Cuối tháng mười một, trời lại đổ một trận tuyết lớn.
Gió bắc cuốn tuyết lớn che trời lấp đất thế tới rào rạt, nửa kinh đô bị tuyết trắng bao trùm. Thành trấn lân cận không ít nhà ở của bá tánh bị tuyết lớn áp sụp đổ, rất nhiều bá tánh trôi giạt khắp nơi, chết cóng đầu đường. Các châu phủ phía bắc trình tấu chương báo tình hình tai ương không ngớt, tất cả đều chồng chất trên bàn hoàng đế.
Nhưng hoàng đế vẫn chưa từng lên triều, bàn tay vung lên, tất cả tấu chương đều đưa đến Chính Sự Đường, để bọn họ tự mình thương lượng mà làm.
“Thôi thường thị xin dừng bước.” Kiều Hải Nhân bước nhanh đuổi theo Thôi Hi vừa đến truyền lệnh, không thể không lo lắng hỏi: “Bệ hạ đã mấy ngày không thượng triều, là do long thể còn chưa khỏi hẳn sao? Nước không thể một ngày không có vua, hiện giờ ta còn có thể nỗ lực chống đỡ, nhưng còn rất nhiều sự tình cần thỉnh bệ hạ định đoạt.”
Hắn thở dài một hơi: “Hiện giờ rất nhiều quan viên bị hạ hình ngục, vốn đã thiếu nhân thủ, lại gặp phải nạn tuyết, không biết có bao nhiêu bá tánh phải trôi giạt khắp nơi.”
“Long thể bệ hạ đã không còn trở ngại.” Thôi Hi ngừng bước chân, thấy người đuổi theo chính là Kiều Hải Nhân, cũng không giấu hắn: “Chỉ là chuyện thái phó còn cả Tạo Hà, khiến bệ hạ khúc mắc quá sâu, nhất thời chưa thể thoát ra.”
“Chuyện trên triều, còn cần chư vị đại nhân đảm đương nhiều hơn.” Thôi Hi chắp tay với hắn.
Thấy hắn nói như thế, Kiều Hải Nhân chỉ có thể thở dài một hơi: “Bệ hạ nể trọng Thôi thường thị, mong Thôi thường thị khuyên nhủ nhiều hơn. Để bệ hạ sớm ngày giải sầu. Phản quân Tạo Hà chỉ là thất bại nhất thời, chắc chắn sẽ có lúc bọn chúng trở lại.”
Nói xong, hướng hắn vái chào, thở dài rời đi.
Thôi Hi nhìn bóng dáng hắn dần dần bị tuyết lớn đầy trời che lấp, thần sắc đạm mạc, vị Hầu trung đại nhân chính trực này, vãn là không đủ hiểu hoàng đế.
Khóe miệng hắn gợi lên một độ cong trào phúng, chậm rãi đi về phía Thái Càn Cung.
……
Lúc Chính Sự Đường vì cứu tế tranh luận gay gắt nhất, Lý Phượng Kỳ lần lượt nhận được thư gửi từ Vân Dung và Bắc Cương.
Thư từ Vân Dung có liên quan đến Diệp Vọng. Sau khi thám tử mang theo thư của Ân thị đi Vân Dung, liền cẩn thận che giấu tung tích, vẫn luôn âm thầm tìm hiểu hành tung của Diệp Vọng. Chỉ là trước sau vẫn không tìm được chút tin tức nào, cuối cùng chỉ có thể theo phân phó của Lý Phượng Kỳ, lấy danh nghĩa Ân thị trực tiếp đưa thư tới Ân phủ.
Cũng may người Ân gia đối với Ân Hồng Diệp còn niệm huyết mạch thân tình, sau khi đọc thư cũng không quá khó xử liền báo cho tin tức của Diệp Vọng. Chỉ là tin tức này lại không coi là tin tốt.
Ân Tiếu Chi nói, Diệp Vọng tới Vân Dung không lâu, liền bị tạm thời giam lỏng trong phủ. Niệm tình hắn dù gì cũng là cháu ngoại thương yêu nhiều năm, Ân gia vẫn chưa thật sự chuẩn bị động thủ với hắn, chỉ cấm túc hắn ở trong phủ, chuẩn bị chờ chiến sự qua đi lại đem người đưa về. Nhưng chưa từng nghĩ hắn thế nhưng thừa dịp phụ tử Ân Tiếu Chi mang binh xuất chiến Tạo Hà mà chạy thoát, đến nay ở đâu không rõ. Ân gia cũng từng phái người đi tìm, nhưng vẫn chưa phát hiện ra tung tích của hắn, còn nghĩ rằng hắn đã trở về kinh.
Chưa tìm được người, thám tử chỉ hồi âm công đạo tin tức tìm hiểu được, vẫn tiếp tục ở Vân Dung theo manh mối tìm hiểu hành tung của Diệp Vọng.
“Nói dối hết bài này đến bài khác.” Diệp Vân Đình nhíu chặt mày, trên mặt ẩn ẩn giận dữ: “Nếu Ân gia thật sự chỉ giam lỏng, hắn hà tất mạo hiểm đào tẩu?”
Cho rằng người đã về kinh lại càng nực cười, Ân gia không có khả năng không có tai mắt trong kinh thành, Diệp Vọng có về phủ Quốc công hay không bọn họ sao lại không biết? Huống chi Diệp Vọng từ nhỏ lớn lên trong kinh, cẩm y ngọc thực, khoảng cách từ Vân Dung về kinh thành mấy trăm dặm đường, trời lại giá rét thế này, chỉ dựa vào sức một mình hắn, làm sao có thể trở về?
Diệp Vân Đình nắm chặt giấy viết thư, áp lo lắng trong lòng xuống, nói với Lý Phượng Kỳ: “Lại phái thêm nhân thủ đi tìm, tìm trên con đường từ Vân Dung về kinh.”
Nếu Diệp Vọng chạy khỏi Ân phủ, hơn phân nửa sẽ nghĩ cách về kinh. Nếu là lúc khác cũng thôi, nhưng cố tình lúc này ngày đông lại gặp nạn tuyết lớn, nếu Diệp Vọng không có lộ phí…… Diệp Vân Đình không dám nghĩ sâu hơn nữa.
“Ta lại phái người đi tìm.” Lý Phượng Kỳ hiểu rõ sự lo lắng của y: “Sai người dán bố cáo treo thưởng ở ven đường các châu phủ, hắn sẽ không xảy ra việc gì.”
Hiện giờ cũng chỉ có thể như thế, Diệp Vân Đình thở dài, trầm mặc một lát, lại nói: “Ta sai người truyền lời nhắn cho Ân thị.”
Từ khi Ân thị đem thư tín giao cho y, đã mấy lần sai tỳ nữ bên cạnh tới hỏi thăm tin tức, Diệp Vọng hiện giờ ở đâu không rõ, giấu diếm cũng không phải kế lâu dài.
“Bắc Cương gửi thư nói gì vậy?” Diệp Vân Đình áp xuống sầu lo, nhớ tới còn có một phong thư: “Là cũng bị nạn tuyết lan đến sao?”
Vị Châu, Tây Ngộ Châu đều ở Tây Bắc, ngày đông giá rét hè nóng bức, khí hậu tương phản rất lớn. Nay mùa đông tuyết lớn như vậy, đến Lê Châu ở trung bộ cũng bị lan đến, tình huống ở Bắc Cương khẳng định càng thêm nghiêm trọng.
“Đều gặp nạn, cũng may Bắc Cương mỗi năm đều có phòng bị, năm nay lại chuẩn bị riêng lương thảo vật tư, thật ra có thể chống đỡ qua.”
Tuy là nói như vậy, thần sắc Lý Phượng Kỳ lại không thấy nhẹ nhàng: “Nhưng Tây Hoàng lần này chịu nạn tuyết ảnh hưởng cực lớn, nghe nói không ít dê bò trâu đều bị chết cóng…… Chu Văn gửi thư nói, ở biên giới có đội quân nhỏ của Tây Hoàng đang không ngừng thử, nếu nạn tuyết lại liên tục tiếp diễn, năm nay Bắc Cương tất có một trận đánh ác liệt phải đánh.”
Khí hậu ở Tây Hoàng so với Bắc Cương càng cực đoan hơn, nạn tuyết làm chết cóng rất nhiều dê bò, Tây Hoàng tổn thất thảm trọng, nhất định sẽ đem chủ ý đánh tới Bắc Chiêu bên cạnh, lấy thứ cướp được đền bù tổn thất bản thân phải chịu.
Diệp Vân Đình nhìn biểu tình của hắn, thanh âm hơi trầm xuống nói: “Vương gia là muốn đi Bắc Cương sao?”
“Đi là muốn đi.” Lý Phượng Kỳ buông thư, bấm tay gõ nhẹ trên tay vịn ghế lăn: “Nhưng chuyện ở kinh này phải hiểu rõ trước. Ngươi và mẫu thân cũng cùng đi.” Hắn nhìn về phía Diệp Vân Đình, chậm rãi nói: “Lần này đi, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.”
Hắn sớm có tính toán muốn đi Bắc Cương, hiện giờ Ân gia phản loạn, triều cục không xong. Lý Tung hiện giờ tuy rằng cố kỵ Bắc Cương, tạm thời không dám dễ dàng động vào hắn, nhưng khó bảo đảm sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, ở lại kinh thành cũng không phải kế lâu dài. Hiện giờ Tây Hoàng dị động, đúng là một cơ hội tốt.
Mang theo Diệp Vân Đình cùng lão Vương phi, còn là vì không có nỗi lo về sau.
Diệp Vân Đình minh bạch ý ngoài lời của hắn, biểu tình hơi trầm xuống, nói: “Vậy phải mau chóng tìm được giải dược mới được.”
Lý Phượng Kỳ gật đầu: “Vậy phải xem Diệp Bạc Như có bản lĩnh lấy được giải dược từ tay Hàn Thiền hay không.”
Nếu Diệp Bạc Như không thành, vậy chỉ có thể lại tìm một biện pháp khác.
***
Diệp Bạc Như bị nhắc mãi đánh cái hắt xì, kéo lại cổ áo bước vào phòng ngủ của Hàn Thiền.
Trước đó vài ngày, Hàn Thiền vẫn luôn không chịu ăn cơm, sau đó có lẽ là chịu đựng không nổi, vừa rồi mới chịu dùng chút nước cháo. Chỉ là tuổi tác của hắn dù gì cũng không còn trẻ, lăn lộn như thế, vẫn là hủy hoại thân thể. Diệp Bạc Như nhận được tin tức nói Hàn Thiền bệnh nặng, vội vàng vào trong cung hồi bẩm, liền bị tống cổ tới xem xét tình huống.
Việc này chính hợp tâm ý của gã.
Gã không nhanh không chậm đẩy cửa vào phòng, liền thấy tỳ nữ nửa quỳ ở mép giường, trong phòng đốt than, nhưng cũng chỉ hơi ấm một chút, gió lạnh từ cửa sổ mở rộng thổi vào, lạnh vào tận trong xương cốt.
“Sao không đóng cửa sổ lại?” Diệp Bạc Như đưa mắt ra hiệu cho tỳ nữ, đi ra gian ngoài.
Tỳ nữ kia lập tức đứng dậy cùng đi ra ngoài đóng cửa sổ, ngoài miệng còn nói nói: “Đại nhân không cho đóng, nói trong phòng buồn.”
“Đại nhân bị bệnh, sao có thể trúng gió. Nếu thổi lạnh ra bệnh, ngươi đảm đương nổi không?” Diệp Bạc Như nhìn thị nữ cụp mi rũ mắt trước mặt, hạ giọng nói: “Lần trước ngươi nói phát hiện ra chỗ nào không đúng?”
“Trên giá nhiều vật trang trí.” Tỳ nữ thấp thấp nói: “Đại nhân cũng không cho ta chạm vào những cái đó. Có một lần ta thử xoa xoa, đại nhân đã phát cáu thật lớn.”
Nghe thị nữ nói như thế, trong lòng Diệp Bạc Như liền có tính toán. Gã hơi hơi gật đầu, nói: “Ngươi đi vào chờ xem, đem người vào cung xong nhiệm vụ của ngươi liền hoàn thành, nhớ kỹ ngậm chặt miệng một chút.”
Tỳ nữ sợ hãi gật đầu, lại xoay người vào phòng trong.
Diệp Bạc Như đứng ở cạnh rèm cửa phòng nhìn vào trong, ánh mắt đảo qua giá đồ dựa tường, khóe miệng ngoéo một cái, lại hồi cung phục mệnh.
Thái Càn Cung.
Ca cơ nhạc sư náo nhiệt đều đã đi xuống hết, Lý Tung chân trần thả tóc, tùy ý khoác long bào đứng bên cửa sổ, thấy gã được nội thị đưa tới, tay liền nắm thật chặt: “Sao rồi?”
“Tình hình không tốt lắm, thần đi nhìn, người đang phát sốt, hôn mê bất tỉnh…… Trong phủ Thái phó chỉ chừa một tỳ nữ hầu hạ, trong phòng còn lọt gió lạnh lẽo……” Diệp Bạc như ngẩng đầu cẩn thận nhìn gã một cái, tựa như đang châm chước lời nói: “Theo như thần thấy, vẫn là phải nhanh chóng thỉnh thái y đến xem, nếu không sợ là……”
Gã ngược lại không tính là nói dối, tình hình của Hàn Thiền xác thật không tốt. Nhưng mấy lý do thoái thác này đều có phóng đại. Theo cái nhìn của gã, hoàng đế đối với Hàn Thiền còn niệm tình cũ, mặc kệ là cái tình gì, nhưng ít ra có thể khẳng định, hoàng đế nhất định không kệ được hắn cứ như vậy chết đi.
Chỉ cần hoàng đế đón người vào cung chữa bệnh, gã tự nhiên có thời gian đi cẩn thận tìm kiếm giải dược.
Lý Tung nghe vậy quả nhiên trầm mặc, tay vắt sau lưng nắm chặt thành quyền.
Thật lâu sau, Diệp Bạc Như nghe thấy gã nói: “Tìm một thiên điện, đón người vào cung, kêu thái y đến xem, đừng để hắn cứ như vậy chết đi.”
Thành công.
Diệp Bạc như chắp tay, áp xuống ý cười trên khóe môi: “Thần tuân chỉ.”
Gã lập tức mang theo thái y cùng mấy nội thị ra cung, đến phủ thái phó đem Hàn Thiền bệnh đến bất tỉnh nhân sự vào cung.
Thái y xem mạch cho Hàn Thiền, lại châm cứu, xong xuôi mới kêu nội thị cõng người vào trong kiệu.
Đợi người đều đi rồi, phủ thái phó lại yên lặng lại, Diệp Bạc như vẫy lui tỳ nữ, đóng cửa sổ lại, ánh mắt đảo qua giá đồ dựa tường. Thử hai vật trang trí, đều không thành, đến cái thứ ba, liền nghe cách một tiếng nhỏ thấp, giá đồ dựa tường từ hai sườn tách ra, lộ ra bậc thang uốn lượn đi xuống phía sau.
“Xem ra chính là nơi này.” Diệp Bạc Như thấp giọng lẩm bẩm một câu, theo bậc thang đi xuống.
Đi đến cuối, gã tìm được một căn phòng tối. Bên trong phòng bày đầy từng hàng bài vị, hai sườn toàn là nến trắng thô to châm đến chỉ còn lại nửa cây. Ở trước án bài vị, đặt một lư hương cắm đầy chân hương, cùng với một chiếc bình bạch ngọc nhỏ.
Gã vui vẻ trong lòng, lấy bình bạch ngọc nhỏ kia lên xem xét, liền thấy bên trong quả nhiên đựng một viên thuốc màu nâu.
“Xem ra chính là cái này.” Diệp Bạc Như cất bình bạch ngọc đi, mới cẩn thận đi xem xét những cái bài vị âm khí dày đặc kia. Hàn Thiền cung phụng nhiều bài vị ở đây như vậy làm cái gì?
Gã đảo qua một lượt, mày nhăn càng chặt, bài vị cung phụng ở đây đều là một dòng họ, tất cả đều họ Triệu.
“Triệu Danh Tuyền, Triệu Danh Tỉ……” Diệp Bạc Như cân nhắc Triệu gia này cùng Hàn Thiền là có quan hệ gì, lại bỗng nhiên giật mình một cái, nhớ tới lai lịch của Triệu gia.
Lúc Thành Tông hoàng đế còn tại vị, Triệu gia cũng coi như đại thế gia. Nhưng sau lại không biết vì nguyên nhân gì, phạm phải trọng tội, bị xét nhà diệt tộc. Về hành vi phạm tội ký lục nói không tỉ mỉ, gã cũng chỉ là khi tán gẫu nghe người ta nói qua một lần, lúc nãy thấy mới không nhớ ra.
Hàn Thiền vậy mà âm thầm cung phụng bài vị người Triệu gia trong nhà, hắn cùng Triệu gia…… là quan hệ gì?
Sắc mặt Diệp Bạc Như biến ảo không chừng, sau khi suy tư thật lâu, vẫn là vội vàng rời khỏi phòng tối, gọi Thần Sách Quân tới canh chừng cửa phòng ngủ, chính mình lại lần nữa vào cung.
Danh Sách Chương: