Cuộn lấy thân thể đang run rẩy, cô đã không thể bình tĩnh được nữa, dường như có thể nghe được tiếng thời gian di chuyển, trong nháy mắt rất sợ hãi thời gian lại trôi qua.
Không được... Cô sợ đôi tay nhơ nhớp kia lại đến chạm vào mình, sợ hai giờ sẽ trôi qua, quần áo bị lột hết, chuyện kia thật sự sẽ đến.
“Ái chà, Nam Cung Tuyệt thật đúng là bạc tình bạc nghĩa! Lại qua thêm một giờ rồi, tiểu mỹ nữ, nói thử xem tao nên lột quần lót trước? Hay là áo lót trước đây?”
Lâm mập dùng ánh mắt đáng khinh đánh giá, xoa tay hầm hè nhìn cô.
Phong Thiển Tịch lắc đầu, bò đi trốn.......
Hai chân cô bị tên Lâm mập bắt lấy: “Người đẹp, chạy không thoát đâu, nơi này đều là người của tao, mày có thể trốn đi đâu? Nếu mày đã không ngoan như vậy, thì cởi cả quần lót và áo lót một lượt đi. Để cho tao nếm thử trước, sau đó mới chia lại cho mấy anh em ngoài kia.”
“Không!!!” Cô giãy giụa.
“Kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có ai quấy rầy chúng ta đâu.”
“Biến thái, mày là cái đồ biến thái!!” Ai tới cứu tôi với, trời ơi, ai tới cứu tôi đi, trong lòng cô thầm kêu gào.
Thân cô đã không còn một vật che chắn. Tiếng khóc, tiếng thét chói tai, tràn ngập toàn bộ căn phòng.
“Người đẹp, em thơm quá đi à....” Tên Lâm mập ngửi ngửi quanh cổ cô.
“Thằng điên, mày thả tao ra! Thả tao ra!!!” Cô gào thét thật lớn, xé rách cả yết hầu, đầu óc ầm ầm vang lên, không dám nghĩ đến hình ảnh kế tiếp.
“Ôi..... Người đẹp, bây giờ anh sẽ khiến cưng thật thoải mái thoải mái!” Tên Lâm mập gầm nhẹ một tiếng, cả người đè xuống.
Cùm cụp.......
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Tên Lâm mập dừng lại động tác, đè trên người Thiển Tịch, hứng thú bị cắt ngang, hắn bực bội xoay đầu: “Tên khốn nào lại vào ngay lúc này!”
Phong Thiển Tịch thở hổn hển, đột nhiên có cảm giác được giải thoát, bất kể là ai mở cửa, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên đàn ông đang đè mình dưới thân.
“Hừ, xem ra tôi tới, không đúng lúc rồi!” Người đứng ở cửa nói, âm thanh của hắn trầm thấp mà lạnh lẽo mê hoặc.
“Nam Cung Tuyệt!” Tên Lâm mập buông Thiển Tịch đứng lên, hắn chỉ vừa mới cởi quần ra: “Hừ, tao biết mày sẽ đến!”
Nam Cung Tuyệt? Nghe tới ba chữ này, đột nhiên cô mới có phản ứng, phản xạ có điều kiện nhìn về phía cánh cửa, một mái tóc ngắn màu nâu, một đôi mắt màu xanh biển sâu thăm thẳm, một khuôn mặt như được điêu khắc lạnh lùng tuyệt mỹ.
“Nam, Cung, Tuyệt.... Nam Cung Tuyệt........” Cô khóc thút thít, quỳ rạp trên mặt đất kêu tên anh. Cô không phải đang nằm mơ chứ, anh ta tới!! Anh ta thật sự đã tới........
Mắt lam lạnh lùng liếc về phía người phụ nữ đang nằm bò trên đất, thân mình trống trơn không có một chút vải che chắn, lập tức, trong mắt hiện lên hàn quang lạnh lẽo.
Tên Lâm mập khinh thường mở miệng: “Nam Cung Tuyệt, tính ra số mày vẫn còn may, vợ mày tao chưa kịp chơi đâu. Hợp đồng đã ký rồi sao? Trả công ty lại cho tao, tao lập tức thả vợ mày ra.”
Nam Cung Tuyệt hừ lạnh một tiếng: “Phải không? Thì ra là chưa có chuyện gì phát sinh, xem ra là tôi tới sớm rồi.”
Nói rồi, anh liền xoay người rời đi.
Phong Thiển Tịch vừa mới vui sướng nháy mắt khuôn mặt trở nên cứng đờ, cô cho rằng chính mình nghe nhầm, nhưng lúc nhìn anh xoay người rời đi, mới biết là anh nói thật: “Nam... Cung Tuyệt, sao anh lại có thể làm như vậy?” Sao lại có thể chơi tôi một vố như vậy? Cứ như thế bỏ mặc tôi?
Tên Lâm mập cũng sửng sốt không kém, một hồi lâu mới phản ứng lại nói: “Nam Cung Tuyệt! Mày có ý gì?”
Nam Cung Tuyệt không để ý tên Lâm mập dù chỉ một chút. Mắt lam liếc nhìn cô trên mặt đất, khóe miệng lạnh lùng châm chọc cười: “À, tôi tới sớm như vậy, em hẳn là rất thất vọng mới đúng chứ.”
“Không... Không phải, tôi không có, Nam Cung Tuyệt, tại sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy! Anh có thể không đến cứu tôi, nhưng mà vì cái gì lại muốn chơi tôi như vậy!” Phẫn nộ của cô bị đốt cháy tới cực điểm, nếu như anh không tới, có lẽ cô sẽ không phẫn nộ đến mức này........
Nam Cung Tuyệt cười lạnh, đem nước mắt cùng tức giận của cô thu hết vào đáy mắt, không để bụng chút nào.
“****, hai đứa chúng mày có thôi đi không? Nam Cung Tuyệt, cái **** mày rốt cuộc có trả lại công ty cho tao hay không!” Tên Lâm mập phản ứng, dùng một tay đem thân thể trần như nhộng của Thiển Tịch kéo lên.
“A, mày muốn làm gì!”
Tên Lâm mập dùng một bàn tay ôm cô: “Hừ? Làm gì? Đương nhiên là ch*ch! Nam Cung Tuyệt.... Tao muốn mày nhìn xem tao chơi vợ của mày!!!!”
Mắt lam lạnh băng, thờ ơ mà nhìn: “Phải không?” Có lẽ không ai chú ý tới, bàn tay anh đã gắt gao nắm thành nắm, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Đôi mắt Thiển Tịch mở to cực đại: “Không, không được, Nam Cung Tuyệt, cứu tôi, cứu tôi........” Cho dù cô không muốn cúi đầu, nhưng đối mặt tình huống như vậy, cô tình nguyện hướng Nam Cung Tuyệt cầu cứu, mà anh lúc này cũng chính là cọng rơm duy nhất cứu mạng của cô.
Bàn tay đang nắm chặt của Nam Cung Tuyệt cũng buông lỏng, khóe môi lạnh băng cuối cùng cũng cong lên một chút: “Lúc này mới ngoan.”
Nói thì chậm, làm thì nhanh.
‘Đùng!’ chỉ nghe một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.
Phong Thiển Tịch bị giật mình ngây dại, tên Lâm ập ôm cô cứng ngắt. Nhưng đột nhiên..... Tên mập buông lỏng đôi tay nhớp nháp ôm cô ra.
Thân thể to lớn giống như không có bộ xương, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Thiển Tịch chớp đôi mắt, nhất thời còn không rõ tại sao lại thế này, rũ mắt nhìn về tên mập, chỉ thấy sau đầu hắn có một lỗ thủng lớn đầy máu.
Lại nhìn về phía Nam Cung Tuyệt, trong tay anh cầm một cây súng lục màu đen.
“Giết, giết người....” Hai chân cô run rẩy mềm nhũn, tim đập nhanh hơn, vừa rồi đã xảy ra cái gì? Nam Cung Tuyệt nổ súng giết người?!
Nam Cung Tuyệt lạnh lùng thu lại khẩu súng, đi đến chỗ Thiển Tịch: “Cái tật mạnh miệng này của em, sớm muộn cũng phải trị.”
Lúc này anh nói cái gì, cô đều không nghe được, trong đầu còn vang vọng tiếng súng vừa rồi, nhìn Nam Cung Tuyệt từng bước tới gần, hai chân cô nhũn ra lùi về sau một bước.
Mắt thấy anh đến gần, trọng tâm của cô cũng mất đi cân bằng, sau cùng trực tiếp ngã, theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng thân thể lại không có ngã trên mặt đất.
“Trốn cái gì mà trốn?” Âm thanh trầm thấp lạnh băng vang lên sau tai cô.
Cô mở to mắt, đã ở trong lòng ngực anh. Trong lòng chột dạ: “Anh có, súng....”
Nam Cung Tuyệt cũng không trả lời, chỉ là cởi áo khoác ra khoác lên thân thể lõa lồ của cô, sau đó đem cả người cô ôm ngang lên: “Nên về nhà rồi.”
Anh vốn lạnh lùng, lời nói lại không có chút ấm áp nào. Rõ ràng cô đang rất sợ hãi, nhưng trong lòng lại có một sự an tâm khó nói thành lời.
Khi Nam Cung Tuyệt ôm cô ra khỏi phòng, cô thấy được bên ngoài người ngã ngang dọc tứ tung trên mặt đất, mùi máu tươi nồng đậm ập vào trong mặt......... Những người này...... Đều đã chết sao?
*Chương sau phản ứng của bà Tịch với vụ súng ống này vô cùng buồn cười. Mà lão Tuyệt thì như giới thiệu Hắc Bạch đều chơi nên mấy vụ này quá là bình thường luôn.
Cái nhà này không có ai bình thường!!!! Khẳng định!!
Chuẩn bị tinh thần, kịch hay phía sau.