Hội trường tỷ võ trên vách núi một chỗ giữa sườn núi Vũ Hoàn sơn, phía sau chính là vách núi vạn trượng, lối ra duy nhất đều bị đệ tử của Vũ Hoàn sơn trông giữ, hoặc là nhảy xuống vực, hoặc là liều mạng mở một đường máu, thế nhưng đâu cũng là lấy mạng ra đánh đổ.
“Triệu Thạc dám ra chiêu này tuyệt đối sẽ không tay không mà đến, có lẽ bên ngoài còn có binh lính hắn mang đến.”
An Dương vương nói xong câu này, mọi người liền rơi vào một trận trầm mặc lâu dài, gió núi thổi qua, phát ra thanh âm như tiếng rít, rất nhanh liền có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, rốt cuộc bản đồ kia đang trong tay ai.
Đây cũng là điểm thông minh của Thừa Thụy vương, hắn cho dù có mục tiêu rõ ràng, hắn cũng không chỉ ra, làm cho đám nhân sĩ võ lâm này nghi kỵ lẫn nhau, mà hắn chỉ cần ngồi thu lợi ngư ông là được.
Yên Vân Liệt đi tới chỗ Đông Ly Mộ Vân bọn họ, “Hắn có phải cho rằng trên người bản tọa có bản vẽ cơ quan hay không? Vậy bức bản đồ trong tay Hoắc Hiền kia hiện ở nơi nào?”
Ngày Hoắc Hiền bị đâm chết đó, Yên Vân Liệt mang theo bản vẽ cơ quan giả phía trên rắc phấn độc có thể tản ra bốn phía, đe dọa dụ dỗ Hoắc Hiền giao ra phương pháp giải cổ “Cập Đệ”, không ngờ Thừa Thụy vương đúng lúc này mang người tới cửa cướp bản đồ lăng Diễm đế, Lăng Thanh cũng xuất hiện khi ấy hành hạ Hoắc Hiền đến chết, sau đó Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương cũng chạy tới.
Tình huống khi đó có chút hỗn loạn, sau khi Lăng Thanh giết Hoắc Hiền bởi vì trúng độc quá sâu mà ngất đi, tiếp đó Yên Vân Liệt cũng rời đi, trong thư phòng của Hoắc Hiền lúc ấy chỉ còn lại Thừa Thụy vương và Đông Ly Mộ Vân bọn họ, Thừa Thụy vương và thủ hạ của hắn cũng trúng độc, hẳn là không có năng lực lại đi tìm kiếm đồ đạc của Hoắc Hiền nữa…
Yên Vân Liệt nhìn về phía An Dương vương và Đông Ly Mộ Vân, “Dọc theo đường đi bản tọa bị quan binh ngăn chặn hẳn là người của Thừa Thụy vương, hắn ngày đó nhìn thấy ta cầm trong tay bản vẽ cơ quan giả. Thế nhưng bản tọa muốn biết bức trong tay Hoắc Hiền kia hiện tại ở nơi nào?”
“Chúng ta tìm được sau đó trả lại cho Kỳ phu nhân.” Đông Ly Mộ Vân nói: “Bởi vì đây vốn chính là thứ của Kỳ gia.”
Yên giáo chủ lại cười, “Vậy dám chắc ngươi với vương gia cũng đều đã xem bức bản đồ ấy?”
“Lời này của Yên giáo chủ là có ý gì?” Đông Ly Mộ Vân tựa hồ có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh lại trấn định tâm tình của mình.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này, chúng ta nên thảo luận làm sao sống sót đi ra.”
Đông Ly Mộ Vân với An Dương vương cũng không lên tiếng nữa, bắt đầu nhíu mày suy nghĩ, sau một lát, Đông Ly Mộ Vân mở lời, “Cách nơi này hai trăm dặm chính là phong ấp của phụ vương ta, nơi đó có binh mã đóng giữ, thế nhưng đi về cần không ít thời gian…”
Lúc bọn họ nói chuyện Lăng Thanh vẫn ngồi bên cạnh, giống như là đang nghe kỹ càng, lại như là đang lâm vào trong tâm sự của mình.
Trời rất nhanh tối, đệ tử phụ trách trông lối ra thay đổi một đám người, trong đó không lạ có một nửa là quan binh.
Bị vây ở chỗ này cả ngày, không có thức ăn cũng không có nước, có vài người bắt đầu khó chịu, định thử xông ra khỏi vòng vây, nhưng dù cho võ nghệ cao tới đâu, một người đối trăm cũng rất nhanh bại trận.
Mùi máu phảng phất bốn phía, trong màn đêm bị nhiễm một tầng ngưng trọng, thường thường có người kêu la: Người cầm bản đồ kia! Mau giao bản đồ ra, để cho nhiều người như vậy chết cùng ngươi, lương tâm ngươi yên ổn thế nào?
Lăng Thanh chỉ ngồi không nói một tiếng, nửa đêm về sáng, khi tất cả mọi người ngủ say, Lăng Thanh mới khẽ kéo kéo ống tay áo của Đông Ly Mộ Vân.
Đông Ly Mộ Vân vừa ngẩng đầu, liền đối diện đôi mắt trong veo kia của Lăng Thanh.
“Đông Ly đại ca, ta cùng Dương Lăng sư huynh vừa thương lượng, sáng sớm ngày mai, chúng ta ngăn những người đó, ngươi và An Dương vương thừa cơ lẫn ra ngoài, Dương Lăng sư huynh nói sườn núi có đường nhỏ có thể thông đến dưới Vũ Hoàn sơn, đến lúc đó ngươi lại mang binh tới…”
“Vậy sao được? Các ngươi làm sao bây giờ?”
Lăng Thanh nhìn xung quanh, “Bị vây ở chỗ này cũng là chết, không bằng đánh đổ thử xem nói không chừng còn có hi vọng.”
Nói xong lấy ra một vòng tay vàng từ trong ngực, đẩy hai nút ngầm sườn trong chiếc vòng ra, vòng tay chia ra làm hai, Lăng Thanh lấy ra một bọc vải mỏng như cánh ve trong nửa đoạn vòng, giao vào trong tay Đông Ly Mộ Vân, “Quan trọng là mang cái này ra ngoài, không thể rơi vào trong tay người mưu mô.”
Đông Ly Mộ Vân nương ánh trăng nhìn thứ trong tay, bọc vải lụa tằm băng mỏng như cánh ve, phía trên vẽ các đường phức tạp ngang dọc, không khỏi cả kinh, “Đây là…?”
Lăng Thanh gật đầu, “Đây là Kỳ phu nhân giao cho ta, là bản vẽ cơ quan của lăng Diễm đế.”
Tay nắm mảnh khăn kia của Đông Ly Mộ Vân run nhè nhẹ, nhíu chặt chân mày tựa như nghĩ cái gì, một lát sau ngẩng đầu đặt tay lên vai Lăng Thanh nắm chặt, “Chớ làm ẩu, chờ đại ca!”
“Vâng!”
Dưới đêm trăng, tín nhiệm toát ra tràn đầy trên khuôn mặt thanh niên, khiến trong lòng Đông Ly Mộ Vân thoáng trầm.
Lúc sáng sớm, chân trời sắp sáng chưa sáng, chính là thời khắc buồn ngủ nhất, trên núi nổi lên một tầng sương mù, nổi lên càng dễ che giấu.
Đệ tử phái Thanh Hồng cẩn thận cầm lên kiếm bên người, liền thấy Dương Lăng đưa mắt sang, mọi người nhảy lên xông về phía lối ra. Một số thủ vệ đang buồn ngủ, nhất thời không thể kịp phản ứng, lối ra bị giết một lỗ hổng, Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương thừa dịp hỗn loạn lách mình qua bên kia rừng cây.
Thấy bọn họ đã rời đi, Lăng Thanh thu kiếm bảo tồn thể lực phương đông một vòng mặt trời xuất hiện, tia sáng xua tan sương mù, chiếu thi thể và máu tanh đầy đất.
Khoảng chừng sắp đến giờ ngọ, Thừa Thụy vương cùng Vũ Ngạn Thu lại tới đây, sắc mặt của Thừa Thụy vương thoạt nhìn không tốt lắm.
“Vũ trang chủ, ngươi vì sao phải giúp đỡ người khác giết huynh đệ của mình?” Kiếm của Dương Lăng chân nhân chỉ Vũ Ngạn Thu hỏi, lúc này trên người hắn đã thêm mấy vết thương dữ tợn, máu chảy không ngừng.
Vũ Ngạn Thu không mảy may để ý chất vấn của hắn, cười cười nói: “Đương nhiên là mỗi người đều có lý do riêng, Dương Lăng ngươi nếu như biết hai bức vẽ ấy ở nơi nào, thành thành thật thật nói ra, ta sẽ thả ngươi ra tiếp tục làm minh chủ võ lâm.”
“Nằm mơ!”
Thừa Thụy vương cũng không để ý hai người này, chỉ đưa tầm mắt chuyển hướng sang phía Yên Vân Liệt, “Yên giáo chủ, nói đến thì bản vương và Yên giáo chủ cũng có duyên gặp mặt một lần, nếu như bản vương không có nhớ lầm, ngày đó Yên giáo chủ ở trong thư phòng của Hoắc Hiền, là đang cho Hoắc Hiền xem bức vẽ gì đó phải không?”
Mọi người bên dưới ngoại trừ Lăng Thanh ra đều nhìn về phía Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt chỉ cười, “Nếu như vương gia muốn bức vẽ ấy, thảo dân quay về sẽ đưa tặng vương gia mười bức tám bức, cam đoan mời đến hạng nhất kinh thành tới vẽ, chỉ là loại độc ngày đó không còn, thảo dân có thể dùng độc khác để thay thế.”
Sắc mặt Thừa Thụy vương càng khó coi, nhưng giận mà không phát, vỗ tay hai cái, đệ tử của Vũ Ngạn Thu áp tải một người đi lên đài cao, “Bản vương nghĩ, Yên giáo chủ có thể có hứng thú làm một khoản giao dịch với bản vương hay không?”
“Tư Tần?!”
Yên Vân Liệt cùng Lăng Thanh hai người đồng thời ngẩn ra, bị dẫn tới chính là Hoài Điệp, trong lòng ôm chính là Yên Tư Tần.
“Lệnh lang trông còn làm cho người ta vui vẻ, Yên giáo chủ nhất định không muốn để cho nhi tử của mình thiếu tay mất chân chứ?”
Tay Yên Vân Liệt nắm chặt, xương ngón tay bóp đến vang răng rắc, y là không yên lòng mới để cho Hoài Điệp và bà vú mang theo Tư Tần cùng nhau lên núi, không ngờ lại bị Triệu Thạc lấy làm lợi thế uy hiếp mình, nếu như bản vẽ cơ quan gì đó kia thực sự trên tay mình thì thôi, nhưng trong tay y lại không có gì cả, mà Triệu Thạc lại nhận định bản vẽ trên người mình.
Yên Vân Liệt yên lặng nhìn trên đài cao, trong đầu suy nghĩ phải lên cứu người như thế nào, nhưng vào lúc này, bên người có một thanh âm vang lên.
“Không biết Thừa Thụy vương có nguyện ý giao dịch với tại hạ hay không?”
Yên Vân Liệt quay đầu lại, lên tiếng chính là Lăng Thanh, Yên Vân Liệt không khỏi ngẩn ra.
Lăng Thanh tiến lên một bước, từ trong ngực lấy ra vòng tay vàng Nguyễn Tố Tuyết cho hắn đưa ra cho Triệu Thạc nhìn thấy.
“Vương gia nếu có ấn tượng, hẳn là nhận ra được đây là vòng tay của phu nhân Kỳ tướng quân ngày trước vẫn đeo, vương gia cũng có thể từng nghe nói, bản đồ lăng Diễm đế và bản vẽ cơ quan vốn là thứ Kỳ gia luôn luôn bảo vệ, Hoắc Hiền tịch thu Kỳ gia chiếm được bản đồ, tại hạ cứu mẹ con Kỳ phu nhân bảo vệ huyết mạch của Kỳ gia… Kỳ phu nhân liền tặng thứ này cho tại hạ.”
Yên Vân Liệt nhìn thấy khi Lăng Thanh nói lời này, tay nắm Quy Mộng không ngừng dùng lực lại dùng lực, xương ngón tay dưới làn da tái nhợt nổi lên, gân xanh hiện ra, tựa như cố nén tâm tình nào đó.
Nghe được hắn nói như vậy, hai mắt Thừa Thụy vương sáng lên, nhưng không lập tức mắc câu, “Không biết Lăng thiếu hiệp muốn trao đổi cái gì với bản vương?”
Lăng Thanh thu tay cầm vòng về, cúi đầu liếc nhìn, sau đó tầm mắt đến bên người Thừa Thụy vương, “Tại hạ muốn hài tử kia.”
“Ha ha ha!” Thừa Thụy vương cười, “Lăng thiếu hiệp, ngươi nguyện ý đem thứ trong tay đi cứu hài tử của người khác, bảo bản vương sao có thể tin thứ trong tay ngươi là thật hay giả?”
“Không phải là cứu…” Lăng thanh nhàn nhạt hạ xuống hai chữ, “Là giết!”
Yên Vân Liệt bỗng nhiên nhìn về phía Lăng Thanh, chỉ thấy quanh thân hắn quanh quẩn hơi thở lạnh như băng, sát dục vọt lên.
Lăng Thanh cứ như vậy thân dài mà đứng, nhìn hài tử trong lòng Hoài Điệp, chậm rãi nói: “Hài tử của tại hạ, vì Yên giáo chủ mà chết dưới loạn đao, vì thế tại hạ cũng muốn Yên giáo chủ nhìn tận mắt hài tử của mình chết dưới loạn đao, nếm thử bi thương đốt cốt đau lòng ấy.”
“Không thể!” Yên Vân Liệt quát.
Lăng thanh quay đầu, nhìn Yên Vân Liệt trong giây phút, sau đó hỏi y, “Nếu là hài tử của người khác thì được?”
Trong đầu Yên Vân Liệt ong một tiếng, tim đập như sấm. Hắn không quên?! Hắn vẫn còn nhớ tất cả?!
Ngay khi Yên Vân Liệt hãy còn chìm đắm trong khiếp sợ, Lăng Thanh cầm lấy chiếc vòng kia chậm rãi đi về phía đài cao ấy, trên đường đi qua lôi đài dùng để tỷ võ hôm đó, lưới dây thừng và gỗ tròn vẫn như cũ, Lăng Thanh ngẩng đầu, đối diện tầm mắt của Hoài Điệp, thấy Hoài Điệp khẽ gật đầu, Lăng Thanh đột nhiên rút ra Quy Mộng, đột nhiên đảo qua bên cạnh, kiếm khí sắc bén thoáng cái chém đứt gỗ tròn.
Thấy thế, Yên Vân Liệt cũng tựa như hiểu dụng ý của hắn, lật chưởng đảo qua, chưởng phong mang theo một trận cát bay đá chạy, gỗ tròn cao cao giống như cỏ lau bẻ gãy đổ về phía đài cao của Thừa Thụy vương bọn họ.
Lăng Thanh nhanh tay nhanh mắt kéo một sợi dây thừng buộc trên gỗ tròn, lực lượng gỗ tròn đổ xuống kéo hắn về phía đài cao, mọi người trên đài chạy trốn tứ tán, tay Lăng Thanh kéo lại, ôm lấy Hoài Điệp, khi gỗ tròn đổ xuống đè sụp đài cao mang nàng ra theo.
