Cho dù là nói thần ngủ nhận trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ bôn ba trong hai tuần kia, nhưng thực ra cũng chỉ đến có một lần. Dư Thần không có nhiều thời gian, mà cảm giác Thần ngủ trong khoảng thời gian hình như là tiếp nhận một hạng mục quan trọng nào đó. Công việc của Khương Hữu chính là như vậy, thời điểm nhàn nhã thì thực nhàn nhã, thời điểm bận rôn thì bận rộn vô cùng.
Lần thần ngủ đến là tối thứ năm tuần thứ hai. Anh trực tiếp lái xe đến, vừa đến cổng trường liền gọi điện triệu hồi người ra rồi thẳng tiến khách sạn. Lần này Dư Thần có thể dễ dàng nhận thấy sự buồn ngủ ngập tràn trong ánh mắt của Thần ngủ vì quãng thời gian chưa được chợp mắt có thể đạt đến mười tiếng đồng hồ. Vừa đóng được cửa phòng khách sạn, Khương Hữu ngay cả rửa ráy đều lười, lập tức ôm Cá nhỏ vào lòng, gục lên giường, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ cũng chỉ kịp than thở một câu: Ngủ ……
Dư Thần đợi cho anh ngủ thật say mới nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm bá đạo của người nọ, đã mệt mỏi đến trình độ này còn lái xe đến đây suốt đêm, sẽ không phải là ngủ một giấc cho toàn thân thoải mái sảng khoái rồi lại đi chứ?
Lúc Thần ngủ tỉnh lại vào sáng hôm sau, Dư Thần vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, Khương Hữu nhắm lại hai mắt chua xót, cảm thấy mĩ mãn lại ngủ tiếp: Quả nhiên suốt đêm chạy đến đây là một quyết định đúng đắn nha, khó mà nói được công năng giải mệt của việc ôm người ta ngủ với ngủ một mình nha.
Trên thực tế, loại tình hình này trong thời đại học năm tư của Dư Thần càng thêm trở nên trầm trọng. Dư Thần không còn lòng dạ nào học nghiên cứu sinh, đại đa số thời gian học đại học đều sáng ra đường, tối muộn mới về, bận rộn mãi ở đơn vị thực tập. Nhiệm vụ của Khương Hữu ngoại trừ kiếm tiền nuôi gia đình ra, chính là chạy vượt thành phố đến ôm người nào đó ngủ một giấc an lành, ngày hôm sau còn có thể trong thời gian cho phép, đem người trong lòng này sạch sẽ ăn luôn. Mà đa phần chỉ có thể sáng sớm vội vàng chạy về Nam Kinh, nhung nhớ chờ đợi lần gặp mặt tiếp theo.
Đương nhiên ngày hôm sau lần này, thời gian của Khương Hữu vẫn còn nhiều. Anh vừa hoàn thành xong một dự án lớn, thu được cực nhiều, cho nên có thể nghỉ ngơi thoải mái vài ngày. Đợi cho thần ngủ hoàn toàn ngủ nghỉ no đủ, trước tiên tự nhiên là lôi kéo Cá nhỏ làm vận động một phen. Thần ngủ đích xác không phải là cái loại người tâm mềm như nước gì gì đó, trước kia án binh bất động, chống đỡ đến chết cũng chính vì kỹ thuật chưa thành thạo, không mạo muội ra tay mà thôi.
“Em thấy một năm nay thời gian em ở khách sạn nhiều hơn từ trước đến nay cộng lại.” Dư Thần nửa nằm trên người Khương Hữu, mệt đến lười đổi tư thế.
“Nếu em muốn sau khi tốt nghiệp ở lại Tô Châu, anh sẽ mua nhà bên này.”
“Quên đi ……” Kỳ thực Dư Thần không quá thích nói về chủ đề tiền bạc, nhà ở, xe cộ các loại, càng nói càng hiển thị chênh lệch giữa cậu và Khương Hữu, “Chờ em tốt nghiệp rồi nói sau.”
“Ừa, mặc kệ em tính toán ở nơi nào phát triển,” Thần ngủ nhẹ nhàng gãi tóc Dư Thần, “Dù sao thì chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền ở chung.” Hai người ở hai nơi, là ai cũng sẽ chịu không nổi.
“Vậy …… Lần trước anh nói, nếu em tốt nghiệp không muốn đi bên anh tìm việc, anh thật sự sẽ chạy tới bên này sao? Đổi công việc á …..”
“Đừng lo lắng, anh có chừng mực, em tôn trọng ước muốn của chính mình là được rồi.”
“Ưm, được.” Cá nhỏ vẫn luôn rất nghe lời nha, “Vậy, còn có nửa tháng đến điển lễ tốt nghiệp của học trưởng Ngũ Hành Thi, anh có muốn đến xem hay không?”
“Rảnh thì đến.”
“Ừa, thế em bảo học trưởng lấy nhiều vé cho anh một vé.”
“Được, đứng lên đi,” Thần ngủ vỗ nhẹ một cái lên mông Dư Thần, khiến cậu ngại ngùng nhích lui thân thể, “Đi ăn sáng.”
Ăn sáng lúc mười một giờ ……. Dư Thần cười khổ, chỉ có thể đứng dậy đi rửa mặt.
Hai tuần sau đó là kỳ thi cuối kỳ của Dư Thần, chỉ cảm thấy thời gian thế nào cũng không đủ. Dư Thần mỗi đêm đều đúng mười một giờ ra khỏi phòng tự học, nhắn cho thần ngủ một cái tin: Lại bị dì quét phòng tự học đuổi ra ngoài, u oán T.T Còn chưa ôn tập xong đâu.
Thường thì giờ này Thần ngủ đều đã ngủ rồi, di động để trên bàn cách giường anh vài bước chân uất hận mà rung a rung. Đến hôm sau khi thần ngủ đọc được sẽ gửi tin trả lời cho Cá nhỏ. Mà thời gian tin nhắn trả lời đến, đại khái chính là lúc thần ngủ rời giường, lần nào cũng khiến Dư Thần hâm mộ đến cắn răng.
Điển lễ tốt nghiệp của Tiếu Dĩ Hàng vào một ngày thứ bảy. Dư Thần lấy được trước hai tấm vé cho người nhà. Sáng sớm hôm đó liền lôi kéo chạy đến ngồi chỗ dành cho người thân đấy.
“Dì này, có thể đổi vé với dì được không ạ?” Thanh âm của Tiếu Dĩ Hàng vang lên phía sau lưng, Dư Thần vừa nhấc đầu đã thấy vị học trưởng nhà mình đang kéo theo một bạn nhỏ chạy đến, có ý đồ đổi vé với một bà dì ngồi cạnh Dư Thần.
Thực ra ngồi giữa một đống cô dì chú bác, sự hiện diện của Dư Thần, Khương Hữu cũng trở nên tương đối đặc biệt. Bà dì kia cầm vé chạy đi tìm chỗ ngồi mới, Tiếu Dĩ Hàng dắt người đến, ấn xuống ngồi vào chỗ kia: “Tiểu Sánh, đây là Cá Chiến Đấu, vị bên kia là Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ, em ngồi cùng với họ nhé?”
Dư Thần nghe được hai người kia xưng hô lẫn nhau liền chấn động, không thể tin nổi nhìn người mà Tiếu Dĩ Hàng gọi là Tiểu Sánh. Tiếu Dĩ Hàng ôm bả vai của người nọ cười tủm tỉm: “Học đệ, đây là Đậu Nhiều Màu, anh giao người cho chú trông đấy.”
“Đệch, Tiểu shota!” Dư Thần khiếp sợ hô lên.
Tiểu shota mệt mỏi cười cười, ý muốn nở một nụ cười thân thiệt một chút, nhưng sắc mặt trắng bệch, nhìn qua hơi khủng bố. Tiếu Dĩ Hàng với lấy chai nước đặt lên tay Tiểu Shota, một bên giao nhiệm vụ cho Dư Thần: “Bảo bối này nãy vừa xuống máy bay liền ngất, hai ngày nay lại không hợp khí hậu đến lợi hại, ngất lên ngất xuống. Hai người chăm sóc cậu ấy giúp anh, lát nữa anh phát thệ xong liền quay lại.”
