Kể từ đêm hôm đó, sau khi hai người nói chuyện rõ ràng, Hạ Phong làm ra vẻ đáng thương để được ở nhờ trong căn hộ của Ái Tĩnh, không chịu về nhà.
Sáng sớm thức dậy, anh theo sát bên cạnh, không chịu rời cô nữa bước, làm cô không thể đi làm; buổi tối đến khi nghỉ ngơi, Ái Tĩnh không cho anh vào phòng ngủ thì anh quang minh chính đại ngủ lại trên ghế sa lon trong phòng khách… Ba người chị em của cô vì tình trạng này mà toàn bộ chạy đến nhà bạn trai, để lại nhà trọ cho đôi tình nhân mới ra lò này kháng chiến tám năm.
Có câu nói "Nữ cương trực sợ nam dây dưa", theo loại công lực da mặt dày của Hạ Phong này, Ái Tĩnh tha thứ cho anh chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Trở ngại người ta nói chuyện yêu thương sẽ bị ngựa đá, nên họ nhanh chóng đi xa một chút!
"Em không thèm quan tâm, cần gì nói tha thứ?" Ái Tĩnh nhanh chóng phát điên. Anh ngày nào cũng hỏi, có phiền hay không hả?!
"Vậy em có yêu anh không?" Anh vô liêm sỉ hỏi nữa.
Yêu cái rắm! Cô không muốn lại vì anh lãng phí bất kỳ tình cảm nào!
Ái Tĩnh nhìn chằm chằm hoa hoa công tử, không chút lưu tình tước bỏ mặt mũi của anh, "Chúng ta quan hệ cũng không có, làm gì có yêu hay không?"
"Quả nhiên em vẫn còn giận anh… Tiểu Tĩnh, anh thật là khổ sở…" Anh nhìn giống như sắp khóc lên. Anh quấn quít cô chặt như vậy, cửa ải này cô thật khó qua!
Nhưng ở nhờ bên cạnh cô, anh không có tính toán thay đổi sách lược, đặt cái mặt khổ qua không chút che giấu trước mặt cô, rốt cuộc cũng khiến cô thay đổi giọng điệu ——
"Chuyện trước kia đã lâu như vậy, em không còn giận rồi." Thật ra thì cô vẫn không nỡ để anh buồn bực.
"Có thật không?" Giọng anh chần chờ, tròng mắt lóe ra tia sáng không tin.
"Anh hoài nghi à?" Gương mặt thanh tú có vẻ khó chịu.
"Vậy em để cho anh hôn, chứng minh em không còn giận anh nữa!" Hạ Phong giảo hoạt nói ra điều kiện muốn được âu yếm.
"Mắc cười, vì sao em phải cho anh hôn?" Cô mới không chịu
"Quả nhiên em ăn ở hai lòng. Trước kia, lúc em giận, vẫn còn để cho anh hôn, bây giờ em nói không giận anh nữa, nhưng lại không cho anh hôn…" Hạ Phong bắt đầu nhỏ giọng, kể lể ân oán từ trước đến nay giữa bọn họ…
Khi anh bắt đầu nói câu thứ nhất, Ái Tĩnh đã biết 50 câu sau sẽ là cái gì cũng như anh sẽ kết luận ra sao.
Mười phút sau ——
Cô chịu đủ rồi!
"Không cần hỏi nữa, em thật sự vô cùng yêu anh!" Ái Tĩnh rốt cuộc giơ cờ hàng đầu hàng, môi anh đào tự động chặn lên miệng của anh, không để cho anh nói chuyện. Có môi thơm tự động dâng lên, Hạ Phong rất hài lòng, không thèm lãi nhãi nữa.
Anh ôm chặt eo thon của cô, bắt đầu vuốt ve dáng người yểu điệu, đụng chạm chỗ mẫn cảm nhất trên người cô.
"Không. . . . . ." Ái Tĩnh ý tứ giãy giụa một chút.
"Một chút thôi, không cần lo lắng …” Hạ Phong vén váy của Ái Tĩnh lên, ngón tay thô ráp nhanh chóng trượt vào trong nịt vú tơ lụa, nhéo nụ hoa của cô, dùng sức bóp.
"A. . . . . ." Môi hồng không kìm chế được tiếng rên rỉ, thân thể cô không ngừng giãy dụa.
Tay còn lại của Hạ Phong chế trụ cái mông của cô, cưỡng bách nửa người dưới của cô dán chặt lên thân thể của mình, muốn cô cảm thụ sự biến hóa của cơ thể anh. Bất kể cô giãy giụa thế nào, hai chân khép lại vẫn bị mở ra, phái nam to lớn, cứng rắn thuận lợi tiến vào trong cơ thể cô.
"Không cần. . . . . ." Quần áo của cô đã bị cởi xuống hoàn toàn. Hạ Phong không khách khí chút nào, đùa bỡn thân thể của cô, bức bách cô phát ra âm thanh tuyệt hảo.
Cô quỳ rạp trên ghế sa lon, mông nhếch lên cao. Từ sau lưng của cô, Hạ Phong chế trụ eo thon, ra sức đâm vào khe hẹp ướt át…
"Thân thể em như vậy, không lấy chồng, có nhịn nổi không?" Hạ Phong đem lưỡi dao thịt chôn thật sâu trong cơ thể cô, thuận tiện nói lời uy hiếp ở bên tai cô.
"Không cần anh quan tâm…" Cơ thể lắc lư không ngừng khiến tầm mắt cô có chút mơ hồ.
"Thật là. Dù sao bây giờ anh còn chưa phải là chồng của em, làm sao có thể quản em đây?" Hạ Phong lễ phép đồng ý, nhưng bàn tay thô ráp lại nắn bóphai vú của cô không dứt, hung hăng nhào nặn, mưu đồ khắc sâu dấu vết ở trên thân thể của cô.
"Ưm…" Không đè nén được tiếng rên rỉ, môi đỏ mọng của Ái Tĩnh khẽ run lên.
Nửa người dưới của cô bị cường lực xâm nhập, nửa người trên bị anh thuần thục nhào nặn mang đến cảm giác tê dại khác thường. Cảm giác điên cuồng tầng tầng lớp lớp lan tràn ở trong cơ thể cô.
Mồ hôi rỉ ra trên trán của cô, môi đỏ mọng hé mở, nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má hồng nộn của cô, nhìn rất khiêu gợi…
"Chậm một chút. . . . . ." Cô rốt cuộc cầu xin tha thứ. Nhưng Hạ Phong không muốn bỏ qua cho cô, tiếp tục xông vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô .
Bất kể đưa đẩy thế nào, rốt cuộc cô vẫn là không cách nào thoát khỏi bàn tay của anh, càng lún càng sâu vào trong lưới tình mạnh mẽ của anh, không cách nào siêu thoát…
***********************************************************************
Tuần trăng mật của hai người diễn ra ở trong căn hộ cũ kỹ này. Ông chủ của Ái Tĩnh cũng tự động thuê nhân viên mới thay thế chức vụ của cô. Đến khi Ái Tĩnh vạn bất đắc dĩ chấp nhận lời cầu hôn của Hạ Phong thì cô đã mang thai năm tháng rồi.
Ngải Lâm biết được tin này thì tức đến phát điên, muốn đến hỏi tội, nhưng Hạ Phong làm sao có thể để Ngải Lâm tìm được Cầu Ái Tĩnh?
Anh bảo thư ký mang theo mấy phần tử hắc đạo đến Ngải gia. Thư ký trả lại chi phiếu ba trăm vạn trả cho cô, chuyển lại ý tứ của Hạ Phong, không cho cô phá hư nhân duyên của anh, cũng nói rõ ràng cho cô biết về tin vui của anh, xin cô không cần tham dự.
Nhưng nếu như Ngải Lâm chưa từ bỏ ý định phá hư hôn lễ hoặc xúi giục Ái Tĩnh rời khỏi anh, anh sẽ công bố đĩa ghi hình vụng trộm của cô cùng tình nhân ở Nhật Bản khi còn là Hạ phu nhân ở Hạ gia!
Ngải Lâm nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ Hạ Phong nắm giữ tội chứng bất trinh của mình, cuối cùng cô chỉ có thể phẫn hận cầm lại chi phiếu ba trăm vạn, về sau cũng không xuất hiện ở trước mặt anh nữa.
Rốt cuộc, hôn lễ mong đợi đã lâu của Hạ Phong cũng trở thành sự thật ——
Người thân của Hạ gia ở các nơi đều tập trung trở về tham gia hôn lễ. Trong đó vui nhất là Bà Nội ——sau khi nghe quản gia báo cáo xong tình hình, bà là người thứ nhất trở về Đài Loan định cư
Ở trong bốn người bạn thân, Ái Tĩnh là người yêu trễ nhất nhưng lại kết hôn sớm nhất. Mọi người tấm tắc hiếu kỳ, vô cùng chúc phúc cho hôn nhân của cô.
Rốt cuộc đã đến lúc vẽ lên bức tranh hạnh phúc.
Trong mắt chứa đầy hạnh phúc, bốn người bạn thân đồng thời lộ ra nụ cười tươi tắn trước máy ảnh.
Hạnh phúc tình yêu sẽ đến với những ai có thể chờ đợi!
Hết