Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Thẩm Du Tu nói xong, quyết định cúp máy theo lí trí mách bảo, dù sao sự kết thúc này không cần hai bên phải đồng thuận với nhau.
Cậu hít một hơi sâu, đưa điện thoại ra xa, nhìn thấy màn hình sáng lên, khớp ngón cái như mất đi toàn bộ linh hoạt và dẻo dai, chậm chạp không thể ấn xuống nút màu đỏ.
Đầu lưỡi cậu đặt ở rãnh giữa răng, cứng rắn nỗ lực ngẩng mặt nhìn về phía trước, tầm mắt va phải thư ký của mình đang lén lút nhìn Thẩm Du Tu trong gương chiếu hậu.
Người ngồi ở ghế phó lái như đang quan sát Tô Thần, cũng không kinh hoảng hay chột dạ, lễ phép nhẹ nhàng dời mắt đi trong tích tắc.
Bùi Tự cũng không cúp máy, mà giọng cậu bỗng lạnh lùng hỏi ngược lại Thẩm Du Tu, "Không có quan hệ khác, vậy thì có cái gì?"
"Quan hệ anh em?" Dường như Bùi Tự ôn hòa bình tĩnh nói lại, "Có huyết thống tôi còn không muốn nhận, tại sao phải nhận người không huyết thống làm anh em?"
Huyết thống.
Cái từ này quấy nhiễu Thẩm Du Tu cả đêm, không, phải nói là qua nhiều năm vẫn luôn quấy nhiễu cậu.
Tất cả mọi người lạnh lùng với Thẩm Du Tu vào đêm nay, là mềm mỏng hay là cưỡng ép, đều bắt nguồn từ hai chữ này, kể cả Bùi Tự.
"Vậy cậu muốn sao?" Trong lời nói của Thẩm Du Tu đã không còn dao động, có cảm xúc như bỗng nhiên bị rút sạch, "Bùi Tự, cậu có thể làm gì đây? Hai sự thật này, tôi hay cậu không thay đổi được cái nào, cậu không nhận thì có ý nghĩa sao?"
"Không thay đổi thì sao chứ?" Bùi Tự nói, "Không có cha mẹ, tôi vẫn sống.
Tôi không cần bọn họ, hơn nữa..." Lời của hắn dừng ở lúc giọng lên cao, tạm thời đè xuống, không đề cập tới một sự thật khác, hỏi ngược lại Thẩm Du Du, "Tôi là con của ai có quan trọng không?"
Không quan trọng, ít nhất trước đây Thẩm Du Tu cho là vậy.
Cậu không quan tâm Bùi Tự là con ai, cuộc sống ra làm sao.
Cậu là sắc xám trắng, thiếu hụt tình thương, trưởng thành thành một người có vẻ hoàn chỉnh, nhưng khi những người khác vây quanh lửa trại của chính mình, cậu chỉ có chút hơi ấm.
Mà hơi ấm làm sao có thể sưởi ấm ai?
Thẩm Du Tu và Bùi Tự dạo chơi trong thế giới của từng người, ngẫu nhiên gặp gỡ, trao cho nhau toàn bộ ánh sáng và ấm áp, Thẩm Du Tu nỗ lực xây dựng một cảng tránh gió thật tốt, thật vững chắc, nhưng không như ước nguyện của cậu, thứ gần trong gang tấc không phải đất liền, là ảo ảnh, ảo giác, bọn họ vẫn còn đang phiêu bạt trên biển.
"Chắc chắn bọn họ sẽ nhận cậu về, mọi người sẽ biết cậu là con ai nhanh thôi." Tay Thẩm Du Tu đặt lên trán, nhắm mắt lại, uể oải nói, "Bọn họ mong đợi cậu rất nhiều, có cách khiến cho sinh hoạt trước đây của cậu kết thúc...!Ví dụ như Bùi Lệ, giúp Bùi Lệ sống tốt hơn một chút, cậu có thể cự tuyệt à?"
Cách chất vấn tạo thành bầu không khí ngột ngạt nặng nề.
Đêm đã khuya, cả người Thẩm Du Tu mệt mỏi ủ rũ, rồi cậu lại rõ ràng đêm nay mình không thể ngủ được.
