệng hô: “Thiên Dịch? Thiên Dịch……”
Có điều, không nghe thấy phản hồi.
Dụi dụi mắt, Thường Cảnh vươn mình từ trên giường đứng lên, sau khi chờ đôi mắt thích ứng, y một mình thong dong đi bộ ra ngoài.
Thời điểm muốn mở cửa, Thường Cảnh đột nhiên nhớ tới ông lão trước đó đã căn dặn bọn họ ‘buổi tối không yên ổn không nên ra khỏi cửa’, bước chân dừng một chút, thế nhưng chỉ một lúc, y vẫn bước ra cửa.
Triệu hồi Kỵ Hành thú, Thường Cảnh để nó thu nhỏ lại, chính mình ôm lấy Bony vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: “Bony, Thiên Dịch đi nơi nào?”
Bony lười biếng ngáp một cái, mở cái miệng lớn phun ra vài chữ, “Nhân tộc như nhữ, thật quá phiền phức.”
Thường Cảnh bị ghét bỏ: “……”
“Khi nãy người khế ước nghe được tiếng gào thét của linh thú cấp thấp sau đó liền chạy theo âm thanh đó rồi.” Tuy rằng miệng nói ghét Thường Cảnh, thế nhưng Bony vẫn ngoan ngoãn nói ra nơi Thiên Dịch đã đi đến.
Nó hai mắt thật to xoay tròn, nhấc lên mí mắt xem xét Thường Cảnh đang ôm chính mình, cực lực che giấu chính mình muốn đi đến đó xem thử con thú nào đã làm cho người khế ước biến sắc, nỗ lực giả bộ mình là Linh Thú dáng vẻ cao quý diễm lệ, ngữ khí rất bình tĩnh nói: “Ha, hắn hướng về phía bên kia đuổi theo.”
Duỗi ra móng vuốt, Bony ở trong lòng ngực Thường Cảnh chỉ về hướng con đường nhỏ uốn lượn đi lên trên núi ——
Thường Cảnh híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng vỗ đầu ngựa Bony, vui cười hớn hở nói: “Ngoan lắm, chúng ta đi xem thử.”
Bony trừng mắt thật lớn, “Nhữ là Nhân tộc thấp kém, ai cho nhữ sờ lên đầu ngô!”
“Yên chí yên chí, sờ một cái sẽ càng thêm khỏe mạnh mà!”
“Hứ.” Nhờ không có ánh sáng ban đêm nên đã che giấu rất tốt ánh mắt Bony rung chuyển, kiêu căng mở miệng: “Thôi được, ngô không muốn cùng nhữ so đo.”
Thường Cảnh cười ha ha gật đầu, “Ừ ừ ừ, mi không cần phải cùng ta so đo đâu.”
Bony trái hứ hứ phải hứ hứ, nằm trong lòng ngực Thường Cảnh hưởng thụ mình không cần phải vắt chân lên cổ bước đi…… Ừm, nó sẽ không nói cho Thường Cảnh biết nó cảm thấy mấy ngày nay so với những ngày tháng trước đó, thoải mái vui sướng biết bao nhiêu.
Một người một Linh Thú chậm rãi đi tới sơn đạo, bên tai âm thanh tiếng dã thú gào thét càng lúc càng lớn, Thường Cảnh biết, y đang càng ngày càng tiếp cận tiếng con linh thú phát ra kia.
Càng đi càng gần, Bony nằm trong lòng ngực Thường Cảnh giật giật người, ngẩng đầu lên hướng về phía trước nhìn một chút, bỗng nhiên nghiêm túc mở miệng: “Nhữ không cần phải tiếp tục đi nữa.”
“Ơ?” Thường Cảnh cúi đầu nhìn Kỵ Hành thú trong lòng ngực, “Vì sao?”
“Nếu nhữ tiếp tục đi về phía trước, ngô không dám đảm bảo có thể bảo vệ được nhữ.” Tuy rằng không muốn phải thừa nhận chuyện này, thế nhưng Bony vẫn phải nói ra, cho dù ngữ khí rất bức bối.
“Nhưng mà Thiên Dịch……” Thường Cảnh mở miệng, “Không phải cậu ta đi qua đó sao?”
“Nhữ có thể so sánh với người khế ước của ngô sao? Nhữ là Nhân tộc, nhưng người khế ước của ngô là Tinh Linh, cho dù chỉ vị thành niên, thế nhưng cũng có thể bỏ xa Nhân tộc mười vạn tám ngàn dặm, hơn nữa hắn đã sớm thức tỉnh linh lực rồi!”
“Ầy…… Nhưng mà chúng ta đã đi tới đây……” Thường Cảnh đưa tay sờ lên mũi chính mình, rầu rĩ mở miệng.
Được rồi, y thừa nhận mình rất yếu rồi.
“Nói chung, không cần phải tiếp tục đi nữa.” Bony rầu rĩ nói.
Hết chương 35