“Một bên vách núi có con đường nhỏ, ngươi mang Tư Tần chạy từ nơi đó.” Lăng Thanh nói xong, đã mang theo Hoài Điệp dùng khinh công phóng qua trên đám người hỗn loạn bên dưới.
Hoài Điệp lấy ra một khúc sáo trúc thổi lên, tiếng sáo dài dài ngắn ngắn vang vọng giữa sơn cốc, một lát sau, một đám đen nhánh đông nghịt bầu trời che mây giấu trời, nhìn kỹ, thì ra là một bầy ong.
Lăng Thanh buông Hoài Điệp, sau khi nhìn nàng ôm Tư Tần đi ra một khoảng cách, phất tay chặt gẫy đại thụ bên người chặn sơn đạo, xoay người, lại phát hiện mình đã bị thủ hạ của Thừa Thụy vương vây quanh bên vách núi.
Ong Hoài Điệp gọi tới ngăn cản không được bao lâu, Lăng Thanh lật cổ tay, thân kiếm Quy Mộng sáng bạc dưới ánh mặt trời hiện ra lãnh mang.
Trong đám người vây quanh hắn truyền đến tiếng vỗ tay hoan nghênh “bộp bộp bộp”, những người đó tách ra một lối đi, Thừa Thụy vương đứng xa xa, vẫn vỗ tay như cũ.
“Thân thủ rất tuyệt, rất can đảm, không hổ là người chỉ dựa vào lực của một mình đã cứu Nguyễn Tố Tuyết cùng nhi tử của nàng ta ra, thế nhưng Lăng thiếu hiệp kiếm nghệ rất cao, khinh công không tầm thường, nhưng vực sâu vạn trượng phía sau ngươi đây có lẽ hẳn là không có cách nào chứ?”
Lăng Thanh lui về phía sau một bước, bên tai truyền đến tiếng đá vụn lăn xuống vách núi, sau đó tiếng động kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mất hẳn. Biểu tình trên khuôn mặt Lăng Thanh không thay đổi chút nào, lại lấy ra cái vòng tay vàng, cầm trong tay giơ giơ lên, “Vương gia không phải là rất muốn thứ này sao? Vậy tự mình tới lấy…”
“Mau ngăn hắn lại!”
Thừa Thụy vương quát to một tiếng, nhưng đã quá muộn, Lăng Thanh nhảy về phía sau, từ sườn dốc cao vạn trượng nhảy xuống.
“Lăng Thanh?”
Yên Vân Liệt vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một thân ảnh từ trên vách núi thả người xuống, không kịp nghĩ nhiều, một chưởng đánh bay người trước mặt, xoay người cũng nhảy xuống về phía dưới vách núi.
Đây là lần thứ ba từ trên vách núi nhảy xuống kể từ khi khi biết hắn tới nay… Yên Vân Liệt cay đắng nói thầm trong lòng.
Thế nhưng lần này hiển nhiên không có vận may như hai lần trước.
Ào! Ào!
Bọt nước lạnh buốt rơi trên mặt mang theo một trận lạnh lẽo, làm cho ý thức hỗn độn của y bắt đầu dần dần rõ ràng. Yên Vân Liệt mất khí lực rất lớn mới mở được mắt, đập vào mắt chính là một mảnh xanh um tươi tốt che bầu trời đêm, đau đớn gân cốt xâm nhập tứ chi bách hài, y lại nằm một lát giữa một đống lá cây và cành cây gãy, mới ngọ ngoạy đứng lên.
“Lăng Thanh —!”
Quay một vòng, bốn phía không thấy thân ảnh của Lăng Thanh, rõ ràng thời gian hai người ngã xuống cách nhau rất gần.
“Lăng Thanh — Lăng Thanh! Ngươi ở nơi nào?”
Bụi cây sột soạt một trận, Lăng Thanh từ trong bóng cây đi ra, trong tay mang theo hai con thỏ rừng, “Ngươi sao không lớn tiếng thêm chút nữa dứt khoát dẫn tất cả người của Triệu Thạc qua đây luôn đi.”
Yên Vân Liệt lập tức im lặng, không lên tiếng nữa.
Thấy Lăng Thanh ném thỏ rừng xuống đất, sau đó bắt đầu xử lý vết thương trên tay mình, Yên Vân Liệt rất tự giác nhổ lông bỏ nội tạng của con thỏ, nhóm lửa bắc lên nướng.
Sau đó hai người ai cũng không mở miệng, Yên Vân Liệt thỉnh thoảng lại liếc mắt một cái về phía Lăng Thanh, sau khi Lăng Thanh xử lý xong vết thương trên tay, lại trước sau cúi đầu dùng cành cây gảy đống lửa trước mặt, cành khô bị đốt vang “tanh tách”, lá cháy bị gió cuốn đi, bay lòng vòng trên mặt đất.
Bầu không khí như thế này cũng không làm cho người ta dễ chịu chút nào, ngưng trọng lại đè nén, làm cho thở không nổi, Yên Vân Liệt rất muốn nói cái gì đó, thế nhưng lại không biết nói từ đâu, mấy lần há miệng đều là buông tha đúng lúc định nói.
“Yên giáo chủ có phải có chuyện muốn hỏi ta hay không?” Không biết có phải bản thân Lăng Thanh cũng chịu không nổi luồng nặng nề này hay không, mở miệng đánh vỡ bầu không khí lạnh tanh.
“Ngươi…” Yên Vân Liệt ấp úng nửa ngày, khi lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt về.
Nghĩ thầm, dù cho hỏi hắn có phải là chưa quên hay không, Lăng Thanh cũng có thể hoàn toàn phủ nhận. Mà chuyện tới nước này, hắn nhớ hay không cũng đã không còn quan trọng, chuyện y tổn thương hắn cũng không vì biết hắn chưa quên mà xóa đi, mà nếu như hắn chưa quên, Yên Vân Liệt lúc này quả thực không biết nên đối mặt hắn như thế nào.
“Yên giáo chủ phải chăng muốn hỏi, ta có phải đã nhớ lại hết hay không?” Lăng Thanh nghiêng đầu, ánh lửa lấp lánh trên mặt hắn, lấp lấp lóe lóe, khiến vẻ mặt của hắn xem ra có chút xa vời.
Yên Vân Liệt đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Ta biết ngươi càng muốn vĩnh viễn cũng không nhớ lại.”
Lăng Thanh có chút giễu cợt nở nụ cười, sau đó quay đầu lại tiếp tục gảy đống lửa trước mặt, ngữ khí có chút thờ ơ.
“Cho dù ngươi có tin hay không, thật ra ta ngay từ đầu đã không quên.”
Rắc! Yên Vân Liệt bỗng chốc bẻ gãy cành khô thưởng thức trong tay, sau đó đột nhiên nhìn về phía Lăng Thanh, “Ngươi ngay từ đầu đã không có quên?”
Sao có thể? Lẽ nào “Nhiếp Hồn” không có tác dụng với hắn?
“Phải, khi ta tỉnh lại, lúc phát hiện hết thảy tất cả ta vẫn còn nhớ rõ rõ ràng ràng, ta cho là ngươi đang lừa gạt ta… Thế nhưng biểu tình giống như thăm dò của ngươi, sau đó khi lại hỏi ta có nhớ mình là ai hay không, ta tin ngươi quả thực dùng ‘Nhiếp Hồn’ với ta, thế nhưng tự ta lại không cách nào quên được…”
Yên Vân Liệt không khỏi nhíu mày nhớ lại, quả thực, khi đó trong chớp mắt Lăng Thanh tỉnh lại sau khi bị thi “Nhiếp Hồn”, biểu tình là cực kỳ kinh ngạc, thế nhưng mình chỉ nghĩ hắn là ngạc nhiên vì mình ở một nơi xa lạ, vạn vạn không ngờ lúc ấy Lăng Thanh vẫn là Lăng Thanh, hắn chưa quên cái gì.
“Về sau lại ta nghĩ, ngươi đã coi như ta đã quên, ta đây cũng coi như mình quên là được rồi…” Lăng Thanh tiếp tục nói: “Ta đã nghĩ mình chưa bao giờ biết ngươi, chưa từng thích ngươi, cũng chưa từng hận ngươi, không có những yêu hận ấy, cũng không có những sự tình đau triệt nội tâm ấy…”
Thanh âm Lăng Thanh có chút run run, Yên Vân Liệt thoáng không đành lòng, thế nhưng vẻ mặt cương quyết của Lăng Thanh tựa như phải nói hết toàn bộ mới thôi.
“Ta cho rằng như vậy thì thực sự có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, trở lại Vãn Nguyệt sơn trang, làm thiếu trang chủ của ta, thích ý tự do, có thể sẽ gặp được một nữ tử khiến cho ta tâm động, sau đó có được hài tử chân chính thuộc về mình…”
Nói đến đây, Lăng Thanh ngừng lại, cành cây gảy đống lửa trong tay rơi trên mặt đất, hắn đưa tay ôm lấy đầu mình, lắc đầu, “Thế nhưng ta không thể…” Trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng, “Ta không thể làm như chưa phát sinh chuyện gì, nhất là sau khi nhìn thấy Tư Tần…”
Nhìn người đang đắm chìm trong mâu thuẫn và thống khổ, Yên Vân Liệt vươn tay qua, kéo bàn tay ôm đầu của hắn xuống.
“Không thể quên thì đừng miễn cưỡng chính mình, có lẽ quên đi mới càng thêm thống khổ…”
Bộp! Lăng Thanh hất tay y ra, biểu tình hơi có chút giận dữ, “Yên Vân Liệt, ngươi quả nhiên ích kỷ đến khó chữa… Ta vì sao phải nhớ những chuyện đó? Mỗi một chuyện ấy cũng đủ để cho lòng ta đau như thắt, trắng đêm khó ngủ!
“Ngươi từng thử âm thầm chú ý tâm tình của một người nhiều năm như vậy chưa? Ngươi từng thử cảm giác sợ hãi dằn vặt nhiều lần rõ ràng trong lòng thích người này muốn cùng một chỗ với hắn, nhưng lại tự ti đối với dung mạo của bản thân cùng sợ hãi bị vạch trần chưa? Ngươi có thể cảm giác được tuyệt vọng khi đó nhìn tận mắt hài tử bị người loạn đao chém chết, thế nhưng ta ngay cả cứu cũng không thể cứu sao? Còn có tròn mười tháng bị nhét vào trong gian phòng nhỏ phía bắc kia không dòm ngó tới, mà một phụ thân khác của hài tử lại đang ăn chơi đàng ***, mơ mơ màng màng, ngay cả sự tồn tại của nó cũng có lẽ không biết…”
Những thống khổ kìm nén rất lâu trong lòng đó, in thật sâu trong lòng hắn, ký ức ngay cả “Nhiếp Hồn” cũng không thể làm hắn quên đi, lau đi không mất, quên đi không được, không có chuyện nào không làm hắn đau đớn, không có chuyện nào không làm tim hắn như bị lửa đốt.
“Vì thế…” Lăng Thanh đưa tay sờ sờ ngực mình, “Nơi này đã đốt thành tro, hóa thành bụi, sẽ không còn đau đớn nữa, chuyện này quên hay không cũng không sao cả…” Tự thở dài một hơi như vậy, ngay cả biểu tình trên mặt cũng là thoải mái.
Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy một trận hàn ý từ sống lưng leo lên, sau đó theo mạch truyền khắp tứ chi. Bằng “Nhiếp Hồn”, y thấy được ký ức tám năm của hắn, mỗi một chuyện hắn nói y đều nhìn thấy, cũng thông qua hắn lĩnh hội, cái loại đau xót này, cái loại bi thống này, còn có tuyệt vọng thật sâu…
“Lăng Thanh, ngươi nói bản tọa ích kỷ, thế nhưng ngươi có nghĩ khi ngươi quyết định quên hết mọi thứ, phải chăng cũng là một loại ích kỷ?”
Lăng Thanh có chút không thể tin được mở to hai mắt, có lẽ không ngờ Yên Vân Liệt lại nói như vậy.
“Lẽ nào muốn ta mang theo hồi ức đau đớn như thế cả đời cảm tạ Yên giáo chủ?!”
“Lăng Thanh!” Yên Vân Liệt lớn tiếng hơn, muốn làm cho hắn không kích động như vậy nữa, chỉ thấy Lăng Thanh mở to hai mắt nhìn, thân thể khẽ run, dường như bị bức tới tuyệt cảnh.
Yên Vân Liệt đưa tay qua, dán lên gò má hắn, “Không phải… Bản tọa xác thực làm rất nhiều chuyện sai, cũng tổn thương tới ngươi, thế nhưng bản tọa muốn bù đắp, muốn vãn hồi, thế nhưng khi đó ngươi đã lựa chọn ‘quên đi’, nếu là quyết định của chính ngươi, bản tọa chỉ có thể thỏa nguyện cho ngươi…”
“Thế nhưng hiện tại, ngươi không có quên không phải sao? Là ông trời còn muốn Yên Vân Liệt ta đền bù ngươi, bồi thường ngươi, vì thế đừng lại một lần nữa cướp đoạt cơ hội để bản tọa trả nợ, được không?”
Giọng điệu dịu dàng, nhũn nhặn khẩn cầu hắn. Lăng Thanh có một chớp mắt cho rằng mình đang nằm mơ, thế nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại.
“Yên giáo chủ, ngươi không cần trả lại cái gì, đấy vốn đều là.” Nhất sương tình nguyện của chính ta!
Nếu như không có tâm tâm niệm niệm gặp lại trên Quan sơn, nếu như không có quan tâm âm thầm sáu năm sau đó, nếu như không có đeo mặt nạ dùng tên giả là “Tần lâm”… có lẽ tất cả giờ đây đều đã bất đồng…
Lăng Thanh đứng dậy muốn đi, lại bị Yên Vân Liệt bỗng nhiên ôm lấy từ phía sau lưng, “Ngươi vì sao không tin? Ngươi vì sao không cho bản tọa một lần cơ hội?”
Lăng Thanh không giãy dụa, mặc cho Yên Vân Liệt ôm, chỉ lãnh đạm nói: “Yên giáo chủ tốt nhất nên hiểu, trên đời này không có người là ‘Tần Lâm’ nữa…”
Khi nghe đến tên hài tử là “Tư Tần”, trời biết hắn mất bao nhiêu khí lực mới kiềm chế chua chát cuồn cuộn trong ngực, đây là hài tử mình mang thai mười tháng sinh hạ, trong hoàn cảnh như thế, ngay cả mạng của chính mình cũng bất kể chỉ muốn sinh hạ hài tử, thế nhưng y lại gọi nó là “Tư Tần”…
“Yên giáo chủ, xin buông tay được không? Ta nghĩ ngươi cũng không phải… thành tâm nguyện ý như thế.” Lăng thanh nắm thật chặt bàn tay, chờ Yên Vân Liệt buông tay ra.
“Không…” Yên Vân Liệt không chỉ không buông tay, trái lại ôm càng chặt hơn, “Không liên quan tới ‘Tần Lâm’, bản tọa bây giờ nói hay làm đều là với ‘Lăng Thanh’ ngươi, là ‘Lăng Thanh’ ngươi!”
Lăng Thanh ngẩn ra, sau đó nhếch khóe miệng cười khổ, “Yên giáo chủ, ngươi biết ‘Tư Tần’ mang thai khi nào không?”
Nhắm mắt lại, Lăng Thanh nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Không phải là ngày Yên giáo chủ cưỡng bức ta ấy, mà là sau đó… Yến giáo chủ nhất định không nhớ ra, ngày đó ngươi uống say, ôm ta trong miệng liên tiếp gọi ‘Tần Lâm’… Yên giáo chủ, ngươi thích chính là ‘Tần Lâm’, không phải là ‘Lăng Thanh’, những thế thân ngươi tìm kia đều rất tương tự, xin buông tha cho tại hạ đi…”
Ngực Yên Vân Liệt giống như bị dao nhỏ đâm một nhát, những lỗi lầm đã từng phạm ấy, hôm nay từ miệng Lăng Thanh nhất nhất nói ra, y không thể lĩnh hội khi đó hắn đau đớn bao nhiêu, thế nhưng y biết mình bây giờ hối hận thế nào, hối hận xúc động của mình, hối hận trốn tránh của mình, hối hận mình sau khi tổn thương hắn tới mức ấy mới nhận ra.
Lăng Thanh hơi dùng lực, kéo tay Yên Vân Liệt ôm hắn ra, xoay người lại, nhìn về phía Yên Vân Liệt, “Lại nói một việc…”
Lăng Thanh giơ tay lên cho Yên Vân Liệt nhìn thấy móng tay của mình, “Yên giáo chủ nhất định biết trên người ta bị hạ ‘Cập Đệ’.”
Yên Vân Liệt tựa như cả kinh, sau đó muốn nói cái gì nhưng bị Lăng Thanh mở miệng trước.
“Thứ ngươi thấy bây giờ đây, là ta bảo Kỳ phu nhân thay ta vẽ ra, không dùng nước thuốc đặc biệt không thể lau sạch, mà ‘Cập Đệ’ trên người ta thật ra cũng đã sớm giải rồi… Muốn biết giải như thế nào không?”
Lăng Thanh dùng cặp mắt trong suốt kia của hắn nhìn thẳng vào Yên Vân Liệt, ánh lên đốm lửa lấp lánh, dường như có gợn nước lưu chuyển.
“Ta vẫn luôn uống thuốc kiềm chế ‘Cập Đệ’, sau khi ‘Cập Đệ’ phát hiện ‘cơ thể trú’ mới, liền từ trên người ta rời đến ‘cơ thể trú’ mới…”
Yên Vân Liệt bỗng nhiên mở to hai mắt, lui về phía sau một bước, tiếng vang “răng rắc” giẫm gãy cành khô giống như tuyên cáo khiếp sợ của nội tâm y. Trong lòng y đã có kết luận, thế nhưng y không muốn tin, “Sẽ không là… ?”
Lăng Thanh gật đầu, “Hài tử chết đi kia… ‘Cập Đệ’ tới người nó…”
Vì thế, muốn hận thì cố sức hận đi, cố sức hận, dù sao sự tồn tại của “Lăng Thanh” đối với ngươi, vốn là như thế!
Trên mặt Yên Vân Liệt biến hóa mấy loại thần sắc. Chiếu theo Lăng Thanh nói, khi đó cho dù hài tử không chết, nó cũng sống không lâu…
Thế nhưng Yên Vân Liệt lại không có vì vậy mà có bất kỳ một tia nhẹ nhõm và giải thoát nào đối với lỗi lầm khi đó. Cho dù hài tử sống không lâu, đó cũng là cốt nhục của y, nếu như mình sớm biết, nhất định sẽ nghĩ hết các loại phương pháp để giữ lại tính mạng của hài tử, giống như mình khi đó liều mạng muốn cứu “Tần Lâm”, liều lĩnh, ai cũng không ngăn y được.
Yên Vân Liệt nhìn về phía Lăng Thanh, không biết Lăng Thanh khi biết sự thực này là có phản ứng thế nào?
Nhất định là vạn châm đánh vào tim không thua khi mình biết được hài tử là vì mình mà chết.
Lăng Thanh khi đó quả thật có chần chừ, thế nhưng sau đó hắn không đếm xỉa vết thương và tính mạng của mình liều mạng muốn cứu hài tử, lại bị mình ngăn trở… Sau đó hắn một mình lặng lẽ chịu đựng nỗi bi thống mất đi hài tử, sau khi biết được “Cập Đệ” dời lên người hài tử chắc chắn cũng khó mà tiếp thu, áy náy và khổ sở nối tiếp… Không ai xoa dịu hắn, toàn bộ dựa vào ý chí của một mình hắn chống đỡ tiếp, thậm chí trong hoàn cảnh đó lại sinh một hài tử cho mình.
Đau khổ hắn phải chịu rất nhiều, đã nhiều đến vượt ra khỏi tưởng tượng, vì thế lúc ấy sau khi nhìn thấy mình đưa Quy Mộng của hắn cho người khác, mới có thể sụp đổ hoàn toàn…
Nghĩ đến bộ dạng của Lăng Thanh khi đó, trong lòng Yên Vân Liệt bị lay động một chút, không khỏi vươn tay, ôm chặt Lăng Thanh vào lòng, “Không phải lỗi của ngươi, bảo bảo cũng sẽ không trách ngươi… Vì thế ngươi cũng không cần luôn luôn tự trách mình, thực sự muốn trách chỉ có người hạ ‘Cập Đệ’ kia cho ngươi.”
Không nên ôm sai vào mình, không nên giấu bi thống trong lòng dằn vặt mình.
Ngươi đã tận lực, mà người chân chính sai kia… là ta, người chân chính nên bị hổ thẹn, bị hối hận đè chết dằn vặt đến chết hẳn là ta.
Lăng Thanh giống như là trong nháy mắt hóa đá thành một tòa tượng điêu khắc gỗ, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, “Vì sao? Ngươi vì sao lại nói như vậy?”
Yên Vân Liệt cũng không hiểu ý tứ hắn hỏi cái này. Lăng Thanh bỗng nhiên đẩy y ra, lại có chút cuồng loạn, “Ngươi vì sao lại nói như vậy? Ngươi không phải hẳn là hận ta sao? Hận ta lừa ngươi! Hận ta hại chết hài tử! Hận tất cả mọi thứ ta đã làm…”
Lăng Thanh chính là dùng để hận… Lăng Thanh chính là dùng để hận!
Tất cả cảm xúc giấu sâu trong lòng đều phát tiết ra, ủy khuất, bi thống, ức chế hoặc là bi ai tuyệt vọng.
Vãn Nguyệt kiếm vốn nên trường kiếm giang hồ, sảng khoái ơn thù, Lăng Thanh vốn nên rộng rãi tiêu sái, mọi việc không câu nệ tục sự, nếu như không có Yên Vân Liệt, có lẽ sẽ làm hiệp khách giao du giang hồ giống như những tiền bối cao nhân ấy, kết giao vài chí giao có thể nâng cốc tâm tình, một đường trừng ác dương thiện.
Thế nhưng tất cả suy nghĩ đều sau khi mình gặp phải Yên Vân Liệt lặng lẽ cách xa quỹ đạo đã định, sau đó càng lệch càng xa, đến khi hiểu được, đã không còn cách nào quay đầu lại.
“Yên Vân Liệt, chúng ta không nên lại hành hạ lẫn nhau… Ta không cần bù đắp gì của ngươi, chịu không nổi, không dám muốn…”
Hắn cái gì cũng từ bỏ, hài tử, cảm tình, bạch y tay áo lớn thắt lưng rộng, cử chỉ đoan trang tao nhã, cùng với những quá khứ tốt đẹp… Từ bỏ, hắn hết thảy đều từ bỏ.
“Để ta quay về làm ‘Lăng Thanh’…”
Để ta quay về làm chính ta, về làm Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh…
Lăng Thanh cúi đầu, nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn lúc này là gì, thế nhưng Yên Vân Liệt cảm thấy y không cần nhìn, tất cả tình tự của hắn đều có thể từ trong thanh âm của hắn cảm nhận được, hắn đang khổ sở, đang sợ hãi, lại hoặc là đang cầu xin.
“Tần Lâm” cùng cùng mình vượt qua một đoạn thời gian tốt đẹp nhất cuộc đời, cũng để lại cho hắn hồi ức hệt như ác mộng, hắn sợ lần thứ hai bị coi như thế thân, thế thân của chính bản thân mình, lại không một phú giây nào không vì hậu quả cử động bốc đồng kia mang đến, mà thật sâu bi thống cùng hối hận.
Ký ức ngay cả “Nhiếp Hồn” cũng không cách nào đánh tan, phải có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, phải là chấp niệm sâu nặng bao nhiêu.
Mà những ngày ở chung này, y cũng hiểu rõ, vì sao “Tần Lâm” trước mặt mình sáng sủa rực rỡ, làm cho người ta chú ý, mà “Lăng Thanh” thì luôn trầm lặng, toàn thân lộ ra thê lương trong mắt không có gì.
Ấy đều là mình làm, cũng đều là mình tạo thành, là mình tự tay bóp chết “Tần Lâm”, là mình không nắm được người đó, để cho hắn biến mất từ trong tay mình…
Không, giống như hắn nói, trên đời này từ trước đến giờ cũng không có người là “Tần Lâm”, chỉ có “Lăng Thanh”, làm bạn cùng mình vượt qua quãng thời gian giản dị tốt đẹp ấy chính là “Lăng Thanh”, khiến mình yêu say đắm thật sâu, thậm chí muốn sống cùng hắn suốt đời cũng là “Lăng Thanh”, yêu thật sâu, lại thương tổn thật sâu, đều là hắn, cũng chỉ có hắn…
Lăng Thanh, Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh.
Yên Vân Liệt đi về phía trước vài bước, hai tay đang đỡ khuôn mặt Lăng Thanh nâng đầu hắn lên, trong tròng mắt thanh tịnh chứa đầy hơi nước nhưng lại cố nén không cho chúng vỡ đê mà ra.
Duy nhất một lần nhìn thấy hắn khóc, đó là lần tìm được dưới sườn núi đất, thanh niên ngay cả nhìn tận mắt hài tử chết đi trước mặt cũng cố nhịn xuống, tại nơi trời tan đất sụp đó, dùng thân thể gầy yếu che chở Quy Mộng trong lòng, giống như đó là tôn nghiêm cuối cùng của hắn…
“Lăng Thanh, lẽ nào chúng ta không thể lại…?” Đây là suy nghĩ y muốn nói lại nói không ra, cùng sống với mình, cùng nuôi nấng Tư Tần lớn lên…
Lăng Thanh mở to con ngươi trong suốt ẩm ướt hơi có chút ngẩn ra, đợi sau khi hiểu ý tứ trong lời nói của Yên Vân Liệt, chậm rãi thu liễm biểu tình trên mặt, dứt khoát gạt tay Yên Vân Liệt ra.
“Được Yên giáo chủ cất nhắc, chỉ tiếc Lăng mỗ vô phúc nhận.”