Dần xe ngựa đi đến trước cửa Lan Gia, phía trước Trạch Phủ Lâm Gia cũng có hai bức tượng yêu thú như Lâm gia, hình như các gia tộc khác trong Thành Thiên Lâm cũng có hình yêu thú này trước phủ, chắc đầy là một truyện thống không chừng.
Xe ngựa dừng lại. Long Ngạo bước xuống xe ngựa nhìn về phía trước thấy trước phủ có hai con yêu thú giống Lâm gia, phía trên có tấm bảng ghi: "Trạch Phủ Lan Gia" như rồng bây phượng múa, trong mỗi chử được ghi trên tấm bảng đó, Long Ngạo cảm nhân được có một nguồn sức mạnh nào đó từ đây truyền ra, khuyến cho hắn cảm nhân được thật thần bí, nếu hắn đoán không lầm thì sức mạnh trong tắm bản này là ý cảnh của một vị cao thủ nào đó, ít nhất cũng là Nguyên Anh tu sỉ. Nhưng hắn nghỉ, tại sao Lâm gia không có cái sức mạnh thần bí này trên bảng mà ở Lan Gia lại có.
Long Ngạo đang ở một chổ trầm từ, thì không biết trong cửa Lan Phủ bước ra hai nô tỳ ăn mặc giống như Lan Tiểu Dung, đang bước về phía hắn.
Long Ngạo thấy tấm bảng thần bí thì hiếu kì. Dùng thần thức của mình xâm nhập vào không gian của tấm bảng. Sau khi vào trong này, hắn mở mắc thấy mình đang đứng giữa không gian màu trắng vô biên. Hắn hiếu kỳ nhìn quanh nơi này một hoài thì thấy phía trước của hắn xuất hiện một bóng người màu trắng không biết là nam hay nữ đang ngồi đó. Khi hắn định đi tới đó thì cái bóng màu trắng dường như đã phát hiện ra hắn, quay ngươi nhìn hắn một cái khiến hắn đâu đớn, thần thức lập tức bị đánh tan.
– Phụt...
Long Ngạo phun ra một ngụm máu, đầu gối khụy xuống đất.
– Thiếu gia ngươi không sao chứ.
Hai ngươi tỳ nữ đang đi tới bên Long Ngạo chuẩn bị hành lễ và Lan Tiểu Dung đều giật mình hét toán lên, lập tức chạy tới đờ lấy Long Ngạo.
– Ta...ta không sao.
Mặc dù Long Ngạo nói không sao nhưng sắc mặc hắn vẫn trắng bệch, hắn không trong tắm bảng này lại có một bóng người trong đó, mà đáng sợ hơn là người đó chỉ nhìn mình một cái mà khiến cho hắn trọng thượng, cái bản này chắc chắn có bí mật nào đó.
– Thiếu gia, ngươi bị thương rồi mà nói không sao.
Lan Tiểu Dung hốt hoãn đến nước mắt rưng rưng.
– Ta không sao thật mà, người không cần lo lắng.
Long Ngạo an ủi nàng.
– Thật sao.
Lan Tiểu Dung Nghi ngờ nói.
– Không sao, nhưng mà ngươi đưa ta đến một gian phòng, để ta vận công một chút là xong.
Long Ngạo nói với Lan Tiểu Dung.
– Vâng, thiếu gia đi theo ta, ta đưa thiếu gia đến gian phòng của ta.
Lan Tiểu Dung lập tức dìu Long Ngạo đi vào Lan Gia.
– Hai vị tỷ, nói với bà bà ta, chờ một tí nữa ta sẽ đến vấn an ngươi.
Đang đi vào cổng Lan Gia Long Ngạo quay lại nói với hai no tỳ còn ngây người ở đó.
Nhờ Long Ngạo kêu hai ngươi mới tỉnh lại trong khiếp sợ, nếu hoài nảy Long Ngạo xãy ra chuyện gì thì, thật không giám nghỉ tới.
– Vâng ta lập tức đi nói với gia chủ.
Hai người thấy Long Ngạo cũng không bị thương nhiều lắm thì thở phào, nhưng sau đó lập tức nghi hoặc, tai sao thiếu gia tự nhiên lại phun máu vậy? Mặc dù nghi hoặc nhưng cũng phải đi bẩm báo với với gia chủ biết mới được.
Long Ngạo được Lan Tiểu Dung đưa đến một gian phong nhỏ ở phía đông đây là nơi ở của các tỳ nữ Lan Gia. Trong phong cũng không nhiều đò lắm chỉ có cái giường bẳng gỗ thô sơ nhưng chắc chắn, một cái bàn, hai cái ghế, một tủ quần áo...nói chúng nơi đây mặc dù đồ vật đều thô sơ, nhưng trong phòng đều sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân của nơi này là một người thích thích sạch sẽ.
– Dung Tỷ tỷ ra ngoài đi, ta ở trong này vận công trị thương một tý rồi theo tỷ đi gặp bà bà ta.
Long Ngạo nói với Lan Tiểu Dung, hắn không muốn người khác biết được bí mật của mình.
– Vâng thiếu gia.
Lan Tiểu Dung Thấy Long Ngạo nói vậy cũng đi ra ngoài, sau đó đống cửa lại.
Long Ngạo thây nàng đi ra ngoài rồi, thì ngồi trên giường xếp bằng lại vận chuyển Ngũ Hành Nghịch Thiên Quyết. Hoài nảy, chỉ một ánh mắc thôi mà có thể đánh tan thầm thức của Luyện Khí Tầng bảy ngay lập tức, chứng tỏ cái bóng kia rất mạnh. Thần thức bị thương nếu không chữa trị sớm sẽ gây ra tác hại không thể tưởng tượng được cho tâm thần. Nếu tâm thần bị tổn thương thì sẽ không thể lỉnh ngộ được ý cảnh để tấn cấp Đại cảnh giới. Tấn cấp đại cảnh giới không chỉ cần tích súc đầy đủ lực lượng mà còn phải lỉnh. Ngộ ý cảnh, nếu tâm thần bị tổn thương nó sẽ làm cho tâm thần không cách nào lĩnh ngộ được ý cảnh, từ đó sẽ bị kẹt lại ở cảnh giới hiện tại mãi mãi.
May mà Ngũ hành Ngịch thiên quyết không chỉ có năng lực cắn nuốt mà còn có một chức năng phụ trợ là chữa thương, cho dù bị thương ở chổ nào thì nó vẫn có thể chữa trị được.
Long Ngạo vẫn chuyển công pháp đến não hải thì thấy trong không gian não hải của mình xuất hiện những vết nức như mạng nhện ( mặc dù cảnh giới Luyện thể không nội thị được đan điền, nhưng vẫn nội thị được không gian não hải của mình) thì hết hồn, hắn không ngờ chỉ một cái liếc mắc thôi mà khuyến cho Tâm thần bảo hải của mình xuất hiện vết nức, thật đáng sợ, may mà hắn tu luyên ngũ hành nghịch thiên quyết, không thì hậu quả không thể tưởng tượng được, đúng là "hiếu kỳ có thể hại chết con voi" mà.
Hắn rùn mình nghỉ.
Vẫn chuyển pháp quyết, một nguồn sức mạnh êm dịu len lỏi qua từng vết nức ở không gian tâm thần, khuyến cho các vết nức ấy dần dần hồi phục lại.
Long Ngạo mở miệng phun ra một ngụm trọc khí rồi sau đó mở mắc ra.
– Đúng là, xém chút nữa thì đi đời nhà mà rồi, về sau không được hiếu kỳ kiểu thế này nữa, không khéo là chết như chơi.
Long Ngạo run sợ nghỉ trong Lòng.
Hắn ta đứng dậy chuẩn bị đi gặp bà bà tiện nghi của hắn, dù dì nàng cũng là bà bà trên danh nghĩa của mình, không thể khiến nàng có ác vãn với mình được.
Thế là hắn mở cửa ra thì thấy Lan Tiểu Dung đang khẩn trương trừng đôi mắc về phía cánh cửu.
– Dung Tỷ ngươi sao thế, sao lại khẩn trương như vậy.
Long Ngạo thây nàng khẩn trương như vậy thì buồn cười.
– Thiếu gia ngươi...ngươi không sao chứ.
Lan Tiểu Dung khẩn trương nhìn mặc hắn hỏi.
– Không sao Dung tỷ đừng lo, chỉ bị ngoại thương tý thôi bây giờ thì không sao rồi.
Long ngạo thấy nàng khẩn trương như thế liền nhẹ nhàng nói.
– Không sai là tốt, không sao là tốt.
Lan Tiểu Dung vổ vổ lên bộ ngực khá lớn ( khoản C cúp) của mình thở phào.
Long Ngạo trừng lớn đôi mắc nhìn hai cái bánh bao đang lên xuống của nàng một cách nhip nhàng.
Vổ một hoài thì Lan Tiểu Dùng thấy gì đó không đúng, liền nhìn sang thấy Long Ngạo đang trừng lớn đôi mắc nhìn ngực nàng. Thầy thế nàng xấu hổ che ngực mình lại.
– Thiếu gia.....
Lan Tiểu Dung đỏ mặc lí nhí gọi Long Ngạo.
Long Ngạo bây giờ mới ý thức được mình thất thố.
– A hem, được rồi Dung tỷ người đưa ta đi gặp bà bà đi thôi, chắc bây giờ đang chờ chúng ta đó.
Long Ngạo nói sang chuyện khác.
– Đúng rồi, đi mau nếu không gia chủ tức giận thì ta không chịu được đâu.
Lan Tiểu Dung giật mình hét lên nói.
– Không sao, có gì ta nói dùm tỷ cho đừng lo.
Nghe hắn nói vậy thì nàng cung yên tăm, thế là Lan Tiểu Dung dẫn Long Ngạo đến chổ ở của Lan Như Ngọc.