• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Tĩnh, mình cảm thấy cậu phải dạy dỗ lại người đàn ông của cậu."

Đỗ Ôn Nhu cột tóc bím, mặc áo ngủ Chuột Mickey, đang xem hình ảnh trong tạp chí, chạy đến bên cạnh Ái Tĩnh.

"Tại sao nói thế?" Ái Tĩnh uống một ngụm trà, tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV.

"Này, cậu nên nghiêm túc cùng mình thảo luận có được không? Chuyện này rất quan trọng, sao còn ở đó xem ti vi? Anh ta chạy mất bây giờ!" Đỗ Ôn Nhu tức giận cầm điều khiển ti vi lên, tắt máy.

"Này, màn đặc sắc đó ——" Ái Tĩnh kêu gào, nhưng Đỗ Ôn Nhu nhất định không trả lại điều khiển ti vi cho cô.

"Đang muốn ngủ mà hai người các cậu ầm ỹ cái gì ở phòng khách vậy?" Chân Khả nghe được tiếng kêu gào trong phòng khách vội vàng chạy đến tham gia náo nhiệt.

"Các cậu coi nè…”

Đỗ Ôn Nhu làm như bảo vật quý, lấy tạp chí số mới nhất ra, bên trong báo viết tình hình tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị đang hẹn hò, lại còn ra vào khách sạn với một nữ minh tinh .

"Hoa tâm đại củ cải!" Chân Khả chán ghét phê bình.

*** "Hoa tâm đại củ cải!" ý nói người đàn ông lăng nhăng ***

"Trước kia anh ấy cũng như vậy, có gì ly kỳ đâu? Mình đã sớm biết nên không thể trách ai" Ái Tĩnh đẩy đẩy mắt kiếng, đối với tình huống này không mấy quan tâm.

"Anh ta cũng là bạn trai của cậu, cậu phải quản lý chứ!" Đỗ Ôn Nhu xem thường.

"Mặc dù xã giao bên ngoài không thể miễn, anh ta cũng phải bận tâm cảm giác của cậu, không thể để cho những hình ảnh này lưu truyền bên ngoài chứ?" Đánh răng xong, Hướng Duy Mỹ cũng chạy đến.

Trên thực tế, cô ở chỗ Phó Kính Dương đã nhìn thấy bài báo này. Anh ấy còn đặc biệt đem tạp chí giấu vào góc, nhưng kì lạ là vẫn bị cô tìm thấy.

"Cũng không biết lúc nào sẽ chia tay, quản anh ấy làm cái khỉ gió gì chứ?" Lời Ái Tĩnh nói ra không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì mới lạ.

Thái độ của cô đối với mọi hoạt động ở bên ngoài của Hạ Phong là không nhìn không nghe.

Không liên quan gì đến cô!

"Cậu như vậy. . . . . ." Ba người phụ nữ trợn tròn mắt. Không nghĩ tới quan điểm yêu đương của Ái Tĩnh là như vậy? Khó trách Hạ Phong to gan như vậy.

"Không có sao, mình muốn đi ngủ." Ái Tĩnh không muốn bàn nữa, để gối ôm xuống, nhanh chóng đi khỏi phòng khách.

Cô không muốn thấy dáng vẻ kinh ngạc của mấy người chị em này.

Ban đầu cô cũng biết Hạ Phong nhất định sẽ có người phụ nữ khác… Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cô không muốn công khai chuyện của hai người.

Hiện tại, nhìn tấm hình trong tạp chí Bát Quái, cô bị liên lụy trở thành đối tượng thảo luận, còn phải chịu đựng ánh mắt thương hại của mọi người.

Ngày mai cô thật không muốn đi làm…

*************************************************************

"Anh…” Ái Tĩnh chăm chú nhìn Hạ Phong.

"Có chuyện gì?" Anh bên ngoài bình tĩnh nhìn bạn gái, trong lòng lại vui mừng chờ bão táp sắp tới.

"Tại sao còn phải hẹn em ra ngoài?" Ái Tĩnh khẽ nhíu mày, không hiểu.

"Tại sao không? Anh mới phát hiện nhà hàng này ăn rất ngon, dẫn em tới để thưởng thức đó mà!" Anh còn đặc biệt bao hết cả nhà hàng.

Chờ Ái Tĩnh hung hăng phát tiết xong, nhạc công của nhà hàng sẽ trình diễn tại chỗ, mà anh sẽ ở phía sau lẳng lặng lấy ra bó hoa cùng nhẫn kim cương, cầu hôn Ái Tĩnh.

Anh sẽ cam kết với Ái Tĩnh, tuyệt đối không trăng hoa sau khi đám cưới, bởi vì sự xuất hiện của cô đã khiến anh chìm đắm trong tình yêu .

Chỉ cần cô nguyện ý gả cho anh, anh nhất định không xuất hiện cùng những người phụ nữ khác ở nơi công cộng nữa… Trong lòng Hạ Phong hiện lên đủ loại hình ảnh lãng mạn, phô trương khiến phụ nữ vui vẻ.

"Em tưởng chúng ta đã xong rồi, căn bản không cần trở lại những chỗ tiêu tiền này." Ái Tĩnh êm ái bày tỏ.

"Cái gì?!” Anh nằm mơ cũng không tưởng tượng có lời kịch này!

Hạ Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ của bạn gái.

"Không phải anh đối với em không còn hứng thú nữa sao? Có phải anh cảm thấy chưa nói rõ ràng đã chia tay là không đúng, cho nên mới tìm em ra ngoài ăn một bữa, thuận tiện nói chuyện luôn sao?"

Ái Tĩnh cắt một miếng thức ăn nhỏ bỏ vào trong miệng. Ừ, thịt bò rất mềm, ăn ngon siêu cấp.

Cô cảm thấy biểu hiện của Hạ Phong sau khi trưởng thành coi như thành thục, còn dẫn cô đi ăn một bữa cơm cuối cùng, không có quang minh chính đại lãng quên cô… Tính ra như vậy là tốt lắm rồi.

Dù sao bọn họ đã không còn là học sinh trung học cấp hai rồi, trưởng thành rồi thì phương thức yêu đương cũng khác.

"Không phải! Là ai muốn nói chia tay?!" Hạ Phong tức điên lên.

Cô không bị thần kinh chứ!

Vì muốn kích thích suy nghĩ chậm chạp của cô, anh mới cùng nữ minh tinh ôm ôm ấp ấp, còn để tạp chí Bát Quái chụp được hình, nhưng cô thế mà…

"Nhưng em đã chuẩn bị chia tay rồi…" Ái Tĩnh lúc này mới ngẩng đầu kinh ngạc, đưa mắt nhìn người đàn ông đang tức giận.

"Anh không muốn chia tay!" Hạ Phong xúc động bóp vỡ cái ly .

"Tại sao?"

"Anh rất thích em, còn muốn cưới em về nhà, tại sao anh lại chia tay với em chứ?" Hạ Phong tức giận đến mức đem lá bài tẩy nói ra toàn bộ.

"Anh không thể nào cứ ngủ với người nào thì đòi kết hôn với người đó!" Ái Tĩnh bất bình la to.

"Em có thể yêu cầu anh, anh sẽ thay đổi mà!" Hạ Phong thở phì phò phản bác.

"Anh không quản được dây lưng của mình thì thôi chứ sao còn biểu em giúp anh giữ chặt?" Ái Tĩnh không tử tế hỏi ngược lại.

"Em…" Anh muốn thao thao bất tuyệt lại nghẹn ở trong cổ lần nữa.

Mấy ngày nay đắm chìm trong bể tình, anh thậm chí đã quên người phụ nữ của anh ăn nói khéo léo cỡ nào.

"Em không muốn ăn, em muốn về nhà!" Tình huống hỗn loạn trước mắt làm Ái Tĩnh bỏ lại dao nĩa, không còn tâm tình ăn cơm.

Cô phải trở về suy nghĩ một chút nên xử lý chuyện này như thế nào.

Có lẽ nên xử lý Hạ Phong thế nào mới chính là chuyện cô nên suy nghĩ rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK