Dư Thần cảm thấy mình đã ngủ thật lâu thật lâu. Có thể trong lúc cậu ngủ, thần ngủ đã lau người cho cậu, vậy nên khi tỉnh lại cả người cũng sảng khoái hẳn lên. Vừa nhấc mắt đã phát hiện người nọ đang ngủ cách đó không xa, tay hai người vẫn còn nắm chặt lấy nhau, xem kỹ lại, vẫn là Dư Thần cầm tay người ta không buông.
Thân nhiệt về lại bình thường, đầu cũng không còn nặng nề, người cũng không còn khó chịu. Dư Thần vặn vặn thắt lưng, cọ cọ nhích nhích lại gần thần ngủ. Dương quang ngoài cửa sổ vàng giòn, óng ánh chen vào căn phòng. Ngủ tiếp có thể ngủ đến chạng vạng luôn, trong bụng cũng không thấy đói, Dư Thần lại dứt khoát nằm về gối, lát sau cũng chợp mắt mơ màng.
Lần thứ hai tỉnh lại là do bị chuông báo thức của điện thoại đánh thức. Dư Thần trợn mắt nhìn thần ngủ cầm di động tắt báo thức. Phát hiện cậu tỉnh lại, Khương Hữu bắt tay sờ lên trán cậu: “Còn khó chịu không?”
Dư Thần cứ nằm đó lắc đầu.
Khương Hữu thả điện thoại về cạnh gối: “Sáu giờ rồi, có đói bụng không?” Tuy rằng anh vẫn khoác một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, nhưng chăm sóc người khác vẫn rất bài bản, kiểm trả thân nhiệt người bệnh, đút nước, gọi cơm ngoài, hầu hạ Dư Thần ăn no uống no.
Chờ cậu đánh chén xong một bát cháo bí đỏ, Khương Hữu lại cầm khăn mặt được vò nước ấm lau tay cho cậu: “Sáng lúc em ngủ anh giúp em nghe hai cuộc điện thoại, một cái hình như là bạn cùng phòng của em, một người xưng là anh trai em.”
“Nói cái gì rồi?” Dư Thần ăn xong lại quay về làm ổ trên giường, Khương Hữu sợ bệnh cảm lạnh của cậu tái phát, chạy đến giúp cậu vén chăn cẩn thận: “Bạn cùng phòng của em hỏi chút tình huống của em, biết em có người chăm sóc nên không lo lắng nữa. Anh trai em…..” Khương Hữu liếc nhìn Dư Thần một cái, “Bảo em tỉnh thì gọi điện cho anh ấy.”
Sáng sớm Dư Thần chạy theo Khương Hữu rời khỏi ký túc xá vẫn nhớ mang theo điện thoại bên người, lúc này sờ xoạng khắp nơi cũng chẳng thấy di động đâu. Khương Hữu bị con sâu vòng vo lay động khắp giường kia chọc cười, tự tay đặt điện thoại vào tay Dư Thần.
Có lẽ Tống Trường Nho ở bên kia vẫn một mực chờ điện thoại của Dư Thần, thế nên cậu vừa gọi đến, rất nhanh đã có người bắt máy. Tống Trường Nho vừa lo lắng bệnh tình của em trai, vừa nghi ngờ nghĩ đến người đàn ông xa lạ bên người em trai, tiếp máy liền hỏi như nã pháo: “Tiểu Thần, hôm nay em còn khó chịu không? Ở bệnh viện à? Hiện tại có người chăm sóc không?”
Dư Thần để điện thoại xa xa tai, chờ Tống đại ca bùng nổ hết mới nghe tiếp: “Hôm nay đã truyền nước thêm một lần nữa rồi, giờ khỏe hơn nhiều, anh đừng lo.” Lại liếc trần khách sạn, Dư Thần tiếp tục báo cáo, “Đã ra khỏi bệnh viện, có người chăm sóc.”
“Ai? …. Lúc anh gọi cho em có một người đàn ông xa lạ nhấc máy, nói là bạn em.”
“A”
“A cái gì mà a, đừng có qua loa với anh, em quen người bạn này lúc nào? Sao anh không biết.”
“…….. Là quen trên mạng,” Dư Thần khẽ khụ khụ mấy tiếng, “Nói sau đi, bạn em đâu phải ai anh cũng biết.”
“Bạn trên mạng?” Tống đại ca ở đầu bên kia nhăn hết mặt mày, “Anh lo lắng, giờ em ở đâu, anh đến ngay.”
“Ai đừng, không cần đâu anh cả,” Dư Thần cảm giác mặt mình lại tăng nhiệt rồi, thanh âm cũng nhẹ bẫng đi, “Hôm nào tiện sẽ cho hai người gặp nhau, không cần lo lắng, ….. Anh ấy tốt lắm.”
Tống đại ca tựa hồ có hơi do dụ, cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng Dư Thần, dù sao đứa em trai này luôn rất ngoan: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, cuối tuần anh đến thăm em.”
Dư Thần ngắt máy rồi quẳng lại cho thần ngủ. Anh tùy tay chụp lấy, thả điện thoại về bàn: “Đây là anh trai em?”
Dư Thần rụt vào ổ chăn gật đầu.
Khương Hữu đơn giản dọn dẹp xung quanh một chút rồi nằm xuống đằng sau Dư Thần, một cánh tay quơ lấy người ôm vào ngực: “Hiện tại có tinh thần chưa?”
Dư Thần không hiểu lắm, nhưng vẫn thuận theo thần ngủ gật đầu. Dường như Khương Hữu rất vừa lòng, siết chặt cánh tay một chút, nhẹ giọng dụ dỗ người ta: “Vậy nói cho anh tình huống nhà em đi.”
Chuyện nhà Dư Thần chỉ dăm ba câu khó mà nói cho hết, may mà hai người lúc này lại vô cùng rảnh rỗi nằm trên giường, cũng là hoàn cảnh thực thích hợp cho Dư Thần chậm rãi nhớ lại, chậm rãi tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ. Kể đến việc ông bà nội đã mất, giọng nói Dư Thần phiếm chút nghẹn ngào, Khương Hữu cũng rất thức thời dùng tay che lên hai mắt cậu.
“……….. Khó trách em luôn làm thêm nhiều việc.” Ngữ khí của Khương Hữu như đang than thở, “Nói như vậy, anh cả của em cũng không phải là anh ruột.”
“Ừa, nhưng với em mà nói, anh ấy giống như anh ruột.” Tống Trường Nho đối với Dư Thần đích thật không bao giờ có phản đối, thậm chí còn giúp cậu an bài việc xem mắt cũng đủ biết anh tốt với cậu như thế nào.
“Thật sự giống sao?” Khương Hữu vò vò đầu cậu một phen, “Không hề xa lạ à?”
Dư Thần hơi chột dạ, cứ nói đến phương diện này là Khương Hữu trở nên sắc bén như vậy, thế mà mấy phương diện khác thực là…… “Cho nên hôm đó, kéo em đi xem mắt hữu nghị, cũng là anh ấy ……”
Khương Hữu bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Dư Thần: “Cho nên hôn đó, đối tượng xem mắt của em là đàn ông chứ không phải phụ nữ?”
“……….. Giờ anh mới biết……….”
Khương Hữu một mình buồn bực. Vỗn cho rằng bạn học Cá nhỏ là thịnh tình khó khước mới cùng người kia đi ngang xem mặt một đứa con gái nào đó, nào biết thật ra là đi xem mặt đàn ông, cái cảm giác nguy cơ đến muộn kia nhất thời rít gào trong lòng. Thần ngủ hạ thắt lưng đem người đang nằm kia khóa giữa hai cánh tay mình: “……… Người nọ thế nào?”
“Người nào?” Dư Thần giả ngu hỏi lại.
“Người mà em xem mắt a.”
Dư Thần xem xét biểu tình căng thẳng khó thấy của thần ngủ, ngắm nghĩa được hai giây mới kéo chăn che kín đầu. Khương Hữu vươn tay giật chăn của cậu, lộ ra khuôn mặt vui vẻ cười tươi, hai mắt cong cong khẽ híp của Dư Thần. Cá nhỏ thấy sáng, lập tức ý thức được bản mặt ngu ngốc của mình bị lộ ra ngoài rồi, liền bật người lắc lắc thân thể bỏ trốn. Khương Hữu nhân cơ hội thò tay vỗ một cái lên mông Dư Thần, tay kia ra sức trói chặt cá nhỏ trong lồng ngực mình: “Nghe cho rõ, lần sau mấy loại xem mắt này không được đi.”
Dư Thần cười đủ rồi mới thu thập được tinht hần chống lại vẻ mặt nghiêm túc đang bình tĩnh trở lại của thần ngủ, tựa như vô tình thốt ra: “Em còn nghĩ anh không để ý?”
“Không để ý cái gì?” Ánh mắt Khương Hữu sáng quắc liếc cậu, nhưng Dư Thần ngược lại còn mở to mắt nhìn anh: “Anh xem a, bình thường em không liên lạc với anh, anh cũng sẽ không chủ động nhớ tới tìm em, nếu ở trên mạng gặp được cũng chính là em kéo anh đến tán ngẫu vài câu, từ lúc em về Tô Châu, anh cũng không đến …..” Dư Thần khẽ hạ mắt xuống, “Em đối với bản thân từ trước đến nay chưa bao giờ có tự tin, thật giống như bỗng nhiên ở bên anh, cũng không biết em có gì đáng giá cho anh yêu thích, sau đó lại gặp dáng vẻ không quá chủ động của anh, em cuối cùng cảm thấy, kỳ nghỉ mùng một tháng năm kia như một giấc mơ, không chút giống thực.”
Khương Hữu nâng tay, nhè nhẹ vuốt cằm Cá nhỏ: “Em bất an sao, Cá?”
Dư Thần không trả lời, chỉ hơi hơi gật đầu. Khương Hữu có chút bất đắc dĩ ôm chặt lấy người ta, trầm trọng thở dài: “Thực xin lỗi.”
“Em xem,” Thần ngủ giống như hơi bối rối, “Anh gần như chưa từng nói chuyện yêu đương, về sau anh học cách chậm rãi sửa đổi, được không?”
Dư Thần cười khổ: “Chẳng lẽ có một số việc, tỷ như liên lạc với đối phương, không phải nên là xuất phát từ nội tâm sao, chẳng lẽ còn cần nhớ đến mới làm sao?”
“Không phải ý này,” Khương Hữu nhíu mày, “Nếu em là nói anh không đủ nhớ thương em, anh có thể thẳng thắn nói cho em, anh thường xuyên nhớ em, lúc làm việc cũng nhớ, nhưng mà…. Anh có thể còn chưa có thói quen cứ nhớ đến em là lập tức liên lạc với em hoặc chạy ngay đến tìm em, anh chưa có loại thói quen này, thậm chí có đôi khi còn lo lắng xa gần có làm phiền em hay không, em hiểu không Cá?”
Dư Thần chỉ thấy thật may mắn khi mình gục mặt vào vai Thần ngủ, nên anh khó mà thấy được biểu cảm của mình, không nghĩ tới người này mới đến cảm tình lại trực tiếp như thế: “Ưm.” Trầm mặc kéo dài trong chốc lát, Dư Thần vẫn cảm thấy khó hiểu ở đâu đó, “Này, anh lớn hơn em mấy tuổi, thế mà anh cũng không biết yêu đương như thế nào sao?”
Thần ngủ cũng chịu: “Anh chưa yêu bao giờ.”
Cá nhỏ kinh ngạc: “Sao có thể?”
Thần ngủ lại rất thản nhiên: “Anh lười.”
Thật sự là …. Lý do tốt! “…….. Cái này mà cũng lười được.”
“Chỉ có điều,” Khương Hữu hôn nhẹ lên hai má Dư Thần: “Cá tốt lắm.” Cho nên lười không nổi nữa sao?
Nếu hai bên đã thẳng thắn đến mức này, Dư Thần còn muốn hỏi cho rõ một việc: “Cái này, Tiêu Thừa là bạn của anh sao?”
“Tiêu Thừa?” Khương Hữu đại khái vẫn chưa kịp phản ứng lại việc đề tài đã bị thay đổi, có hơi mờ mịt trả lời, “Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, làm sao vậy?”
“Kỳ nghỉ mùng một tháng năm, hôm trước khi anh đến đón em, anh ngủ ở nhà anh ta?”
“Ừa, anh sợ anh ngủ quên, liền dứt khoát ngủ nhà cậu ta,” Khương Hữu cuối cùng cũng hiểu, có lẽ cú điện thoại của Tiêu Thừa gọi đến hôm đó chỉ sợ lại là ăn nói bạt mạng làm Cá nhỏ hiểu lầm rồi, “Anh biểu thị sự trong sạch tuyệt đối.”
Hoàn chương 27.
Có phúc cùng hưởng ヽ(゜∇゜)ノ
Danh Sách Chương: