– Xảy ra chuyện gì vậy?
– Vào trong nhà xem đi rồi biết – Như Ngọc hất đầu vào bên trong đáp.
Hoàng Tuấn đi vào bên trong thì thấy một cô gái mặc áo đầm, tóc thả xuống đầy suông mượt.
– Hôm nay bà bị ốm ở đâu hả chị – Hoàng Tuấn nhìn Như Nguyệt từ trên xuống dưới bằng cặp mắt to tròn, miệng há hốc như vừa nhìn thấy ma.
– Nhìn gì? Chưa thấy con gái xinh đẹp à? Hay chưa thấy con gái mặc váy – Như Nguyệt hất tóc ra sau vai hất mặt nhìn Hoàng Tuấn đối đáp.
– Sao không kinh ngạc được chứ. Tại vì chưa thấy đứa con trai nào mặc đầm nên ngạc nhiên quá đó mà – Như Ngọc phá ra cười lớn bảo, sau đó đi vòng quanh Như Nguyệt gật gù nói – Đã bảo mà, bà mặc cái đầm này chắc chắn rất đẹp mà. Nhưng mà sao cứ phải đeo cái mắt kính này vậy chứ.
– Bà thì biết gì chứ. Lỡ tên đó nhận ra tui thì sao?
– Bà thử mở ra xem xem, cái tên đó mà nhận ra bà, tui đi bằng đầu không đi bằng chân nữa – Như Ngọc hừ mũi đáp.
– Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn mà thôi. Dù sao đeo cái kính này tui thấy tự tin lên mấy phần. Mau đi thôi – Như Nguyệt nhìn đồng hồ rồi thúc giục, cô quay người đeo túi xách của mình cùng Hoàng Tuấn và Như Ngọc chuẩn bị đến trường.
Như Ngọc bước đến gần Như Nguyệt càng khiến Hoàng Tuấn giật mình kinh ngạc hơn khi nhìn kỹ. Như Ngọc có đôi lúc bận váy, cậu đã từng thấy, hơn nữa, tính Như Ngọc cũng đầm thắm hơn, chẳng như tính bà chị Nguyệt nhà cậu. Hôm nay bà chị mặc váy, lại là cái váy giống y chang như của Như Ngọc.
Hai người nếu quay sau lưng thì giống y chang nhau, dù gì thì vốc dáng hai người chẳng khác nhau là mấy.
– Lần này lại chơi trò gì vậy? – Hoàng Tuấn vốn thông minh hiểu ra bà chị của mình hy sinh như thế là vì mục đích trả thù cao cả của mình.
– Trò gì hả? Hồi sau sẽ rõ. Haha…- Như Nguyệt nháy mắt với Như Ngọc rồi thích chí cười vang.
Đang Khôi và Viễn Hinh ngồi trong một quán phở. Đăng Khôi ăn gần hết bát phở của mình, nhưng viễn Hinh vẫn chưa động đũa.
– Nè, làm gì mà không ăn đi, nguội là hết ngon – Đăng Khôi lấy đũa gõ gõ lên bát phở của Viễn Hinh bảo. Đây là tiệm phở nổi tiếng, Viễn Hinh rất thích ăn phở ở tiệm này, và thường ăn ngay khi còn nóng.
– Đang suy nghĩ – Viễn Hinh chắc lưỡi đáp.
– Nghĩ chuyện gì?
– Chuyện con nhỏ cận thị – Viễn Hinh rầu rĩ đáp.
– Chưa suy nghĩ ra à ? – Đăng khôi gác lại đôi đũa , ánh mắt nhìn Viễn Hinh đầy hứng thú. Quen với Viễn Hinh bao nhiêu năm như vậy, cậu ngang ngược thế nào đã hiểu rõ, nhưng sự ngang ngược của Viễn Hinh cũng chẳng qua như một thằng nhóc mới lớn mà thôi. Nhưng không vì vậy mà cậu là một tên ngốc. Nói về nhỏ cận thị mà không thấy tức giận, nghĩa là đang có gì đó.
– Cậu nói xem, đã hai lần rồi. Hai lần xui xẻo kia chắc chắn là do con nhỏ cận thị làm, nhưng mà vì sao cả hai lần đều thấy anh Phong đứng ra nhận như vậy chứ – Viễn Hinh cứ suy nghĩ mãi, nhưng cậu lại không muốn hỏi thẳng Thiên Phong. Việc này khiến cậu đau đầu chết đi được.Sao Thiên Phong không chọn ngành kinh tế hay gì đó, mà lại chọn ngành giáo viên này chứ. Còn mẹ cậu nữa, chỉ nghĩ đến mẹ thôi, Viễn Hinh càng thấy đau đầu hơn.
– Đừng để mẹ biết được chuyện con ở trường gây sự đánh nhau, nếu không mẹ sẽ lập tức mua vé máy bay tống con qua mỹ ngay. Để con tự sinh tự diệt. – Lời mẹ hiểu Đồng vẫn văng vẳng bên tai cậu.
Bảo cậu đi du lịch thì không thành vấn đề, bảo cậu qua đó ở, cậu chắc chắn mình sẽ buồn chết mất. Nhưng ai bảo ba cậu lại yêu mẹ cậu nhiều đến thế, chỉ cần mẹ nói ra lời thì dù sai hay đúng , ba đều nói câu:
– Mẹ con nói không sai.
Cậu và anh Thiên Phong thân nhau như vậy, anh ấy cũng hiểu cậu không thích đi mỹ. Cho nên sẽ mắt nhắm mắt nở bỏ qua cho cậu, nhưng nếu như…
– Nghĩa là cậu đang nghi ngờ việc nhỏ cận thị với anh Thiên Phong có gì với nhau à?
– Đúng vậy đó. – Viễn Hinh gật đầu xác nhận, thì điện thoại cậu lại reo.
Viễn Hinh vừa nhận máy đầu dây bên kia liền nói ngayL
– này Quần lót rùa, hôm qua tắm bao nhiêu lần vậy hả? Khử được mùi chưa? Nếu chưa thì hẹn ra về vẫn dãy sau Khu B , đến đi tôi sẽ chỉ cho cậu biết cách tẩy mùi .
Điện thoại nhanh chóng tắt máy, mặt Viễn Hinh xám xịt ngay lập tức.