Điện thoại vừa bật lên, một đống cuộc gọi nhỡ từ Hạ xổ ra che kín vả màn hình điện thoại, vài ba vài tin nhắn của Linh Trang rủ đi chơi, mấy cái tin nhắn quảng cáo từ nhà mạng… Sau khi xem xong một lượt chắc chắn rằng tôi không sót bất kì một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn nào tôi cảm thấy lòng mình hơi trùng xuống. Rốt cục thì tôi đang mong chờ điều gì vậy? Chờ đợi tên của anh sẽ xuất hiện trong mục gọi nhỡ sao? Hay là thấy tên anh lẫn đâu đó trong phần tin nhắn? Không, ngoài cái danh bạ ra thì trong điện thoại di động của tôi chẳng còn chỗ nào có tên anh cả. Tôi đã chờ đợi, tôi đã hy vọng nhưng rồi cái kết quả lại chẳng khác nào tôi đang tự hắt xô nước lạnh vào mặt mình. Tôi nhếch mép tự giễu bản thân, bây giờ là giờ nào rồi mà còn ấu trĩ mơ mộng những điều vớ vẩn viển vông như thế. Tôi hít một hơi thật sâu tự trấn an mình rồi mở đọc tin nhắn của Hạ, chẳng có gì nhiều ngoài việc nó rủ tôi vẽ bài tham gia cuộc thi kia cùng với nó. Xin lỗi nhưng tâm trạng tôi hiện giờ chẳng đủ để thi thố gì cả mà hình như tôi cũng không có duyên với mấy cái cuộc thi kiểu như thế này cho lắm.
Ngày đầu tiên đi học sau tết tôi cũng không biết phải dùng từ gì để diễn tả, một số thì hào hứng vì sau bao nhiêu ngày mới gặp được nhau, số còn lại thì chỉ muốn quay trở về những ngày nghỉ đầu tiên nhưng tôi tin là chúng nó đều chung một suy nghĩ đó là mong ngóng được các thầy cô mừng tuổi. Đương nhiên rồi, lì xì ai chả thích, nhắc tới được cho tiền ai chả vui nhưng đổi lại môn học đầu tiên của ngày hôm nay là môn hóa thì chưa biết được.
Cả lớp đang bàn tán ầm ĩ thấy anh thầy bước vào thì ai cũng mau mau chóng chóng về đúng chỗ của mình. Anh Quân đi thẳng một mạch về phía bàn giáo viên, đứng thẳng người chào cả lớp. Nhìn anh có vẻ hơi mệt mỏi hoặc do tôi ngồi xa không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh nên mới nghĩ vậy nhưng dù anh có thế nào đi nữa thì tôi nghĩ rằng mình cũng không nên quan tâm nữa. Tại sao tôi cứ phải nghĩ đến một người không chắc rằng họ sẽ nghĩ đến mình?
Anh gật đầu rồi cho cả lớp ngồi. Cả lũ vừa được ngồi là lại nhao nhao lên nói chuyện và đòi lì xì, tôi chẹp chẹp miệng vài cái rồi úp mặt xuống bàn. Tự dưng tôi cảm thấy mệt mỏi, dường như mọi sức lực bị rút cạn, chẳng muốn làm gì cũng chẳng muốn nghĩ gì nữa. Cả lớp nhộn nhạo cộng với tâm trạng uể oải chán nản tôi chẳng còn nghe gì nữa. Anh nói gì đó rồi lớp lại gào lên nhộn nhạo gì đó, ai hỏi gì đó liên quan đến Bảo Khánh, anh trả lời rồi cả lớp lại ầm hết cả lên. Tôi thực không muốn nghe cái tên ấy một chút nào cả. Trước kia thì tôi luôn muốn được nghe anh kể về chuyện cũ nhưng giờ thì tôi không hiểu tại sao lúc ấy mình lại dở hơi đến thế. Nghĩ hoặc nghe thấy cái tên Bảo Khánh thôi là tôi cũng đủ thấy sự ngán ngẩm tràn ngập các dây thần kinh rồi, nhất là sau khi tôi phát hiện ra rằng Bảo Khánh không hề dịu hiền như cái vẻ bề ngoài long lanh ấy.
Buổi học đầu tiên trôi qua một cách mệt nhọc với ánh nhìn khó hiểu của Anh Quân như tảng đá đè lên tôi, khiến cho cả buổi học tôi chẳng thể nhồi nổi một chữ vào đầu. Trên bảng nào là các công thức cấu tạo rồi công thức phân tử rồi ankan benzen gì đó nhưng trong đầu tôi thì rỗng tuếch. Tiếng trống vừa vang lên là tôi gấp vội vàng đống sách vở rồi vứt nó vào cặp, tiện tay lôi ra sách vở của tiết sau. Lúc vứt sách vở lên bàn tay tôi va vào một mép bàn, chỗ mép bàn đó có một cái đinh chìa ra khiến tay tôi bị chảy máu. Thấy tôi im lặng hồi lâu không nói gì Mai Chi ngó sang hỏi thăm.
– Mày sao đấy?
– Tao chả sao cả. Hơi mệt một chút. – Tôi cảm thấy bức bối. Có lẽ là vì Mai Chi quá giống chị gái của mình nên mỗi khi nhìn nó là tôi lại hình dung ra hình ảnh của Bảo Khánh, tôi cũng không biết từ bao giờ mà hình ảnh người con gái ấy lại khiến tôi khó chịu đến thế và tôi cũng không muốn nhớ đến cái lí do khiến tôi khó chịu.
– Không sao mà mặt béo ra thế?
– Mặc kệ tao đi. – Tôi thở hắt ra đầy mệt nhọc.
– Chỉ hỏi thăm thôi mà sao mày phải như thế? – Lam ngồi trên thấy hai đứa tôi to tiếng cũng quay xuống.
– Như thế là như thế nào? – Tôi hỏi. Chúng nó nhìn nhau rồi nhún vai. Tôi nhìn chỗ đầu ngón tay mình đang rỉ máu rồi lắc lắc đầu. – Thôi tao xin lỗi, tết ăn nhiều bánh chưng quá dây thần kinh bị dính vào với nhau ấy mà.
– Con hâm.
Tôi đứng dậy ra khỏi lớp, tôi muốn hít thở không khí, tôi muốn quên sạch những gì đã xảy ra, muốn quên hết những gì đã nghe thấy. Tưởng ra khỏi lớp, không nhìn thấy Chi nữa là tôi sẽ cảm thấy dễ chịu nhưng không, vừa bước xuống tới sân tôi đã nhìn thấy Anh Quân và Bảo Khánh. Ngay lập tức tôi chuyển hướng vào wc. Tôi táp từng giọt nước lạnh lên mặt, tôi không muốn nhớ. Những ngày tết vừa qua như cơn ác mộng ám ảnh tôi. Mặc dù bên ngoài tôi vẫn thản nhiên coi như không có gì xảy ra nhưng thực sự trong lòng tôi lại đang dậy sóng. Từng đợt sóng của sự mệt mỏi và lòng tự tôn cứ dâng cao khiến tôi mắc kẹt giữa hai sự lựa chọn, hoặc đi tiếp, hoặc đặt một dấu chấm hết gọn gàng cho cái tình cảm viển vông này. Trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi, thực sự tôi chưa bao giờ từng thích ai lâu đến như thế. Nếu ai đó hỏi tôi rằng công việc kiên trì nhất của tôi là gì thì tôi nghĩ rằng đó là cái thứ tình cảm ngốc xít này. Tôi thích anh đã được hơn một năm. Một năm, quãng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng phải ngắn nhưng đủ để nhiều chuyện bất ngờ có thể ập đến. Hơn một năm trước tôi nhận ra là mình “lỡ” thích anh, hơn một năm sau tôi vẫn ở đây với suy nghĩ rối bời và cô người yêu cũ của anh xuất hiện. Định mệnh đang trêu đùa tôi chăng? Ngay khi tôi tưởng mình gần về tới đích rồi thì biến cố xảy ra, Bảo Khánh kéo vali trở về và di chuyển cái đích của tôi đến một nơi khác xa tít tắp, xa đến mức tôi còn chẳng biết mình cần cố gắng thêm bao nhiêu lâu nữa. Thế giới hạnh phúc của tôi giờ tối đen. Tôi cứ ngỡ anh vẫn luôn ở đây nhưng Bảo Khánh trở lại để nhắc cho tôi nhớ rằng Anh Quân là của chị ta, tôi chỉ là một người chẳng liên quan, thậm chí vị trí của tôi còn chẳng đủ để làm một kẻ thứ ba.
Tôi nhìn mình trong gương, một gương mặt nhạt nhẽo chẳng có gì nổi bật, tôi là một đứa chẳng có gì đặc sắc. Ngay cả tôi còn không yêu thương nổi bản thân mình, ngay cả tôi còn tự thấ mình thấp kém, ngay cả tôi còn chẳng quan tâm tới bản thân tôi thì làm sao có thể trách người khác được. Tôi là ai chứ, tôi là gì chứ. Tôi đối với mọi người chẳng là ai cả, có cũng được, thiếu cũng không sao.
Buổi tối hôm đó tôi không đến trung tâm học như mọi hôm mà lại đến thư viện ngồi. Thư viện yên tĩnh, tôi ở đó suốt 1 tiếng đồng hồ với một đống sách mà đa phần trong số đó là tiểu thuyết và sách dạy vẽ. Sau đó tôi lượn phố một mình. Cái lạnh của mùa đông vẫn còn sót lại đâu đây, mùa đông đi rôi mà hơi thở lạnh giá của nó vẫn đủ để khiến nguời khác co rúm lại. Tôi lân la hết con phố này sang con phố nọ, trời lạnh thật đấy nhưng bù lại tôi lại cảm thấy khá là khoan khoái,từng cơn gió lạnh khiến cái đầu tôi cũng lạnh theo , một mớ suy nghĩ lổn ngổn đó chẳng thể làm phiền tôi lúc này. Bị lạnh cũng được, miễn là tôi không phải nghĩ ngợi nhiều đến những chuyện đã qua. Thế còn anh thì sao? Giờ này chắc anh cũng sắp dạy xong rồi, anh có phát hiện ra có một chỗ trống của tôi ở trong lớp không? Anh có suy nghĩ nhiều như tôi không? Anh có biết tôi đang nghĩ gì không? Anh có biết tôi thích anh không? Có biết tôi đang muốn từ bỏ lắm không?
Tôi thở dài một tiếng dài thượt, từ bao giờ mà tôi hay thở dài thế? Từ bao giờ mà tôi biến thành một bà cụ non thế này? Tôi trưng ra khuôn mặt rầu rĩ, tiếp tục trở nên lạc lõng giữa con phố đông đúc. Phố thật đông nhưng lòng tôi thì lại trống vắng. Tôi nhớ có lần anh nói với tôi rằng hãy mạnh mẽ lên, cho đến bây giờ tôi không hiểu mạnh mẽ để làm gì. Mạnh mẽ có giúp tôi thực sự cảm thấy vui hơn được không? Mạnh mẽ có thể gột sạch những sự buồn bực đang bám riết lấy tôi không? Mạnh mẽ có giúp tôi bớt cô đơn đi một chút không? Hay chỉ giúp tôi giữ lấy lòng tự tôn khi đứng trước mặt người khác nhưng khi ở một mình thì lại quỵ lụy. Suy cho cùng thì mạnh mẽ để làm gì chứ? Để bản thân tự đứng lên sau vài lần vấp ngã à? Hay chỉ là một cái cớ để bị bỏ rơi? Bạn mạnh mẽ rồi nên tôi không cần đến an ủi bạn làm gì cả, vì bạn mạnh mẽ mà. Có khi chính vì thế nên ngay khi tôi cần anh nhất thì anh cũng đâu có xuất hiện đâu. Vâng,”mạnh mẽ”, là một cái cớ vô cùng hoàn hảo để bị bỏ rơi!
– Này. – Một giọng nói vang lên xua tan mọi suy nghĩ trong đầu tôi.
– Ơ… Duy?
Tôi tần ngần nhìn Duy, kể từ sau khi kết thúc cuộc thi âm nhạc hồi nọ chúng tôi hầu như chẳng liên lạc gì với nhau. Đã không ít lần tôi định nhắn tin hay chuyện trò than vãn gì đấy với Duy vì dù sao cậu ta cũng là đứa bạn thân khác giới duy nhất của tôi nhưng mỗi khi định nhắn tin hay định bắt chuyện trước thì tôi lại nhớ tới vẻ mặt của Duy khi ban giám khảo gọi tên tôi với vị trí giải nhì, cậu ta chỉ lạnh lùng ghé sát vào tai tôi thì thầm vài chữ nhưng cái kiểu cách của Duy lại khiến tôi nổi da gà, ngay cả bây giờ cũng vậy. Trời vốn dĩ đã lạnh sẵn, cộng thêm gương mặt của Hoàng Duy cùng với ý nghĩ rằng cậu ta vẫn giận mình, một cảm giác lạnh buốt chạy từ gót chân lên đỉnh đầu khiến tôi rùng mình.
– Lâu không gặp. Đi uống gì không?
Hoàng Duy nhếch miệng cười nhìn tôi còn tôi thì ngơ ngác nhìn cậu ta. Chúng tôi đến một quán cafe gần đó, Duy ngồi vào bàn, lướt qua menu một lượt rồi gọi đồ uống, sau đó cậu ta nhìn tôi một lượt.
– Nhìn gì? – Tôi lừ mắt.
– Thực ra tôi chỉ đợi câu nói trước thôi chứ chẳng có gì đâu.
– Cậu vẫn giận à?
– Gì? Sao lại giận?
– Chuyện hôm piano ấy, cậu vẫn giận tôi đúng không?
– À, thực ra thì sau nhiều lần suy nghĩ tôi nghĩ mình cũng không nên quan tâm quá sâu vào chuyện của cậu. Nếu không thích piano thì cậu có thể bỏ. Cơ mà cậu bỏ piano thật à?
– Không hẳn. Tôi vẫn chơi mà, chỉ có điều là không thường xuyên như trước. Bây giờ tôi quay lại với công việc yêu thích của mình rồi.
– Vẽ à?
– Ừm. – Tôi vươn tay ra lấy cốc sinh tố mà chị phục vụ vừa bưng ra.
– Có nghĩ là cậu tạm ngưng piano vì vẽ?
– Ừ. Chứ cậu nghĩ vì cái gì?
– Thì…ông thầy của cậu đấy.
– Hâm. – Tôi cười. Hình như đó cũng có thể coi là một lí do.
– Thế mà tôi cứ nghĩ vì lí do đấy đấy. Mà cậu còn thích ông thầy đấy không?
– Cậu đừng hỏi nữa.
– Sao à?
– Không có gì mà, đừng hỏi nữa.
– Ờ được thôi, cậu không kể cũng chẳng sao.
Tôi thở dài thượt rồi lần lượt kể lại cho Duy nghe. Cậu ta nghe vói vẻ mặt chẳng có gì gọi là quan tâm tới cái điều tôi đang nói cả, còn tôi thì vẫn cứ ngồi kể lại những thứ đã rạch vào lòng tôi những vết đau đến nghẹt thở. Sao mà sô tôi đen thế không biết, những người quan tâm thì lại chẳng thể kể cho họ nghe còn những người có thể nghe thì hình như họ chẳng quan tâm, như Hạ, như Duy. Đến ngay cả Linh Trang thì nó cũng chỉ quan tâm nó và Việt Anh, hết.
– Cậu nghĩ thế nào khi có người nói: “Không thể sống thiếu tình yêu”.? – Duy thản nhiên hỏi.
– Gì cơ? Ý cậu là tôi không sống được nếu không có tình yêu á? Tôi kể cho cậu nghe để cậu nghĩ tôi bi lụy thế hả.
– Tôi có bảo là cậu đâu, tự nhận à. Nhưng tôi thấy cũng đúng mà.
– Phải rồi, có lẽ họ cần một cái bóp cổ thật mạnh để biết khí oxi quan trọng hơn rất nhiều. Cậu có phiền không nếu tôi bóp cổ cậu một cái?
– Thôi tha cho tôi đi. Nhưng mà cậu có nhắc đến người yêu cũ của thầy cậu hả?
– Ừ. – Tôi trả lời miễn cưỡng. – Tôi chẳng muốn thích nữa nhưng mà… cậu biết đấy.
– Tại sao?
– Cậu không nghĩ là tôi không có cơ hội à?
– Cậu đang tự ti đấy à?
Tôi định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi lưởm xéo Hoàng Duy một cái.
– Tôi không muốn thích nữa, thế thôi, đừng hỏi nhiều.
– Rõ ràng là đang đặt bản thân mình với người ta lên bàn cân. Cậu dở hơi nó vừa vừa phai phải thôi. Cậu không muốn thích nữa thế cậu có làm được không?
– Tim của tôi mà chẳng bao giờ nghe tôi. Đắng lòng thật.- Tôi thở dài, cắn cắn cái ống hút.
– Tại sao con gái các cậu cứ phải nghĩ nhiều thế làm gì nhỉ, không thấy mệt à? Lại còn hay để ý rồi thế này thế nọ. Đến mệt. Thích thì cứ thích, quan tâm người khác làm quái gì. Đứa con gái nào mà cũng như cậu thì chắc tất cả ế dài, ế lâu, ế quanh năm mất.
– Này nhé có đầy người giống tôi đấy thì đã sao nào. Không phải so bì nhưng cũng nên biết vị trí của mình ở đâu chứ. Đây gọi là biết lượng sức mình – Tôi bất bình.
– Nhảm ruồi quá. Tôi đố cậu một câu hỏi nhé, làm cách nào để khiến một cái que ngắn lại mà không đốt, không bẻ, không cưa, không chặt… ?
– Liên quan không?
– Cậu cứ trả lời tôi đi.
– Không biết. – Tôi gắt gỏng.
– Đó là đem nó đi so sánh với một cái que khác dài hơn. Cậu thấy không, đừng bao giờ đem bản thân mình đi so sánh với bất kì một ai cả. Ai cũng có điểm mạnh điểm yếu riêng, ai cũng có mặt tốt mặt xấu. Tôi hỏi cậu nhé, cái chị gì gì người yêu cũ kia có biết chơi piano không? Có chơi hay bằng cậu không? Có vẽ được như cậu không? Có rảnh hơi rỗi chuyện vớ vẩn được như cậu không? Có làm mấy cái đồ linh tinh vớ vẩn tay-mết chân-mết gì gì đó được như cậu không? Cái chị đó có cậu bạn nào tuyệt vời như tôi không? Không đúng không, thế sao cậu cứ phải nghĩ nhiều?
Hoàng Duy xổ một tràng dài đầy bức xúc vào mặt tôi, cảm giác như cậu ta đang mắng chửi tôi thì đúng hơn là an ủi và khuyên nhủ. Tôi bị cái bài diễn thuyết đó của Duy làm cho “mất điện”, tạm thời chưa biết nói gì để trả lời, chỉ trợn tròn mắt nhìn cậu ta như sinh vật đến từ hành tinh lạ. Ngồi định thần lại một lúc tôi quyết định đứng lên đi về. Trước khi về Hoàng Duy còn ném cho tôi một câu nói mà nhờ nó tôi như có thêm động lực để tiến về phía trước.
– Nhưng mà nhớ này, tim của cậu, dù đập vì ai thì cũng là của cậu. Mặc xác mấy người không liên quan ra, gạt hết những gì mà cậu nghe được. Cậu thích ông thầy, chứ không phải người yêu cũ của ông thầy. Vẫn tiếp thu, nhưng mà phải có chọn lọc. Chỉ có vậy thôi.
Tôi ngơ ra nhìn Duy. Hôm nay cậu ta nói toàn những câu nghe rất có vẻ triết lí, rất không giống với Duy mà tôi quen. Không lẽ nào việc có bạn gái khiến cậu ta thay đổi 180 độ như vậy sao?
– Tôi biết rồi. – Tôi mỉm cười cảm kích.
– À mà còn nữa, hôm nào rảnh “đọ” piano không? Lần này là phải chơi hết mình đấy, coi như là cậu chuộc lỗi vụ lần trước.
– Lắm chuyện.
Tôi bước đi, bước chân nhanh hơn, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn. Câu nói đó đã giúp tôi thấy yêu đời lại. Hoàng Duy nói đúng, tôi thích anh chứ có phải thích Bảo Khánh đâu, sao tôi phải lo nhỉ. Kể cả chị ấy có thích Anh Quân thì đâu có nghĩa là tôi không được thích chứ. Ít nhất anh không ghét tôi là được.
“Trái tim em, dù đập vì ai thì cũng là của em.”
…
Tôi chờ đợi đến cuối tuần để đến giờ hóa. Bác bảo vệ đã đánh trốngvào tiết, mấy thằng con trai lớp tôi lũ lượt kéo nhau từ ngoài cửa lớp vào, chúng nó đứa nào đứa nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại mặc dù trời vẫn còn khá lạnh. Tôi hết ngồi nghịch mấy lọn tóc của Lam ngồi ở phía trên rồi lại quay sang phá đám Mai Chi đang ngồi ngủ. Hình như phá phách chọc ghẹo người khác là thú vui của tôi. Tôi cứ nằm ườn ra bàn rồi làm đủ mọi trò cho đến khi tiếng lớp trưởng dõng dạc hô to.
– Cả lớp nghiêm.
Tôi vội vàng đứng lên, đánh mắt tìm bóng dáng anh mọi ngày nhưng người mà tôi nhìn thấy lại không phải một vị thầy giáo mà là một cô giáo lạ hoắc, lạ từ đầu đến chân.
– Chào các em, mời các em ngồi. Cô là Diệp, cô sẽ là giáo viên đảm nhiệm bộ môn hóa của các em và nếu như không có thay đổi nào mới từ ban giám hiệu thì chúng ta sẽ làm việc với nhau đến hết lớp 12.
Một tiếng ồ lớn đầy sự thất vọng của đám nữ sinh lớp tôi còn bọn con trai thì có vẻ như phấn khởi hơn. Đám con gái buồn vì từ giờ sẽ không còn có giai đẹp để mà ngắm nữa vả lại chúng nó rất ngu hóa, cứ đến giờ hóa là lại nản, nản tới mức chỉ muốn trùm chăn đi ngủ nhưng từ ngày Anh Quân dạy là đám con gái lớp tôi chăm chỉ, hăng hái hẳn ra, bây giờ lại thay giáo viên, tôi dám đảm bảo chúng nó sẽ lại nhếch nhác lười biếng. Còn bọn con trai lớp tôi vốn lười mà “anh thầy giáo” cũ lại rất chăm kiểm tra miệng nên bây giờ đổi giáo viên chẳng khác nào cho chúng nó một hy vọng để đươc lười biếng lần nữa. Còn tôi, tôi cảm thấy thế nào ư? Tôi như kiểu đang bay lơ lửng trên không và rồi đùng một cái bị ném thẳng xuống hố, hụt hẫng và bất ngờ đến mức tôi vẫn chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra.
Bao nhiêu lạc quan của tôi chạy đâu mất, còn sót lại chỉ là những câu hỏi không lời giải đáp.
Trái tim của em dù đập vì ai thì cũng là của em. Ngay cả khi người đó còn chẳng hề quan tâm. Thế giới này, biết được càng nhiều thì bạn càng không vui vẻ. Sự thật luôn tàn nhẫn hơn bạn tưởng tượng.
…
_____________________________________________________________________________
Quay trở lại vài ngày trước tết…
Tết đang thực sự đến gần, cái chương trình chết tiệt gì gì đó của trường khiến cho Anh Quân mệt phờ người, anh cũng chẳng hiểu làm thế quái nào mà tự nhiên thầy tổng phụ trách lại kéo anh vào mấy cái vụ này cho đến khí thầy tổng phụ trách muốn anh hát song ca cùng Bảo Khánh vào tối hôm này. Sắc mặt anh tự nhiên trầm xuống, chuyện này nếu không phải Bảo Khánh thì chắc chẳng còn ai vào đây rỗi hơi mà nghĩ ra mấy cái chuyện tầm phào này. Anh mệt mỏi đứng ở một góc sân khấu nhìn đám học sinh cười đùa vui vẻ chuẩn bị cho buổi tổng duyệt. Nhìn chúng nó anh lại nhớ về ngày trước, cái thời mà anh cũng đang học cấp 3, hồi ấy anh và Bảo Khánh kết nhau như sam còn bây giờ thì anh chỉ toàn cảm thấy nhạt nhẽo khi nghĩ về Bảo Khánh. Anh thở dài, đôi lông mày khẽ nheo lại khi đám học sinh chuẩn bị đi về, người ngoài nhìn vào sẽ đoán rằng anh đang bực mình chuyện gì đó nhưng sự thật thì anh chỉ đang cố gắng nhìn xem đứa con gái đang bước về phía cổng trường kia có phải cô ngốc nào đó hay không. Anh vội vàng rút điện thoại ra rồi ấn vào một số điện thoại, tiếng tút tút chậm rãi vang lên, cái bóng hình nhỏ nhỏ kia cũng đang lùng sục tìm chiếc điện thoại, cô bé đó mở điển thoại ra rồi nhẹ nhàng trả lời anh. Dù cả hai bên đầu dây điện thoại đều rất ồn bởi tiếng học sinh nhộn nhạo rồi tiếng mấy đứa đang chỉnh lại các hệ thống đèn điện loa đài nhưng anh vẫn có thể nghe rõ giọng nói của nó, nhẹ nhàng, có chút mơ hồ như người ngái ngủ. Anh chợt nghĩ ra một ý tưởng điên rồ, anh bắt nó quay về phía cánh gà trên danh nghĩ thầy tổng phụ trách. Anh không muốn biểu diễn chung với Bảo Khánh, anh muốn nó cùng lên sân khấu với anh kìa.
Ngay sau đó anh chạy đi tìm thầy tổng phụ trách, thật chẳng khó để thấy thầy ấy đang đứng ở một góc, cố nheo nheo mắt nhìn bản lịch trình phân công các tiết mục.
– A thầy Quân đấy hả. – Thầy tổng phụ trách mỉm cười khi nhìn thấy anh tiến về phái mình.
– Cháu chào chú. Chú ơi, cháu hỏi cái này được không?
– Có chuyện gì sao?
– À, cháu muốn thay đổi phần tiết mục một chút. Cháu muốn đề cử một tiết mục mà học sinh tham gia chung cùng giáo viên.
– Nghĩa là sao?
– Nghĩa là sẽ có một tiết mục chung giữa giáo viên và học sinh. Phần tiết mục đó sẽ đặt giữa, coi như là phần chuyển giao của chương trình.
– Nghe hợp lý đó.
– Cháu định chọn con bé An mà đợt vừa rồi giành giải nhì cuộc thi âm nhạc. Hay là chú cho nó tham gia cùng cháu nhé, An sẽ đệm đàn cho cháu đơn ca.
– Thế còn cô Khánh?
– Hoặc là tách ra một tiết mục khác, không thì bỏ cũng được.
– Làm thế có được không? Những chương trình đầy hết rồi, nếu thêm nữa sợ sẽ không đủ thời gian. – Thầy tổng phụ trách lưỡng lự. – Những ý kiến của cháu cũng rất hay.
– Vâng.
– Thôi được rồi, để lát chú bảo Khánh sau. Cơ mà con bé kia đã tập tành gì chưa, mai lên sân khấu được không đấy?
– Chú cứ yên tâm, việc này cháu sẽ lo vả lại cháu với Bảo Khánh cũng đã tập tành được gì nhiều đâu.
– Ừ được rồi.
Thầy tổng phụ trách vừa dứt lời, Tú An đã xuất hiện nhưng bên cạnh đó còn có sự xuất hiện của Bảo Khánh.
– Con bé thấy hai thầy đang bàn chuyện say sưa quá nên không dám chen ngang, em đi tiện đường thì đi cùng em ấy thôi. – Bảo Khánh thì thầm vào tai Anh Quân khi Tú An đang trả lời thầy tổng phụ trách.
– Cũng đâu có ai hỏi. – Anh lạnh lùng. Không biết có phải là do vô tình hay cố tình nhưng mỗi khi Bảo Khánh đi cùng với con bé ngốc kia là trong lòng anh lại cảm thấy bất an.
Vì mai là ngày chương trình diễn ra mà Tú An chẳng biết gì cả nên anh và nó vào phòng truyền thống để luyện tập. Anh muốn được ở cạnh bên nó, muốn nhìn nó say sưa bên phím đàn, muốn nhìn bàn tay uyển chuyển qua lại như vuốt ve từng phím đàn, uốn nắn từng nốt nhạc. Nhiều khi anh tự hỏi mình liệu có phải anh đã yêu cô nhóc này mất rồi không? Một loại cảm xúc mà anh cũng không thể định hình, trước kia anh mới chỉ dám mơ hồ nhận định rằng đó là “thích” nhưng rồi ngày trôi qua, tháng trôi qua, cái mơ hồ ẩn dật ấy ngày càng trở nên to lớn, hình ảnh cô nhóc bướng bỉnh ngày càng đậm nét trong tâm trí anh. Anh chẳng biết từ bao giờ hình bóng nó đã gắn liền với từng ngày sống của anh. Có lẽ đôi giày ngày ấy anh định mua cho Bảo Khánh nhưng sau này lại tặng lại cho nó đã giúp nó bước vào cuộc sống của anh. Nó bước vào, mang theo cả cọ vẽ rồi vảy màu lung tung vào cuộc sống của anh, mang theo niềm tin và những suy nghĩ ngốc nghếch nó chia cho anh một nửa, có khi vì thế mà bây giờ nhiều khi anh cũng lơ đễnh và ngớ ngẩn giống nó. Nếu Bảo Khánh là một cô tiểu thư đỏng đảnh và kiêu sa, tài giỏi và uyên bác thì Tú An lại là một cô nhóc thông minh lanh lợi với bộ óc sáng tạo và tài hoa, một cái đầu nhanh nhạy và một tâm hồn nhạy cảm nhưng cũng rất mạnh mẽ, nhiều khi anh còn cảm thấy nó “già đời” hơn so với tuổi. Có lẽ mất đi một người thân đã khiến nó trở nên cứng cáp hơn. Nó 16 tuổi mà anh gặp bây giờ không còn như một con oắt 6 tuổi mà anh gặp ngày trước. Anh đã từng rất ghét nó còn bây giờ anh có muốn ghét cũng chẳng thể.
…
Chỉ còn 1 tiếng nữa là nó sẽ lên sân khấu kia cùng anh, chỉ cần nghĩ đến điều này thôi là mai bên khóe miệng anh lại khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mỉm ngọt ngào. Anh đứng khoanh tay nhìn lên sân khấu, các cô giáo đang cùng hát “Bài Ca Mùa Xuân”, anh đứng phía dưới nhưng cũng gõ nhịp hát theo.
Trong lúc Anh Quân đang bình thản ngoài kia thì ở trong này có một người chẳng mấy vui vẻ gì đó là Bảo Khánh. Anh Quân thật khiến cô tức chết mà. Chẳng mấy khi có dịp như thế này, cô muốn làm gì đó để có thể thu hút sự chú ý của anh nhưng thoắt một cái cô lại nhận được thông báo thay đổi tiết mục, thế chẳng phải là bao nhiêu công sức của cô đều ra bã cả ư. Chẳng nghĩ ngợi nhiều cô nói với Tú An rằng Anh Quân hẹn nó ở phòng truyền thống rồi cũng chẳng bảo cho nó biết rằng chương trình bị đẩy sớm lên so với dự định. Không phải cô ác nhưng cô yêu anh quá nhiều, nói cô ích kỉ cũng được nhưng cô chỉ muốn sửa sai lầm của mình, cô muốn được ở cạnh anh như những ngày xưa ấy, anh sẽ lại chở che bao bọc cô, cô muốn anh lại là của cô một lần nữa.
Sau khi chắc chắn rằng An đã đến phòng truyền thống Bảo Khánh quay trở lại vị trí của mình. Cô thấy Anh Quân đã di chuyển về sau cánh gà, dù vẻ mặt anh đang tỏ ra bình thản nhưng ánh mắt thì đang kiếm tìm một ai đó. Bỗng nhiên điện thoại trong tay anh rung lên, màn hình bật sáng, Bảo Khánh giật thót, cô quên mất rằng con bé Tú An gì gì đó vẫn cầm điện thoại theo người. Cô vội vàng chạy đến trước mặt Anh Quân, giật điện thoại của anh rồi nói vội.
– Em mượn một lát. Em mượn một cuộc gọi, em vứt điện thoại vào xó nào rồi ý.
Cô nhanh chạy biến khi Anh Quân còn chưa định hình xem chuyện gì vừa xảy ra. Đứng ở một chỗ khác, vừa đi vừa ấn vội vào nút từ chối cuộc gọi. Bảo Khánh thở phào, được một lúc điện thoại lại rung lên, màn hình nhấp nháy hai chữ “An Nheo”. An Nheo là sao? Mà thôi, mặc kệ An Nheo là gì, cô cứ đứng yên ở một góc và từ chối hết cuộc gọi đến từ An, cô mở mật khẩu điện thoại rồi cẩn thận xóa hết các lịch sử cuộc gọi từ Tú An, xóa cả mấy tin nhắn mà con bé đó vừa gửi đến, cũng may là cô mấy lần để ý Anh Quân mở khóa điện thoại nên mới nhớ mật khẩu. Ngón tay thoăn thoắt xóa tin nhắn và lịch sử cuộc gọi bảo Khánh chợt khựng lại, cô đang cầm điện thoại của Anh Quân, cô có thể xem xét qua một số thứ được không nhỉ, tin nhắn gửi đến và gửi đi của anh chẳng có gì nhiều, đa số toàn là tin nhắn tổng đài vậy còn các thư mục khác thì sao, thư mục ảnh thì sao? Vừa nghĩ đến đây chiếc điện thoại trong tay cô bị giựt mất. Bảo Khánh giật mình nhìn lên, Anh Quân nhìn Bảo Khánh với ánh mắt khó chịu rồi quay lưng đi.
– Anh Quân.
Bảo Khánh vội vã chạy theo kéo tay anh lại. Anh Quân đứng lại nhìn cô khẽ nhíu mày.
– Thầy tổng phụ trách tìm cô đấy.
Giọng anh lạnh lùng như một con dao nhọn xoáy sâu vào tim cô. Anh đi mất, mất hút sau đám học sinh đang vui vẻ hân hoan ở dưới kia.
Cô đi tìm thầy tổng phụ trách, Anh Quân cũng đang đứng ở đó, nét mặt còn tồi tệ hơn cả vừa rồi. Thấy Bảo Khánh bước đến thầy tổng phụ trách đẩy cặp kính trên sống mũi lên rồi khoát tay.
– Sắp đến giờ rồi, Bảo Khánh lên thay cho em học sinh kia đi. Mọi chuyện lại như cũ nhé, sẽ không có thay đổi gì hết ok? Thế nhớ chuẩn bị đi, hết tiết mục này là thầy Quân và Khánh sẽ lên nhé. Nào nào mọi người ơi…..
Thầy tổng phụ trách ngắn gọn rồi cũng đi mất. Anh Quân nhét hai tay túi quần chẳng thèm nhìn Bảo Khánh lấy một cái. Cô vừa nghe thấy thông báo thì trong lòng lại vui vẻ lạ thường. Cô cùng anh đi lên sân khấu, cùng anh hát một bài hát, cùng anh cười, cùng anh bước đi trên sân khấu. Đến cuối tiết mục anh nắm tay cô rồi cúi chào khán giả. Lúc ấy ánh mắt cô bắt gặp một hình ảnh nhỏ bé ở phía xa, một người không mấy hào hứng.
“Xin lỗi An nhưng em cũng thích Anh Quân phải không?”
Bài hát kết thúc, Anh Quân vừa bước xuống khỏi sân khấu là anh bỏ cô lại trơ trọi ở đó. Đơn giản là vì vừa rồi anh cũng nhìn thấy cô ngốc bé nhỏ của anh. Anh vội vã chạy về phía đó, đám học sinh ồn ào náo nhiệt càng cản trở tầm nhìn hạn hẹp của anh. Rốt cục thì cô ngốc kia em đâu rồi? Anh gần như phát điên lên sau khi nghe thấy tiếng thầy giám thị thông báo, anh không biết nó nghĩ gì mà sát giờ rồi vẫn không thấy mặt, điện thoại thì anh quên mất vẫn chưa nạp thẻ. Cái con bé đó thật có năng khiếu trong việc khiến người khác phải lo lắng.
Anh cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể nhưng để đi tìm nó thì anh bình thản không nổi nữa. Anh cố gắng đứng ở một vị trí khá cao để có thể bao quát tất cả trong tầm mắt và rồi anh thấy nó đang im lặng đi về phía cổng trường. Anh nhanh chóng xuống phía bên dưới rồi đi thẳng ra cổng trường.
– Tú An.
Anh gọi ngay khi nhìn thấy nó nhưng nó thì không dừng lại. Anh cố gắng gọi nhưng nó vẫn đi tiếp, Cái bóng ấy lẻ loi và bé nhỏ giữa cả biển người qua lại. Nhìn bóng lưng nó lúc ấy anh chỉ muốn chạy tới giữ nó lại, anh sẽ mắng nó, sẽ trách móc nó nhưng anh không làm như vậy. Hành động đó của An có thể hiểu là nó không muốn ở bên cạnh anh không? Nhiều lúc anh nghĩ rằng anh hiểu được nó. Thì ui zời, một con nhóc lớp 11 thôi mà có gì khó hiểu hay là có gì mà cao siêu lắm đâu nhưng thực sự là anh đã nhầm rồi, nó gai góc và khó hiểu hơn những gì anh nghĩ.
Thật chẳng hiểu nổi sao nó lại hanh động như thế, rõ ràng là nó có biết giờ chứ không phải là không vậy mà còn không xuất hiện, báo hại anh phải lên sân khấu với Bảo Khánh, đã thế còn quay gót bỏ về mặc cho anh có gọi bao nhiêu câu thì nó vẫn bước đi một cách thong thả như trêu ngươi anh vậy. Anh biết nó bướng bỉnh, thích chọc phá người khác nhưng có nhát thiết phải làm thế không? Lần này anh cáu giận thật rồi. Anh sẽ mặc kệ nó, sẽ không quan tâm sẽ không nghĩ đến nó nữa. Lúc này anh chẳng khác nào một cậu bé, giận dỗi và chẳng muốn nói chuyện với ai. Anh bỏ vfao trường, đi thẳng lên phòng giáo viên, lúc đi qua Bảo Khánh anh cũng chẳng nói một lời. Thật không thể nào có thể nghĩ ra được rằng sẽ có một ngày anh sẽ có thể lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét một người mà mình đã hết mực yêu thương. Cuộc đời thật lắm những điều mà chẳng ai biết trước được điều gì, con người ai rồi cũng thay đổi. Anh khác, Bảo Khánh cũng khác nhưng đó hoàn toàn không phải là lí do khiến họ không thể quay trở lại như trước, cái lí do đó cũng chẳng liên quan gì đến Tú An. Có hay chăng là vì họ khác nhau quá xa mà thôi. Một khoảng cách không chỉ tính về độ xa gần mà còn tính bằng khoảng cách không gian và thời gian, mọi thứ đã quá xa, anh rốt cục cũng đã quên. Nhiều khi anh cũng có tiếc nhưng rồi anh nhận ra bên cạnh anh còn một cô ngốc đã thay đổi anh. Mặc dù cho hôm nay nó có khiến anh bực tức đến như thế này suy cho cùng thì cũng chỉ là vì anh thích nó quá mà thôi.
…
Sáng nay bố mẹ anh đều về quê, anh cũng cho đám nhân viên về quê ăn tết, quán cafe cũng đóng cửa nghỉ tết sớm, cả căn nhà giờ còn có mình anh và một con mèo béo ị. Hôm nay anh dậy từ rất sớm chỉ để ngồi chơi piano. Vừa chơi vừa cố gắng hình dung ra hình ảnh Tú An lúc nó ngồi chơi đàn, lúc ấy nhìn nó dịu dàng nữ tính, nhìn giống con gái biết bao. Con mèo béo ngồi dưới chân anh liếm liếm cái chân rồi lại tự nghịch chơi một mình. Chẳng hiểu sao nhưng mỗi khi nhìn thấy con mèo là anh lại nhớ đến nó, nghịch ngợm, bướng bỉnh.
Đang ngồi thần người ra thì điện thoại báo tin nhắn đến. Là tin nhắn từ lão anh trai của An, lão ấy cũng là một người bạn thân thiết với Anh Quân và hôm nay muốn nhờ anh đi cùng để mua mấy món đồ. Chẳng suy nghĩ nhiều anh thả con mèo xuống rồi đi thay đồ. Mất một lúc để hai anh em họ mua xong đồ cho anh trai Tú An, anh nhờ Anh Quân mang giúp mấy món đồ đó về nhà mình, Anh Quân cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà gật đầu đồng ý.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt anh là hình ảnh nó đang dọn nhà, mái tóc dài ngang lưng được búi cao gọn gàng, ống tay áo được sắn cao tới khuỷu, con bé nhìn anh và cả anh trai nó bằng một ánh mắt dửng dưng. Có lẽ vì sự xuất hiện của anh nên nó mới cư xử như vậy, cư xử như thể anh không hề tồn tại. Anh có chút không vui, anh thực sự không thể hiểu nổi tại sao nó lại làm như vậy. Buổi tối hôm trước thì bỏ mặc anh, hôm nay thì lại cho anh ăn bánh “bơ”, cảm giác như nó không tôn trọng anh một chút nào vậy. Kể cả nó không thích anh thì cũng phải tôn trọng anh chứ, anh không những có lòng tự cao mà cái tôi của anh cũng rất lớn nữa, anh không nổi khùng lên với nó đã là may mắn lắm rồi, giờ lại thêm cái thái độ đáng ghét đó nữa càng khiến anh bực mình.
Tạm gác lại cái nóng giận sang một bên, anh giúp hai anh em nó dọn nhà. Dọn dẹp xong xuôi lão anh trai rủ anh xuống phòng chơi game, anh cũng tặc lưỡi ừ thì xuống. Con trai mà, dù lớn hay bé thì game vẫn là một thứ có sức hấp dẫn vô cùng quyến rũ. Vừa mới xuống tới nơi Anh Quân chợt nhớ ra là để quên cái áo khoác vắt ở cầu thang thế là anh lại chạy lên lấy. Lên tới nơi, tìm thấy áo anh thấy nó vẫn lụi hụi làm gì đó mà chưa xuống. Tò mò anh ngó ra một chút, Tú An đang cầm trên tay một cái bát nhỏ nhỏ con con, bên trong là một cái cây xương rồng nhỏ nhắn còn tay nó thì lem nhem toán đất với cát. Anh đoán chắc rằng nó vừa trồng cái cây đó. Ánh mắt nó hiện lên một tia ấm áp, đây chẳng phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó như thế nhưng lần này lại rất khác, anh bỗng thấy trong lòng có gì đó xao động.
Anh Quân được mời ở lại dùng cơm với gia đình nó. Buổi ăn cơm đó chính là đỉnh điểm của bao nhiêu sự hiểu lầm bấy lâu. Anh đã nói những lời không nên nói, nó đã làm những việc không nên làm, nó cáu bẳn mà anh cũng bực mình. Nó buông bát đũa, ôm tập giấy vẽ bỏ lên trước. Nó cũng chẳng thèm quan tâm.
– Cái con bé này hôm nay làm sao. – Mẹ nó mắng mấy câu sau khi nó đã đi khỏi.
– Không sao đâu ạ. – Anh Quân cười hiền. Anh nói thế cho bác gái đỡ ngại chứ câu “không sao” kia thực ra lại rất nhiều “sao” đấy.
Anh Quân trò chuyện với bác gái một lúc anh bất chợt nhìn thấy một tờ giấy rơi ở dưới chân. Anh cúi xuống nhặt lên, là một vườn cây um tùm hoa lá với bố cục hài hòa không thừa không thiếu, cảm giác như chỉ cần thiếu đi một tán lá nhỏ thì cả bức tranh này sẽ mất đi sự cân bằng vốn có. Ở giữa khu vườn um tùm đó là một bóng người cao ráo của một người con trai, cái bóng cao lớn đổ dài trên mặt đất có hương vị quen thuộc, cái bóng ấy cao lớn nhưng lại có gì đó gai góc lạnh lẽo. Anh dám chắc chắn rằng bức tranh này là của Tú An.
Anh mang tranh lên cho nó đúng lúc con bé đang lục tung cả bảng vẽ để tìm bức tranh đó. Anh lặng lẽ chìa ra tờ giấy, nó nhìn tờ giấy rồi lại nhìn anh, khuôn mặt không cảm xúc. Anh cáu gì đó, nói gì đó nhưng nó vẫn bướng bỉnh không chịu trả lời, rồi anh gắt gỏng giật cây bút chì trong tay nó rồi nó khóc. Từ khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy lăn dài anh đã ước mình chưa nói gì cả bởi anh rất sợ thấy nước mắt nó rơi. Nhìn nó buồn anh cũng buồn, anh muốn gạt hết nước mắt khỏi khuôn mặt nó. Suy nghĩ vừa đến cũng là lúc anh đưa tay lên định lau nước mắt nhưng nó lại gạt tay anh ra rồi tự mình quệt ngang. Nó nói tiếp những điều đang nói dở còn anh thì lặng yên lắng tai nghe nó nói.
Những điều mà anh vừa nghe được làm lòng anh vốn đã rối nay càng rối hơn. Mọi chuyện đều từ Bảo Khánh mà ra, hèn chi hôm đấy cô cư xử lạ như thế. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày Bảo Khánh khiến anh thất vọng như thế này. Nếu như chuyện của ngày xưa đã đánh gục anh bởi nỗi đau và sự cô đơn thì lần này Bảo Khánh lại khiến anh cảm thấy thất vọng nặng nề. Bảo Khánh hiện tại không còn giống Bảo Khánh mà anh quen. Anh không còn tình cảm với cô nhưng anh cũng không muốn người mà mình từng yêu thương hết mực lại thay đổi chóng mặt như vậy. Ừ thì ai rồi cũng khác, cô khác, anh cũng khác và họ khác nhau quá xa để có thể quay trở lại như những ngày xưa ấy. Dù không thể trở lại như ban đầu thì chí ít cũng có thể làm bạn nhưng Bảo Khánh của hiện tại lại khiến anh chán ghét đến cùng cực. Không phải anh vô tình, anh chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, anh muốn cô hãy thực tế một chút và tìm cho mình một người có thể một lòng yêu thương cô hết mực. Nghe có vẻ giả tạo nhưng sự thật là anh chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
Từ sau khi ở nhà Tú An về anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã tốn thời gian để giận nó và rồi mọi chuyện hóa ra lại chẳng phải lỗi do nó. Anh biết nó giận anh, anh biết nó sẽ cảm thấy tủi thân thế nhưng quanh đỉ quẩn lại ngoài làm tổn thương nó ra thì anh lại chẳng thể làm gì. Vẫn là anh ích kỉ chỉ tự nghĩ cho bản thân mình, vẫn là anh quan tâm đến cái lòng tự trọng cao ngất của anh. Trong một phút giây nào đó anh cảm thấy bản thân mình vô dụng và bế tắc. Điện thoại rung lên, cái tên “Bảo Khánh” nháp nháy trên màn hình điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh Quân quay ra nhìn một lát rồi đứng dậy đi thẳng mặc kệ cho cái điện thoại đó muốn kêu đến bao giờ thì kêu, anh không có ý định sẽ nghe nó. Anh đi thẳng lên sân thượng, anh nhớ lại bản vẽ của Tú An, một khu vườn hài hòa và một người con trai có cái bóng lẻ loi nổi bật giữa một sân vườn um tùm hoa lá. Vừa hay anh cũng muốn bày trí lại khu vườn của mình, anh nhìn cái bút chì của Tú An vẫn nằm ngoan ngoãn trong túi áo anh, anh định sẽ biến khoảng vườn trong bức Tranh của nó thành khu vườn thật của anh. Đây mới chỉ là dự định, anh còn đang phân vân không biết nên làm thế nào thì con mèo béo chẳng biết lên đây từ bao giờ, đang cọ cọ cái đầu bông của nó vào chân anh, Anh Quân mỉm cười ngồi xuống vuốt ve nó rồi mỉm cười. Và thế là vài ngày sau anh đã hoàn thành việc tân trạng lại cho vườn của mình.
Hôm nay là 30 tết, anh muốn thưởng cho mình một buổi nghỉ ngơi. Anh Quân dậy từ rất sớm, anh leo lên phòng piano, tìm bản “Aye”, đặt nó ngay ngắn trước mặt, vặn vẹo cổ tay, điều chỉnh cho mình một tư thế thích hợp nhất rồi nhẹ nhàng chơi từng nốt nhạc đầu tiên. Bản nhạc vang lên một cách ngọt ngào nhưng đến đoạn cuối thì lại khựng đứng. Anh Quân cau mày nhìn bản sheet do Tú An chép hôm trước rồi lấy cái bút chì chỉnh sửa gì đó, tẩy xóa gì đó. Một lúc sau mỉm cười nhìn bản nhạc trong tay với vẻ hài lòng. Anh cũng chẳng để ý rằng anh vừa dùng bút chì của Tú An để hoàn thiện nó, giống như anh đã dùng cây bút mà nó hay dùng vào việc phác họa thế giới của mình để hoàn thành bản nhạc, cũng như là thế giới của anh.
Chuông cửa vang lên, Anh Quân vội vã ra mở cửa. Hôm nay bố mẹ anh mời gia đình nó ăn tất niên, có lẽ vì thế mà anh cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Hôm nay anh sẽ không bắt nạt nó như mọi khi nữa, anh không muốn nó giận anh nữa, anh muốn nói xin lỗi mặc dù để nói được ra hai từ đó là không dễ dàng gì với anh.
Anh cho nó xem khu vườn, cho nó nghe bản nhạc mà anh vừa sửa lại sáng nay. Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tốt đẹp hơn thì nó lại trở nên u ám bởi sự xuất hiện của Bảo Khánh. Bảo Khánh được giới thiệu với tư cách là bạn gái của Anh Quân, anh cũng giật mình khi nghe thấy mẹ giới thiệu như thế nhưng anh cũng không thể lên tiếng phản đối vì muốn giữ thể diện cho mẹ anh cũng như cho Bảo Khánh. Từ đầu đến cuối anh chẳng lên tiếng một lời. Anh không lên tiếng nghĩa là anh không quan tâm. Bảo Khánh thì cứ kể hết chuyện này đến chuyện nọ, kể xong thì tươi cười híp cả mí còn anh thì chỉ chăm chăm ăn cho thật no rồi đứng dậy đi khỏi cái chỗ này. Cứ mỗi khi mẹ anh hay mẹ An cười nói với Bảo Khánh là anh lại len lén nhìn Tú An, anh muốn biết nó đang nghĩ gì thế nhưng lúc anh nhìn sang thì chỉ thấy nó cũng đang ăn như sắp chết đến nơi. Cả buổi nó chỉ cắm đầu vào ăn như một con lợn không hơn không kém. Nó “chăm chỉ” ăn đến mức cả buổi chẳng khi nào là bát nó không có đồ ăn cả, chẳng khi nào là miệng nó không nhai hết. Anh thở dài ngao ngán,
– Thế bao giờ hai đứa định cưới?
Anh Quân suýt sặc với câu hỏi đột ngột của bác gái. Anh mặc kệ cho Bảo Khánh muốn trả lời thế nào thì trả lời còn anh thì thản nhiên gắp thêm một đống đồ ăn vào bát cho nó rồi trả lời một câu như thật.
– Chắc là không bao giờ ạ.
Khi vừa nghe thấy câu trả lời mẹ anh rất là không hài lòng cho lắm, bà quở trách anh vài câu, vài câu nói qua vài câu nói lại, nói chung là anh cũng quen với mấy chuyện thế này rồi nên cũng thấy bình thường nhưng còn Bảo Khánh, kể từ khi nghe thấy câu trả lời của anh cô có vẻ nói ít hơn. Nãy tới giờ cô đang thao thao bất tuyệt nhưng sau khi nghe anh trả lời thì lại im tịt. Rõ ràng câu trả lời của anh như đặt một dấu chấm hết to tướng cho những gì cô đang kể, sẽ kể và định kể. Thực lòng Anh Quân cảm thấy hả hê sau khi đã tắt được cái loa dè đó, anh nhìn sang Tú An, thấy mặt mũi nó méo xẹo, trên lưỡi còn có một vết máu đỏ tươi. Anh vội vã đi lấy đá cho nó ngậm.
Bữa ăn bị gián đoạn bởi cái lưỡi của Tú An. Nó ngồi ôm Nheo ở ghế sopha dưới nhà, anh đứng từ tầng trên ngó xuống.
“Đúng là đồ ngốc, ăn kiểu gì để cắn vào lưỡi.” Anh lắc đầu.
Anh nhìn xuống một lần nữa thì thấy Bảo Khánh đã ngồi dưới đó từ lúc nào.
– Em hay được anh Quân quan tâm nhỉ?…
Nghe được loáng thoáng vài câu từ Bảo Khánh khiến anh giật thót. Cô đang định làm gì nữa đây, định nói với Tú An rằng anh thích nó chắc? Cô bị điên rồi à. Không nghĩ ngợi nhiều anh đi một mạch xuống dưới nhà, lôi tuột Bảo Khánh đi theo. Ra đến ngoài đường Bảo Khánh mới kéo được tay mình lại.
– Đau! – Khánh xoa xoa cổ tay.
– Được rồi. Em nói đi, em đang muốn làm gì vậy? Em nói thế với An nghĩa là sao?
– Anh quan tâm à? – Bảo Khánh đắc ý nhìn anh.
– Tôi nhịn suốt cả buổi đã là quá lắm rồi nhé. Suốt cả buổi em toàn nói những chuyện vớ vẩn gì tôi không quan tâm nhưng đừng quá đà như thế, vừa vừa phai phải thôi.
– Vớ vẩn? Thế nào gọi là vớ vẩn? Em hoàn toàn nghiêm túc.
– Thế thì tôi mong em hãy thực tế hơn đi. Sức chịu đựng của tôi có hạn, e rằng không thể chịu được mấy cái “nghiêm túc” của em đâu. – Anh Quân quay đi rồi dường như chợt nhớ ra gì đó quay lại nói thêm. – Còn nữa, hãy cẩn thận lời nói và hành động của mình một chút. Chuyện hôm ở trường tôi đã biết cả rồi. Chuyện riêng của em thì đừng lôi thêm người khác vào.
– Anh thích con bé đó đúng không?
Anh Quân dừng bước, nhìn Bảo Khánh bằng ánh mắt lạnh lẽo. Bảo Khánh vẫn đứng đó, tiếp tục câu hỏi của mình.
– Anh thích nó nên mới lôi em ra đây, đúng không? Nếu không anh đã chẳng làm thế.
– Phải, tôi thích Tú An. Vừa lòng em chưa?
Nói rồi anh đi thẳng, bỏ lại Bảo Khánh vẫn đang ngơ ngác.
“Phải, tôi thích Tú An” là câu nói mà có lẽ là anh thích nhất trong buổi ngày hôm nay. Nó giống như một lời thú nhận của một kẻ tội đồ.
Suốt cả buổi đi chơi ngắm pháo hoa anh cứ nhìn nó, còn nó thì cứ lầm lũi một mình có lẽ là do cái lưỡi vẫn còn đau. Đến giờ bắn pháo hoa, mọi nguời đều thích thú ngắm nhìn còn nó thì lăn ra ngủ. Bảo Khánh nãy giờ đứng cạnh bên anh có vẻ không cam lòng. Cô nhẹ nhàng hỏi anh, âm lượng vừa đủ để không lọt vào tai nguời khác.
– Anh thích nó, thế nó có thích anh không?
Mặt Anh Quân biến sắc. Bảo Khánh vừa động tới nỗi lo của anh, đó là điều mà anh mong muốn biết nhất nhưng đồng thời cũng không muốn nghe nhất. Anh mặc kệ Bảo Khánh đứng một mình, anh không muốn cô phá bĩnh cái sự yên bình trong tâm hồn anh.
Sau buổi hôm đó anh thường giữ cho đầu óc mình trống rỗng. Ngày đi làm trở lại, tiết đầu tiên anh dạy là tiết 2 lớp nó. Anh vào lớp nhưng không thấy nó, phải khó khăn lắm anh mới thấy cái đầu lấp ló của ai đó sau lưng bạn bàn trên. Suốt cả tiết học nó cũng chẳng nhìn lên lấy một lần, như thể cả cơ thể nó dính liền với cái mặt bàn vậy. Hết giờ anh, anh đang sắp xếp giấy tờ chuẩn bị ra khỏi lớp thì thấy tiếng nó cãi nhau với Mai Chi, em gái Bảo Khánh, rồi nó bị quệt vào cái đinh bàn chảy máu. Anh ra khỏi lớp, định sẽ xuống phòng y tế tìm băng urgo thì gặp Bảo Khánh. Cô cười nói với anh như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
– Chào thầy Quân. Anh vừa dạy lớp Mai Chi à?
Anh không trả lời, cũng chẳng có ý định trả lời. Anh thay đổi hướng đi, đi thẳng lên phòng nghỉ giáo viên thay vì đi tìm urgo. Tối hôm đó anh có buổi dạy thêm ở trung tâm. Anh vào lớp từ rõ sớm bởi anh biết Tú An luôn là người đến sớm nhất nhưng hôm nay thì không, anh bước vào, lớp chẳng có ai. Anh cứ nghĩ hôm nay nó chỉ đến muộn một chút thôi nhưng rồi rốt cục nó cũng không đến. Vị trí bàn một ngay trước mặt giáo viên bị bỏ trống và anh không hề quen với việc vị trí ngồi đó bị trống một chút nào. Cảm giác như hôm nay lớp học bị thiếu đi hẳn một mảng để anh quan tâm, cảm giác như tối nay tim anh bị thiếu mất một phần.
Hết giờ anh mệt mỏi xách cặp đứng lên. Hôm nay anh sẽ tự bù đắp cho mình một cái gì đó, một thứ gì đó có thể lấp đầy khoảng trống mệt mỏi ấy. Anh vào một cửa hàng sách, chọn cho mình một quyển rồi thanh toán. Lúc dắt xe anh nhìn thấy cái bóng quen quen đang ngồi trong một quán cafe bên cạnh chỗ anh vừa mua sách. Tú An đang ngồi với cái thằng nhóc đó, thằng nhóc mà anh có cảm giác qien thuộc nhưng lại không nhớ ra nổi. Nó cười rồi lại nói gì đó, nói rất nhiều, nét mặt có phần hạnh phúc. Anh đột nhiên nhớ lại câu nói của Bảo Khánh, anh thích nó, thế nó có thích anh không? Ừ thế nó thì sao? Thế này đã đủ để trả lời cho câu hỏi của anh chưa? Quá đủ cho cả tháng rồi ấy chứ. Anh thích nó còn nó thì thích thằng nhóc ngồi trong kia, cuộc đời còn gì có thể đem ra đùa anh nốt không? Mối tình đầu để lại trong anh một vết thương vừa khép miệng thì giờ đây, nó lại đặt thêm vào nơi lồng ngực trái một vết cắt rất ngọt khiến lòng anh mặn đắng. Anh không trách nó, anh chỉ tự trách mình, đã quá dễ dãi với bản thân, đã quá thích nó để rồi tự ảo tưởng. Một cái vòng luẩn quẩn đau khổ lặp đi lặp lại. Anh không muốn gặp nó nữa, anh mệt rồi, anh cần được nghỉ ngơi. Anh sẽ không dạy nó nữa. Không dạy, không gặp, rồi anh sẽ quên nó thôi, theo cách mà anh quên Bảo Khánh.
Phải, anh thích Tú An nhưng Tú An có thích anh không thì đó lại là một lời thú nhận khác còn chưa kể.