Editor: Russia
Bọn họ dây dưa rất lâu trong một căn phòng so với những căn phòng trữ đồ khác nhỏ hơn mấy thước vuông.
Bữa tối cũng tự động để Bùi Lệ nấu, ba món mặn một món canh, ngon hơn so với Bùi Tự nấu nhiều.
Cơm nước xong, không chờ Thẩm Du Tu mở miệng, Bùi Tự đã chủ động đứng lên, nói muốn đưa cậu về.
"Về gấp như vậy làm gì, em gái cậu tám phần mười đã nhận ra rồi." Thẩm Du Tu ngồi trên ghế phụ thắt dây an toàn, thờ ơ nói.
Bàn tay đang khởi động xe của Bùi Tự thoáng dừng lại, liếc mắt qua nhìn cậu, một tay lái xe đi: "Sao anh biết?"
"Ở trong phòng ngẩn người lâu như vậy, ngủ một giấc cũng đủ nữa là." Thẩm Du Tu hơi híp mắt lại như chờ xem phản ứng của hắn: "Bùi Lệ cũng sắp tốt nghiệp rồi, không còn ngây thơ nữa."
"Anh là đàn ông đấy." Bùi Tự nhàn nhạt nói rồi đạp thắng xe tại trụ đèn vàng đang chuyển sang màu đỏ.
Con ngươi Thẩm Du Tu chuyển động, thừa dịp chờ đèn đỏ sáp lại gần một chút, hỏi tiếp: "Vậy trước kia cậu chưa từng ngủ cùng đàn ông, cũng không đem đàn ông về nhà à?"
Hơi thở nóng ấm phả bên tai Bùi Tự, hắn vẫn tiếp tục nhìn thẳng phía trước, tay chuyển vô lăng, không mặn không nhạt nói: "Là em gái tôi mang anh về, không phải tôi."
Thẩm Du Tu cười nhạo một tiếng, lười nói chuyện với người nói một đằng làm một nẻo như hắn ta.
Cậu rút khuỷu tay về dựa vào một chút, cánh tay bị thương không cẩn thận va vào rìa cửa sổ, đau đến nhất thời thấp giọng mắng một câu, thuận miệng đem vài lời nghe được ở phòng khám hỏi ra: "Ba người kia đến đánh người là đòi nợ mẹ cậu à?"
Cậu hít sâu một hơi làm Bùi Tự cũng không tự chủ được mà liếc mắt nhìn, tay phải đặt trên vô lăng khẽ nắm chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch, nói: "Ừ."
"Bao nhiêu tiền?" Thẩm Du Tu rũ mắt xuống kiểm tra vết thương của mình, động tác cúi đầu nhiều ít cũng làm ba chữ này nghe vào có cảm giác cao cao tại thượng.
Bùi Tự đánh vô lăng quẹo vào trung tâm thành phố, không dừng lại nói: "Không cần."
Sau thời gian ăn tối, bên trong khu buôn bán cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng bởi vì hai người đều không hạ cửa sổ xe xuống nên không gian bên trong yên tĩnh tách biệt với thế giới bên ngoài.
Thẩm Du Tu nghe hắn từ chối xong cũng không cảm thấy lúng túng, cậu luôn có cách kéo cuộc trò chuyện trở lại như ý muốn của mình: "Cũng không phải cho cậu." Cậu nói: "Cậu không nhận ra em gái cậu bị dọa sợ sao?"
"Lần sau bọn họ quay lại mà chỉ có một mình Bùi Lệ thì làm thế nào?"
Khu buôn bán kẹt xe, Bùi Tự thả tay xuống chờ dòng xe cộ chậm rãi tiến lên phía trước.
Hắn quay đầu, có thể vì nghe nhắc tới Bùi Lệ, cũng có thể là vì Thẩm Du Tu, vẻ mặt và giọng nói của hắn lộ ra một ít cảm giác ôn hòa: "Con bé ở lại kí túc xá của trường, rất ít khi về nhà."
Dứt lời, đầu ngón trỏ gõ nhẹ vào vô lăng, như do dự không muốn nói điều gì đó quá quan trọng, một lát sau mới bình tĩnh nói: "Tôi có thể giải quyết ba người kia."
Có cách gì để giải quyết cơ chứ, không trả tiền thì chính là lấy đá chọi đá.
Thẩm Du Tu không biết cảm giác trong nhà có người nghiện cờ bạc là như thế nào nhưng cũng từng gặp qua trường hợp này mấy lần, dựa vào tiền bạc hoặc bạo lực đều rất khó giải quyết dứt điểm.
Cậu muốn nhúng tay nhưng lại cảm thấy lòng tốt này của mình cũng khó mà trao đi được, không tiếp tục nói lời giúp đỡ nữa, ném cho Bùi Tự một câu mà lúc bình thường cậu không vui sẽ nói: "Tùy cậu."
Nghe không ra ý tứ châm chọc hay khiêu khích, ngược lại còn có mấy phần nổi nóng.
Khóe môi Bùi Tự câu lên, dòng xe phía trước chậm rãi di chuyển, hắn cũng từ từ lái đến căn hộ cách đó không xa.
Sau khi về đến nhà, điện thoại của Thẩm Du Tu không ngừng rung lên, lấy ra nhìn thì ngoại trừ Tạ Tuấn gửi địa chỉ tiệc đứng tới còn có hai tin nhắn của ngân hàng, kéo lên trên lại phát hiện tấm thẻ cậu đưa Bùi Tự lúc trước đã có một khoản tiết kiệm nhỏ.
Cậu ấn hai lần nào màn hình tin nhắn, đem điện thoại đưa đến trước mặt Bùi Tự, hỏi: "Cậu tiết kiệm đây à?"
Bùi Tự đang xỏ dép thoáng ngẩng đầu quét mắt qua rồi ừ một tiếng.
"Bảo an kiếm tiền như thế sao?" Thẩm Du Tu thoát ra giao diện tin nhắn, cầm điện thoại, ngồi lên ghế sa lông, dựa người vào mép sô pha hỏi Bùi Tự.
Cậu nói rồi nhấc chân cản đường đi của Bùi Tự, tựa tiếu phi tiếu nói: "Cậu không phục vụ thêm người nào khác sao?"
Bùi Tự nghiêng mặt sang nhìn cậu, đưa tay ra chờ Thẩm Du Tu đặt tay lên, hắn nắm lấy rồi lập tức kéo cậu đi vào phòng tắm "Từ sáng tới tối tôi ở đâu, phục vụ ai, đâu phải anh không biết?"
Trên người hắn nồng nặc mùi thuốc lá, Thẩm Du Tu rất hài lòng với câu trả lời đưa đẩy này, không có ý định khước từ mà tiếp nhận, cuối cùng lúc hai phiến môi đang dây dưa, cậu lại nhắc nhở một câu, bác sĩ nói không được để vết thương động vào nước.
Vì vậy Bùi Tự chỉ chạm vào những nơi khác, không để vết thương dính nước.
-
Hôm sau là cuối tuần, về công hay về tư, Thẩm Du Tu đều có lý do để không cần phải ra khỏi nhà.
Thế nhưng lại bị Tưởng Nghiêu giục mấy lần, thật sự có chút việc cần giải quyết nên cậu thay một bộ âu phục, ngồi lên xe của Tưởng Nghiêu vừa thuận đường chạy ngang qua đón.
"Một mình cậu đi à?" Tưởng Nghiêu đã chờ sẵn bên trong, rất có hứng thú với vị tân hoan mới bị Thẩm Du Tu giấu kín: "Người kia đâu rồi?"
"Đi làm rồi." Tối hôm qua Thẩm Du Tu thức đến tối muộn, hôm sau làm thế nào cũng không ngủ bù lại được, vừa lên xe đã ngáp liên tục, nhắm mắt lại nghiêng sang một bên.
"Kì lạ, theo cậu rồi mà còn cần đi làm hả?" Tưởng Nghiêu cười cậu: "Thôi đi, không muốn mang người theo thì dùng cái cớ nào hay chút chứ."
Thẩm Du Tu nhấc mí mắt lên, liếc hắn một cái, không muốn hao tâm tốn sức giải thích thêm: "Ừ, tôi sợ cậu có ý đồ với cậu ấy, được chưa?"
"Đệch, ông đây không có hứng thú với đàn ông nha." Tưởng Nghiêu biết đây chỉ là lời nói đùa nên cũng không khách khí đáp lời.
Nhưng những lời này vừa nói ra, Thẩm Du Tu lại không nhịn được mà nhớ đến Bùi Tự.
Trong chớp mắt, loại quan hệ không minh bạch này của bọn họ đã kéo dài được ba bốn tháng rồi, giống như Tưởng Nghiêu từng nói, cậu ra tay hào phóng, chỉ cần người bên cạnh không đòi hỏi quá đáng thì cậu đều đáp ứng được.
Nhưng tính cách Bùi Tự cứng rắn, không muốn lấy cái gì của cậu, trừ khoản mượn nợ kia thì cũng không nhận thêm bất cứ cái gì.
"Nghĩ gì thế?" Tưởng Nghiêu để điện thoại xuống, hỏi: "Chuyện gì khó nghĩ sao, nói ra đi, tôi giúp cậu nghĩ kế."
Thẩm Du Tu thản nhiên nhìn đám mây trắng ngoài cửa xe, trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Là chuyện nhỏ, cậu biết người nào dẹp được bọn côn đồ hay đi đòi nợ không?"
"Hả?" Tưởng Nghiêu cảm thấy hơi kinh ngạc: "Cậu tìm loại người này làm gì?"
"Muốn giúp người khác một chuyện nhỏ thôi." Thẩm Du Tu ngữ điệu nhẹ nhàng, tâm tình rất tốt: "Cậu nói có hay không đây?"
"Có, đương nhiên là có, mà phải xem là bao nhiêu đã." Tưởng Nghiêu cân nhắc một chút, "Bao nhiêu tiền? Mấy triệu hay mấy chục triệu cũng không đến nổi phải tìm người xử lý đó chứ."
Thẩm Du Tu đương nhiên không biết mẹ Bùi Tự thiếu nợ bao nhiêu, đoán đại khái, dù sao cũng mấy trăm ngàn thôi, đáp: "Không nhiều."
Thẩm Du Tu nhớ lại bộ dáng cứng rắn trên xe hôm qua của Bùi Tự, suy nghĩ chốc lát rồi nói tiếp: "Tìm người lời nói có trọng lượng một chút, bàn giao với mấy người kia vài câu.
Tôi cũng không muốn xen vào, oan có đầu nợ có chủ, nợ nần là phải chịu chút giáo huấn, không được quấy rối những người khác trong nhà.
Tiền lời...!Nhìn hoàn cảnh rồi làm, đừng lấy quá nặng."
Tưởng Nghiêu càng nghe càng thấy thú vị, một đống lớn yêu cầu lung ta lung tung cho thấy Thẩm Du Tu đang muốn làm việc tốt trong thầm lặng nha.
Vẻ mặt hắn từ từ tỏ vẻ mấy phần cao thâm khó dò, nhìn Thẩm Du Tu từ trên xuống dưới nói: "Ai vậy? Ai mà có thể khiến cậu tốn nhiều tâm tư như vậy?"
Thẩm Du Tu cười, lắc lắc điện thoại mấy lần, nói: "Tìm được người thì trực tiếp liên lạc cho tôi."
Tưởng Nghiêu nhìn cậu một chút, như suy đoán được điều gì đó nói: "Có phải chuyện của tình nhân mới không?"
Nụ cười trên môi Thẩm Du Tu không tắt, ý vị thâm tường, chậm chạp nháy mắt một cái.
"Đù." Tưởng Nghiêu lắc đầu một cái, mở bật lửa trong tay, nhật xét: "Thật ngọt ngào đó nha, hai ngày nữa tôi tìm cậu."
Thẩm Du Tu lười nhác nở nụ cười, nói xong chuyện này liền nhắm mắt lại.
Tiệc đứng được Tạ Tuấn tổ chức là loại hình không thường xuất hiện trong biệt thự, tập hợp riêng tư, người đến cũng không nhiều, đều là một nhóm bạn bè quen biết.
Thẩm Du Tu vào cửa sau, bắt chuyện một vòng, để Tưởng Nghiêu tìm Tạ Tuấn đến, ba người ngồi nói chuyện phiếm bên mép bể bơi.
Hôm nay tinh thần Thẩm Du Tu thực sự không được tốt lắm, chỉ mong tốc chiến tốc thắng để còn sớm về nhà ngủ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Mảnh đất kia bị gì à?"
"Đừng nói nữa, chính là cái tên Tạ Trì khốn kiếp kia quậy cho loạn." Tạ Tuấn một mặt ủ rũ, tức giận nói, "Hôm trước về nhà nói chuyện tiền nong, không hiểu sao lại lọt vào tai anh ta, bên trong lại không ít lão già chán ghét tôi.
Mảnh đất kia treo đã được mấy tháng, sớm nên bắt đầu đấu thầu rồi, kết quả thì? Hỏi chỗ nào cũng chỉ nhận được một câu thủ tục không ổn, vẫn đang xử lý, bao nhiêu đấy cũng đủ đuổi tôi đi rồi."
"Tạ Trì? Một mảnh đất thôi mà, hắn đáng giá để so sánh với cậu à." Tưởng Nghiêu vừa nói, tay vừa cầm một món đồ, đưa về phía bạn gái của hắn đang nằm nhoài bên mép bể bơi, "Hắn cũng muốn tranh mảnh đất kia với cậu à?"
"Ừ.
Mảnh đất đó cũng không khác gì mấy, mảnh bên phía Bắc không phải cũng giống nhau à." Tạ Tuấn hạ thấp giọng, đơn giản nói hết các việc trọng điểm một lần, "Thay đổi địa chất, chọn chỗ này cũng không lỗ, năm ngoái hắn nhận hai hạng mục, hiện tại phải nắm lấy cơ hội, không để các lão già kia nhìn thấy hắn giỏi giang gì nữa."
Hai anh em nhà họ Tạ không phải cùng một mẹ, tranh đấu nhiều năm như vậy, sớm không còn tính là tin tức mới nữa.
Thẩm Du Tu không có hứng thú gì đối với việc tranh quyền đoạt lợi bên trong những gia tộc này, chen miệng nói, "Cậu có dự định gì?"
"Chúng ta có thể nắm chắc mảnh đất này, hợp tác khai phá." Tạ Tuấn lập tức thay đổi biểu cảm tươi cười trên mặt, nói, "Chia lời theo tỉ lệ vốn bỏ ra, phiền các anh* giúp tôi mở rộng quan hệ chút."
*ở đây Tạ Tuấn gọi Thẩm Du Tu và Tưởng Nghiêu là哥 (ca)
"Anh trai cậu lòi ở đâu ra, muốn hai người bọn tôi ra mặt lấy lòng, còn không biết đường trả tiền nước cho bọn tôi đấy à?" Tưởng Nghiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn, đẩy hắn một cái, "Tiểu tử cậu đen tối thật."
Tạ Tuấn mắt thấy không gạt được họ, chỉ, "Được rồi, vậy chầu này tôi trả?"
"Lúc này xem như cũng ra dáng rồi đấy." Tưởng Nghiêu cười nhẹ hai tiếng, khẽ đá Thẩm Du Tu một cái, đối mặt với cậu ta, "Cậu thấy thế nào?"
Thẩm Du Tu uống cạn rượu, đặt ly rượu xuống, nằm ngửa trên ghế nằm bên mép hồ bơi, phất tay ngầm đồng ý, "Bao giờ đấu thầu thì nói bọn tôi."
"Đương nhiên rồi! Cảm tạ anh trai đã hỗ trợ ha."
Đêm nay Tạ Tuấn thu hoạch không ít nên phấn chấn lên rất nhiều, quay đầu lại gọi người mở hai bình rượu, liều mạng uống với Tưởng Nghiêu một lúc lâu.
Thẩm Du Tu ngồi ở một bên, uống không tính là nhiều chỉ là cả khuôn mặt đều bị rượu làm hồng lên như trái chín rồi.
Nên khi tan cuộc, cậu mới nhớ tới việc mở điện thoại di động lên.
Có một tin mười mấy phút trước, Bùi Tự vẫn chưa gọi nên hẳn là người vẫn đang chờ ở ngoài cửa.
Vừa đưa Tưởng Nghiêu ra xe, Tạ Tuấn quay lại vào trong, thấy bóng dáng Thẩm Du Tu lay lay đi ra ngoài, vội vàng chạy đến giúp đỡ một chút, "Thẩm ca, anh tự đi được không? Hay đợi tôi gọi tài xế đưa anh về nhé?"
"Không cần..."
Thẩm Du Tu loạng choà loạng choạng ra khỏi biệt thự, xa xa đã thấy chiếc xe kia của mình đang dừng ngoài lưới sắt ở cửa.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đứng bên xe, đốm lửa bên môi yếu ớt lập lòe trong bóng tối
"Không cần cái gì hả, lão Chu? Ai...!Gọi tài xế đến đưa về đi." Tạ Tuấn cũng say chuếnh choáng cho nên vẫn chưa chú ý đến người đang chờ ngoài cửa, quay đầu lại sai trợ lý gọi xe.
Thẩm Du Tu chậm chạp đi về phía của Bùi Tự, âm giọng khàn đặc lại khác thường kêu tên hắn, "Bùi Tự."
Bùi Tự nhìn chằm chằm vào Thẩm Du Tu ý thức không tỉnh táo phía sau, trong mắt liền hóa một mảnh tối đen, hắn không nhúc nhích, hút hết một điếu thuốc, đem tàn thuốc ném xuống đất rồi giẫm tắt.
Rất nhiều tàn thuốc tán lạc trên đất, từng tụm nhỏ, phảng phất như cánh bướm nhẹ đáp xuống mặt đất vậy.
Thẩm Du Tu đi tới trước mặt hắn, cầm lấy tay hắn đứng vững, hô hấp đều là mùi rượu, cậu nói, "Đi thôi."
Bọn họ đang đứng bên phía ghế phụ, Bùi Tự mở cửa xe, đẩy cả người Thẩm Du Tu vào, bản thân hắn lại đứng ở cửa xe bên kia mãi không lên.
"Ai, Thẩm...!Thẩm ca?" Tạ Tuấn trợn mắt lên nhìn một chút, phát hiện Thẩm Du Tu đã ngồi ở chỗ ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới thả lỏng tâm tình, quay đầu, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Bùi Tự, mồm miệng không rõ dặn, "Lái xe cẩn thận."
Lời còn chưa dứt, nói gì chứ, lời này ngược lại như đang nhắc nhở hắn cái gì.
Bùi Tự nhanh chân quay người lên xe tiếp tục châm lửa, thân xe hung mãnh mà lùi về sau một chút, đèn đuốc mở cả lên, tựa như đang mất đi lý trí, đầu xe thẳng tắp đâm thẳng về phía trước.
"Bùi Tự!" Thẩm Du Tu bị động tác chuyển động kịch liệt của xe làm cả kinh, tỉnh cả rượu, thấy hắn không nghe mình, lại vọt về phía trước, không khỏi cao giọng mắng, "Con mẹ nó cậu điên à?!".
Danh Sách Chương: