Ban đêm, khi Vương Hạo nghe điện thoại của cô thì lại đi đến bệnh viện chăm sóc Phiên Long thay cô. Sau khi hắn đi khỏi, cô cũng vùng dậy mà thay đồ. Mạch phải tạo đường cho cô đi. Khi tới lãnh địa của La Dịch, con đường của Mạch biến mất, thay vào đó là một con đường khó đi, hai bên đường là sông axit.
"Mạch! Con đường của ngươi đâu rồi?"
"Chủ nhân! Đây là lãnh địa của La Dịch, con đường của tôi chỉ có thể đến đây thôi!"
"Chủ nhân! Cẩn thận! Có quỷ kìa!" Eye từ vết chàm nhảy ra bảo vệ cô. Mạch cũng ra theo để cầm chân con quỷ.
"Chủ nhân đi nhanh lên! Bọn ta ở đây chặn nó!"
Cô chạy nhanh về phía trước, những bộ xương chặn đường lần lượt tản ra như đang chào đón cô. Từ chạy, chuyển thành bước nhanh, chuyển thành những bước đi bình thường.
"Chào mừng thái tử phi đến lãnh địa của ta!" - La Dịch đứng ở cổng, khuôn mặt điển trai mỉm cười.
"Ngươi là La Dịch?" Cô nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp soi từ đầu tới chân hắn.
"Phải! Cơn gió nào đã đưa thái tử phi đến đây vậy?"
"Tôi cần anh giúp!"
"Vào rồi nói!"
Vào tới sảnh, cô mới thấy nơi đây thật rộng lớn. Tuy không bằng dinh thự chả Vương Hạo ở thế giới này nhưng vẫn phải công nhận là rộng. "Thái tử phi điện hạ! Hướng này!" La Dịch dẫn cô đến phòng thí nghiệm của hắn. Hắn ngồi xuống ghế, cô đứng. "Đừng có đứng hoài như vậy, mời ngồi!"
"Không cần, tôi tới một lúc thôi!"
"Đến vì em trai?"
"Sao anh biết?"
"Em trai của người là bị quỷ thủ các cắn. Giai đoạn đầu sẽ phát điên, không lâu sau đầu sẽ lìa khỏi xác!" La Dịch không nhanh không chậm nói, lời nói của hắn như bóp nghẹn tim cô. Em trai cô sẽ chết sao? Không thể nào!
"Tuy nhiên, không phải là không có cách cứu!"
"Tôi có thể giúp không?" Cô nghe thấy hắn nói vậy, mắt cô sáng bừng.
"Đó là dùng máu của cô!"
"Máu của tôi?"
"Phải! Cô là người sở hữu vết chàm hình hoa bỉ ngạn, cô có thể cứu bất cứ ai bị quỷ hãm hại!"
"Vậy... "
Hắn đi tới bàn thí nghiệm, lấy một con dao nhỏ ra và đưa cho cô. " Cô hãy nghĩ cho kĩ, cô bây giờ đã có ấn kí của thái tử điện hạ. Nếu cô bị thương, nỗi đau từ vết thương sẽ chuyển sang cho hắn, nhưng vết thương vẫn ở trên người cô!"
"Tôi... " Cô thật sự do dự, khi cô bị thương, Vương Hạo sẽ hứng chịu nỗi đau của cô. Nhưng cô lại không thể để Phiên Long chết được. Coi như cô có lỗi với Vương Hạo, một đường dao cứa qua cổ tay cô. Máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống chiếc ống nghiệm của La Dịch, cô không hề cảm thấy đau đớn. Tại bệnh viện, Vương Hạo thấy nhói lên ở cổ tay, ánh trăng chiếu lên gương mặt điển trai đang nhíu mày vì đau đớn. Hắn thực sự muốn đến chỗ của Phiên Linh, chắc chắn cô đã bị thương. Nhưng không bao lâu sau, cơn đau đã biến mất, hắn vẫn lo lắng. Nếu không phải đang trông chừng Phiên Long thì hắn đã đi tìm cô rồi.
"Chắc chắn sẽ được, phải không?" Tại phòng thí nghiệm, vết thương trên tay của Phiên Linh đã lành, cô bước tới chỗ La Dịch. "Chắc chắn em trai cô sẽ ổn. Nhưng có lẽ đôi khi thằng bé sẽ không thể kiểm soát bản thân!" La Dịch vừa điều chế thuốc vừa nói chuyện với cô.
"Tại sao?"
"Cô quên rằng bản thân mang một sức mạnh mà chính cô cũng không thể khai phá được sao?"
"Tôi...."
"Đây!" La Dịch đến chỗ cô, đưa cho cô một lọ thuốc có chứa chất lỏng màu đỏ "Cho thằng bé uống cái này, nó sẽ ổn thôi!"
"Loại thuốc vừa rồi cô uống, nó có thể chữa lành những vết thương ngoài da. Có lẽ thái tử điện hạ sẽ không phát hiện ra đâu!"
"Cảm ơn anh!" Phiên Linh từ biệt hắn mà đi khỏi. Sau khi cô đi, La Dịch vẫn có linh cảm không lành.
_________Hết chap 27________
Danh Sách Chương: