Vậy những lời anh nói với cô, chẳng lẽ đều là giả dối?
Không! Không đâu! Anh ấy tuyệt đối sẽ không lừa cô đâu. Cô nhất định phải gọi điện thoại hỏi anh ấy cho rõ ràng.
Lấy điện thoại ra lướt nhẹ trên màn hình. Chưa kịp nhấn số thì điện thoại đã bị cô gái kia giành mất. Cầm chiếc điện thoại trong tay, người kia đắc ý nhìn cô:
"Sao hả? Định gọi anh ấy đến cứu cô sao?"
"Trả cho tôi!"
"Tôi không trả!"
Hai người đối mặt nhau, một người cố chấp một người ngang ngược.
Đôi mắt phượng nhìn cô, khẽ nhếch lên một nụ cười. Cô ấy nói:
"Còn không mau ra khỏi đây. Hay phải đợi tôi gọi anh ấy tới tiễn cô?"
"Vậy thì để anh tiễn em trước."
Giọng nói lạnh lùng mang theo chút nuông chiều đột ngột vang lên khiến Lưu Khiết Uyên phải giật mình rụt cổ lại. Cô cắn cắn môi, biểu cảm nửa khóc nửa cười mà chậm rãi quay lại nhìn anh.
Lưu Vỹ đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt. Anh đúng là quá bất lực mà.
"Sao hả? Vừa về tới mà đã muốn gây phiền phức cho anh rồi sao?"
Lưu Khiết Uyên nhe răng ra cười, ánh mắt và biểu cảm thật khiến cho người ta thấy vừa xót vừa vui. Cô mím môi, nhỏ giọng gọi khe khẽ.
"Anh hai! Chẳng phải là anh đi rồi sao? Tại sao lại quay về rồi?"
"Nếu còn không về thì chắc em sẽ đốt cháy nhà của anh mất."
"Em... Em chỉ muốn trêu chị ấy chút thôi mà."
Lưu Vỹ không chút lưu tình mà cốc đầu Lưu Khiết Uyên một cái rõ đau. Anh giật lấy điện thoại của Lộc Miên từ trong tay cô ấy rồi đi về phía trước. Đến bên cạnh Lộc Miên, thái độ của anh lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Anh đưa điện thoại cho cô, ánh mắt lạnh lùng biến mất, thay vào đó là đôi mắt vô cùng dịu dàng.
"Nó có làm gì quá đáng với em không?"
"Không có! Cô ấy..."
"Là em gái anh. Là đứa bé mà ba anh nhặt trong thùng rác mang về."
Nghe câu nói đó, Lưu Khiết Uyên giận đến tím người. Cô phùng mang trợn má, hùng hồn trả lời anh.
"Anh mới là được nhặt trong thùng rác đó."
"Ai nhặt trong thùng rác vậy?"
Lưu Tề Mặc vừa bước lên tầng thì đã nghe tiếng hai người cãi nhau, vì vậy không nhịn được mà muốn chen vào góp vui.
Lưu Khiết Uyên nhìn thấy ông lên tới, cô liền níu lấy cánh tay ông mà làm nũng.
"Ba! Anh hai nói ba nhặt con trong thùng rác kìa."
"Cái thằng này... Chậc! Nói vậy mà cũng nói được, em nó buồn đó."
"Ưm ưm ba nói đúng đó."
"Nó là được nhặt trong bãi rác chứ không phải là thùng rác. Nhớ chưa?"
Lưu Khiết Uyên bỗng dưng câm nín. Cô đưa bộ mặt không cảm xúc ra nhìn ba của mình. Thật là... Cho cô đổi ba đi được không...
Lưu Vỹ và Lộc Miên không nhịn được mà bật cười. Cô cảm thấy cả nhà anh thật sự là rất tốt, lúc nào cũng có tiếng cười nói vui vẻ. Mặc dù có lúc hay bị vùi dập một chút nhưng vẫn rất vui.
Lưu Tề Mặc đưa tay lên cốc đầu Lưu Khiết Uyên một cái. Ông nhỏ giọng mắng yêu con gái của mình.
"Con đó, tốt nhất là yên phận, đừng có đi gây sự cho anh con. Nếu không, nó mang con đi làm thành heo quay thì ba không biết đâu."
"Ba..."
Lưu Khiết Uyên thật sự là cạn lời rồi. Ba của cô cái gì cũng tốt, chỉ mỗi việc là giỡn nhây mà thôi. Đôi lúc cô cảm thấy ông ấy chẳng khác nào một gã thiếu niên tuổi đôi mươi. Rất yêu đời, mà cũng rất là sân si.
"Ba à! Ba có thể ra dáng người lớn một chút không?"
Lưu Vỹ lấy lại bộ dạng lạnh lùng của mình mà nói với ông. Anh thật không biết phải nói gì nữa, nhưng mà không nói lại không được.
Lưu Tề Mặc nhíu mày nhìn anh, giọng nói cũng bỗng dưng thay đổi.
"Vậy con nói cho ba biết làm người lớn là phải như thế nào đi?"
"Con không nói nữa. Con còn việc phải làm."
Anh đi vào phòng lấy ra thứ gì đó rồi kéo tay cô rời đi. Lưu Khiết Uyên nhìn theo bóng lưng hai người rồi hí hửng nói.
"Ba! Hình như anh hai thích chị ấy lắm."
"Ừm!!"
"Vậy là con sắp có chị dâu rồi. Haizzz! Thật tốt khi chị dâu của con không phải là cái con Ân Đình Đình đáng ghét đó."
Lưu Tề Mặc chau mày nhìn cô. Ông cũng không biết, tại sao cả Lưu Vỹ và Lưu Khiết Uyên đều có ác cảm với Ân Đình Đình đến vậy. Ông cảm thấy cô ta cũng tốt lắm mà.
"Lần này con nhất định sẽ làm con nhỏ đó phải tức điên lên mới được."
"Con cứ thích lo chuyện người khác nhỉ! Vậy còn chuyện của con thì sao? Khi nào con lấy chồng?"
"Cái đó... À! Công ty con còn có việc, con đi nha ba."
Không đợi ông trả lời, cô đã chạy đi mất. Lưu Tề Mặc lắc đầu thở dài, ông đúng là hết cách rồi. Nhớ đến chuyện của Lưu Vỹ, trong lòng ông lại thấy nặng nề.
"Tại sao lại cứ phải là cô bé đó chứ? A Vỹ, con muốn ba phải làm sao đây?"
Chiếc xe của Lưu Vỹ lăn bánh đưa hai người trở về căn nhà riêng của mình. Trời nắng đẹp bỗng chốc trở nên âm u. Lộc Miên bước xuống xe, cô cúi người nói với anh.
"Anh cứ lo công việc của mình đi."
"Ừm! Anh sẽ về sớm!"
"Lái xe cẩn thận!"
"Được! Em vào trong đi."
"Vâng!"
Cô mở cổng đi vào trong, anh lái xe rời đi. Bầu trời bắt đầu mưa tí tách, cô thở dài nhìn những hạt mưa đang rơi xuống mà lại thấy não lòng. Nhớ lại lúc gặp ba của anh, trong lòng cô dấy lên một cảm xúc rất lạ. Đâu đó trong những mảnh ghép vụn vỡ của kí ức, cô hình như đã từng gặp ông ở đâu đó. Cụ thể là ở đâu thì cô lại không thể nhớ được. Nhưng cô chắc chắn là hai người đã từng gặp nhau.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô lấy điện thoại ra rồi vội vàng nhấn nút nghe.
"Em nghe đây!"
"Tiểu Miên Miên! Anh nhớ em..."