Tai cậu nhẹ nhàng dán lên điện thoại, nghe tiếng hít thở quen thuộc của Bùi Tự kéo dài trong cuộc trò chuyện, chỉ mấy chục giây thôi như lại dài đằng đẵng như mấy phút, giống như một bông hoa tuyết trôi nổi bồng bềnh rồi rơi xuống đất trong nháy mắt.
Thẩm Du Tu mấp máy môi, như đang lẩm bẩm những câu thơ thôi miên bản thân, một câu thần chú giải thoát và trốn tránh, lặp lại, "Bùi Tự, cứ vậy là được rồi."
...!
Xét thấy bệnh tình không nghiêm trọng, Thẩm Diệu Huy ở lại bệnh viện quan sát trong thời gian ngắn, dự định về thành phố A vào ba ngày sau.
Trước khi ông đi, có đến khách sạn một lần, Thẩm Du Tu bị ép ăn một bữa cơm trưa nhạt như nước ốc.
Trong bữa cơm này, Thẩm Diệu Huy rất quan tâm cung cấp bù đắp những gì Thẩm Du Tu muốn, cũng đưa ra những văn kiện kia lần thứ hai, khẩn thiết muốn cậu kí tên.
Từ sắc mặt của ông, Thẩm Du Tu nghĩ, đại khái là thư ký báo cáo cho ông biết về cú điện thoại giữa cậu và Bùi Tự.
Văn kiện được đặt chỉnh tề trên bàn ăn, có vài nội dung được điều chỉnh, càng ưu tiên hậu đãi Thẩm Du Tu hơn một chút.
"Về chuyện tiền bạc, ba đã nói con không cần gấp." Thẩm Diệu Huy ra hiệu cho người phục vụ lấy đĩa súp trước mặt mình đi, nói với Thẩm Du Tu đang lơ đãng: "Không cần hưng sư động chúng (*), gọi điện thoại mượn tiền khắp nơi, người khác sẽ tưởng là trong nhà có chuyện."
(*) Hưng sư động chúng: điều động, vận động lực lượng quy mô lớn, làm cho nhiều người biết.
Thẩm Du Tu cầm nĩa, cố kiềm chế không ném về mâm thức ăn.
Mấy ngày nay đúng là cậu có liên lạc với những người bạn có chút thân thiết, trừ Tưởng Nghiêu hào phóng đồng ý, đám còn lại đều khách sáo, còn muốn nghe ngóng tiếng gió từ cậu.
Về phần đầu nguồn gió là ai, không cần nói cũng biết.
Thẩm Du Tu đẩy văn kiện kia ra, biểu đạt ý từ chối uyển chuyển nhưng rõ ràng.
Cậu kiên trì như thế, Thẩm Diệu Huy cũng thôi, ngược lại quan tâm cậu nửa thật nửa giả: "Chuyện hợp tác làm ăn bên này không suôn sẻ?"
Thẩm Du Tu tinh thần sa sút nên xử lí việc công ty rất hạn chế, tuy rằng chậm trễ hai ngày nhưng chuyện xử lí công việc trong lần đi công tác này rất thỏa đáng.
Cậu biết ba mình nói về chuyện này là "túy ông chi ý bất tại tửu" (*), bèn không thèm che giấu mà nói trắng ra, "Rất thuận lợi.
Ngày mai là thứ hai, con sẽ quay về từ chức."
(*) Ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Thẩm Diệu Huy chăm chú nhìn cậu vài giây bằng ánh mắt vẩn đục, chưa tỏ vẻ gì, chỉ nói, "Con muốn đi tập trung phát triển công ty nhỏ ở thành phố B?"
Thẩm Du Tu chưa cho ông bậc thềm đi xuống, gật đầu nói đúng, bấy giờ trên mặt Thẩm Diệu Huy mới lóe lên một tia cảm xúc như trút được gánh nặng, như đã an tâm triệt để rồi, ông hài lòng nói, "Được, cứ làm chuyện của con, nếu cần tiền cứ nói cho nhà chúng ta biết."
Khóe môi Thẩm Du Tu co quắp, cảm thấy ngực mình nặng nề không thở nổi, không còn lòng dạ mà để ý biểu cảm có qua loa hay không.
Sau khi tiễn Thẩm Diệu Huy đi, Thẩm Du Tu gọi điện thoại cho cấp dưới nghỉ phép, đuổi hết người đi, một mình cậu ở trong phòng khách sạn cả ngày.
Trong lúc không ai quấy rầy, Thẩm Du Tu miễn cưỡng ngủ một giấc.
Khi tỉnh lại, trời đã tối đen, cậu gọi món ăn, ăn nửa phần trong sự nhạt nhẽo, dự định đến bể bơi khách sạn bơi lội.
Nhưng cậu đã không còn bao nhiêu sức lực, ngâm mình ở bể bơi nhiệt độ ổn định, nương theo từng đợt sóng nhỏ do người khác tạo ra, thỉnh thoảng trước mắt tràn qua nước ấm, dường như không nghĩ ngợi được gì, lại như vẫn luôn nhớ đến Bùi Tự.
Sau đêm ấy, Bùi Tự gửi tin nhắn cho cậu, chỉ nói muốn hai người gặp mặt.
Thẩm Du Tu còn muốn trả lời, gõ chữ một lát rồi lại ngừng, ấn xóa, sau đó cậu không để ý hòm thư tin nhắn nữa.
Không biết ngâm mình trong nước bao lâu, điện thoại di động đặt trên bờ bỗng reo chuông vang vọng, Thẩm Du Tu biết là điện thoại của Tưởng Nghiêu.
Mấy ngày nay Tưởng Nghiêu luôn vào giờ này gọi cho cậu, chắc là vừa xong chuyện công ty là gọi cho cậu ngay.
Thẩm Du Tu bám vào bờ, ướt sũng cả người, ngồi ở mép bể bơi hơi lạnh nghe máy, "Alo?"
"Du Tu, mai cậu về à?" Lúc Tưởng Nghiêu nói lời này, y vô cùng cẩn thận.
"Ừm."
"Cậu cho tôi số hiệu chuyến bay đi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm." Tưởng Nghiêu nói, "Tôi sẽ gọi thêm vài người, bàn bạc làm sao giúp cậu kiếm tiền."
Thẩm Du Tu nở nụ cười, trong lòng nói lộ ra hờ hững không hứng thú là bao, "Cảm ơn, hai ngày nữa hẵng tính." Cậu nói xong, bèn nhàn nhạt nói, "Tưởng Nghiêu, đừng lãng phí thời gian, người ta không muốn cho mượn thì đừng miễn cưỡng."
Bên phía Tưởng Nghiêu yên tĩnh một chốc, y ho nhẹ rồi nói, "Du Tu, cậu định cứ thế..." Trong giọng nói của y đầy vẻ khó hiểu, "Cậu không muốn tranh cùng thằng oắt Tạ Tuấn kia à? Ai biết tên họ Bùi kia trồi lên từ đâu cướp gia sản với cậu."
Tin tức bị truyền ra rất mơ hồ, chỉ nói nhà họ Thẩm tìm được một đứa con thất lạc nhiều năm.
Tưởng Nghiêu không rõ chân tướng, chỉ phỏng đoán mà nói, "Nhà cậu đã làm giám định chưa, không chừng là nó nghèo đến mức phát điên nên nói bậy.
Chú Thẩm lớn tuổi nên hồ đồ à, chứ cái loại con cái lưu manh này làm sao so được với cậu?"
Giọt nước ở đuôi tóc rơi xuống bắp đùi trơn của Thẩm Du Tu, cậu thuận tay lấy khăn tắm lau tóc, giọng điệu rất bình tĩnh, "Còn chuyện gì khác không?"
Tưởng Nghiêu bị câu này nghẹn ứ không nói được lời nào, không thể làm gì khác là kết thúc qua loa, "...Không có chuyện gì, cậu cho tôi số hiệu chuyến bay đi."
Dù sao cũng là bạn bè đang cố gắng kiếm tiền vì mình, Thẩm Du Tu không muốn để y mất mặt, dù cho trong lòng không muốn nhận điện thoại hoặc tham gia bữa tiệc kiểu đón gió tẩy trần gì đó, nhưng cậu vẫn đồng ý yêu cầu của Tưởng Nghiêu, nói cho đối phương nghe số hiệu chuyến bay.
Nhưng đến ngày thứ hai, khi Thẩm Du Tu ngồi xuống chỗ đã mua vé, cậu mới hiểu được mục đích chân chính Tưởng Nghiêu muốn biết số hiệu chuyến bay của mình.
Cậu nhìn Arvin ngồi bên cạnh, không tin được chuyện trùng hợp này, "Em cũng đi chuyến bay này? Tưởng Nghiêu nói cho em đúng không?"
Arvin cũng ừ rất sảng khoái, gọi tiếp viên hàng không bugnư hai ly rượu đỏ đến, đưa một ly cho Thẩm Du Tu, bổ sung, "Em đến xem triển lãm, vốn dĩ cũng định xem xong sẽ đến thành phố A tìm anh."
Cậu ta chớp mắt vài cái, nở nụ cười có chút ý làm nũng mà Thẩm Du Tu từng thích nhất ra, nói mập mờ, "Có thể nhìn thấy được anh sớm một tí, sao em có thể từ chối được."
Thẩm Du Tu không uống ly rượu đỏ kia, dựa vào lưng ghế dựa phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, "Mấy năm qua em đi làm ở Pháp, học được không ít thứ nhỉ."
"Quá khuôn phép." Arvin phủ nhận, "Người Pháp cũng có người miệng lưỡi vụng về, chỉ đơn giản xem có thích hay không thôi à."
Thẩm Du Tu không mở mắt, khóe miệng nhếch lên, nói rằng, "Arvin, hai năm trước em về nước không giống như vậy."
"Lần này vừa hay anh độc thân, em cũng độc thân." Arvin rất thẳng thắn, "Em nhờ Tưởng Nghiêu chuẩn bị giúp em vài thứ, đặt trong chiếc xe tới đón chúng ta."
"Lần trước đã nói hẹn ngày khác...!không hẹn nữa thì em phải về Pháp mất."
Cậu ta dán sát vào, Thẩm Du Tu không thể không mở mắt ra, lùi về phía sau mấy centimet, từ chối mà nói, "Ý anh nói là hẹn bạn bè đến uống trà."
"Uống mà." Arvin cũng lùi về, nho nhã lễ phép, "Qua nhà anh uống."
Thẩm Du Tu biết cậu ta cấu kết với Tưởng Nghiêu, ngồi thẳng người lại rồi nói, "Arvin, anh không có ý kia.
Nếu em nhất định phải đi thì kêu Tưởng Nghiêu theo."
Thanh niên kinh ngạc nhìn Thẩm Du Tu, cậu ta suy nghĩ một chút, nhún vai nói, "Được thôi.
Chờ lát nữa hạ cánh em sẽ nói cho anh ấy, chỉ tiếc hoa hồng và bánh ngọt của em."
"Em cố ý đặt vị trước đây anh thích, bây giờ khẩu vị của anh thay đổi rồi à?"
Thẩm Du Tu thất thần trong chốc lát, một hồi lâu sau, cậu cười với Arvin, đeo bịt mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Chuyến bay hạ cánh, đúng là có chiếc xe đang chờ ở ngoài sảnh.
Tài xế lái xe về nhà trọ của Thẩm Du Tu, Arvin lấy hoa hồng và bánh ngọt trong cốp sau ra, cho Thẩm Du Tu xem điện thoại di động cuả mình, bất đắc dĩ nói, "Tưởng Nghiêu nói anh ấy không đến được."
Thẩm Du Tu liếc nhìn cuộc đối thoại kia, không yên tâm nói, "Về tới nhà sẽ đánh cậu ta thêm.
Em đặt hoa ở đây đi, xách bánh ngọt lên."
Arvin không nghe lời cậu, bước nhanh vào thang máy, "Hoa này là do em mua, sao có thể để Tưởng Nghiêu chiếm hời."
Hoa để ở đâu cũng được, Thẩm Du Tu không có tâm trạng tranh luận, đi theo vào, lên lầu mở cửa.
"Giúp em ôm một tí." Vừa ra thang máy, Arvin không còn chút sức lực nào, "Nếu biết trước em đã không đặt một bó lớn như vậy."
"Em..." Thẩm Du Tu khó khăn lắm mới thấy buồn cười, vừa đẩy cửa ra, trông thấy người đang ngồi hút thuốc lá trên ghế salon, cậu không khỏi ngẩn ra, dừng ngay tại chỗ.
Bùi Tự đứng lên, cách một làn khói thuốc màu xám, lạnh lùng nhìn hai người đứng ở cửa phòng và đồ trên tay họ.
Cổ họng Thẩm Du Tu khô khốc, rất khó khăn dời tầm mắt đi, lên tiếng hỏi, "Cậu ở đây làm gì?".
Danh Sách Chương: