Nước từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống, tràn vào cơ thể hai người, anh ôm cô từ phía sau làm hai cơ thể dính chặt hơn, vì cả hai đều không mặc quần áo, làn da lại kề sát bên nhau, làm toàn thân cô đều nổi da gà.
“Tại sao?” Anh lạnh lùng hỏi đầy tự hào.
“Anh.........” Cô lắp bắp nói, không khí càng ngày càng nóng bỏng, trong đầu cô dường như đã biết chuyện gì sẽ phát sinh, có chút lo lắng không nói nên lời.
“Em biết tôi đang làm cái gì, cũng biết giây tiếp theo tôi sẽ làm cái gì.” Như thể không cho cô bất cứ thời gian nào để suy nghĩ, trực tiếp hành động.
“Ư a.....” Thân thể bỗng nhiên bị lấp đầy.
“Em có thể kêu mê người hơn một chút.” Anh cười xấu xa, như thể cố tình trêu chọc cô. Hiếm khi thấy anh vào những lúc thế này lại không châm chọc, chỉ toàn tâm chơi đùa với thân thể của cô, đại khái là, bởi vì anh đã nhẫn nại đến đau đớn.
“Ư...ưm.... A....” Âm thanh rên rỉ trong phòng tắm, lúc cao lúc thấp, tràn ngập cám dỗ chết người.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Vietwriter
Giữa trưa ánh nắng mặt trời vô cùng gay gắt, Phong Thiển Tịch một mình đứng trước cổng trường đại học: “Học viện Quý Tước, cuối cùng cũng đến.”
Đại học Quý Tước là một trong ba trường đại học tốt nhất. Chỉ có ba loại người có thể đi học ở đây. Một là có điểm số rất cao, lấy thành tích để nhập học, hai là, con em quý tộc giàu có. Ba là, dùng thân phận đặc biệt mà vào.
Văn phòng đăng kí.
“Tuần tiếp theo là bắt đầu đi học, trước tiên phải đóng học phí.” Một giáo viên có vẻ nghiêm túc giải thích nhưng mặt lại không có cảm xúc.
“Được.” Thiển Tịch đưa thẻ ngân hàng ra để quẹt.
“Bạn học Phong này, thẻ của bạn không thể quẹt, nó đã bị đóng băng.” Vị giáo viên kia thử qua máy quẹt thẻ vài lần, nhìn cô với một ánh mắt hơi nghi ngờ.
“Không thể nào!” Nghe thông tin này, Phong Thiển Tịch không thể tin được, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghi ngờ, cô nên nhanh chóng tìm cách.
Phong Thiển Tịch rời đi, giống như hồn lìa khỏi xác bước ra cổng trường, sao lại như thế? Hơn nữa thẻ ngân hàng của cô vì lí do gì lại bị đóng băng?
Thẻ này là do ba ba tặng cho cô, trong đó có toàn bộ học phí đại học và chi phí sinh hoạt mà ba đã cho. Ai có thể đóng băng nó?
Thẻ của cô bị đóng băng?! Người duy nhất có khả năng này là bà ta.
Cô lập tức bắt taxi đến Phong thị.
“Thưa cô, cô không thể vào mà không có thẻ nhân viên.” Cô bị bảo vệ chặn lại trước cổng.
“Đây là công ty của ba tôi, tại sao tôi không thể vào?” Phong Thiển Tịch vội vã chạy vào, nhưng bị nhân viên an ninh chặn lại.
“Chủ tịch Hội đồng quản trị đã có chỉ thị cụ thể rằng bất kỳ ai không có thẻ nhân viên cũng không được vào công ty, kể cả người đó là Phong tiểu thư.” Nhân viên bảo vệ nói.
Lâm Văn Nhã! Bà ta lại đổi mới tất cả bảo vệ của công ty, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò không cho cô đi vào!
Đáng chết! Cô lấy di động ra, lập tức gọi cho bà ta.
Sau khi điện thoại reo được một lúc, bên kia truyền đến âm thanh của Lâm Văn Nhã: “Ồ, đây là gió Tây Bắc thổi đến sao, con lại chủ động gọi điện thoại cho dì.”
“Bây giờ tôi đang ở ngoài cửa công ty, tôi muốn gặp bà. Để nhân viên bảo vệ cho tôi vào.” Phong Thiển Tịch kiềm nén cảm xúc của mình, nói một cách bình thường nhất không quá khiêm tốn nhưng cũng không hống hách.
“Công ty là chỗ nào, người không liên quan, sao có thể tùy tiện ra vào, có chuyện gì thì nói, cho con hai phút, dì đây rất bận, lát nữa còn phải đi họp.”
“Tại sao thẻ ngân hàng của tôi bị đóng băng?” Biết mình không có cơ hội gặp mặt Lâm Văn Nhã, Thiển Tịch chỉ chất vấn bà ta qua điện thoại.
“Ồ, câu hỏi này, làm sao dì biết được, có lẽ ba con sợ con tiêu tiền một cách tùy tiện, vậy nên đóng băng thẻ thôi, Thiển Tịch à, con cũng đã kết hôn rồi, còn phải quay về xin tiền nhà sao? Người con lấy là tổng tài Nam Cung đó! Được rồi, đừng nói nữa, dì đi họp.”
‘tút tút tút' điện thoại bị ngắt kết nối.
Phong Thiển Tịch nắm chặt điện thoại, ba cô không thể đóng băng thẻ ngân hàng của cô. Chính là Lâm Văn Nhã đã làm điều đó, nhất định là bà ta. Bà ta đóng băng thẻ ngân hàng của cô! Làm thế nào đây? Học phí không phải là một khoản tiền nhỏ, thẻ bị đóng băng hiện tại cô cũng không có nhiều tiền mặt như vậy. Không thể tìm Lâm Văn Nhã, cô còn tìm ai được nữa?
Trên đường về nhà, cô liên tục gọi điện cho Cố Tiểu Ngôn, điện thoại không liên lạc được, hình như trước đây Tiểu Ngôn từng nói trước khi nhập học sẽ lén ra nước ngoài du lịch một chuyến, vì là trốn đi nên điện thoại cũng đã tắt.
Đợi Tiểu Ngôn quay về thì nhập học mất rồi! Cô có thể làm gì đây? Tìm Nam Cung Tuyệt xin tiền sao?
Càng nghĩ, cô càng thấy khó chịu.......
Cô đến cơm trưa cũng không ăn,thoắt cái đã đến buổi chiều, bụng đã sớm kêu gào vì đói. Cô chỉ có thể tuyệt vọng về nhà, vẫn không ngừng nghĩ cách. vietwriter.com
“Em đã đi đâu? Tại sao giờ này mới về?” Vừa mời bước chân vào cửa, cô đã bị Nam Cung Tuyệt bắt gặp.
“Hả? Hôm nay anh không đến công ty à?”
“Tôi hỏi hôm nay em đã đi đâu?!” Anh lạnh lùng hỏi, đôi mắt xanh biếc như nhìn xuyên cả cơ thể cô.
Phong Thiển Tịch thở dài một hơi: “Đến trường. Trường đại học vừa mới khai giảng, hôm nay tôi đi ghi danh.”
“Em vẫn muốn đi học?”
Cô nâng má: “Ừ, không được sao?”
Nam Cung Tuyệt đi tới: “Ngoan ngoãn ở nhà, làm vợ của tôi không tốt à? Em còn muốn đi học sao? Còn muốn tiếp tục làm hoa khôi giảng đường thuần khiết đó hả?”
“Anh......! Tôi chưa bao giờ nói mình là hoa khôi giảng đường gì hết. Tôi chỉ muốn đi học.”
“Em thật sự muốn đi học?” Anh hoài nghi nhìn người phụ nữ trước mặt mình, giả vờ thuần khiết để dụ dỗ đàn ông. Một người như vậy có nghĩ đến đến việc học không?
“Chuyện đó.... Tôi....” Thiển Tịch vừa mới mở miệng định nói có chuyện muốn nhờ anh, lời còn chưa nói ra được.
Nam Cung Tuyệt đã cắt ngang lời của cô: “Chuyện em muốn đi học nói sau đi, bây giờ đã chiều rồi, buổi tối còn có yến tiệc quan trọng cần tham dự. Em thay quần áo trước. Đi cùng tôi.”
“Tôi cũng phải đi dự tiệc à?” Cô chỉ vào mình.
“Em là vợ của tôi sẽ phải thường xuyên tham dự những buổi tiệc như vậy. Em nên quen với điều này đi.” Anh lạnh lùng nói. Mắt lam vẫn như cũ không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Ồ, được thôi. Hiểu rồi.” Cô gật đầu. Chuyện học phí vẫn là đợi tiệc kết thúc hẳn nói đi....
Cô được người giúp việc dẫn lên lầu, chiếc váy dạ hội đã sẵn sàng. Sau một giờ trang điểm thay váy áo cô mới đi xuống lầu.
Lúc này, Nam Cung Tuyệt đang ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách chuyên tâm đọc báo.
“Tôi thay quần áo xong rồi.”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Vietwriter.com
*Xin chào mình là Editor của truyện đây.! Hôm nay có đôi lời muốn nói ạ, bình thường mình không thích ghi mấy dòng này vào đâu. Bộ này quả thực khá dài không chỉ vậy mỗi chương của nó cũng dài, mình làm một mình thôi (Không có team đâu, tôi cô đơn). Thông thường mình mất khoảng 1h-1h30p để Trans, edit, beta, đánh máy các kiểu con đà điểu để hoàn thành một chương hoàn chỉnh gửi đến các bạn đọc, vậy nên ra chương khá chậm (có người sẽ chán, tôi biết). Tác phẩm là đứa con tinh thần của tác giả Vân Cẩn Nhân (Trung Quốc) và cũng là tâm huyết của mình khi cố gắng dịch lại, mang nó đến gần hơn với bạn đọc Việt Nam. Mình làm free không hề thu bất kì một lợi ích nào cho cá nhân mình, cho nên khi các nhà reup lại có thể đừng xóa tên mình ra khỏi mục Editor được không? Được có cái tên cũng bị đổi nữa. Không chỉ riêng mình mà với nhiều editor khác cũng vậy, chuyển thứ ngôn ngữ không phải của mình thành của mình không hề dễ dàng (mặc dù có công cụ dịch, dù biết tiếng Trung,... Vẫn phải dùng não vận động) đôi khi còn bị bắt lỗi dịch rồi bị chửi hám Trung này nọ nữa. Vậy nên chúng ta cùng nhau ủng hộ những người làm editor và trân quý công sức của họ nhé!!!
Đa tạ những người đã ủng hộ, và những góp ý chân thành....!