• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hoán Thần mang theo quyển sách rời khỏi tiểu viện, Nhược Yên có chút cô đơn ngồi dậy, giơ tay lên xoa nhẹ ấm áp còn sót lại ở khóe môi, cuối cùng trên mặt nàng nở một nụ cười.

"Tam tỷ, thật sự tỷ không muốn sống nữa sao?" Một thanh âm lạnh như băng bỗng nhiên vang lên, khiến cho thân thể Nhược Yên không khỏi run lên: "Ngũ...!ngũ muội?"
"Không tiếc tự mình dùng độc trên thân thể, bày ra một ván cuộc để cho tên Tô Hoán Thần kia biết được phương pháp giải độc, hắn có biết dụng tâm lương khổ của tỷ không?"
"Bởi vì ta không muốn cho hắn biết thân phận của mình, cho nên...!ta..." Nhược Yên biết vị ngũ muội này nếu không phải muốn hiện thân, cho dù ngươi dùng hết phương pháp, nàng cũng sẽ không xuất hiện trước mặt: "Ta chỉ muốn hắn có thể bên cạnh ta hết một tháng này."
"Bà bà đã biết trong lòng tỷ có ý muốn trái lệnh, đặc biệt lệnh cho ta đi đến đây ám sát Tô Hoán Thần, thật xin lỗi, tam tỷ, lần này Tô Hoán Thần nhất định phải chết rồi!"
Tuy nhiên Nhược Yên giống như đã sớm đoán được trước kết quả như vậy: "Ta biết, rốt cuộc ta không gạt được bà bà, nhưng ngũ muội, có thể nể tình tỷ muội nhiều năm của chúng ta, cho ta gặp hắn thêm lần nữa, được không?"
"Tam tỷ, hôm nay bản thân tỷ cũng khó bảo toàn rồi, tỷ cần gì phải như vậy?"
"Tô Hoán Thần là một quan tốt, ta không hiểu rõ vì sao bà bà nhất định phải lấy mạng hắn?" Nhược Yên gấp gáp mở miệng hỏi.

"Bởi vì hắn không nên âm thầm điều tra vụ việc san hô bị mất trộm trong cung là do ai lấy?"
"Nói như vậy chẳng lẽ hắn đã tìm ra được thế cuộc Cửu Quang Biến của bà bà rồi hay sao?" Sắc mặt Nhược Yên kinh hãi.

"Chuyện này ta không biết, nhưng ta không thể để hắn sống sót!"
"Ngũ muội..." Nhược Yên trầm trầm thở dài: "Xem như tam tỷ van xin muội, để cho ta có thể nhìn thấy hắn lần cuối cùng được không?"

"Được!"
"Đa tạ." Nhược Yên lẩm bẩm, thanh âm lạnh như băng kia đã biến mất trong làn gió nhẹ, Tô Hoán Thần, thì ra là ta chỉ có một ngày, một tháng kia chỉ là hi vọng xa vời...!
Bên dưới ngõ hẻm ở chợ đen.

Đặt tiên quang trên bàn, tản ra nhàn nhạt từng điểm sáng.

Hợp Hoan ngây ngốc nhìn tiên quang này: "Ta có nên nghe lời tam tỷ nói không, trả tiên quang lại?"
"Thất cô nương, hì hì." Tiểu Phách Tử đột nhiên bịt mắt Hợp Hoan từ phía sau.

Một thanh chủy thủ lạnh như băng bất chợt từ phía sau Hợp Hoan chỉa vào ngực Tiểu Phách Tử, Hợp Hoan xoay người lại nghiêm nghị nhìn nàng: "Thiếu gia dám đùa bỡn ta, lần này không chạy sao?"
"Thật ra thì Tiểu Phách Tử đặc biệt đến thăm Hợp Hoan cô nương, làm sao có thể chạy được?" Ánh mắt Tiểu Phách Tử lặng lẽ rơi trên tiên quang bên cạnh Hợp Hoan, nếu có thể lấy tiên quang mang về đưa cho con mọt sách, chắc chắn tam cô nương sẽ càng yên tâm hơn.

Chủy thủ bỗng nhiên di chuyển lên cổ Tiểu Phách Tử, trên mặt Hợp Hoan vẫn vô cùng nghiêm túc: "À? Thế rốt cuộc là ngươi đến thăm ta, hay là đến thăm tiên quang vậy?"
Tiểu Phách Tử ngây ngốc cười cười, không hề thay đổi ý cười trên mặt: "Đương nhiên là đến thăm ngươi!"
"Được! Thế, nếu hôm nay ngươi lại chạy nữa thì sao?" Hợp Hoan khe khẽ hỏi.

"Người nào chạy người đó là con rùa!" Tiểu Phách Tử nặng nề gật đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt nàng như vậy, rõ ràng đáy mắt kia là một mảnh thâm tình, nhưng từ trước đến giờ mình không dám đối diện, Tiểu Phách Tử không nhịn được hỏi: "Thật sự ngươi không quan tâm sao?"
"Quan tâm cái gì?" Hợp Hoan bối rối nhìn Tiểu Phách Tử bất chợt nghiêm túc.

"Không quan tâm, thật ra thì ta...!thật ra thì..." Tiểu Phách Tử đột nhiên phát hiện, ngay cả mình cũng không dám nói ra thân phận này.

"Ta chỉ biết ngươi là Tiểu Phách Tử!" Hợp Hoan để xuống chủy thủ trong tay, nắm chặt tay nàng: "Ngươi là tên trộm đồ cổ, ta là tên thương nhân chợ đen bán đồ cổ, ta và ngươi thật ra...!thật ra thì nên đi cùng nhau, không phải sao?"
Trong lòng khẽ động, Tiểu Phách Tử gật gật đầu: "Nếu như sau này ta không trộm đồ nữa?"
"Vậy thì ở bên cạnh ta cùng bán đồ cổ!" Hợp Hoan mỉm cười, vết sẹo ngay đầu lông mày kia ánh vào đáy mắt, khiến cho Tiểu Phách Tử không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc.

Tiểu Phách Tử nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo ngay trên đầu lông mày nàng: "Tự nhiên ta nghĩ đến thứ mà ta muốn trộm rồi?"
"Không phải ngươi mới nói ngươi không đi ăn trộm nữa sao?" Khuôn mặt tràn ngập rặng mây đỏ, Hợp Hoan trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phách Tử: "Thì ra ngươi nói chuyện vẫn sớm nắng chiều mưa như vậy, làm sao để ta tin được? Coi bộ ta nên gọi ngươi là con rùa lớn thì hợp hơn!"
"Ngươi gọi ta là gì cũng được, chẳng qua nha, ta tưởng lần này phải đến hoàng cung một chuyến rồi." Tiểu Phách Tử bỗng nhiên cười ha ha.

"Đến hoàng cung tìm mỹ nhân à?" Hợp Hoan hung hăng đạp Tiểu Phách Tử một cước: "Sợ rằng hôm nay ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa!"
Hơi có chút đau, trên mặt Tiểu Phách Tử hiện lên vẻ cười thảm: "Thất cô nương, ngươi nghe ta nói mà, ta chỉ là đến hoàng cung trộm chút ít Băng Cơ Hoàn* những phi tần kia hay dùng đưa đến cho người thôi, không có ý gì khác!"
(*) thuốc làm đẹp da.


"Thật ra ngươi muốn đi tìm mỹ nữ thì có!" Hợp Hoan lại càng nổi giận: "À! Thì ra là ngươi chê cười vết sẹo khó coi trên mặt ta! Ngươi khi dễ ta!"
"Thật là...!thật là nói không lại ngươi!" Tiểu Phách Tử nhìn sang tiên quang bên kia, việc cần làm là nên đoạt tiên quang này về cứu mạng con mọt sách thì hơn!
"Ta càng muốn nói ngươi!" Hợp Hoan càng thêm ngang ngược, khiến cho Tiểu Phách Tử không khỏi trắng bệch cả mặt.

"Chuyện này..." Tiểu Phách Tử bỗng nhiên di chuyển sang một bên đoạt lấy tiên quang trong tay, sau đó nháy mắt nhìn Hợp Hoan: "Xem ra ta không nên đến đây hôm nay, thất cô nương, ta đi trước nha."
"Ngươi muốn thừa gió bẻ măng! Không có cửa đâu!" Hợp Hoan nhếch lên khóe miệng: "Tiểu Phách Tử, ngươi có thể chạy lần đầu, tuyệt đối không thể chạy được lần thứ hai!"
"Hì hì, vậy cho ta xem thử đi!" Tiểu Phách Tử xoay người muốn rời khỏi, mới vừa đến cửa liền đụng phải một thân thể mềm mại, vì vậy theo bản năng đưa tay vịn thật chặt thân thể vì bị đụng nên có chút lay động kia.

Sắc mặt Hợp Hoan kinh hãi: "Ngũ tỷ!"
Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh xông thẳng lên đầu, xưa nay đã nghe đồn ngũ cô nương Mộ Dung Hoài Băng trên đảo Thiên Khu phong hoa tuyệt đại, tuy nhiên lại là xà hạt* mỹ nhân, một khi đã dính vào chắc chắn sẽ không thể bảo toàn được mạng nhỏ.
(*) rắn rết ngoan độc.

Hốt hoảng buông lỏng tay ra, Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt, không hề nhúc nhích nhìn vị nữ tử trước mắt này - môi son hồng nhuận, gò má ngượng ngùng, từng đợt sóng nhẹ nhàng chuyển động trong đôi mắt, chẳng qua khi người ta liếc mắt nhìn một chút, liền cảm giác ngứa ngáy trong xương ba phần, Tiểu Phách Tử không tự chủ được đỏ mặt, ánh mắt mới vừa nhìn thấy xiêm y của nàng lại càng thêm kinh hãi.

Váy dài Lưu Tô nhuộm màu đỏ chu sa nhẹ nhàng lay động, chiếc yếm uyên ương như ẩn như hiện ánh vào mắt Tiểu Phách Tử.

"Công tử, ngươi nhìn đủ chưa?" Mặc dù thanh âm lạnh như băng, tuy nhiên nó mang theo chút nhu mị, chỉ mới vừa nghe chữ thứ nhất liền đã ngứa ngáy đến tận nơi sâu thẳm trong lòng rồi.

"Ta...!ta..." Tiểu Phách Tử ngây ngốc tại chỗ, chỉ cảm thấy lỗ tai chợt truyền đến cảm giác đau đớn, Hợp Hoan đã nhéo tai nàng.

Thanh âm điêu ngoa vang lên, Hợp Hoan mỉm cười nhìn vị hồng y nữ tử Mộ Dung Hoài Băng: "Ngũ tỷ, tỷ đến rất đúng lúc, vừa kịp giúp ta bắt được con rùa to này rồi!"
"Thất muội." Hoài Băng lo lắng nhìn Hợp Hoan: "Mấy tháng không gặp rồi, vì sao muội cùng tam tỷ đã quên mất những điều bà bà căn dặn, lại dây dưa không rõ cùng những tên xú nam nhân này?"
"Ngũ tỷ..." Hợp Hoan lắc lắc đầu, buông lỏng lỗ tai Tiểu Phách Tử: "Tiểu Phách Tử không phải là xú nam nhân."
"Phi trộm Tiểu Phách Tử?" Hoài Băng cau lại chân mày, dường như nàng có chút hứng thú nhìn Tiểu Phách Tử: "Khi ta rời khỏi đảo Thiên Khu, bà bà cũng đã lên tiếng đề cập đến tên ngươi."
"Thật sao?" Tiểu Phách Tử lặng lẽ lui về sau một bước, càng ngày càng nguy hiểm rồi, nhanh lên, cho ta rời khỏi đây nhanh đi!
"Ngươi có thể nguyện ý gia nhập đảo Thiên Khu của ta không?" Hoài Băng chớp mắt một chút, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút kinh tâm động phách.

"Chuyện này...!chuyện này..." Tiểu Phách Tử liên tục hít vào mấy hơi, tim đập trong lòng đã nhanh đến mức hoàn toàn tán loạn.

Ánh mắt Hoài Băng chuyển động, bỗng nhiên rơi lên tiên quang trong ngực Tiểu Phách Tử: "Mặc công tử, có thể để cho Hoài Băng xem thử bảo bối ngươi đang giữ không?"
"Chuyện này..." Tiểu Phách Tử theo bản năng rụt người lại phía sau, ngay khi bàn tay nhu mị vô cùng kia chạm lên tay Tiểu Phách Tử, đầu ngón tay dài nhỏ trêu chọc trên bàn tay, thật sự là ngứa ngáy quá đi thôi.


"Công tử nếu không chịu bỏ những thứ ngươi yêu thích, vậy thì Hoài Băng cũng sẽ không khiến người khác khó chịu." Xoay người sang kéo lại Hợp Hoan, hiện giờ vẻ mặt nàng đã xanh mét rồi: "Thất muội, có phải chúng ta đã lâu không gặp rồi?"
"Ngũ tỷ..." Hợp Hoan lo lắng nhìn thấy dáng vẻ phát ngốc hiện giờ của Tiểu Phách Tử, tuy nhiên nàng có thể nghe thấy được thanh âm Hoài Băng vang lên bên tai một cách rõ ràng: "Cho dù hắn đi rồi, chắc chắn cũng sẽ trở lại, muội hãy cùng ta đi uống chén rượu đi."
"Chẳng lẽ tỷ..." Hợp Hoan nhìn Hoài Băng vẫn cười nói vui vẻ, mỗi một nam tử từng chết ở trong tay Mộ Dung Hoài Băng đều là lặng im không tiếng động, đều là ngậm cười rồi biến mất.

"Hì hì, thất muội, đừng quan tâm tên xú nam nhân không biết thức thời này làm gì." Hoài Băng quay đầu lại mỉm cười nhìn Tiểu Phách Tử: "Ngươi đi đi, nhưng nếu muốn trở về thì phải nhớ trả lại bảo bối trong tay ngươi, không được để nó tổn hại chút gì."
"Ta..." Tiểu Phách Tử hơi có chút chần chừ, đơn giản là nàng không thể tin vào tai mình.

Nhưng mà lúc này không đi thì còn chờ đến khi nào?
Hợp Hoan còn muốn tiếp tục mở miệng hỏi, tuy nhiên câu nói tiếp theo của Hoài Băng khiến nàng càng cảm thấy run sợ: "Bà bà không thích những người không biết thức thời, vì vậy lần này, ta nhận hai lệnh ám sát mà đến đây."
"Ngũ tỷ!" Vẻ mặt Hợp Hoan kinh hãi, chẳng lẽ là bà bà muốn hạ thủ với Tiểu Phách Tử sao? Vội vàng ngẩng đầu nhìn lần nữa, chỉ thấy Tiểu Phách Tử đã chạy không còn thấy bóng dáng.

"Yên tâm, chuyện bà bà đã căn dặn, ta nhất định phải làm." Hoài Băng nhếch lên khóe miệng, chỉ thấy hết thảy nụ cười của nàng đều là nhàn nhạt hờ hững: "Ta đoán chuyện muội muốn cũng giống như tam tỷ, van xin ta đừng hạ thủ, tuy nhiên, ta chỉ có một câu - không làm được!"
"Tỷ...!lần này tỷ mới vừa dùng chất độc gì với nàng?" Hợp Hoan kinh hãi lên tiếng hỏi, bỗng nhiên hiểu được vì sao tam tỷ lại lo lắng như thế?
"Ta sẽ không mềm lòng giống như muội vậy, nói cho tam tỷ biết chất độc được dùng là gì, hại nàng không tiếc dùng tánh mạng mình để đi chỉ điểm cho tên Tô Hoán Thần kia." Bỗng nhiên mỉm cười, Hoài Băng nắm thật chặt tay Hợp Hoan: "Bà bà nói, nếu Tiểu Phách Tử không thể dùng, cũng sẽ không để cho người khác dùng, đây rốt cuộc là độc gì, chờ đến khi nhìn thấy thi thể Tiểu Phách Tử ta sẽ nói cho muội biết."
"Ngũ tỷ!" Hợp Hoan đột nhiên quát lớn: "Tỷ...!tỷ vì sao lại...!vì sao lại có thể?"
"Trên đời này không thiếu xú nam nhân, chết thêm hai người này thì có gì đáng tiếc?" Đáy mắt Hoài Băng bỗng nhiên trở nên nguội lạnh: "Ta không muốn nhìn thấy bi kịch của nhị tỷ lặp lại lần nữa!"
"Nhưng mà...!nhưng mà Tiểu Phách Tử không phải là nam tử!" Hợp Hoan bất ngờ lên tiếng nói một câu như thế, khiến cho Hoài Băng không khỏi chấn động.

"Không phải nam tử?"
"Nàng...!thật ra thì nàng là nữ nhi!" Hợp Hoan gật gật đầu: "Nhiều năm ở Lôi Châu như vậy, trong chợ đen này trừ mùi tiền, vẫn là mùi tiền, nếu không phải là có nàng bên cạnh, quả thật Hợp Hoan cảm thấy cực kỳ vô vị.

Hơn nữa tỷ thấy nàng như vậy chứ thật ra là người tâm địa thiện lương."
Vừa dứt lời Hợp Hoan kéo tay Hoài Băng: "Ngũ tỷ, ta dẫn tỷ đi xem thứ này."
"Đi đâu?" Bỗng nhiên Hoài Băng nhíu mày..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK