Trong video Tiểu Kiều quay lưng về phía camera đang đi trong một hành lang hẹp, trước mặt lại là năm thành viên của WG. Sau khi người của WG nhận ra Tiểu Kiều thì lập tức đứng dãn ra chặn Tiểu Kiều, Tiểu Kiều đứng lại đối mặt với các thành viên WG, không biết hai bên nói gì, Tiểu Kiều liền nghiêng người dán vào tường tỏ vẻ nhường đường. Nhưng không ai của WG rời đi mà vẫn nói gì đó với Tiểu Kiều đang dựa vào tường, thậm chí có người còn tiến lên như bị kích động, bị người đứng ở giữa ngăn lại. Sau đó người ở giữa tiến lên nói gì đó có vẻ rất uy hiếp, đang giằng co căng thẳng thì Tiểu Kiều bỗng nhiên ngồi sụp xuống.
Video đến đây là hết, hoàn toàn không thấy sự xuất hiện của đội tuyển OB hay CD nhưng cũng đủ để mọi người thấy rõ rốt cuộc là ai chủ động tìm ai gây sự. Năm người của đội tuyển WG vây quanh kiếm chuyện với một đứa nhỏ mới toanh, một trời một vực so với lời giải thích của người đi rừng Tàn Sát của WG trên stream. Sau khi đăng tải đoạn clip này, Weibo chính thức của GG còn đính kèm một đoạn giải thích.
- Tuyển thủ hỗ trợ xiaoqiao của đội tuyển chúng tôi không có bất cứ tài khoản hay fanclub công khai nào trên mạng xã hội vì nhân phẩm của cậu ấy cao thượng, không so đo với diễn viên, vì vậy chuyện lần này cậu ấy không đứng ra lên tiếng.
- Về các hoạt động tập thể của đội chỉ do một người tính tình không tốt lắm quản lý, tâm tình không tốt là oán người hoặc xóa luôn comment, xin hãy cẩn thận từ lời nói đến hành động.
- Quản lý Weibo chính thức tính cách không tốt đẹp cho lắm này họ Tương, cùng họ với ông chủ Tương Dư của đội, dù mấy người có gào rách cổ họng cũng chẳng có ai dám đuổi tôi đâu.
Fan eSports và fan WG chiến nhau tung trời trên mạng, Tiểu Kiều thì lại vì bản thân không có fan cứng nên lại thành ra tách rời khỏi chiến trường máu me kia. Tuy cái danh Vua Qua Đường kêu thật nhưng cũng chỉ là cái tên mà thôi, hoàn toàn không dấy lên được ảnh hưởng gì thì lấy đâu ra chân ái. Bạch Tịch và Bạch Mặc vốn định đích thân xông ra kết thúc cuộc chiến với fan cuồng của WG thì Uất Lam đã ngăn lại đúng lúc. Uất Lam vào bếp cầm dao phay đứng ngoài cửa phòng huấn luyện, trực tiếp thấy chết không sờn tự kề dao vào cổ: “Hai người dám gây thêm chuyện để tôi đi dọn, tôi chết luôn ra đây cho xem.”
Tuy nhìn Uất Lam không có bất cứ ưu điểm gì nhưng chung quy vẫn là một mạng, Bạch Tịch và Bạch Mặc nghĩ một chút, đành buông tay khỏi bàn phím. Tuy trò dọa tự sát bằng dao này khiến cặp ngốc nghếch đường giữa và rừng kinh sợ, nhưng đáng tiếc trong đội còn có một quản lý Weibo mắc bệnh tuổi dậy thì, coi chúng sinh như cặn bã. Bình thường vị quản lý mắc bệnh tuổi dậy thì này cũng không so đo với đám dở hơi kia, lúc nào cũng chỉ vừa ăn vặt vừa tìm vui trong những comment của anti dưới bài đăng, nhưng hôm nay anh lại vừa bị người ta vật ngửa ra đất nên tất nhiên tâm tình không tốt đẹp nổi, khí chất bá vương oán trời oán đất mù mịt tỏa ra, thấy bất cứ ai comment không xuôi tai là Tương Ngôn sẽ lập tức chửi lại. Nguyên tắc chửi người của Tương Ngôn chính là chửi áp được thì cứ chửi, không chửi lại thì xóa, cho tới giờ anh vẫn chưa gặp phải người nào chửi hơn mình, vì vậy trong một khoảng thời gian ngắn, cả phòng huấn luyện chỉ toàn tiếng gõ phím lạch cạch của Tương Ngôn.
Chủ Công và Tiểu Kiều ôm mỗi người một túi đồ ăn ngồi sau Tương Ngôn hóng hớt, vừa nhìn vừa phát biểu cảm nghĩ.
Chủ Công: “Tôi thấy câu reply sống có đáng không kia rất khá, lời ít ý nhiều, tỏa ra khí chất bạo ngược.”
Tiểu Kiều: “Nhưng em thích câu khác hơn, là câu tổ tiên các người kết hôn cận huyết có đúng không mà sao đứa nào cũng thiểu năng như thế. Anh không cảm nhận được câu này vừa tinh tế vừa cục súc sao, gây sự kiểu văn hóa trí thức đó.”
Chủ Công: “Cậu nhìn tốc độ tay của quản lý Weibo của chúng ta kìa, ngày nào cũng hèn nhát ôm trụ trong game đúng là phí phạm tài năng, tốc tay này có thể lấy penta kill trong mấy giây ấy chứ.”
Tiểu Kiều: “Không những tốc độ tay nhanh mà còn có tiết tấu, khí chất nghệ sĩ tỏa ra khắp xung quanh, chửi người ta mà như đánh đàn.”
Chủ Công: “Tài mạo song toàn.”
Tiểu Kiều: “Vừa có tài vừa có sắc.”
Chủ Công: “Đức nghệ đủ cả hai.”
Tiểu Kiều: “Tài đức vẹn toàn.”
Tương Ngôn bị hai người lảm nhảm phía sau làm cho trán nổi gân xanh, ném con chuột lên bàn, xoay người nhìn về phía đôi cẩu nam nam trong lời Bạch Tịch và Bạch Mặc này. Tiểu Kiều cười thân thiện, đưa Tương Ngôn một bịch khoai chiên cỡ lớn: “Đừng nóng, không tốt cho sức khỏe đâu. Anh ăn khoai chiên không?”
Tương Ngôn vốn định mỉa mai Tiểu Kiều và Chủ Công mấy câu nhưng anh lại phát hiện ra khoai chiên lại đúng vị chanh mà anh thích nhất, đành phải vật vã giơ móng lấy một miếng. Tương Ngôn ăn xong khoai liền liếc mắt nhìn Tiểu Kiều nói: “Khỏi phải lấy lòng, không phải tôi giúp cậu, tôi đang xả giận trên chiến trường của cậu thôi, trẹo chân khó ở.”
Tiểu Kiều đứng lên, đặt bịch khoai chiên xuống bàn của Tương Ngôn, sau đó nói: “Anh giận thì ăn tối xong xả tiếp, bác nấu cơm bảo hôm nay đồ ăn ngon lắm, bảo có nấu canh xương hầm cho anh, ăn gì bổ nấy.”
Tương Ngôn vẫn ngồi ở chỗ cũ không động đậy: “Không ăn, tôi mà tự nhiên lặn mất thì lũ thiểu năng đó lại nghĩ là tôi hèn.”
Chủ Công liếc mắt nhìn Bạch Tịch và Bạch Mặc: “Ngẩn ra đó làm gì, làm việc của mình đi.”
Bạch Tịch và Bạch Mặc đáp lại được rồi, mỗi người một bên trực tiếp xách Tương Ngôn lên, dọc đường đi Tương Ngôn chân không chạm đất đạp loạn xạ, đáng tiếc chút giãy giụa yếu đuối ấy không tạo nên bất cứ hiệu quả uy hiếp nào lên Bạch Tịch và Bạch Mặc. Sau khi bị hai tên ngốc thảy xuống ghế bàn ăn, Tương Ngôn bỗng cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa, nếu như không phải vì anh đang đau chân thì làm gì có chuyện mất nhân quyền một cách trắng trợn như thế, làm gì có chuyện bị luân phiên sỉ nhục như thế. Tất cả đều là lỗi của thằng rừng khốn kiếp nhà hàng xóm.
Ngoại trừ năm thành viên ầm ĩ và Uất Lam, bên bàn ăn chỉ có một mình Tứ Nguyệt, cũng không biết bác gái nấu cơm tìm thấy anh ta trong xó nào, hiện tại Tứ Nguyệt đang rất ngoan ngoãn ngồi ăn, đồng thời tập trung ghi chú một đống thứ vào sổ khi xem video thi đấu. Uất Lam ngồi xuống bên cạnh Tứ Nguyệt, ngó qua nhìn màn hình máy tính bảng của Tứ Nguyệt một chút, trực tiếp ấn Pause. Tứ Nguyệt mơ màng ngẩng đầu lên nhìn Uất Lam, Uất Lam tháo tai nghe cho Tứ Nguyệt rồi hỏi: “Chị Nguyệt, cậu xem WG cả ngày rồi đấy.”
Tứ Nguyệt gật đầu: “Ừ, xem để hiểu kỹ bọn họ, đánh chết bọn họ, làm nhục bọn họ.”
Tứ Nguyệt nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn mấy người trên bàn, cuối cùng khóa chặt ánh nhìn vào Bạch Tịch: “Thân là đi rừng cậu phải càng cố gắng hơn, dù sao phiên bản này cũng không hợp với cậu lắm.”
Bạch Tịch cãi lại: “Nhảm nhí, phiên bản này tướng đi rừng nào mạnh tôi cũng đều dùng được.”
Tứ Nguyệt nghiêm nghị nói: “Không liên quan đến chất tướng, ở phiên bản này người đi rừng không chỉ dựa vào thao tác mà còn cần đầu óc nữa, mà cậu đánh chẳng có đầu óc gì cả.”
Giữa tiếng cười của cả bàn, Bạch Tịch tái mét yếu ớt phản bác mấy câu nhưng đều bị Tứ Nguyệt nhiệt tình đáp trả, nhận định Bạch Tịch đánh không có não, dùng hết đủ loại lý luận và dẫn chứng thực tế khi đấu tập để chứng minh. Quả thực Bạch Tịch cũng bị cái mặt nghiêm túc của Tứ Nguyệt nói cho phát khóc, kinh hãi nói: “Được rồi được rồi, tôi không có đầu óc, ăn cơm được chưa?”
Tiểu Kiều là fan não tàn chân chính của Kiều Mục, mở miệng hỏi Uất Lam: “Anh Kiều đâu ạ?”
“Không cần để ý đến cậu ta,” Uất Lam trả lời, “Chúng ta ăn trước đi.”
Nhắc đến Kiều Mục, Tương Ngôn cũng đáp: “Sau khi anh Kiều đưa USB Bách Xuyên mang đến cho tôi đăng thì về phòng rồi, hình như vẫn chưa thấy đi ra.” Tương Ngôn vừa nói vừa nhìn Uất Lam, “Mấy người nói chuyện gì khiến anh Kiều mất vui à?”
Có lẽ khi nhắc đến chuyện cũ với Phong Phồn, Kiều Mục ít nhiều vẫn cảm thấy không thoải mái nhỉ. Uất Lam không chắc có phải Kiều Mục tâm tình không tốt hay không, Kiều Mục là người nhìn thì rất dễ gần nhưng thực ra vẫn luôn là người cả nghĩ nhưng lại kiệm lời. Dẫu vậy Uất Lam vẫn luôn yên tâm về Kiều Mục, anh ta biết Kiều Mục là người mạnh mẽ đến thế nào. Chuyện Phong Phồn rời đi còn không khiến anh sụp đổ, bị tai nạn giao thông chấm dứt cuộc đời tuyển thủ cũng không khiến anh sụp đổ, một người như vậy không cần bất cứ ai khuyên nhủ điều gì. Uất Lam nghĩ thông suốt, bình tĩnh nói với Tương Ngôn: “Gặp đồng đội cũ sao có thể không vui cho được, chắc cậu ấy đang bận việc khác thôi, mọi người cứ ăn đi.”
Mùa Đông trời tối từ rất sớm, Kiều Mục ngồi dựa đầu vào thành giường, căn phòng tối đi từ lúc nào không biết. Kiều Mục cầm một chiếc khung ảnh trong tay, bên trong là ảnh sáu cậu trai huơ tay múa chân trên đỉnh núi, tấm ảnh này vẫn luôn được đặt ở đầu giường của Kiều Mục, Bách Xuyên luôn nói đó là khoảng thời gian đẹp nhất của mình, chẳng nhẽ anh lại không cảm thấy thế hay sao.
Kiều Mục vẫn còn nhớ rõ, khi ấy bọn họ giành được cúp vô địch giải mùa Hè với thành tích bất bại, trong kỳ nghỉ thi đấu, Tương Dư liền bỏ tiền mời bọn họ đi Thái Lan chơi. Tương Dư có tiền nên bọn họ liền chơi xấu, lần nào đi ra ngoài chơi cũng không ai chịu mang ví tiền. Hôm đó bọn họ tới tham quan công viên cấp quốc gia, leo núi được nửa đường thì Tương Dư mới phát hiện mình bị mất ví. Cả đám sáng sớm đã ra ngoài lúc này vừa mệt vừa đói, mà tài sản duy nhất bọn họ có lại chính là một chai nước khoáng trong balo của Kiều Mục. Bọn họ hứa với nhau lên đỉnh núi mới được uống, thế là cả đám cứ thế chật vật bò lên.
Có lẽ là vì trí nhớ của mình quá tốt, Kiều Mục vẫn khắc ghi từng chi tiết nhỏ, đỉnh núi sát biển nên gió rất to, thậm chí anh nhớ cả vị mặn của gió biển thổi vào. Trên đỉnh núi chỉ có vỏn vẹn vài du khách, sáu người bọn họ cười vui vẻ tranh nhau một chai nước khoáng, như thể chai nước đó là thứ gì quý hiếm lắm. Cuối cùng cả đám lần lượt chia nhau uống cạn, Bách Xuyên còn nói lớn: “Nào nào nào, mỗi người một ngụm, mãi mãi là bạn bè, Tương Dư kia đừng có giả vờ ngầu nữa, ánh mắt cậu bán đứng cậu rồi, nào nào tới các anh trai thưởng cho tên tư bản bại hoại cậu một hớp.”
Kiều Mục vuốt ve khuôn mặt từng người trong ảnh bằng ngón tay thon dài xinh đẹp của anh, khi ngón tay được cắt sửa chỉnh tề lướt tới người có vóc dáng cao nhất trong ảnh, Kiều Mục không khỏi khựng lại. Anh nhìn thấy khuôn mặt cười tùy ý đó, đã bao lâu rồi anh không còn được nhìn thấy nụ cười này trên gương mặt Phong Phồn nữa nhỉ. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, người kia luôn giữ khư khư vẻ lạnh lùng ít nói khi xuất hiện trước công chúng. Hắn vẫn như cũ, cường đại không xao động, vì đã vứt bỏ quá nhiều nên cũng phải gánh chịu quá nhiều, có lẽ bao mặc cảm tội lỗi đã mài mòn hỉ nộ ái ố của Phong Phồn rồi.
A Sầu nói tại đấu trường chuyên nghiệp này, Phong Phồn đã già rồi. Uất Lam nói anh có thể tha thứ cho Phong Phồn không, Vô Văn nói thằng nhóc Phong Phồn kia cũng rất khổ sở, Bách Xuyên nói thị phi năm xưa đâu còn quan trọng nữa. Với ai Kiều Mục cũng nói anh không trách móc Phong Phồn nên cũng không thể nói là tha thứ hay không, anh nói cho có rằng hai người không liên lạc với nhau chỉ đơn giản là không cần thiết. Thực ra không đúng, vì yêu quá nhiều nên hận mới đậm sâu, cũng vì quá quan tâm nên mới nói chẳng thèm để ý. Nhưng hiện tại có lẽ đã buông bỏ được rồi.
Kiều Mục rũ mi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại bên cạnh, lưu loát bấm dãy số mà anh không thể quen hơn.
Phong Phồn không cần cảm thông hay thương hại, nhưng có lẽ hắn cần một lời chân thật. Kiều Mục muốn nói cho hắn biết, Phong Phồn, đúng là năm đó tôi trách cậu, nhưng hiện tại tôi đã thực sự tha thứ cho cậu rồi. Cảm ơn cậu đã ở bên tôi khi đó, đối với tôi, cậu mãi mãi là người đồng đội, người bạn quý giá nhất trên đời này.
Hết chương 27.