• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Có lẽ nào ngươi là người trên cổng thành Lôi Châu vứt bỏ ấn quan, rồi bỏ chạy - tri phủ Lôi Châu Tô Hoán Thần?" Nam tử hắc bào có chút hứng thú nhìn Hoán Thần, nhìn sang bọn thuộc hạ bên cạnh, ý bảo bọn chúng cập thuyền Hoán Thần sát thuyền mình.
Hoán Thần hít thật sâu bước lên thuyền, ngẩng đầu nhìn nam tử hắc bào: "Đúng vậy, là ta."
Chỉ thấy nam tử hắc bào cười lạnh: "Ngươi rõ ràng đã không còn là tri phủ Đại Minh, thế mà hôm nay lại dám tự xưng tri phủ, một thân một mình lên thuyền, khiến bản thân ta vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?"
"Mặc dù ta không còn được xem là tri phủ Đại Minh, nhưng vẫn còn chút liên quan đến triều đình, nếu như ngươi không tin, có thể thử tìm trong vòng trăm dặm hải vực này, chắc chắn sẽ thấy chiến thuyền Đại Minh." Hoán Thần khẽ nắm chặt nắm đấm, làm cho mình trấn tĩnh lại, nếu như giờ phút này bị nhìn ra mình đang sợ hãi, chẳng những không cứu được Nhược Yên cùng mọi người, thậm chí có thể bị liên lụy đến tính mạng.

Vẻ mặt nam tử hắc bào trầm xuống: "Nói vậy, ngươi cố ý diễn trò, nhưng vẫn bí mật làm việc cho triều đình?"
Không hề đáp lại vấn đề được hỏi, Hoán Thần chỉ liếc mắt nhìn đám hải tặc thuộc hạ hung ác đang có mặt ở trên thuyền: "Ăn cơm triều đình không dễ, ngược lại ta cảm thấy ăn cơm hải tặc có vẻ không tệ."
Nam tử hắc bào kinh ngạc nhìn Hoán Thần: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Hoán Thần bình tĩnh nhìn nam tử hắc bào: "Nếu phải bán mạng vì triều đình, tiêu diệt sạch các ngươi, sau đó tiền thưởng đều rơi vào trong miệng người, bị người nuốt trọn, chẳng bằng...!phục vụ quên mình theo lão đại các người, sống chết trên đao đổi lấy tiền tài!".

truyện teen hay
"Ngươi muốn làm hải tặc?" Nam tử hắc bào không khỏi hít một hơi, nhìn thẳng vào Hoán Thần, một tên thư sinh trắng nõn như vậy, con đường làm quan rộng mở tốt đẹp trước mắt, lại không chịu làm, khăng khăng muốn làm hải tặc, xem như muốn làm mật thám triều đình, chẳng phải tự mình tìm chỗ chết rồi sao, thật sự cũng quá mức thiếu suy nghĩ đi.


"Tất nhiên ta biết ngươi không tin ta." Bỗng nhiên Hoán Thần giãn mày mỉm cười, đứng chắp tay: "Nếu hôm nay Hoán Thần đã lên thuyền này rồi, thật sự đã không tính cho mình một con đường sống, nếu nơi này không thu nhận ta thì thôi, dứt khoát giết chết ta cho cá ăn là được."
"Ngươi..." Nam tử hắc bào nhíu mắt lại nhìn Hoán Thần từ trên xuống dưới, Tô Hoán Thần, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?"
"Giết ta, chắc chắn rất dễ." Hoán Thần cố làm ra vẻ thương tiếc lắc lắc đầu: "Chỉ tiếc, nửa đời ta tài, bước chân vào con đường làm quan trở thành tri phủ Lôi Châu, chỉ muốn phát triển sở trường, thế mà bị buộc làm nội ứng trà trộn vào hải tặc, trở thành khâm phạm triều đình...!hôm nay ta chỉ muốn thẳng thắn đối mặt, chỉ muốn đầu quân cho các hạ, nhưng phải chịu kết quả chết trên biển, đáng tiếc...!thật sự quá đáng tiếc..."
"Nếu Tô công tử cảm thấy không cam lòng, đúng lúc ta đây có một chuyện, không biết công tử có dám làm cho ta không?" Một thanh âm xa lạ vang lên, Hoán Thần tinh tường nhìn thấy nam tử hắc bào kia cung kính cúi đầu về phía khoang thuyền.

Chẳng lẽ tên nam tử hắc bào này không phải thủ lĩnh của đám hải tặc sao? Hoán Thần âm thầm kinh hãi, thì ra bọn hải tặc Nam Hải này không hề đơn giản.

Chỉ nghe tiếng bước chân truyền lại rõ ràng, một bộ áo bào màu trắng thêu hình kim long bốn trảo, công tử nói chuyện mở ra quạt giấy, giơ tay khẽ vuốt đôi ria mép hình chữ bát trên môi, đôi mắt trong trẻo tỉ mỉ đánh giá trên dưới Hoán Thần, nghiêng mặt nhìn nam tử hắc bào: "Vệ tướng quân, ta tin Tô Hoán Thần này."
"Điện hạ." Nam tử hắc bào Vệ tướng quân chần chờ lắc đầu: "Hôm nay không thể có bất kỳ sơ xuất gì, nếu không thiết lập thế cuộc nhiều năm sẽ biến thành bọt nước."
Nghe thấy bọn hắn xưng hô với nhau lại khiến Hoán Thần kinh hãi hơn, những tên hải tặc này không phải là hạng giặc cỏ bình thường mà là dạng có quan chức, tướng quân cùng điện hạ, chẳng lẽ có bí mật to lớn gì đang cất giấu sau lưng bọn hắn?
"Tô Hoán Thần, nếu ngươi muốn gia nhập với bọn ta cũng không khó gì, nhưng phải thật lòng đối đãi, ở đây ta có một cái hộp, có thể đoán được lời ngươi nói là thật hay giả, ngươi có dám để xuống ngón tay thử một lần?" Công tử mặc áo bào trắng vừa dứt lời, liền lấy ra một chiếc hộp trong ngực, sau đó mở ra đưa về phía Hoán Thần.

Bỗng nhiên Vệ tướng quân âm thầm thông suốt mỉm cười, lạnh lùng nhìn Hoán Thần, hắn đã hiểu được dụng ý của điện hạ.

Hôm nay còn đường nào để lui nữa đây?
Hoán Thần đột nhiên hít một hơi, thản nhiên đưa ngón tay đút vào trong hộp, chỉ cảm thấy đầu ngón tay dường như bị cái gì hung hăng đâm vào, không khỏi đau đớn khiến nàng rút tay lại, không ngờ lại thấy ngón giữa tay trái có một lỗ nhỏ màu xanh lục, lúc này đang chảy máu ồ ạt, hình như trong chiếc hộp kia có thứ gì đó giống con sâu nhỏ?
Công tử áo bào trắng cười lanh lảnh, bước đến đưa cho Hoán Thần một tấm khăn lụa: "Đừng sợ, nó chịu há miệng ra, chứng minh ngươi không hề hoảng loạn, lời ngươi nói được xem là thật, còn nếu như ngươi bị tiểu bảo bối này cắn mà có chút hoảng loạn, chắc chắn sẽ tắt hơi ngã xuống đất ngay lập tức."
Nhận lấy tấm khăn lụa, Hoán Thần không khỏi lấy lại bình tĩnh, dùng khăn lụa quấn thật chặt ngón tay mới vừa bị cắn, cố gắng ngừng lại máu tươi đang chảy ồ ạt.

Chậm rãi cất chiếc hộp, công tử áo bào trắng liếc mắt nhìn, ý bảo Vệ tướng quân nên chú trọng phòng bị hải vực, kế đến liền xoay đầu mỉm cười với Hoán Thần: "Tô Hoán Thần, ngươi đi theo ta."
Khẽ gật đầu, Hoán Thần đi theo công tử áo bào trắng bước vào khoang thuyền, ngàn vạn lần không thể ngờ trong khoang thuyền lại là một đại đường sáng rực.

Chính giữa đại đường, đặt một bức bích họa tiên quang, mặc dù hình dáng giống như tiên quang được dâng lên kinh sư kia, nhưng hoa văn trên đó cũng khác biệt rất lớn.


Công tử áo bào trắng khẽ mỉm cười, ý bảo Hoán Thần ngồi xuống.

Hoán Thần vừa ngồi xuống, liền phát hiện ván gỗ dưới chân được điêu khắc bản đồ lãnh thổ Nam Hải.

"Ta là cô nhi nước Đại Việt, thái tử Việt Phong - Nam Cung Liêu." Hoán Thần vô cùng ngạc nhiên lùi về phía sau một bước, lời công tử áo bào trắng vừa nói lúc này khiến cho Hoán Thần càng thêm kinh hãi, rốt cuộc Đại Việt này là quốc gia nào, vì sao chưa từng nghe nói đến?
"Đại Việt?"
"Không sai, Đại Việt." Nam Cung Liêu nghiêm nghị mở miệng, hắn bước từng bước dạo quanh bản đồ lãnh thổ Nam Hải dưới chân, tiếp tục nói: "Mười lăm năm trước, ở nơi này có hai quốc gia trên biển, một là Đại Việt, một là Đại Chiếu, vốn là hai nước yên ổn hòa bình, nhưng cũng vì một trận bão táp khiến sóng trào đẩy tiên quang này lên mặt nước, hai quốc gia vì tranh đoạt vật này trở nên xung đột, khai chiến với nhau."
Nếu theo như lời này, chắc hẳn nước chiến bại là Đại Việt, có lẽ Đại Chiếu là nước may mắn sống sót mới phải, nhưng vì sao khi thái giám Tam Bảo tuần tra trên biển, chẳng bao giờ bẩm báo chuyện này với hoàng thượng?
"Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu, chúng ta không ngờ rằng khi hai nước đang chiến đấu thì lại bị một bọn hải tặc có dã tâm thừa cơ hội, thuyền Đại Việt ta bị phá, thuyền Đại Chiếu cũng đắm, còn bọn hải tặc kia thì cướp được tiên quang, sau khi cướp xong tiên quang, dường như bọn chúng giống như biến mất khỏi thế gian..." Nam Cung Liêu nặng nề thở dài, nghiêm nghị nhìn Hoán Thần: "Ta lui đến Nam Hải, gây họa giết người chẳng qua vì muốn mở rộng quân trang, thu mua hỏa pháo, chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể tra được nơi ẩn náu của đám hải tặc kia trả bọn chúng thù diệt quốc, gầy dựng lại quốc gia Đại Việt trên biển phồn vinh!"
"Vậy điện hạ có thể tìm được tung tích bọn hải tặc kia không?" Hoán Thần nhịn xuống kinh hoảng trong lòng, quốc gia trên biển sao, nếu như hàng nghìn cánh buồm cùng giương, liên miên không ngừng trên biển, không phải là một màn hoành tráng cỡ nào.

"Ta tung hoành Nam Hải nhiều năm, thậm chí cùng bà bà đảo Thiên Khu thiết lập ước định không xâm phạm lẫn nhau, nhờ bà ấy giúp ta thăm dò tin tức, nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng không thu hoạch được gì..." Thanh âm bỗng nhiên càng ngày càng trầm xuống, nhưng trong đôi mắt Nam Cung Liêu không hề có nửa điểm tuyệt vọng: "Nếu không phải nhờ vào Vệ tướng quân cùng nhị cô nương đảo Thiên Khu hai người phát sinh tình cảm, vậy thì vĩnh viễn ta cũng không thể nào biết, đảo Thiên Khu chính là chỗ ẩn thân của đám hải tặc kia!"
Hoán Thần lại càng kinh hãi, Nhược Yên, không thể ngờ đảo Thiên Khu cùng hai quốc gia trên biển này có quan hệ với nhau! Xem ra chắc chắn bọn hải tặc này sẽ không bỏ qua cho mọi người, ta nên làm sao cứu mọi người đây?
"Vậy điện hạ muốn làm gì?" Hoán Thần mở miệng hỏi.

Nam Cung Liêu bình tĩnh nhìn Hoán Thần: "Hôm nay ta vốn muốn bắt lại mấy cô nương đảo Thiên Khu kia, sau đó ép buộc các nàng khai ra vị trí hiện nay của đảo Thiên Khu, nhưng thật đáng tiếc những vị cô nương này lại liều mạng như vậy, trực tiếp xông vào lãnh địa nước xoáy, thà rằng chết cũng không muốn trở lại, xem ra, ta chỉ có thể dùng cách khác rồi."
"Nơi tập trung nước xoáy sao?" Hoán Thần càng thêm kinh hãi: "Nếu bước vào trong đó sẽ như thế nào?"
"Nếu ở những nơi nước xoáy nhỏ thì có thể miễn cưỡng lướt qua, nhưng nếu gặp phải dòng nước xoáy lớn trong đêm, trên đời này không có bất kỳ ai còn sống mà quay trở lại." Nam Cung Liêu khẽ thở dài: "Đáng tiếc các vị cô nương."
Nhược Yên...!trong lòng Hoán Thần không khỏi đau nhói, nàng không được gặp chuyện gì! Trong lúc hoảng loạn, Hoán Thần nhìn Nam Cung Liêu: "Vậy cách khác mà điện hạ nói đến là gì?"
Nam Cung Liêu không khỏi cười lạnh, nhận ra được lo lắng trong mắt Hoán Thần: "Không ngờ Tô công tử còn mang chút lòng thương hương tiếc ngọc." Đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, Nam Cung Liêu tiếp tục nói: "Chút nữa ta quên mất, Nam Cung Nhược Yên kia đáng lẽ là nương tử của ngươi rồi, đau lòng cũng là lẽ thường."
"Khiến cho điện hạ chê cười rồi." Hoán Thần ôm quyền cúi đầu.

Nam Cung Liêu nhàn nhạt mỉm cười: "Cách thứ hai ta nói đến chính là để ngươi liều mạng một phen, ta đưa ngươi một chiếc thuyền, ngươi tự mình lái vào lãnh địa nước xoáy, thử làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi có dám làm?"
Ngay lập tức Hoán Thần lẫm lẫm mở miệng: "Dám làm!"
"Xem ra Tô công tử rất thật lòng đối với Nam Cung Nhược Yên kia." Nam Cung Liêu giơ tay lên: "Nếu tìm được các nàng, cứu các nàng xong ngươi liền cùng các nàng đến đảo Thiên Khu, chác chắn ta có thể tìm được ngươi."

Cảnh giác nhìn tay Nam Cung Liêu, Hoán Thần kinh hãi lên tiếng: "Chẳng lẽ điện hạ định dùng Thiên Nhật Hương với ta sao?"
"Quả nhiên Tô công tử uyên bác đa tài." Nam Cung Liêu kinh ngạc nhìn Hoán Thần: "Không ngờ ngươi lại biết bí dược này."
Trong lúc Hoán Thần suy nghĩ nên đáp lại Nam Cung Liêu như thế nào, Nam Cung Liêu liền gật đầu mỉm cười: "Nếu thù Đại Việt báo thành công, khi Đại Việt ta phục quốc ta liền tứ phong ngươi làm tướng, tuyệt đối sẽ không giống như hoàng đế Đại Minh khiến cho tài năng của ngươi bị mai một." Hơi ngừng lại, Nam Cung Liêu tiếp tục nói: "Chẳng qua ta tin ngươi, còn ngươi sẽ trung thành với ta như vậy không? Phàm là người phản bội ta, sẽ bị ngàn vạn con trùng dày xéo, chết vô cùng khó coi." Vừa dứt lời, ánh mắt rơi trên vết thương ngay đầu ngón tay Hoán Thần.

Đột nhiên Hoán thần hiểu ra, chẳng lẽ vừa rồi bị con sâu kia cắn phải, trong người nó có chứa thứ gì sao?
"Cái này, ngươi ăn trước đi." Dứt lời, Nam Cung Liêu đưa một viên thuốc cho Hoán Thần: "Trong vòng một tháng, nếu ta và ngươi có thể gặp nhau, ta sẽ cho ngươi thêm một viên, nếu như ngươi một đi không trở lại, thế thì không trách ta được."
Hoán Thần nhận lấy viên thuốc, ngửa đầu ăn vào: "Điện hạ có thể yên tâm."
"Tốt lắm." Hơi ngừng lại một chút, Nam Cung Liêu nhìn phía ngoài khoang thuyền hô to một tiếng: "Vệ tướng quân, chuyển một chiếc chiến thuyền đến cho Tô công tử."
"Dạ, điện hạ."
Hôm nay trên người ta có hai loại Thiên Nhật Hương, có lẽ...!có lẽ ta sẽ tìm cơ hội để bọn hải tặc này đánh một trận cùng với binh mã triều đình của thúc thúc, nếu thế thì, Nhược Yên, mọi người đều có thể bình yên rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Hoán Thần nhẹ nhàng thở dài, nhìn vết thương trên ngón tay "thời gian có hạn", Nhược Yên, chỉ cần nàng bình yên, ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng một bước.

Có lẽ, ta nên nói cho nàng biết, rốt cuộc thì ta là ai...!
Khi Hoán Thần nhổ neo lên thuyền, một mình lái thuyền vào lãnh địa dòng nước xoáy, Nam Cung Liêu không khỏi mỉm cười rét lạnh, "Tô Hoán Thần, bất kể hôm nay ngươi nói thật lòng, hay nói lời dối trá, tốt hơn hết ngươi nên làm xong chuyện ngươi nên làm, thế thì cũng không sống uổng kiếp này rồi."
Vệ tướng quân cung kính ôm quyền: "Điện hạ, quả là diệu kế, một khi Tô Hoán Thần đã trúng phải sâu độc này thì chẳng khác gì tượng gỗ, mọi chuyện đều theo điện hạ định đoạt."
Nam Cung Liễu khẽ cười: "Ta tình nguyện cần một con rối, cũng không nguyện cần một người sống."
Vệ tướng quân gật đầu, ánh mắt hắn có phần trầm xuống, Nam Cung Liêu liếc nhìn hắn như đã nhìn thấu hết con người hắn, lên tiếng nói: "Ngươi yên tâm, xem như nhị cô nương nàng cũng có ân đối với ta, đến ngày chúng ta đánh vào đảo Thiên Khu, ta sẽ không động vào nàng, nàng là của ngươi."
"Đa tạ điện hạ."
Nam Cung Liêu giương mắt nhìn thuyền Hoán Thần càng đi càng xa, Tô Hoán Thần, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đường đột lên thuyền như vậy chẳng qua vì muốn giúp các nàng trì hoãn thời gian, giúp các nàng chạy xa hơn sao? Đa tình, luôn luôn là mộ huyệt anh hùng, nhưng buồn thay cho ngươi còn chưa phải là anh hùng, liền đã trở thành vong hồn nơi biển xanh xa xăm này rồi, thật sự khá đáng tiếc..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK