------------------------------------------------------------
Còn 1 tuần nữa là thi giữa kỳ, điều đó có nghĩa, TB phải nỗ lực nhiều hơn trong việc kèm cặp 2 tên đội sổ của trường. ST có tiến bộ rất nhanh, học cũng rất nghiêm túc, có lẽ do số IQ cao trời ban. Ngược lại, SoT vẫn là lơ đãng, ngồi chăm chú nghe TB giảng nhưng thật ra trong đầu thì toàn nghĩ gì đâu, báo hại bị lãnh mấy cái cốc vào đầu của TB.
Ngày kế ngày thi...
19:30...
Zodiac Hospital...
Phòng 135...
Điều chỉnh nhiệt độ sao cho phù hợp với thời tiết này, TB đắp chăn lại cho mẹ rồi ra ngồi vào bàn ở góc phòng bệnh, chuẩn bị giáo án để nộp lại cho thầy Hiệu phó. Trông cô lúc này vô cùng tiều tụy, có lẽ do việc vừa phải dạy kèm 2 thằng Tử thường xuyên hơn, vừa phải chăm lo cho mẹ, vừa phải về dọn dẹp căn hộ mới, lại còn phải thức trắng mấy đêm để hoàn thành đám giáo án cho vài tuần tới mà nhà trường yêu cầu, đó là còn chưa nói tới chế độ ăn uống không điều độ của cô.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, TB nhíu mày, bác sĩ đã đến kiểm tra tình trạng của mẹ cô rồi mà, giờ lại đến nữa ư?
Cạch!
- Hmnh?!!
Thiên Bình ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt, trông có hơi lạ lạ nhưng hình như đó là...
- Hé nhô!
SoT cười tươi trước sự ngỡ ngàng của TB, đúng như anh đoán, kiểu gì TB cũng thấy ngạc nhiên trước phong cách ăn mặc này của anh. Bình thường, trông SoT rất đào hoa và phong lưu trong những phong cách lãng tử, áo sơ mi, quần tây đen, hay trông rất ăn chơi trong thời trang bụi bặm. Cũng có thể thấy rất giản đơn trong “bộ đồ ở nhà” hôm bữa. Nhưng, đứng trước mặt TB lúc này, trông cứ như 1 cậu nhóc ngây ngô với mái tóc trông xù xù, đeo kính ngố, quần lửng trắng, áo thun trắng font rộng, áo khoác bomber màu xanh đen.
- Cậu... tới đây thả thính ai đó à? Xin lỗi, phòng này chỉ có người già và trẻ nhỏ nên cậu đi chỗ khác đi! _TB đáp lại vẻ mặt tự cao của SoT bằng cái ánh mắt buồn chán như thường ngày, SoT bĩu môi:
- Cậu còn hỏi, ngoài cậu ra thì tôi làm gì muốn thả thính ai!
- Vậy hả, vậy đây không rảnh tiếp nhá! _TB không chút biểu cảm đáp lại, rồi đưa tay đóng cánh cửa vào, nhưng SoT lại cản, cười hê hề:
- Nói đùa thôi, tôi muốn ôn bài, vì ngày mai là thi rồi!
Nhìn sang SoT, TB đành cho anh vào, ôn thi mà. Ai ngờ đâu, sau khi được sự đồng ý của TB, SoT từ đâu giơ 2 cái camen ra, nở 1 nụ cười tươi rói:
- Sẵn tiện tôi chưa ăn gì, cùng ăn chung nha!
TB chưa kịp phản ứng thì đã bị SoT kéo tới cái bàn làm việc “tạm thời” của cô, SoT nhanh tay xếp gọn lại sách vở trên bàn, rồi gỡ từng phần từng phần thức ăn ra. Nào là salat cà chua, thịt bò xào nấm, cơm, tôm rim me, gỏi rau mầm, thịt gà om, mùi thơm hòa quyện vào nhau, kích thích dạ dày vô cùng, huống chi là cái dạ dày trống rỗng mấy ngày của TB. TB khó hiểu nhìn SoT:
- Cậu, rảnh quá ha?
- Aigoo... sao cậu lại nói công sức cả buổi của tôi là rảnh hả? Là thành tâm đấy, là thành tâm! _SoT vặn lại, đưa cho TB 1 phần cơm và cái muỗng, gắp rau, thịt, tôm cho TB mà cười hớn hở:
- Mau ăn thử đi, tất cả đều do 1 tay tôi làm đấy!
- Hả? Cậu làm? _TB đang định ăn thử thì bị câu nói của SoT mà rất đỗi kinh ngạc, mấy món này, không hề dễ làm nha, điều khó tin hơn là 1 cậu công tử bột chỉ biết ăn chơi như SoT làm ra những món này. Thái độ và phản ứng của TB, tất nhiên SoT dự liệu trước rồi, anh thỏa mãn nói:
- Vì thấy cậu dạo này trông gầy gò xấu xí hơn, nên tôi muốn bồi bổ cho cậu 1 chút, mà muốn tạo bất ngờ cho cậu, nên tôi đã vào bếp và bảo dì giúp việc dạy, công nhận, khó xơi thiệt... _Nói tới đây, SoT gãi gãi đầu ái ngại, giọng cũng dần nhỏ xuống:
- Đến lần thứ 7 tôi mới nấu thành công...
- Hả? Haha... _TB bỗng bật cười trước dáng vẻ lủi thủi của SoT, cái gì chứ, thì ra anh ta đã phải nấu mấy món này 6 lần trước đó... SoT nhìn biểu hiện của TB thì có bất ngờ, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh thấy cô cười...
- Thất bại đến 6 lần, cậu không thấy nản sao? _TB không cười nữa, thắc mắc nhìn SoT, SoT liền cười nhòe:
- Làm sao mà nản được, vì tôi nấu chúng vì cậu mà!
-...!
TB bỗng chốc thấy cứng người trước câu trả lời và nụ cười vô tư kia, cậu ta... không giống như đang nói dối...
- Thường thì trong phim, khi 1 người con trai hạ mình vào bếp nấu ăn cho người con gái cậu ta yêu, ít nhiều cũng sẽ bị thương ở tay, nhưng tại sao, tôi lại không bị gì, thật kỳ lạ! _SoT nhăn mặt, có vẻ như rất đáng tiếc vì điều đó, TB cười nửa miệng:
- Kỳ lạ là cậu mới đúng, bộ thích bị thương lắm sao?
- Tất nhiên! _SoT mắt sáng như sao giải thích: - Nếu tôi bị thương, tôi sẽ mè nheo với cậu và được cậu hỏi thăm còn gì!
-...
TB lại 1 lần nữa đứng hình trước câu trả lời ngốc nghếch của SoT, cậu ta... thật sự muốn vậy sao, TB khẽ lắc đầu, gắp lại vài món ăn cho SoT:
- Ăn nhanh đi, nếu còn muốn ôn bài!
Ăn uống xong xuôi, SoT được TB cho 1 cái đề và bảo anh giải, có gì thắc mắc cứ hỏi cô. Trong khi SoT làm bài tập, thì TB làm giáo án... Cả 2 cứ thế cho đến mấy tiếng sau cũng không hề biết...
- Thiên Bình, bài này làm sao...???
SoT gặp 1 bài toán khó, định quay sang hỏi TB thì thấy cô nàng đã ngủ gục xuống bàn, màn hình máy tính vẫn sáng. Anh lặng người, nhìn vẻ mặt lúc này của TB, vừa bình yên, vừa thanh thản nhưng lại vương 1 nỗi mệt nhọc. Trong lòng bỗng dấy lên 1 cảm giác xót xa, cô gái trước mặt anh, đã bao giờ cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài để được làm chính mình chưa? TB luôn giả làm BB để thay chị ấy đi dạy trên trường, lúc nào cũng phải ra vẻ già dặn, lúc nào cũng phải thật nghiêm khắc để trừng trị đám học sinh, so với hình ảnh ấy, anh lại thích cô là TB hơn, thích cô lúc này hơn, có thể tự nhiên đối với anh trong thân phận là Diệp Thiên Bình. Anh rất muốn, có thể đưa cô trở về là TB như lúc trước, không lâu đâu, 3 tuần nữa, chỉ 3 tuần nữa thôi, khi BB về nước, anh sẽ chính thức khiến TB động lòng trước tình cảm của anh...
Nhẹ cúi đầu xuống đặt lên trán Thiên Bình 1 nụ hôn nhẹ, SoT mỉm cười ấm áp, lấy chiếc chăn nhỏ ở ghế choàng lên cho TB, cô gái này, là anh thật sự có tình cảm...
Sắp xếp lại giáo án và tắt máy tính của Thiên Bình, Song Tử cũng nhẹ thật nhẹ nhàng thu dọn sách vở và ra về trong im lặng.
Cạch!
- Hmnh...
Sau khi nghe rõ tiếng đóng cửa, 1 lúc sau TB mới từ từ mở mắt ra, mà trong lòng lại rạo rực 1 cảm giác khó tả... Vừa nãy, SoT mới... bàn tay vô thức chạm nhẹ vào vầng trán, nhịp tim của cô đập loạn. Cho đến giờ, cô vẫn chưa tin nổi những chuyện đã xảy ra... Rốt cuộc, đó có phải là sự thật? Nhìn về phía cánh cửa, nơi người con trai ấy vừa rời đi, bàn tay nắm lấy chiếc chăn trên người, TB xuất hiện nhiều suy nghĩ phức tạp...
.
.
- Vâng, ông chủ! Cậu chủ vừa rời đi!
.
.
��y���P