Khương Hữu cách Dư Thần gật đầu với Tiếu Dĩ Hàng: “Cậu yên tâm đi đi.” Lúc này Tiếu Dĩ Hàng mới cẩn thận rời đi, mỗi bước đều đau lòng, cứ liếc lại đến nỗi mặt Tiểu shota cũng ửng đỏ cả lên.
Dư Thần đối với tiểu shota rất chi là hứng thú, đánh giá cao thấp một phen, Tiểu shota thật ra cũng không lùn lắm, chỉ sợ cũng không kém học trưởng là bao, nhưng vóc người đơn bạc hơn nhiều. Tiếu Dĩ Hàng cũng có thể xem như hình thể bình thường, mà Tiểu shota là siêu gầy, trên mặt cũng có chút thịt, làm cho người ta dấy lên xúc động rất muốn xoa xoa bóp bóp thử xem. Dư Thần hey hey cười với người ta: “Tới từ hôm nào vậy?”
“Hôm trước.” Tiểu Shota tựa hồ hơi khẩn trương, bộ dáng co quắp, không biết phải nói gì.
“Hey, anh đừng câu nệ như vậy a, học trưởng lại cho rằng em khi dễ anh.” Kết quả Dư Thần còn chưa nói xong, điện thoại trong túi trước của Tiểu shota đã vang lên, đó là chiếc điện thoại Dư Thần đi mua cùng Tiếu Dĩ Hàng. Cậu đương nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra. Chỉ thấy vừa lấy tiểu shota lấy di động ra nhấn nghe được một lúc, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, vội vàng mò mò trong túi khác kiếm cái gì.
Lôi ra một cái tai nghe, cắm vào rồi lại nhấn nghe.
Điển lễ tốt nghiệp lần này được tổ chức ở giảng đường lớn, bao người tụ tập dưới một má nhà ồn ào khó tả, Tiểu shota cũng chỉ có thể ậm ừ vài tiếng trong đám hỗn loạn rồi tắt máy.
“Bố tôi, sợ tôi tự đem mình vứt đâu mất.” Tiểu shota miễn cưỡng mỉm cười, xem như là thuyết minh với Dư Thần một tiếng.
“Thực tự giác,” Dư Thần cũng nở nụ cười lại, “Em nói anh tiếp điện thoại luôn tự giác dùng tai nghe.”
Lúc này mặt mũi của Tiểu shota lại hàng thật giá thật đỏ bừng lên: “Các Hạ nói muốn tôi tập thành thói quen.” Nguyên lai Tiểu shota vẫn dùng “Các Hạ” để gọi Tiếu Dĩ Hàng.
Gặp được người còn yếu thế hơn cả mình, là người thì đều sẽ không nhịn nổi muốn đùa giỡn một phen, đây chính là suy nghĩ hiện tại của Dư Thần nhà ta: “Tiểu shota, anh ở trên diễn đàn cũng không ngại đến mức này, sao, vừa gặp mặt đã nhút nhát thế này.”
Tiểu shota nghĩ ngợi đôi chút, thành thực trả lời: “Lần đầu tiên được gặp Cá sama và Xì Dầu sama sống, quá kích động rồi.”
Sống ……. Dư Thần dở khóc dở cười: “Vậy …… Lần đầu tiên gặp Ngũ Hành Thi sama sống thì thấy thế nào? Là thần tượng của anh nha?”
Tiểu Shota bị Dư Thần hỏi như vậy, không biết lại liên tưởng tới cái gì, gương mặt vừa trắng đi lại bị đun đỏ lên rồi. Trong lòng Dư Thần âm thầm cảm khái, lúc học trưởng nhà mình đi tự thú với người ra đã làm ra hành vi cầm thú nào đây.
Hoàn chương 35.
Danh Sách Chương: