Bởi thân phận của Đông Ly Mộ Vân, chủ nhân sơn trang Vũ Ngạn Thu tự mình đi ra đón chào, Vũ Ngạn Thu đã qua tuổi năm mươi, mày kiếm mắt sáng, khí khái vĩ ngạn, có tướng không nộ tự uy.
Vào đêm, đợi sau khi bà vú dỗ Tư Tần ngủ, Hoài Điệp bẩm báo một số chuyện đã xảy ra trong kinh thành với Yên Vân Liệt. Đơn giản là phiên vương các nơi cùng với mấy hoàng tử nhìn chằm chằm vào vương vị, bất quá làm y cảm thấy hứng thú thật ra là một chuyện khác.
Hoắc Hiền lúc trước dùng “Cập Đệ” đã khống chế không ít quan viên trong triều, Hoắc Hiền bị Lăng Thanh hành hạ đến chết trong cơn nóng giận, phương pháp giải cổ “Cập Đệ” cũng không có người biết nữa, kể từ đó, Lăng Thanh thân trúng “Cập Đệ” cùng những quan viên bị khống chế trong triều cũng là tính mạng kham ưu.
Thế nhưng bởi vì sự tình theo nhau mà đến sau đó đan xen hối hận và cuồng nộ không nơi phát tiết, khiến cho Yên Vân Liệt khi tìm kiếm chỗ trốn cũng quên sạch chuyện này, mãi đến mấy ngày trước gặp lại, trong lúc vô ý thấy hồng tuyến ở gốc móng tay Lăng Thanh, mới khiến y một lần nữa nhớ tới — Lăng Thanh có lẽ sống không được bao lâu.
Dù sao y đánh tan chỉ là trí nhớ của Lăng Thanh tám năm nay về mình, thế nhưng nghe cách nói của Đông Ly Mộ Vân, Lăng Thanh tựa hồ lui trở về tính cách khi còn niên thiếu, đối với chuyện cứu Nguyễn Tố Tuyết và hành hạ Hoắc Hiền đến chết cũng tựa như mơ mơ hồ hồ.
Nói như thế, Yên Vân Liệt liền nghĩ có phải là chịu ảnh hưởng của “Cập Đệ”, thế nhưng phương pháp giải cổ đã không còn, lẽ nào mình chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Thanh chết?
Nghĩ tới đây, Yên Vân Liệt không khỏi âm thầm cả kinh, cái loại cảm giác ngực đau nhức không thể thở nổi này, dường như lại lần nữa lôi y vào trong vực sâu băng lãnh đáng sợ kia. Hắn đã quên toàn bộ về mình, sau đó cũng sẽ sống không lâu trên nhân thế… Cái loại nhận thức sắp sinh tử vĩnh tuyệt này khiến cho Yên Vân Liệt cảm thấy sợ hãi…
Đúng rồi, sợ hãi, đau đớn giống như có ngàn vạn con kiến gặm cắn trong lòng, đau đớn không rõ ràng, châm từng nhát, nhưng chậm rãi từng chút từng chút như tằm ăn lý tính của y, sau đó chỉ cần vừa nghĩ đến “Lăng Thanh sẽ chết”, thì có cảm giác thiên địa đều hủy diệt.
Mình khi đó làm nhiều như vậy là vì cái gì?
Vì để “Tần Lâm” sống sót, mà hiện tại, thân cốt nhục của mình chết thảm trước mặt mình, y lại ngay cả một lần cũng chưa từng thấy, Lăng Thanh thì sau khi bị chính mình tàn nhẫn thương tổn lựa chọn “quên đi”, thế nhưng người mà y khi đó tốn nhiều tâm lực như vậy, thậm chí không tiếc hủy danh khí dự cũng muốn cứu, vẫn như cũ sẽ chết…
Dường như tất cả đều lui trở về điểm ban đầu, chỉ còn lại vết sẹo và bi thống trọn đời khó quên, mà còn lại, vẫn như cũ tiến về phía kết cục đã định, bản thân lại chỉ có thể nhìn, bó tay không có cách nào.
Vào lúc không biết làm sao này, Yên Vân Liệt lại nghĩ tới, trên người Lăng Thanh lúc đó có dược vật có thể kiềm chế “Cập Đệ”, hắn nói dược là một vị thế huynh cho hắn… Như huynh đệ với Lăng Thanh chính là Đông Ly Mộ Vân, bên cạnh Đông Ly Mộ Vân lại có một An Dương vương, trong mơ hồ ấy, dường như có một tia liên hệ tồn tại.
Mà chuyện Hoài Điệp nói cho y, làm y cảm thấy hứng thú như thế, cũng có liên quan tới An Dương vương.
Một năm trước, không lâu sau khi bọn họ rời khỏi kinh thành, An Dương vương đại yến quần thần trong phủ, yến hội không có điểm gì đặc biệt, kỳ quái chính là sau yến hội, có một nhóm người sau khi tịch yến kết thúc bị thổ tả, nằm gần nửa tháng mới khỏi hẳn, thế nhưng lúc đó còn có một nhóm người không xảy ra chuyện gì, vì thế cũng không thể xác định là rượu và thức ăn trên tịch yến có vấn đề hay không.
Về sau có một ngày cô nương Trầm Hương các trong lúc vô ý phát hiện, có một đại thần vốn là bị gieo “Cập Đệ”, hồng tuyến trên móng tay hắn thế nhưng biến mất!
Ngay sau đó Hoài Điệp để cô nương trong các đều để ý, sau nhiều lần điều tra, cư nhiên phát hiện những đại thần sau tịch yến về nhà bị bệnh, hầu như đều trước kia bị Hoắc Hiền hạ “Cập Đệ”, mà hiện tại bọn họ đều sống rất tốt, hồng tuyến trên móng tay cũng không còn, xem ra dường như cổ độc trên người đã được giải.
“Nói như vậy, trên tay An Dương vương cũng có ‘Cập Đệ’ và phương pháp giải cổ ‘Cập Đệ’? Hơn nữa rất có thể Hoắc Hiền là nghe lệnh An Dương vương hành sự.”
“Thế nhưng giáo chủ, Hoài Điệp có một chuyện nghĩ không ra, An Dương vương luôn luôn âm thầm giúp đỡ Đông Ly Mộ Vân ám sát Hoắc Hiền? Hắn nếu như lại là người sai khiến Hoắc Hiền, làm như vậy chẳng phải là tự mâu thuẫn?”
Yên Vân Liệt cũng cảm thấy kỳ quái, nếu như dược trên người Lăng Thanh thực sự là Đông Ly Mộ Vân cho hắn, Hoắc Hiền chết chẳng khác nào Lăng Thanh cũng sẽ chết, thế nhưng Đông Ly Mộ Vân từ đầu tới đuôi đều chưa từng ngăn cản, thậm chí có mấy lần vẫn là y tự mình ra trận…
Như vậy xem ra, hoặc là Đông Ly Mộ Vân thật sự không biết trên người Lăng Thanh bị gieo cổ, cũng không biết mình cho hắn là dược có thể kiềm chế cổ trùng, hoặc là Đông Ly Mộ Vân biết trên đời này còn có người khác có thể giải “Cập Đệ”, vì thế Hoắc Hiền sống hay chết đều không sao cả.
Tỉ mỉ ngẫm lại, lại không ngờ trong đó lại có một tầng huyền cơ bên trong như thế, hơn nữa bản vẽ cơ quan khiến Hoắc Hiền lộ ra sơ hở lúc đó lúc đó, tựa hồ tìm tòi tiếp nữa sẽ dính dáng đến vô số bí mật núp trong bóng tối… Nhưng ít ra “Cập Đệ” bây giờ còn có thể giải, điều này làm cho Yên Vân Liệt thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tư Tần đang ngủ say sưa trên giường, vô ý thức nói mớ hai tiếng, thanh âm mềm mềm hấp dẫn Yên Vân Liệt nghiêng đầu nhìn bé, cùng lúc ánh mắt chạm đến giường, trong mắt Yên Vân Liệt không chút nào che giấu toát ra cưng chiều tràn đầy.
Không biết Tư Tần bây giờ đang mơ thấy mộng đẹp nào, có phải là mơ tới… một người phụ thân khác hay không?
Hội trường của đại hội võ lâm thiết lập phía sau núi Vũ Hoàn sơn, bình thường là nơi các đệ tử tu luyện, hôm nay trên nửa vách núi, mắc một cái đài cao mấy chục trượng.
Nói lôi đài ở chỗ đó cũng không hẳn vậy, đài cao lập giữa không trung có hình tròn, bất quá chỉ cho hai, ba người đứng thẳng, giữa sân khấu xuyên qua một cây gỗ tròn, nơi gỗ tròn và đài cao cắt nhau, xuống phía dưới kéo mấy chục sợi dây thừng bị cố định trên mặt đất, dây thừng ngang lại kết mấy sợi, dệt thành hình lưới, toàn bộ lôi đài thoạt nhìn thật giống như một tòa núi nhỏ kết ra từ dây thừng.
Đỉnh gỗ tròn trên cùng đài cao, có một tú cầu bảy màu, ai đánh bại các cao thủ ở đây cuối cùng lấy được tú cầu này, liền tương đương với một chân giẫm lên ngôi vị minh chủ võ lâm, về phần nhân phẩm thân gia, sẽ có mấy vị lão tiền bối võ lâm tuổi tác lớn hơn đang ngồi đánh giá.
Ngày tỷ võ, chúng nhân sĩ võ lâm đi theo Vũ Ngạn Thu vào bên cạnh lôi đài, các môn các phái ngồi xuống quanh lôi đài, Lăng Thanh tuy rằng đại biểu Vãn Nguyệt sơn trang, nhưng cùng Đông Ly Mộ Vân ngồi ở trên khán đài của minh chủ, phía dưới có người xì xào nghị luận, nói Đông Ly Mộ Vân có ý định tặng ngôi vị minh chủ cho Lăng Thanh.
Vị trí của Yên Vân Liệt vừa vặn đối diện Lăng Thanh bọn họ, ngẩng đầu là có thể thấy biểu tình hơi mỉm cười rất có tự tin của thanh niên. Liền nhớ tới khi đó trên dịch đạo tại Quan sơn mình trêu hắn là “Phách Nguyệt công tử”, làm hắn giận đến tái mặt, lại nhớ tới lúc ấy, cướp một vò rượu dưới đền thờ đêm trăng với hắn, nhớ tới hai người trêu chọc đối chiêu trong phòng luyện công tại Thiên Tuyệt sơn.
Thật ra lấy võ nghệ của Lăng Thanh hiện tại có thể xếp được hàng đầu trên giang hồ, y biết người kia rất tự tin với khinh công và kiếm thuật của mình, thỉnh thoảng sẽ khoe khoang nho nhỏ, thích một tay dùng chiêu, tay kia đặt sau người…
Yên Vân Liệt đã từng cảm thấy mình không biết người là “Lăng Thanh”, thế nhưng bây giờ lại cảm giác hiểu biết của mình với hắn dường như đã khắc sâu trong tâm khảm.
Mà những hiểu biết này, tất cả ban đầu đều là đối với “Tần Lâm”… Bởi vì là “Tần Lâm”, thì nhất định sẽ phản ứng như thế, giờ đây rất tự nhiên mà thành, bởi vì là “Lăng Thanh”, cho nên hắn nhất định sẽ làm như vậy… Từng điểm từng điểm hiểu rõ hắn, sở thích của hắn cũng có thể kể hết…
Thật ra y hiểu “Lăng Thanh” hơn bất cứ ai, mà khi nhân ra điều này, đối phương lại chỉ coi mình như mới quen.
Chiêng đồng kèm theo trận chấn vang một tiếng, cao thủ các môn phái sôi nổi tung người vào bên trong lôi đài.
Lăng Thanh ngồi bên người Đông Ly Mộ Vân, mắt nhìn rơi vào lôi đài một mảnh hỗn đấu, đột nhiên mở miệng, “Đông Ly đại ca, không biết loại tỷ võ này có ý nghĩa gì?”
Đông Ly Mộ Vân cười nói, “Thân là võ lâm minh chủ, nếu là tài nghệ không bằng người, lại sao có thể hiệu lệnh võ lâm giang hồ?”
“Đức phẩm thứ nhì?”
Đông Ly Mộ Vân không khỏi quay đầu lại nhìn hắn, nhưng phát hiện Lăng Thanh nghiêm túc nhìn trận, khóe miệng nhếch, mâu quang sâu thẳm, dường như vẫn là Lăng Thanh chưa hề mất đi ký ức. Mà nơi ánh mắt hắn vẫn không nhúc nhích hướng về, chính là lôi đài đã bởi tỷ võ biến thành giết nhau trước mặt.
Ngôi vị minh chủ võ lâm, với người trong giang hồ giống như mê hoặc của người đương quyền với vương vị, ai không muốn thống nhất giang hồ? Ai không nguyện hiệu lệnh thiên hạ?
“Dẫu sao đây là giang hồ…” Đông Ly Mộ Vân nói.
Lăng Thanh không lên tiếng, chỉ nhìn một đại hán cầm trong tay móc câu bạc trên trận, nhìn hắn lại một lần nữa chẳng hề để ý đá một người từ lưới dây thừng xuống, Lăng Thanh một chưởng dừng trên tay vịn ghế tựa, “Ta cũng không tin!”
Vừa nói xong, người đã trên khán đài phi thân ra, nhẹ nhàng mạnh mẽ, phiên nhược kinh hồng.
Hắn ghét máu, ghét thấy có người bị thương hoặc chết đi trước mặt mình, tựa như lúc này thấy giết nhau trên trận, nội tâm liền có một ngọn lửa cháy mạnh vọt đốt lên.
Keng! Móc câu bạc và Quy Mộng va chạm, giằng co so đấu nội lực, Lăng Thanh rót lực vào cổ tay, cổ tay rung lên, đánh văng móc câu bạc của đối phương ra. Đối phương vội vã dùng tay chân ôm lấy lưới thừng, cân đối thân thể, mới không ngã xuống.
Lăng Thanh tay phải nâng kiếm, tay trái để sau lưng, chân điểm dây thừng, ngay cả gió núi thổi dây thừng đu đưa lên xuống, hắn cũng vẫn đứng vững như đá.
“Quy tắc tỷ võ là điểm đáo vi chỉ, tuyệt không đả thương tính mạng người, còn thỉnh vị thiếu hiệp kia thủ hạ lưu tình.”
Bị hại đến suýt nữa xấu mặt, đối phương đã có chút tức giận, giờ đây lại nghe Lăng Thanh nói như vậy, hiển nhiên không cam lòng, “Ngươi tính cái gì, chỉ biết trốn phía sau minh chủ võ lâm, ai chẳng biết quan hệ thân thiết của ngươi và minh chủ võ lâm?”
Lăng Thanh mím mím khóe miệng, tay nắm Quy Mộng hơi lật, ngay khi đối phương vung móc câu bạc lên chém dây thừng, Lăng Thanh bật lên theo gió, tay ôm lấy dây thừng hóa giải thế công của đối phương, thành thạo, bình tĩnh thản nhiên.
Yên Vân Liệt ngồi xem phía dưới cũng có phút chốc thất thần, bộ dáng kia, biểu tình kia, nếu lại thêm một bộ bạch y, rõ ràng chính là Lăng Thanh chưa hề mất đi ký ức ấy…
Sao có thể như vậy?
Yên Vân Liệt không khỏi nghi hoặc trong lòng, hắn rốt cuộc quên bao nhiêu? Hay là như bây giờ căn bản là giả bộ?
Trên lưới dây thừng, Lăng Thanh dễ dàng quét rơi móc câu bạc trong tay gã đại hán hung hãn kia, không khỏi làm người nọ thẹn quá thành giận, dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người lại móc ra mấy phi tiêu ngầm, thế nhưng vị trí của Lăng Thanh lại nhìn không ra động tác của gã.
Thấy thế, Yên Vân Liệt không chút nghĩ ngợi, rung tay áo vung lên cách không một chưởng phất ra, chưởng phong sắc bén như kiếm, chợt nghe đại hán kia kêu thảm một tiếng, cả người ngã xuống lôi đài đập đầu trên mặt đất bể đầu chảy máu, mấy phi tiêu ngầm chưa kịp ném ra rơi bên người.
Lăng Thanh đầu tiên là ngẩn người, không hiểu vì sao đối phương đột nhiên buông tay ngã xuống, đường nhìn đi xuống lại thấy động tác thu chưởng của Yên Vân Liệt, thấy y lại ngẩng đầu, liền cầm kiếm thi lễ tạ ơn cứu giúp.
Chỉ thấy thanh niên đứng cao trên lưới thừng, gió núi cuộn áo bào của hắn, dây cột tóc tung bay, động tác thi lễ giơ tay lên kia lại là hiên ngang và tiêu sái nói không hết, khiến Yên Vân Liệt nhất thời ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì từng lần từng lần dùng sức nhảy lên, xông ra cảm xúc nói không rõ, chỉ muốn nhìn thêm, rất sợ hắn quay người lại sẽ biến mất trong tầm mắt mình.
Tỷ võ kế tiếp ôn hòa hơn nhiều, đều là điểm đáo vi chỉ, bởi vì có quy định vũ khí chưa rời tay chưa thể rời đài, vì thế Lăng Thanh nhất thời xúc động đi lên giữ gìn quy tắc, chỉ có thể tiến hành trận tỷ võ này đến cùng.
Từ sáng sớm mãi cho đến khi hoàng hôn rơi xuống, ở lại trên đài cao sau cùng đều là mấy đại môn phái, Lăng Thanh không có ý với ngôi vị minh chủ, khi đối phương nâng kiếm đâm lên, thuận thế hạ xuống đài cao, lui trở về trên khán đài.
Đông Ly Mộ Vân đưa ánh mắt tán dương, “Lăng Thanh rất có phong phạm của đại hiệp.”
Lăng Thanh bưng chén trà liếc mắt nhìn Đông Ly Mộ Vân, uống vào ừng ực, “Ta không có phong phạm của đại hiệp, ta chính là đói bụng rồi đánh bất động, hơn nữa phía trên rất lạnh, gió thổi lâu đau đầu.” Lại khôi phục thành Lăng Thanh ký ức có chút hỗn loạn, vì vậy mà tính cách dường như lui trở về có chút bất hảo ấy.
Cuối cùng tú cầu trên đỉnh gỗ tròn do chưởng môn đương nhiệm của phái Thanh Hồng Dương Lăng chân nhân đoạt được, Đông Ly Mộ Vân cùng Lăng Thanh cũng đều xem như là xuất sư tại phái Thanh Hồng, Dương Lăng lúc đó còn là sư huynh của bọn họ, vì vậy thấy kết quả như vậy cũng không khỏi tỏ vẻ cao hứng.
Sau khi vào đêm, Vũ Hoàn sơn trang thiết yến chúc mừng vì phái Thanh Hồng đạt được thứ nhất trên đại hội tỷ võ, Yên Vân Liệt sau khi tại giữa tiệc được Dương Lăng chân nhân mời rượu liền lặng lẽ rời tiệc.
Thiên Tuyệt giáo trên dưới hành sự quỷ bí, cũng không lui tới với nhân sĩ chính đạo, vì thế Yên Vân Liệt thực sự không nhấc nổi hứng thú gì với yến hội như vậy. Lúc đi lần một vò rượu, tìm một nơi thanh tĩnh uống một mình.
Tình hình ban ngày vẫn còn rõ nét trước mắt, phong thần hiên ngang của thanh niên không biết làm sao khiến cho y có một tia xúc động, thật giống như khi đó ở cùng một chỗ với “Tần Lâm”, mang theo vài phần dục vọng chiếm hữu.
Y nghĩ nếu như đêm hôm đó tại Thiên Tuyệt sơn mình không thả “Tần Lâm” đi, hai người bây giờ sẽ là quan hệ như thế nào? Hay hoặc là đợi đến ngày nào đó “Tần Lâm” tự mình cởi mặt nạ xuống, lại sẽ là tình hình ra sao?
Trước đây mỗi lần y tưởng tượng tới đây đều sẽ tận lực lược qua, thế nhưng hiện tại trong đầu y lại rất tự nhiên xuất hiện một hình ảnh như vậy, thanh niên có chút không được tự nhiên gỡ nửa chiếc mặt nạ bằng bạc trên mặt ấy xuống, lộ ra ngũ quan thanh tú phía dưới, dường như bao hàm sơn thanh và thủy tú của Giang Nam, mặc dù không tuyệt sắc nhưng cũng làm cho người ta không đành lòng dời mắt.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, y không còn vì thân phận khác biệt của hai người “Tần Lâm” và “Lăng Thanh” mà phiền não nữa, trong lòng y hai người cơ hồ tuyệt nhiên bất đồng này chậm rãi hòa thành một thể, hay hoặc là những ngày qua, thời gian y nghĩ tới “Lăng Thanh” so với thời gian nghĩ tới “Tần Lâm” lớn hơn rất nhiều.
Nơi bày tịch yến xa xa đèn đuốc sáng trưng tiếng người huyên náo, mãi cho đến lúc nửa đêm mới dần dần yên tĩnh lại. Lúc này rượu của Yên Vân Liệt cũng uống gần hết, đổ ngược vò bên trong còn mấy giọt rượu, Yên Vân Liệt tiện tay ném vò rượu từ trên nóc nhà xuống.
Đang muốn đi về chỗ mình ở, lại nhìn thấy trên hành lang có một bóng người vô cùng quen thuộc.
Thanh niên mặc một thân xanh nhạt tay áo hình mũi tên lúc này đang dựa ôm cột hành lang ngồi dưới đất, ban đêm trên núi rất lạnh, muốn ngủ cũng không có khả năng chạy ra bên ngoài, lại càng không phải là loại tư thế có chút buồn cười này, hiển nhiên là uống say.
Yên Vân Liệt đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, dùng tay vỗ nhẹ hai cái trên mặt hắn, “Lăng Thanh? Lăng Thanh!” Không có phản ứng, Yên Vân Liệt liền nắm bờ vai hắn lay lay, “Lăng Thanh, muốn ngủ cũng không thể ngủ ở chỗ này, trở về phòng rồi ngủ.”
Lăng Thanh tỉnh tỉnh nửa mở mắt, cau mày nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn về phía Yên Vân Liệt.
Đôi mắt trong suốt nửa mở nửa hí, ánh trăng rơi trong đó, nổi lên từng chấm tinh trạch, lúc Yên Vân Liệt thấy đến xuất thần, không ngờ cánh tay Lăng Thanh đã cuốn lấy cổ y, cả người nhào tới trên người y, mềm mại đu, trong miệng mơ hồ không rõ lầu bầu, “Ta đi không được, ngươi đưa ta về…” Còn chưa nói xong đầu lại gục xuống.
Yên Vân Liệt cứ như vậy sững ra đó, tay không biết phải đặt tại đâu, mùi rượu cùng với khí tức tươi mát giống như sau cơn mưa trên người đối phương nhắm thẳng mũi y, đó là một loại mùi vị quen thuộc lại rất dễ chịu, dường như cảm giác sau khi xa cách rất lâu lại trở về bên cạnh mình.
Cho dù hắn không nhớ rõ, thế nhưng Tư Tần cũng vẫn còn nhớ, dù cho mình không muốn thừa nhận, nhưng thuyết phục không được cảm giác và thân thể của mình…
Lăng Thanh dựa vào bả vai Yên Vân Liệt, ghé vào lỗ tai y tựa như vô thức cọ cọ, thật giống như động vật nhỏ vô hại, tóc đâm vào cổ Yên Vân Liệt, làm y có chút ngứa. Yên Vân Liệt vốn còn đang suy nghĩ khiêng hay là kéo, thấy hắn như vậy, không khỏi cúi đầu cười khẽ, sau đó động tác nhẹ nhàng bế hắn lên.
Hình như nặng hơn một chút, cũng không phải cảm giác chỉ còn một đầu khớp xương…
Trên hành lang gấp khúc yên tĩnh, gió nhè nhẹ phẩy, cành lá sột soạt, ngoài ra chỉ có tiếng giày cọ vào đá lát trên mặt đất, cước bộ thong thả mà trầm ổn, dường như có một chút quyến luyến không muốn sớm đi hết đoạn đường không dài này.
Yên Vân Liệt ôm người trong lòng, có một cái chớp mắt an tâm và cảm động, trong đầu hiện lên ý niệm kiều diễm, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ không hề phòng bị của hắn, lại nổi lên một phần hổ thẹn, y còn nhớ rõ trên Thiên Tuyệt sơn, lúc hắn mang thai Tư Tần, mình còn chưa thể chạm vào hắn, hắn đã bỗng nhiên giật mình, trong mắt tràn đầy ý phòng bị.
Đi qua hành lang gấp khúc, đi qua đường hoa, tới phòng của Lăng Thanh, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, lại giúp hắn cởi giầy, sau đó kéo đệm chăn, làm xong tất cả đang muốn xoay người rời đi, nhưng bỗng dưng đối mặt một đôi mắt phát sáng, dọa sợ Yên Vân Liệt.
Lăng Thanh chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, đang nhìn thẳng vào y, ánh mắt trong suốt, dường như chưa từng say. Yên Vân Liệt nhất thời hoảng hốt, rõ ràng chỉ muốn nói cho hắn biết mình nửa đường gặp phải hắn say rượu ngủ trên hành lang, sau đó hảo tâm đưa hắn về, thế nhưng những lời này nhấm nuốt trong miệng Yên Vân Liệt nửa ngày cũng không thể nói ra miệng.
Lăng Thanh nhìn Yên Vân Liệt một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu, “Ngươi là ai?”
Thì ra vẫn là say…
Yên Vân Liệt khẽ thở hắt ra, đi qua ngồi xuống bên giường hắn, đưa tay sờ sờ đầu hắn, “Ngươi uống say, ngay cả người cũng nhận không ra.”
Lăng Thanh lắc đầu, “Ta chưa có say, ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, ta sẽ có thể nhận ra!”
Ừ, là chưa có say, chí ít còn biết già mồm át lẽ phải.
Yên Vân Liệt thu tay về, thanh âm trầm thấp nói ra ba chữ, “Yên, Vân, Liệt.”
Lăng Thanh mở to hai mắt nhìn, hơi động thân như giống như là muốn nhìn y rõ ràng, sau đó nhíu mày, “Ngươi gạt người, ngươi không phải là Yên Vân Liệt.” Nói xong, tinh trạch trong mắt liền ảm đạm xuống, thanh âm có chút ủy khuất, “Yên Vân Liệt sẽ không ôn nhu như thế giống ngươi, cái loại biểu tình khi y nhìn thấy ta chính là hận không thể bóp chết ta…”
Yên Vân Liệt cả kinh, hắn không phải hẳn là quên toàn bộ rồi sao?
Sau khi sững sờ qua đi lại là dâng lên một trận đau lòng, ký ức thậm chí ngay cả “Nhiếp Hồn” cũng không thể đánh tan, khi đó đối với hắn có bao nhiêu tàn nhẫn?
Lăng Thanh nhìn không thấy gợn sóng ba đào trong nội tâm dưới biểu tình bình tĩnh của Yên Vân Liệt, hắn đưa tay xoa mặt Yên Vân Liệt, sau đó chậm rãi từng chút từng chút dùng ngón tay miêu tả, tô lông mày rậm tựa như kiếm của Yên Vân Liệt, tô sống mũi cao thẳng của y, ngón tay có chút băng lãnh chậm rãi chạy trên mặt y, nơi đi qua lại từng đợt nóng lên.
“Y không biết dùng ánh mắt ôn nhu như thế nhìn ta… Y chỉ biết ôn nhu như thế nhìn ‘Tần Lâm’… Y chỉ biết đối xử tốt với ‘Tần Lâm’, vì hắn hủy danh khí dự, làm chó săn của kẻ khác cũng nguyện ý, thế nhưng… y lại ném tất cả sai lầm lên người ta…”
Lăng Thanh càng nói càng nhỏ giọng, tay tô trên mặt y, ngón tay gập gập, giống như là không dám đụng chạm nữa thu về, “‘Tần Lâm’ chỉ dùng để thích, dùng để thương yêu, ‘Lăng Thanh’ lại là dùng để hận… chỉ dùng để hận…” Hắn không ngừng thấp giọng lặp lại mấy chữ cuối cùng, trở mình, ôm đệm chăn dường như đã ngủ.
Yên Vân Liệt sững ra đó, cả người đều cứng đơ.
Vì thế hắn mới luôn luôn đề phòng với mình, vì thế trước mặt huyết mạch cốt nhục hắn cũng thà rằng lựa chọn quên đi.
“Tần Lâm” chỉ dùng để thích, dùng để thương yêu, “Lăng Thanh” lại là dùng để hận…
Yên Vân Liệt không biết mình rời khỏi gian phòng của Lăng Thanh ra sao, lại quay về gian phòng của mình như thế nào.
Dựa lưng vào ván cửa, Yên Vân Liệt hung hăng đánh vào đầu mình hai cái, câu nói kia của Lăng Thanh giống như ma chướng không ngừng lặp lại trong đầu. Dù cho bản thân đã biết, thế nhưng chính tai nghe được những lời này từ trong miệng hắn, mới biết được, có một số thương tổn không phải đánh tan ký ức là có thể hoàn toàn quên đi.
Chúng nó chỉ ngủ đông, âm thầm náu đi, sau đó vào một ngày nào đó khi tinh thần buông lơi liền ùa ra, vẫn như cũ dằn vặt hắn, vẫn như cũ một lần lại một lần thương tổn hắn, mà chính mình nhưng ngay cả khiển trách và hổ thẹn đều là hời hợt như thế, so sánh với thương tổn hắn đã phải chịu, xem như là cái gì?
Yên Vân Liệt có lẽ cho tới bây giờ chưa từng thống hận bản thân như thế, tựa như chưa từng tinh tường ý thức được bản thân mình thương tổn Lăng Thanh như thế, là thương tổn từ đầu đến đuôi, là thương tổn vô luận mình làm cái gì cũng không thể bù đắp.
Lại là một đêm trằn trọc không ngủ, ngày kế gặp được Lăng Thanh trên hành lang, biểu tình của đối phương dường như chưa từng phát sinh cái gì, cầm kiếm chắp tay chào y, sau đó liền cùng Đông Ly Mộ Vân vừa nói vừa cười đi về phía hội trường tỷ võ ngày hôm qua.
Yên Vân Liệt nhẹ nhàng thở ra, chỉ là chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mất mát.
Dương Lăng chân nhân của phái Thanh Hồng ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm, hầu như không có gì lo lắng. Vì vậy có một bộ phận tiểu môn tiểu phái thôi sáng sớm rời đi trước khỏi Vũ Hoàn sơn, người trên hội trường so với ngày tỷ võ ít đi một số, sau khi Đông Ly Mộ Vân giao lệnh bài minh chủ võ lâm cho Dương Lăng chân nhân, liền dẫn Lăng Thanh đi xuống đài.
Sau đó chính là mọi người sôi nổi mừng Dương Lăng chân nhân, đại hội võ lâm coi như là kết thúc, nhưng ngay khi tất cả mọi người muốn rời đi, đệ tử của Vũ Hoàn sơn dồn dập cầm kiếm khí đao côn vây lại toàn bộ hội trường.
Mọi người nhất thời không rõ tình trạng trước mắt, rất nhiều người sững ra, Vũ Ngạn Thu cùng một người khác đi lên đài cao, người này áo gấm mũ ngọc, khí thế hào hứng, dưới đài chỉ có An Dương vương cùng Đông Ly Mộ Vân nhận ra người này.
“Thừa Thụy vương?”, “Là Triệu Thạc!”
Lăng Thanh không có lên tiếng, chỉ nghiêm túc mím chặt môi, lẳng lặng nhìn.
Thừa Thụy vương để tay sau lưng đứng ở trên đài, biểu tình ngạo nghễ nhìn một vòng nhân sĩ võ lâm phía dưới, khi đường nhìn rơi xuống chỗ An Dương vương cùng Đông Ly Mộ Vân hơi nhếch lông mày, “Không ngờ tam đệ cũng ở nơi này, nhị ca thực sự là không ngờ a.”
An Dương vương cũng chắp tay phía sau, nâng cằm, quanh thân ngưng tụ một cỗ khí thế kiêu ngạo, lại có vài phần uy nghi vương giả, lạnh lùng đáp lại, “Tam đệ cũng không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy nhị hoàng huynh, tam đệ cho rằng nhị hoàng huynh vẫn luôn ở chỗ Sở vương bận rộn chiêu binh luyện binh, không ngờ nhị hoàng huynh thì ra giống như tam đệ, rảnh rỗi không có việc gì chạy tới nơi này quan sát đại hội võ lâm.”
“Ha, ha, ha!” Thừa Thụy vương cao giọng nở nụ cười, “Nhị ca cũng không có nhân duyên tốt như tam đệ, ngay cả minh chủ võ lâm, không, bây giờ hẳn là minh chủ võ lâm tiền nhiệm, Đông Chu vương tân nhiệm, cũng có quan hệ mật thiết như thế với tam đệ, nhị ca bất quá là hướng về một thứ mấy nhân sĩ võ lâm ở đây hoặc là tam đệ ngươi đang cầm.”
“Vật gì vậy, lại cần nhị hoàng huynh ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này? Thật ra chỉ cần nhị hoàng huynh nói một câu, tam đệ lập tức tìm tới đưa cho ngươi.”
“Ha ha ha!” Thừa Thụy vương lại là cười, sau khi cười xong biểu tình chợt tắt, “Nhị ca muốn chính là bản đồ lăng Diễm đế cùng với bản vẽ cơ quan.”
Lăng Thanh nghe vậy, lấy tay sờ soạng nơi ngực.
Thừa Thụy vương dời tầm mắt khỏi An Dương vương và Đông Ly Mộ Vân, nhìn về phía mọi người bên dưới, “Hai bức vẽ ấy giờ đang ở trên người vài người các ngươi, bản vương chỉ muốn thứ đó, ngoan ngoãn giao ra đây bản vương sẽ không làm khó dễ các ngươi, nếu không…”
Vũ Ngạn Thu bên cạnh ra dấu tay, sau đó một mảnh tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, đệ tử của Vũ Ngạn Thu giơ tay chém xuống, mấy người đứng ở ngoài cùng nhất ngã vào trong vũng máu.
Lăng Thanh nắm thật chặt Quy Mộng trên tay, nhưng vẫn là kiềm chế, nhíu chân mày quay đầu đi, nhưng vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Yên Vân Liệt đứng cách đó không xa, trong nháy mắt, bí mật được cẩn thận che giấu dường như bị người nhìn thấu.
Yên Vân Liệt cứ như vậy nhìn hắn, gió núi phất qua hắc y của y, hoa văn thêu trên áo hệt như nước chảy mây trôi, đôi mắt sâu kia dường như chứa sức mạnh ma mị. Lăng Thanh bị y nhìn như vậy chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng lên, vội vàng quay đầu lại, bên ngoài vẫn như cũ bình tĩnh không thay đổi, mà trong lòng lại dường như có từng trận sóng to đánh vào đá bên bờ.