- Không... Không có! Tôi không để bọn họ chạm vào mình!
Cơ thể tựa ngọc không mấy mịn màng lộ ra. Lam Vân Hy nắm lấy cánh tay anh ta, cố ngăn những hành động thô bạo tiếp theo sẽ xảy đến với mình. Hiển nhiên sức cô ta so với Thành chẳng là gì, anh ta bóp cằm cô, nét mặt hung dữ.
- Nói thật đi! Đừng để tôi biết được cô dám nói dối tôi bất cứ điều gì!
- Thực sự không có...
Lam Vân Hy muốn gỡ bàn tay anh ta nhưng bất thành Cô ta chẳng làm sai gì cả, nói đến thế anh ta cũng đâu tin, chỉ đành ấm ức khóc. Vũ Minh Thành nhìn từng giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi Vân Hy thì giật mình, anh ta lập tức buông tay. Nhận ra bản thân nhất thời kích động thái quá, may là vẫn dừng lại kịp, nếu không, e rằng anh ta sẽ còn hối hận cả đời.
Thành đóng van vòi nước lạnh, xả nước ấm vào bồn rồi đứng dậy, quay người rời đi.
- Xin lỗi.
Lam Vân Hy thút thít khóc, nhưng hơn cả là sự kinh ngạc. Vũ Minh Thành vừa mở lời xin lỗi cô ta đấy! Từ nhỏ tới lớn, chỉ có cô ta quen mở miệng xin lỗi người khác, làm gì đã nghe có ai xin lỗi mình như vậy!?
Cảm xúc dồn nén không được nữa, cô ta càng khóc lớn, đưa tay lên che miệng mình lại như thể không muốn bất cứ thanh âm nào thoát ra.
Ngay khi đã quá thời gian bác sĩ quy định, đôi mắt Lam Vân Hy dần mờ hẳn đi. Bỗng nhiên, một chiếc khăn lớn trùm lên đầu cô ta, là Thành, anh ta ngồi xổm xuống, lấy khăn cẩn thận giúp Lam Vân Hy lau mặt.
Anh ta cậy tay che miệng của Vân Hy, tiếng khóc nức nở lập tức vọt ra khỏi cổ họng, anh ta giữ lấy đôi vai gầy run rẩy của cô ta, trực tiếp áp môi hôn xuống. Đầu óc cô ta liền trở nên tê dại. Hai bên môi lưỡi dây dưa một lúc, đến khi Lam Vân Hy suýt ngạt thở mới miễn cưỡng tách ra.
Cô ta nhìn Thành bằng ánh mắt mong chờ, như thể muốn anh ta tiếp tục. Nhưng lần này Thành dừng lại.
- Bây giờ không được. Tắm đi.
Ngọn lửa dục vọng trong người là do anh ta đốt lên, Lam Vân Hy bị bỏ dở ngang chừng khó chịu vô cùng. Tuy nhiên cô ta không dám làm trái lời, cởi bỏ bộ váy bị anh ta xé rách cùng với đồ lót và bắt đầu tắm. Da mặt tê rân rân, Vân Hy biết Vũ Minh Thành vẫn ở ngay bên cạnh, nhưng việc ai nấy làm... Dù sao cô ta cũng không thể nhìn thấy Thành, chỉ đành tự trấn an bản thân rằng anh ta rời đi rồi, không có gì phải ngại cả.
Thành cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, anh ta biết bản thân sắp nhịn hết nổi, "người anh em" dưới lớp quần âu cộm lên thấy rõ luôn rồi. Nhìn người phụ nữ thản nhiên tắm trước mặt mình, anh ta thầm nghĩ, kiếp trước của Lam Vân Hy nếu không phải hồ ly thì chắc chắn là yêu nữ mê hoặc chúng sinh!. Đam Mỹ Hiện Đại
Lam Vân Hy vừa tắm xong, Thành dùng một chiếc khăn lớn, quấn quanh thân thể cô ta, trực tiếp bế ra khỏi phòng tắm, mang đến bên giường và thả xuống.
- Thành... Đừng... Từ từ đã! A!
Vũ Minh Thành lúc này làm gì nghe lọt lời Lam Vân Hy, cởi bỏ thắt lưng, trói tay cô ta buộc vào thành giường. Anh ta cởi bỏ chiếc khăn tắm trên người Vân Hy, sau đó cởi bộ âu phục bản thân đang mặc, lấy ra c.ự vật nổi đầy gân xanh nhanh chóng đưa đến trước *** *****. Vũ Minh Thành không có ý cho vào ngay, bắt đầu dạo đầu kích thích cơ thể Lam Vân Hy sản sinh thật nhiều d.ịch thủy.
Vũ Minh Thành dọc theo đường cong cơ thể Lam Vân Hy mò xuống nơi tư mật của cô ta, ngón tay thô dài thỉnh thoảng thọc vào gây nên kích thích như dòng điện. Lưỡi ở trên điêu luyện cuốn lấy lấy lưỡi Vân Hy, ép cô ta đến mức không thở nổi. Vừa dứt ra lại tiếp tục trêu đùa hai đ.ầu ngực.
Cơ thể bị kích thích cực hạn, tạo ra khoái cảm thiêu đốt cả người Lam Vân Hy. Nơi đó theo bản năng mà tiết ra không ít dịch nhờn hệt như dòng suối.
- Thành...ư...
Vũ Minh Thành nhận ra đã đến lúc, anh ta vác một chân Vân Hy lên vai mình, rồi cho c.ự vật đã sưng to đến trước cửa h.uyệt, từ từ đẩy vào trong. Lam Vân Hy bật thét lên, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng vẫn rất khó chấp nhận và làm quen được với "người anh em" của Thành.
Vật nam tính theo nhịp của anh ta từ tốn rút ra, nhưng rất mạnh bạo đi vào, mỗi lần vào đều đi rất sâu. Nơi đó bị dồn dập một lúc không chịu nổi liền đến cao trào, mật dịch cứ như vậy mà được phóng thích, chảy tràn ra ngoài.
- Nhanh vậy sao?
Vũ Minh Thành cảm nhận được nơi tư mật của cô ta đang hút lấy mình, tạm thời giữ nguyên vị trí, chuyển dời hoạt động lên phía trên. Mồ hôi trên trán Lam Vân Hy đổ nhiều, khiến cho tóc mái dính đầy trên mặt. Thành vén tóc sang vành tai cô ta, một lần nữa hôn lấy cánh môi khép hờ kia, bàn tay cũng không nhàn, xoa nắn đôi gò bông đầy đặn.
- Ưm...
- Lam Vân Hy, cô phải nhớ lấy, người duy nhất được làm thế này với cô, chỉ có Vũ Minh Thành, là tôi!
- Đau...tay đau... Tôi nhớ rồi mà...
Thành chợt nhớ tới cái thắt lưng dùng để trói tay cô ta, nếu trói quá lâu, sợ rằng máu không thể lưu thông, nặng thì phải chặt bỏ đôi bàn tay ấy đi. Anh ta cởi trói, vứt thắt lưng sang một bên. Thành ghé vào vành tai Lam Vân Hy nói nhỏ.
- Vân Hy, gọi tên tôi đi!
Tâm trí chìm đắm trong dục vọng, cô ta ngoan ngoãn nghe theo, thanh âm thoát ra cái tên ngân nga tựa như một khúc nhạc.
- Thành...Thành...
- Tốt lắm!
Nói rồi Vũ Minh Thành lật người cô ta lại, mạnh mẽ thúc vào, lần này không đi sâu nhưng cảm nhận rất rõ năm c.ăn hình như to hơn một chút, nó hình như biến thành cái chày nhỏ không ngừng giã vào huyệt đạo non nớt của Lam Vân Hy.
Thành vào vào ra ra chừng trăm cái vẫn chưa dừng lại, cơ thể bên dưới có dấu hiệu càng thít chặt khiến anh ta phải dùng lực nhiều hơn, hai đôi gò bông theo quán tính không ngừng lắc lư đập vào mắt, bất giác làm cổ họng anh ta cảm thấy thật khát, muốn lập tức cắn vào hai bầu sữa kia.
Năm phút... mười phút... Cuối cùng cũng đến đỉnh điểm. Vũ Minh Thành đem những mầm giống nhỏ của mình rót vào nơi sâu thẳm nhất bên trong Lam Vân Hy.
Sau hai lần cao trào, Vân Hy nằm trong lòng anh ta, cơ thể mệt nhoài tựa hồ như sắp tan chảy. Thành ôm người phụ nữ của mình, ngay đến chính bản thân anh ta cũng cảm thấy mình nhiều lúc nổi lên tính chiếm hữu thật điên rồ. Không biết thứ cảm giác hỗn loạn trong lòng là gì nữa! Và cả cái cách anh ta đối xử với Lam Vân Hy... đúng là hết sức kì lạ.
Vũ Minh Thành nói rằng người đàn ông duy nhất được động vào cơ thể Lam Vân Hy chỉ có anh ta. Cô ta đồng ý nhưng cũng thật sự rất muốn biết: Liệu mình có phải là người phụ nữ duy nhất của Thành hay không?
_______________
_Truyện ngoài lề (Tác giả phỏng vấn!)_
- (Tg Thiên Thanh) Anh Thành! Anh nghĩ thế nào khi quần chúng ăn dưa cho rằng anh "Red flag"?
- (Vũ Minh Thành) Cái đó tôi không quan tâm! Red flag là cái thứ gì chứ!?
- (Tg Thiên Thanh) Anh luôn cho rằng cô Lam Vân Hy chỉ là món đồ chơi làm "ấm giường" cho mình đúng không ạ?
- (Thành) Đúng vậy. Việc cứu cô ta chẳng qua là muốn báo đáp ân tình năm xưa mà thôi!
- (Tg Thiên Thanh) Ồ! Anh có biết "gáy" sớm ăn gì không anh Thành?
- (Thành) Ý gì đây?