Phủ Vĩnh An vương này hắn đã đến rất nhiều lần, bất kể là vào thời điểm nào, Vương phủ này đều quạnh quẽ tiêu điều, không có một chút nhân khí. Nhưng hôm nay lại không như thế. Cửa lớn Vương phủ mở rộng, bọn hạ nhân xách hòm xiểng qua lại ra vào. Lại nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong phủ treo đầy lụa đỏ, không khí vui mừng.
Người gác cổng nhận ra hắn, nhìn thấy bóng hắn vội vã ra đón, mời người vào sảnh ngồi liền vào hậu viện thông báo.
Lý Phượng Kỳ vốn đang cùng Diệp Vân Đình đút cho con ưng ăn, nghe thấy thông báo lông mày liền nhướn lên: "Cuối cùng Lý Tung cũng dám gặp ta." Hắn nghiêng mặt nhìn Diệp Vân Đình nói: "Đi thôi, đi xem hắn muốn dùng chiêu số gì."
Hai người đến tiền thính, Thôi Hi thấy bọn họ liền ra đón, cười dài mà nói: "Vương gia Vương phi mạnh khỏe."
Lý Phượng Kỳ lạnh nhạt gật gật đầu, ngược lại là Diệp Vân Đình nhớ lần trước hắn nhắc nhở, khách khí nói tiếp: "Không biết Thôi Thường Thị đại giá quang lâm, vì chuyện gì vậy?"
"Thần là tới báo tin vui." Hai tay Thôi Hi thăm dò trong tay áo to rộng, mặt đầy ý cười: "Bệ hạ nghe nói Vĩnh An vương muốn làm tiệc rượu bù cho đại hôn, nghĩ lúc trước đại hôn xử lý đơn sơ, đặc biệt ban xuống rất nhiều phần thưởng làm bồi thường. Chuyến này chính là mời hai vị vào cung tâm sự cùng bệ hạ, tiện đường lĩnh thưởng."
Lời này tuy nói rất êm tai, nhưng cũng không ai cảm thấy theo tính tình Lý Tung, gã triệu bọn họ vào cung thật sự chỉ vì ban thưởng.
Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ trao đổi ánh mắt, sau đó liền đồng ý: "Vậy làm phiền Thôi Thường Thị ngồi chờ chốc lát, ta với Vương gia thay quần áo liền theo ngươi vào cung."
Thôi Hi không gì không thể, ngồi ở tiền thính uống trà, chờ bọn họ thay y phục.
Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ trở về phòng chính. Trước tiên y lấy xiêm y của Lý Phượng Kỳ ra đặt ở một bên giường, thuận tiện cho hắn thay, sau đó y mới cầm quần áo đi ra sau tấm bình phong.
Triều thần cùng gia quyến vào cung yết kiến cần mặc lễ phục. Với thân phận của Lý Phượng Kỳ không cần long trọng như vậy, nhưng vì thể diện chung quy cũng có trở ngại, không thể một thân thường phục liền vào cung. Diệp Vân Đình thay một cái trường bào chần bông màu xanh xám thêu vân ám. Lúc đang chỉnh lý thắt lưng, lại nghe Lý Phượng Kỳ bên ngoài bỗng nhiên gọi y một tiếng: "Đại công tử."
"Làm sao vậy?" Diệp Vân Đình từ sau tấm bình phong đi ra, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ rũ mắt, xiêm y trên người đã thay xong, nhưng dây buộc chưa thắt, đai eo cũng chưa mang, cổ áo lỏng lẻo nửa mở.
"Xiêm y này mặc vào nặng nề phức tạp, còn phải làm phiền đại công tử giúp ta một tay." Lý Phượng Kỳ nói.
Diệp Vân Đình tiến lên, chỉ thấy xiêm y y này có nhiều lớp, khóa ngọc trên thắt lưng cũng thập phần tinh xảo phức tạp. Lúc trước đều là Ngũ Canh hầu hạ hắn thay y phục, trùng hợp hôm nay Ngũ Canh không ở, Diệp Vân Đình cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu liền nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn, tự tay buộc từng cái dây buộc phiền phức cho hắn.
Y cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn cầm dây buộc đan xen qua lại, cực kỳ vui tai vui mắt.
Buộc xong dây, liền mang đai eo.
"Vương gia, dang tay ra." Diệp Vân Đình cầm lấy đai eo, nghiêng người vòng tay xuyên qua sau hắn.
Lý Phượng Kỳ thản nhiên dang cánh tay, rũ mắt nhìn y. Chỉ thấy y thân cận ngực mình, cả người đều sắp tiến sát vào trong lồng ngực hắn, phảng phất như ôm lấy hắn.
Nhưng chỉ ngắn ngủi thời gian mấy hơi thở, Diệp Vân Đình đã điều chỉnh tốt đai eo, thân thể lùi lại, bắt đầu nghiên cứu nút ngọc tinh xảo.
Trong lòng Lý Phượng Kỳ tiếc nuối than một tiếng, ánh mắt lưu luyến trên vòng eo mảnh mai của Diệp Vân Đình.
Vòng eo mảnh mai, đường eo thon dài, vửa đủ một tay hắn ôm lấy.
Diệp Vân Đình như không hề có cảm giác, còn đang chơi đùa đai eo, y phát hiện Lý Phượng Kỳ không biết thắt đai eo này thật sự là quá bình thường, bởi vì y cũng không biết.
Mỗi bên hai đầu đai eo ngọc này điêu thành một cái chân rồng bốn vuốt, nếu hợp lại, chính là hai cái chân rồng quấn quýt vào nhau. Nhưng cái kẹp của nút ngọc này cũng không biết làm thế nào, cho dù Diệp Vân Đình thử làm sao cũng không cài vào được.
Sau mấy lần thất bại, hai gò má Diệp Vân Đình toả nhiệt, có chút thẹn nói: "Nút ngọc này tinh xảo, ta cũng không biết làm. Vương gia vẫn là để cho thị nữ đến đây đi."
Lý Phượng Kỳ đang suy tư liền lấy lại tinh thần, khoát tay một cái nói: "Không cần, ta không thích người khác tới gần." Nói xong cúi đầu, nắm hai đầu đai eo nhẹ nhàng hợp lại vào nhau.
Hắn tự nhiên nhìn về phía Diệp Vân Đình: "Đại công tử đã thu thập xong chưa?"
Diệp Vân Đình:???
Y đầy mặt mê hoặc nhìn chằm chằm hông Lý Phượng Kỳ. Cái đai eo y làm thế nào cũng không cài được kia, lúc này vừa khớp ở một chỗ, hai cái chân rồng bốn móng quấn quýt lấy nhau, tinh mỹ phi thường.
Lý Phượng Kỳ tự làm được?
Vậy tại sao còn phải gọi y hỗ trợ?
Có lẽ ánh mắt y dừng ở bên hông quá lâu, Lý Phượng Kỳ rốt cục phản ứng lại, hắn khoát một tay lên eo che lại, ho nhẹ một tiếng, làm bộ không phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của Diệp Vân Đình, giục y ra khỏi cửa.
Diệp Vân Đình đành phải ép xuống đầy bụng nghi vấn, cùng hắn ra ngoài.
*
Ba người ngồi kiệu đi về hướng hoàng cung, đến trước cửa cung liền phải xuống kiệu đi bộ. Nhưng hôm nay là ngày đông, thân phận hai người lại quý trọng, tất nhiên không cần đi bộ, có thể ngồi kiệu đuổi ở trong cung.
Hai chiếc kiệu đuổi cũng đã sớm chờ ở một bên, sau khi thấy hai người xuống kiệu, thủ lĩnh liền khom người tiến lên đón: "Bệ hạ đặc biệt lệnh chúng ta tới đón Vương gia cùng Vương phi."
Nói xong nghiêng người làm thư thế "mời".
Kiệu đuổi chỉ có thể ngồi một người, tuy rằng tinh mỹ hào hoa phú quý, nhưng chỗ ngồi cũng không rộng, đằng trước còn một chiếc xà ngang điều khiển, vốn để cho cung nhân dễ dàng nhấc kiệu, bây giờ lại đang chặn ghế lăn của Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ hai chân bất tiện, chỉ có thể dựa vào ghế lăn di chuyển. Để cho tiện, xe ngựa và cỗ kiệu trong Vương phủ đều cố ý tìm thợ thủ công cải tạo lại, chắc chắn hơn rộng rãi hơn, ghế lăn của hắn có thể trực tiếp tiến vào, không cần người khác giúp đỡ, có thể dựa vào chính sức của mình lên xuống.
Nhưng bây giờ ghế lăn của Lý Phượng Kỳ đang bị xà ngang trước kiệu đuổi chặn lại, cách chỗ ngồi trên kiệu khoảng hơn ba thước. Dựa vào chính hắn, căn bản không thể lên được.
Mà cung nhân nhấc kiệu khom người cúi đầu mà đứng, hiển nhiên dự định khoanh tay đứng nhìn.
Tất nhiên là làm theo căn dặn của Lý Tung.
Thôi Hi lĩnh hội ý tứ của hoàng đế, cũng ôm tay đứng hầu ở một bên xem trò vui.
Hai tay Lý Phượng Kỳ khoát lên trên tay vịn ghế lăn, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua cả đám, đối thượng với Diệp Vân Đình đang đi về phía hắn.
Lưng eo hắn thẳng tắp hướng Diệp Vân Đình cười cười, trong thần sắc không nhìn ra nửa điểm khuất nhục mù mịt: "Làm phiền Vương phi."
"Vương gia hà tất phải khách khí với ta?!" Diệp Vân Đình cười lại với hắn, ôm hắn lên đi về phía kiệu.
"Hạ kiệu." Hướng mặt về phía đám cung nhân tận lực làm khó dễ, Diệp Vân Đình thu hồi nụ cười ôn hòa, lạnh lùng phân phó một tiếng.
Đám cung nhân đứng xuôi tay vội vã đè thấp xà ngang trước kiệu, thuận tiện cho y bước qua.
Diệp Vân Đình bước qua xà ngang, đặt Lý Phượng Kỳ lên kiệu. Y nhanh chóng nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, thấy thần sắc hắn không khác mới sửa lại vạt áo hơi loạn cho hắn, nhẹ nhàng ấn xuống mu bàn tay hắn một cái.
Không tức giận là tốt rồi.
Màn trước mắt này nhất định là Lý Tung cố ý an bài.
Gã biết hai chân Lý Phượng Kỳ bất tiện, cố ý phái kiệu đuổi đến đây, rồi lại sai cung nhân khoanh tay đứng nhìn, chính là để xem Lý Phượng Kỳ xấu mặt. Gã là đang nhắc nhở Lý Phượng Kỳ, hắn hiện tại chỉ là phế nhân hai chân bất tiện mà thôi.
Thủ đoạn thập phần thấp kém, nhưng lại thập phần hữu hiệu.
Nếu không phải tâm trí Lý Phượng Kỳ cứng cỏi hơn người khác, thản nhiên nhờ y hỗ trợ, tình cảnh hôm nay có lẽ sẽ hết sức khó coi. Mà sau này chắc chắn tất cả mọi người sẽ biết, Vĩnh An vương tuy rằng may mắn không chết, nhưng cũng không còn là chiến thần Bắc Chiêu phong quang mạnh mẽ trước kia.
Mỹ nhân còn gặp xế chiều, anh hùng rồi cũng đến ngày cùng đường.
Giết người tru tâm cũng chỉ đến thế.
Diệp Vân Đình cụp mắt ngồi trên kiệu đuổi, đè xuống nỗi tức giận xông tới đáy lòng.
Đám cung nhân nhấc kiệu lên, chậm rãi đi về phía Lộc Uyển.
...
Sau khi đến Lộc Uyển, vẫn là Diệp Vân Đình ôm người xuống dưới.
Y lo lắng Lý Tung còn có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi dằn vặt hắn, y không mượn tay cung nhân khác, tự mình đẩy Lý Phượng Kỳ đi vào trong.
Thôi Hi đi theo bên cạnh, thấy thế cười nói: "Vương phi săn sóc Vương gia thật là đầy đủ."
"Vương gia đối với ta cũng là như thế, lấy đào trả mận mà thôi." Diệp Vân Đình nhàn nhạt nói.
"Lấy đào trả mận?" Thôi Hi đem bốn chữ này nhấm nháp một vòng, như đồng ý nói: "Cũng chỉ có người như Vương phi mới xứng đáng dùng câu này." Hắn cũng không biết đang nói ai: "Một câu nói thật hay, cũng bị những kẻ kia làm ô uế."
Hắn nói chuyện kỳ quái, Diệp Vân Đình nghe không hiểu.
Thôi Hi này tính tình biến ảo không ngừng, rất khó nắm bắt. Y không đoán ra đối phương đến cùng là địch hay là bạn, liền đơn giản không để bụng lời của hắn, chỉ coi như không nghe thấy, đẩy Lý Phượng Kỳ đi về phía trước.
Xuyên qua hành lang uốn khúc là đến Lộc Uyển.
Mặc dù gọi là Lộc Uyển, nhưng cũng không chỉ nuôi hươu. Trong đó có bách thú quý hiếm, hoa cỏ quý giá, nhiều không kể xiết.
"Bệ hạ ở vườn thú, mời hai vị theo nô tỳ." Dẫn đường là một nội thị trẻ tuổi, dẫn bọn họ đi về phía vườn thú.
Đến thú vườn, chưa nhìn thấy người, trước hết đã nghe thấy tiếng thú hoang gào thét.
Diệp Vân Đình theo nội thị đi vào, chỉ thấy giữa sân lớn trong vườn thú đặt một lồng sắt rất lớn, trong lồng nhốt một con sói và một con hổ trắng, đang đẫm máu cắn xé lẫn nhau.
Hoàng đế Lý Tung ngồi trên đài cao, đang bưng trà xem say sưa ngon lành, phảng phất như chưa phát hiện ra bọn họ đã đến.
Mãi đến khi nội thị thông báo gã mới nghiêng mặt nhìn lại đây: "Vĩnh An vương đến rồi."
Lý Phượng Kỳ đứng xa xa nhìn thẳng vào mắt gã, tâm tình trên mặt cực kì nhạt: "Cuối cùng ngươi đã dám gặp ta? Nhiều ngày như vậy, nghĩ ra làm sao đối phó ta chưa?"
Thần sắc Lý Tung khẽ biến, gã đứng lên, vẫy lui cung nhân hầu hạ mới đi xuống đài cao, tới gần Lý Phượng Kỳ: "Vĩnh An vương nói sao trẫm nghe không hiểu? Hôm nay trẫm triệu ngươi tiến cung, chỉ là vì trẫm mới có một con Lang Vương, muốn gọi ngươi tới xem."
Hắn chỉ vào giữa lồng nói: "Con hổ trắng này được trẫm nuôi đã nhiều năm, chưa từng bại trận. Con sói này là phía dưới mới dâng lên, nghe đâu dũng mãnh vô cùng. Trẫm liền muốn thử một chút, là mãnh hổ của trẫm mạnh, hay Lang Vương này lợi hại."
Diệp Vân Đình nhìn vào lồng, chỉ thấy hổ trắng kia béo mập. Con sói kia lại gầy gò đến mức chỉ còn khung xương to lớn. Trận cắn xé này không biết đã giằng co bao lâu, hổ trắng còn khí định thần nhàn, Lang Vương lại đã thở hồng hộc, da lông bị máu tươi nhiễm ướt đẫm.
"Vĩnh An vương cảm thấy con nào sẽ thắng?" Lý Tung cười híp mắt hỏi.
"Lang Vương." Lý Phượng Kỳ chỉ liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt.
Nụ cười của Lý Tung không thay đổi: "Vĩnh An vương sợ là đã quên, con hổ trắng này là tự ngươi đưa đến cho trẫm, hung mãnh cực kỳ, chưa bao giờ thua trận."
"Khó được ngươi còn nhớ." Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn gã, cười như không cười.
"Trẫm đương nhiên nhớ kỹ." Lý Tung chắp tay sau lưng xoay người, nhìn móng vuốt hổ trắng vừa thêm một vết thương mới lên lưng sói, híp mắt nói: "Rất ít người tốt với trẫm. Mỗi một việc Vĩnh An vương làm, trẫm đều ghi tạc trong lòng."
Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, không nhận mà chỉ nói: "Con hổ trắng này đã bị dưỡng phế. Ta với bệ hạ đánh cuộc, nếu nó thất bại, da lông trên người sẽ là của ta, thế nào?"
"Nếu nó thắng thì sao?" Lý Tung đột nhiên quay người, chăm chú nhìn hắn.
"Nó không thắng được." Lý Phượng Kỳ khí định thần nhàn cười: "Bệ hạ không phải nói, nó là ta đưa về, vậy không ai hiểu rõ nó hơn ta."
Hắn tựa như nói con hổ trắng kia, lại như nhờ nó nói người nào khác.