• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ thì Như Nguyệt hiểu thế nào là trước khi giông bão kéo đến, thường thì song yên bể lặng. Chính vì quá yên lặng khiến cô đắc ý mà sa chân vào bể khổ trần gian thế này.

– Xong chưa.

Giọng nói chói tai đến mức Như Nguyệt tình nguyện nhét than vào lỗ tai của mình để không phải nghe âm thanh này nữa. Thế nhưng nhìn lại mấy mảnh than rực rỡ bên dưới, cô nuốt nước bọt cái ực, cảm thấy rằng không thể nóng vội nhất thời mà chịu tàn phế cả đời. Cho nên cô chị ẩm thầm nguyền rủa tổ tiên mấy chục đời của cái tên Quần Lót Rùa này không có đức, cho nên mới sinh ra thằng con cháu thế này.

Cô đưa mắt lườm về phía Viễn Hinh một cái thật sắc bén mà âm thầm thương xót cho số phận của mình. Cô thì đứng dưới trời nắng chảy mỡ thế này, kế bên là một khay than hồng lớn, để làm osin nướng thức ăn cho tên khốn này và bạn bè của hắn. Trong khi hắn ta cùng bạn bè nhàn nhã ngồi trên ghế dưới bóng cây mát rượi trò chuyện với nhau .

Thề có trời đất, cô đã dụ khị Như Ngọc thi cùng trường với mình chỉ để Như Ngọc nấu cơm ình ăn. Như Ngọc được chân truyền của mẹ mình, cho nên cô bạn nấu ăn rất ngon, Như Nguyệt không phải động đến bếp núc dao nĩa lấy một giờ, vậy mà lại đến đây hầu hạ tên này và bạn của hắn ta. Đã vậy, hắn ta còn tàn nhẫn không cho cô đứng nướng dưới bóng mát với lí do hết sức khiến người ta muốn giết người :” Khói sẽ làm hư cây. Cô đền nổi không?”

Đền – tất nhiên là không đền nổi rồi, nếu đền nổi thì cô đâu có ở đây làm cu ly cho hắn ta đâu cơ chứ.

Cô đã hạ mình nướng thịt cho hắn, vậy mà hắn còn làm khó làm dễ cô, khi thì chưa chín, khi thì khét quá….

– Nè, cô điếc rồi à? Không nghe tôi nói hả?

Vẫn là cái giọng nói chuyện như ông nội người ta của cái tên Quần Lót Rùa, Như nguyệt quay lại định chửi một tiếng cho hả tức thì thấy trên tay hắn ta là cái điện thoại có bằng chứng phạm tội của cô trong đó. Như Nguyệt hít một hơi kìm chế cục tức đang như núi lửa phun trào của mình xuống. Cô bê dĩa thịt mình vất vả nướng được, phải đánh đổi bằng một làn da nhầy nhụa mồ hôi hầm hầm đi đến.

– Cạch.

“ Ăn đi, ăn ắc ghẹn chết hết đi” – Như nguyệt vừa quay lung bỏ đi vừa âm thầm nguyền rủa.

– Nè!

– Chuyện gì?

– Nhìn cô chưng vẻ mặt như người chết thế thì ai còn muốn ăn nữa hả? – Viễn Hinh khoanh tay trước ngực đầy ngạo nghễ nheo mắt nhìn như Nguyệt, chiếc điện thoại xịn được cậu xem như đồ chơi xoay tới xoay lui trước mặt Như Nguyệt.

“ Nhịn, nhịn, nhịn….” Như Nguyệt kêu gào trong đầu mình từ này hang chục lần, đánh cũng không đánh lại một mình tên này huống hồ hắn ta có rất nhiều bạn ở đây, chắc chắn cô không thể cướp điện thoại và xóa bằng chứng phạm tội được. mà cũng không thể hung hổ đắc tội với tên khốn này cho nên cách tốt nhất là nên nhịn.

Như Nguyệt cố hết sức rặng ra một nụ cười rồi nói:

– Như thế này được chưa?

– Tôi không biết cô đang khóc hay đang cười nữa, khó coi muốn chết. – Viễn Hinh nghiêm mặt chau mày lắc đầu đáp. Cậu quyết làm khó dễ cô đến cùng để trả thù mấy ngày bị cô hành hạ.

Như Nguyệt đưa hai tay xoa xoa mặt đầy mồ hôi của mình bằng bàn tay đã khô rát vì độ nóng của lò than. Lần nữa cô rặng ra một nụ cười.

– Mắc ói quá – Viễn Hinh vẫn lắc đầu .

Như Nguyệt đành nở ra một nụ cười khác, cố cười thật tươi để cho tên khốn này vừa lòng. Từ nụ cười “ hihi”, “ hô hô”, “haha”, “ hà hà”, “ hô hô”, “ hí hí”, đến nụ cười khả ố nhất là “ khà khà” vẫn bị tên này lắc đầu và chế giễu.

– Thật là ăn không vô khi thấy vẻ mặt này của cô đó. Nhìn lại mặt mình trong gương đi, bảo đảm cô mở dịch vụ nhát ma rất đông khách đó. Nhà nào có con nít không nghe lời, mướn cô một lần bảo đảm con họ từ nay về sau ngoan ngoãn ngay.

Đăng Khôi cùng mấy người bạn ngồi im lặng xem trò vui không nhịn được cười nữa mà cười phá ra nắc nẻ, khiến mặt Như Nguyệt như xám lại, cô chỉ muốn đất nứt ra để mà chui xuống thôi. Cô hậm hực nhìn Viễn Hinh hỏi:

– Vậy chứ ông muốn tui cười thế nào mới chịu đây.

– Lại đây – Viễn Hinh nhếch môi nở một nụ cười gian trá, ngón tay ngoắc ngoắc gọi Như Nguyệt đến gần mình.

Như Nguyệt liếc nhìn Viễn Hinh một cái rồi mới bước đến gần. Cô vừa bước đến thì Viễn Hinh đã giơ hai tay véo hai má cô ra hai bên thật lớn khiến miệng cô bành rộng ra, ánh mắt Viễn hinh nhìn vẻ mặt cô lúc này cười thích thú nói:

– Phải cười như thế này nè.

Bị véo đau, Như Nguyệt vùng vẫy khổ sở nhưng không thể thoát được bàn tay cứng như càng cua của Viễn Hinh. Cô tức giận đang muốn giơ chân đạp cho tên này một cái thì Đăng khôi bỗng nhiên lên tiếng nói:

– Được rồi, tha cho bạn ấy đi. Để bạn ấy tiếp tục nướng thịt cho tụi mình ăn. Không thịt lại khét bây giờ, lãng phí lắm.

Viễn Hinh nghe vậy thì gật đầu thả tay buông má như nguyệt ra nói:

– Cũng đúng, lãng phí thức ăn là một cái tội.

Như Nguyệt đưa hai tay xoa xoa má mình, cái tên khốn này véo đau đến mức nước mắt cô chút xíu nữa là chảy xuống rồi. Cô đưa mắt nhìn Đăng Khôi một cái cảm ơn, thế nhưng Đăng khôi lại ra dấu rằng cô nợ cậu một món nợ. Như Nguyệt bặm môi tức tối quay đi, sao cô lại quên chuyện hắn là bạn của tên khốn Quần Lót Rùa kia chứ. Chỉ có cầm thú mới chơi với nhau mà thôi.

Như Nguyệt vừa lẩm bẩm nguyền rủa hai cái tên này, à không một lũ cầm thú này, vừa nướng tiếp số thịt được giao. Cô chẳng buồn để ý đến sự cười nhạo sau lung của bọn cầm thú kia nữa, chỉ mong mau chóng nướng xong chỗ thịt này để về nhà mà thôi.

– Bùm…

Âm thanh vang lên ở sau lưng khiến Như Nguyệt giật cả mình. Cô giật mình quay lung lại nhìn về phía sau.

Một quang cảnh khiến cô sững người, mắt chữ O, miệng chữ A, dĩa thịt cô cực khổ nướng nãy giờ trên tay rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK